XUYÊN THƯ NỮ PHỤ HÀO MÔN ĐƯỢC NUÔNG CHIỀU



Kỳ thật ngay từ ban đầu Úc Sanh đã có chút lo lắng.

Cô không biết Trầm Diệu đã thành công tìm được một tay đua xe thay thế Trầm Việt chưa.

Nếu tìm được rồi thì cô cũng không cần phải ở đây nữa.
Sáng sớm cô đã bắt đầu đến đây chờ, muốn đi vào trước để thăm dò địa hình, nhưng không nghĩ tới lại bị bảo an ngăn ở bên ngoài, nhất thời trong lòng cô càng nóng nảy hơn.
Trận đấu hôm nay cực kỳ quan trọng, Úc Sanh biết được chuyện này là do tối hôm qua khi cô tìm kiếm thông tin trên mạng biết được.

Bởi vì lần hợp tác này với ông Richard liên quan đến số vốn kinh doanh lớn, khả năng phát triển trong tương lai cũng tốt, có thể lấn sân sang thị trường Bắc Mĩ, chính vì vậy có rất nhiều công ty đang muốn có được vụ làm ăn này.
Mà trong đó, tập đoàn Trầm Thị và tập đoàn Hoàn Cầu lại là hai đối thủ cạnh tranh gay gắt nhất.
Nhưng là Trầm Việt lại bị tai nạn xe không thể tham gia cuộc thi, tin tức Trầm thị không tìm được ai phù hợp để tham gia cuộc thi trong thời gian ngắn, mọi người đều đã biết.

Cho nên nhiều người tin chắc rằng chiến thắng đã thuộc về tập đoàn Hoàn Cầu.

Ngay cả chính bản thân người trong nội bộ Hoàn Cầu cũng cảm thấy như vậy.
Úc Sanh ngồi ở cửa hơn một giờ đồng hồ, mới thì thấy Trầm Diệu và thư ký ngồi trên Bentley đang tiế lại gần đây.
Úc Sanh vội vàng trốn ra chỗ khác, tránh cho Trầm Diệu phát hiện.
Nếu Trầm Diệu nhìn thấy cô, Úc Sanh đoán được trăm phần trăm anh sẽ không đồng ý cho cô vào sân thi đấu.
Sau khi nhìn thấy Trầm Diệu và thư kí đi vào, Úc Sanh bắt đầu nghĩ cách tìm biện pháp để vào trường đua.
Thời điểm Úc Sanh còn chưa nghĩ ra được biện pháp tốt nào, đúng lúc này thư ký của Trầm Diệu hình như đã để quên gì đó trên xe hoặc có chuyện gấp nên một mình một người đang vội vàng chạy ra, Úc Sanh thấy anh ta, vội vẫy tay lớn tiếng gọi, “Thư ký"
Thư ký Tần nhìn thấy Úc Sanh, lắp bắp kinh hãi, anh ta không nghĩ tới lại có thể gặp được Úc Sanh ở chỗ này.

Vội vàng đi đến trước mặt Úc Sanh, kinh ngạc hỏi, “Úc tiểu thư, sao cô lại ở chỗ này?”
Úc Sanh không trả lời mà hỏi sang chuyện khác: "Thư ký, các anh đã chọn được người tham gia thi đấu chưa?"
Thư ký Tần nghe cách Úc Sanh xưng hô với mình, cười nói với cô: "Úc tiểu thư, tôi họ Tần, tên Lăng, cô có thể gọi tôi là thư ký Tần.

Về phần người tham gia thi đấu....." Thư ký Tần không nhịn được mà cau mày khi nói đến vấn đề này.

Anh ta lần này chạy ra ngoài chính là vì chuyện này.
Không biết tay đua mà lúc trước anh ta tìm đã xảy ra chuyện gì mà chưa đến, gọi không được, người liên hệ cũng không có tới.

Thư ký Tần hiện tại đang muốn tự mình đi đến nhà tìm tay đua kia.

Nhưng là trong lòng anh ta cũng không rõ tay đua kia bây giờ có ở nhà không.
Nếu không tìm được tay đua thì tương đương với việc tập đoàn Trầm Thị bỏ quyền thi đấu.
Đây chính là chuyện thư ký Tần không muốn nghĩ đến.
Vì lần này anh ta làm việc không tốt, không tìm được tay đua nên bây giờ tập đoàn Trầm thị mới dẫn đến hoàn cảnh khó xử không có tay đua tham gia thi đấu.
Úc Sanh thấy biểu cảm trên mặt thư ký Tần liền chuyện anh ta tìm tay đua không được thuận lợi.
Cô thử hỏi: "Anh chưa tìm được tay đua phù hợp, đúng không?"
Thư ký Tần cũng không lừa Úc Sanh, anh ta cau mày nói: "Đúng vậy, bây giờ đang xảy ra chút chuyện.

Hiện tại tôi phải đi giải quyết truyện này."
Úc Sanh vội ngăn thư ký Tần: "Thư ký Tần, anh đừng đi, để tôi lên thi đấu cho."
Thư ký Tần nghe Úc Sanh nói, tưởng mình đang nghe nhầm, anh ta ngạc nhiên nhìn Úc Sanh, nói: "Úc tiểu thư, cô đang nói giỡn với tôi đi?"
Úc Sanh lắc đầu: "Tôi không có nói đùa, bây giờ tôi rất nghiêm túc, chưa có lúc nào tôi nghiêm túc như thế này.

Tôi muốn thắng trận đấu này vì Trầm Diệu.

Thư ký Tần, anh giúp tôi đi."
Thư ký Tần thấy vẻ mặt của Úc Sanh mới biết được cô căn bản không phải là nói đùa, mà là thật sự muốn lên sân khấu.
Nhưng đua xe là việc có độ nguy hiểm làm sao anh ta dám cho Úc cao, Sanh lên sân khấu? Nếu Úc Sanh xảy ra chuyện, ai sẽ chịu trách nghiệm?
Úc Sanh thấy biểu cảm của thư ký Tần biết ngay anh ta đang lo chuyện gì, cô cười nhẹ, nói: "Thư ký Tần, đây là chuyện tôi tự nguyện, anh hãy tin tôi.

Tôi sẽ không lấy tính mạng bản thân ra đùa đâu.

Sự thật là tôi trân quý mạng sống của mình hơn bất kỳ ai.

Nhưng tôi rất muốn thắng trận đấu này vì Trầm Diệu, giúp anh ấy nắm lấy cơ hội làm ăn với ông Richard."
Giọng điệu Úc Sanh thực nhẹ nhàng, nhưng thư ký Tần vẫn nghe được trong đó có một phần quyết tâm.
Thư ký Tần nghe Úc Sanh nói, vẻ mặt anh ta có chút khó xử.
Anh ta đã gặp qua nhiều người phụ nữ không sợ chết vì muốn thu hút cái nhìn của Trầm Diệu.
Dù sao Trầm Diệu cũng là một người đàn ông tài giỏi, mang trong mình sức hấp dẫn không ai sánh được.

Đều là đàn ông nhưng anh ta phải thừa nhận Trầm Diệu vô cùng xuất sắc.
Người đàn ông như thế, sáng chói như mặt trời, thu hút vô số ánh mắt của phụ nữ là chuyện bình thường.
Nhưng giống như Úc Sanh, dám đứng ra nói muốn giúp Trầm Diệu chiến thắng, đoạt lấy cơ hội làm ăn với ông Richard thì chỉ có mình cô mới có dũng khí làm như vậy.
Thư ký Tần cảm thấy, không tính đến vẻ ngoài của Úc Sanh, với sự gan dạ và tính toán cho Trầm Diệu của cô, không chừng cô có thể nắm chặt đóa hoa cao lãnh Trầm Diệu trong tay.

Là người ở cạnh Trầm Diệu, thư ký Tần chắc chắn trong lòng Trầm Diệu, Úc Sanh bây giờ là một người vô cùng đặc biệt.

Úc Sanh thấy thư ký Tần không nói gì, không nhịn được mà tức giận: "Thư ký Tần, chẳng lẽ anh không muốn Trầm Trầm thắng sao?"
Thư ký Tần lập tức kích động mà phản bác: "Sao có thể? Tôi đối với Trầm tổng luôn tận tậm trung thành, tuyệt không bao giờ có chuyện hai lòng.

Tôi đương nhiên vô cùng hy vọng Trầm tổng có thể thắng!”
Úc Sanh lập tức liền nói: "Vậy để tôi thi đấu.

Tôi có thể thắng!"
Thư ký Tần im lắng, dường như anh ta đã bị lời nói của Úc Sanh thuyết phục nên không có nói lại.

Anh ta nhìn thời gian, còn khoảng hai mươi phút nữa là đến giờ thi đấu nhưng tay đua anh ta tìm vẫn chưa đến,
Có lẽ, anh ta có thể tin tưởng Úc Sanh một lần.

Rốt cuộc lần thứ hai anh ta và Trầm Diệu gặp cô, lúc đó cô đua xe moto.

Hơn nữa một trận đấu như thế này, sẽ không lỗi mạng người ra làm trò đùa.
Nghĩ đến đây thư ký Tần cuống cùng cũng gật đầu đồng ý.
"Vậy được, bây giờ Úc tiểu thư hãy đi theo tôi!"
Úc Sanh nghe anh ta nói vậy, cô nở nụ cười rạng rỡ tràn đầy sự tự tin.
Bởi vì thời gian khá gấp nên thư ký Tần vội vàng đưa Úc Sanh đến chỗ để chiếc xe mà tập đoàn Trầm thị chuẩn bị cho tay đua dự thi.
Thời điểm Úc Sanh đến chỗ chiếc xe thể thao, trong miệng không nhịn được mà thốt một tiếng ca ngợi kinh ngạc cảm thán.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì chiếc xe thể thao này có vẻ ngoài và màu sắc thật sự rất tuyệt.
Toàn thân xe đều là màu hồng kim nhạt, đây là lần đầu tiên Úc Sanh thấy một chiếc xe có màu sắc như vậy.
Mà đường cong của xe cũng vô cùng hoàn
Chiếc xe thể thao tuyệt như vậy, khiến cho Úc Sanh nhất thời có chút yêu thích không buông tay, trong lòng cũng càng thêm chờ mong bản thân sẽ dùng chiếc xe này để đua xe.
Lúc trước cô quyết định không đua xe nữa vì Trầm Diệu.

Mà bây giờ cô đua xe lại cũng vì Trầm Diệu.
Cô là nữ thần may mắn của anh, nên cô tin chắc mình sẽ giành được chiến thắng cho Trầm Diệu.
Lúc này nhân viên công tác đến xác nhận thí sinh dự thi.
"Thư ký Tần, cho hỏi tay đua của các anh đã đến chưa?"
Thư Ký Tần vội nói, "Đã đến rồi."
Nhân viên công tác gật đầu: "Vậy mời tuyển thủ lên xe, năm phút nữa cuộc đua sẽ bắt đầu.

Các tay đua còn lại cũng đã chuẩn bị xong.”
Khi Úc Sanh nghe thấy cuộc đua sẽ bắt đầu sau năm phút nữa, adrenaline* trong người cũng trở nên vô cùng hưng phấn.
*Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm
Từng mạch máu trong người cô đang gào thét điên cuồng.
Sau khi thư ký Tần nghe nhân viên công tác nói, anh ta đưa mũ bảo hiểm cho Úc Sanh, nghiêm túc nói: "Úc tiểu thư, cô nhớ chú ý an toàn.

Chúc cô kỳ khai đắc thắng*, chiến thắng trở về!"
*Vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã
Ngay lập tức tiếng còi báo thi đấu cùng âm nhạc vang lên.

Úc Sanh gật đầu, nhận lấy mũ bảo hiểm.
Thư ký Tần đi lên khán đài, ngồi xuống cạnh Trầm Diệu, Trầm Diệu nhìn anh ta nhàn nhạt hỏi, "Người đến rồi?"
Cả người thư ký Tần khựng lại, cố gắng giả bộ tự nhiên nói: "Đúng vậy, đã tìm được tay đua xe."
Câu trả lời có chút ba phải cái nào cũng được, chỉ nói rằng đã tìm thấy tay đua nhưng tay đua ở đây không chắc có phải tay đua anh ta đã tìm không, cũng có thể là tay đua khác.

Thư ký Tần không có nói rõ tuyển thủ đua xe là ai.
Trầm Diệu thấy tay đua xe đã tới nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Lúc này, tám chiếc xe thể thao đã tiến vào sân thi đấu.
Trong tám chiếc xe, chiếc xe thể thao màu hồng kim nhạt của tập đoàn Trầm thị là thu hút nhiều ánh mắt nhất.

Ngay cả Richard tiên sinh cũng nhịn không được mà ca ngợi một câu: "Rất đẹp."
Chủ tịch Trương Vĩ của tập đoàn Hoàn Cầu không nhịn được mà nói: "Đua xe vẻ ngoài của xe không phải là thứ quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là thực lực của tay đua, phải không?"
Trầm Diệu không nói gì, Richard tiên sinh nghe vậy thì cười haha lên, ông dùng giọng tiếng Anhmà sang sảng nói: "Nếu xe tốt kết hợp cùng tay đua lợi hại vậy thì càng hoàn hảo."
Tay đua lợi hại?
Trương Vĩ nghe thấy thế lập tức cười nhạo trong lòng, đây là chuyện không thể.

Ông ta đã xác định qua mấy tay đua nước ngoài chưa có ai đến đây.

Nói cách khác, lần này tập đoàn Trầm thị không mời được những tay đua lợi hại rồi.
Như vậy hiện tại ông ta không phải sợ tay đua mà Trầm thị mời đến.
Tay đua mà tập đoàn Hoàn Cầu mời đến là "Mãnh hổ", hổ dữ xuất hiện, ai dám cạnh tranh chứ?
Trận đấu mà nhiều người mong chờ đã bắt đầu.
Giống với dự đoán của nhiều người, tay đua "Mãnh hổ" của tập đoàn Hoàn Cầu lúc này là người đang dẫn đầu với chiếc xe thể thao màu đen.
hững người ngồi trên khán đài, không nhịn được mà thổn thức trong lòng, trận thi đấu này, nhìn dáng vẻ xác thật là phần thắng nằm trong tay tập đoàn Hoàn cầu.
Gần nửa chặng đua, thời điểm khán giả đang dần mất hứng thú, chiếc thể thao màu hồng kim nhạt bắt đầu điên cuồng tăng tốc, rất nhanh, chiếc xe thể thao kim hồng nhạt này liền chạy song song với chiếc xe thể thao màu đen.
Cách đó không xa là một ngã rẽ vô cùng nguy hiểm, ngay cả tay đua chuyên nghiệp cũng không dám coi thường.

Nhưng đó lại là cơ hội tốt để lật ngược tình thế.
Nếu chiếc xe thể thao màu hồng kim nhạt vượt qua chiếc xe thể thao màu đen, như vậy kết quả cuối cùng của trận đấu này như thế nào cũng không thể biết rõ được!
Rốt cuộc chiếc xe thể thao kim hồng nhạt này có thể vượt qua không?
Trong lòng mọi người ở đây đều đang tò mò.
Úc Sanh ngồi ở trong xe, nhấp chặt đôi môi.
Úc Sanh nhìn vào chiếc xe thể thao màu đen bên cạnh, chỉ cần vượt qua ở chỗ này, cô sẽ thắng.
Úc Sanh nhấn ga, không hề nghĩ đến hậu quả nếu không vượt được.
Trong lòng cô chỉ nghĩ đến một chuyện, đó là chiến thắng.
Ánh mắt cô rực sáng.
Những người ngồi trên khán đài nhìn chiếc xe thể thao màu hồng kim nhạt đang điên cuồng tăng tốc, không nhịn được kêu lên: "Cậu ta điên rồi sao?" "Cậu ta không muốn sống nữa à?"
Trong xe không thể nghe được lời nói của bọn họ, hơn nữa lúc này trong đầu Úc Sanh chỉ có một chuyện đó là vượt qua chiếc xe thể thao đen kia và giành chiến thắng.
Cô là nữ thần may mắn của Trầm Diệu.
Cô có thể thắng được.
Úc Sanh tự cổ vũ bản thân trong lòng.
Cuối cùng, cô đã vượt qua chiếc xe thể thao màu đen ở ngã rẽ, sau đó bỏ lại nó ở phía sau.
Những người ngồi xem trên khán đài nhìn thấy cảnh này, mọi người đều hét lên.
Họ không nghĩ rằng hôm nay mình có thể xem được một màn trình diễn tuyệt vời như vậy ở trong trường đua.
Tuyển thủ trong chiếc xe thể thao màu đen kia là tay đua đang đứng top 5 "Mãnh Hổ".

Lúc này anh ta cũng không ngờ bản thân mình đã bị người ta vượt qua.
Trận đấu này vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ và bất ngờ.
Nhìn thấy chiếc xe thể thao màu hồng kim nhạt giành chiến thắng, tiếng hò reo lại càng to hơn.

Bầu không khí vô cùng nóng bỏng.
Kết cục như thế, ngay từ đầu không ai đoán được.
Không ai nghĩ được rằng trong trận đấu này lại nhảy ra một hắc mã?
Trong cuộc đua này, người lái chiếc xe thể thao màu hồng kim nhạt kia lại chính là một hắc mã.
Lúc này, mọi người đều tò mò tay đua lái chiếc xe thể thao màu hồng nhạt là ai, Trầm thị không hổ danh là đứng đầu giới kinh doanh, im hơi lặng tiếng mời được một cao thủ như vậy, thế nhưng mọi người đều không biết chút gì.
Trầm Diệu hỏi thư ký Tần ngồi cạnh mình: "Đây là tuyển thủ lúc trước cậu mời đến sao?
Thư ký Tần lắc lắc đầu.
Trầm Diệu cau mày, "Vậy người này là ai?" Anh không biết từ lúc nào thư ký Tần lại có thể mời được một nhân vật lợi hại như vậy.
Trong lòng thư ký Tần đang phân vân, anh ta không nghĩ kỹ năng lái xe của Úc Sanh tiểu thư lại điêu luyện như vậy, lúc đầu kỳ thật anh ta nghĩ Úc Sanh không cần đứng nhất cũng được.

Nhưng không ngờ đến cô lại có thể vì Trầm Diệu mà giành được chiến thắng.
Thư ký Tần đành phải ăn ngay nói thật, "Không phải tay đua nào cả, đó là Úc tiểu thư"
Trầm Diệu nghĩ rằng bản thân anh đang nghe nhầm, "Cậu nói ai?"
Thư ký Tần nhắc lại, "Là Úc tiểu thư."
Trầm Diệu vừa nghe thấy cái tên Úc Sanh, vẻ mặt anh không hề vui vẻ mà là lập tức tức giận, lo lắng kèm theo chút sợ hãi.
Anh vội đứng dậy, Richard tiên sinh thấy Trầm Diệu đứng lên cũng đứng lên theo, ông đưa tay ra bắt tay Trầm Diệu, giọng điệu thán phục: "Chúc mừng cậu, Trầm tiên sinh."
Trầm Diệu gật đầu, bắt tay với Richard tiên sinh sau đó nói bằng tiếng Anh,” Richard tiên sinh, xin thứ lỗi, tôi có việc phải đi trước nên không tiếp ông được."
Richard gật đầu nói: "Không sao, Trầm tiên sinh cứ việc đi trước.

Về chuyện đầu tư, tôi sẽ trao đổi thời gian cụ thể cùng thư ký của cậu sau."
"Cứ như vậy đi, Richard tiên sinh."
Trầm Diệu nói xong, lập tức cùng với thư ký Tần đi tìm Úc Sanh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi