XUYÊN THƯ NỮ PHỤ HÀO MÔN ĐƯỢC NUÔNG CHIỀU



Vẻ mặt của Úc Sanh trở nên lạnh lùng, cô lập tức mở máy tính, sau khi kiểm tra một vài thứ, cô mới híp mắt lại, một lần nữa đi xuống dưới lầu.
Lúc này, cha Úc, mẹ Úc và Úc Vi vẫn đang ở dưới nhà.

Ba người không biết đang nói cái gì, nhìn qua có chút vui vẻ hòa thuận.

Nhìn thấy Úc Sanh lại một lần nữa đi xuống, mẹ Úc có chút kinh ngạc: "Tiểu Sanh, sao con lại xuống.”
Úc Sanh không trả lời câu hỏi này của bà, mà hỏi một câu hỏi không liên quan khác: "Mẹ, nếu trong nhà có người giúp việc tay chân không sạch sẽ, vậy nên xử trí như thế nào?"
Mẹ Úc không khỏi mở to mắt, chuyện giúp việc trộm đồ của chủ, ở Úc gia cho tới bây giờ chưa từng xảy ra, bởi vì ngày đầu tiên các giúp việc làm việc, bà Úc đã nói rõ ràng với bọn họ, nếu trộm đồ bị phát hiện, phải bồi thường giá gấp ba lần đồ bị trộm.

Vì vậy, không ai dám làm điều đó.
Cha Úc ngẩng đầu, nhìn con gái lớn có chút xa lạ với mình, đem quyền quyết định giao cho cô: "Con muốn xử trí như thế nào?”
Úc Sanh mỉm cười, rõ ràng giờ phút này cô đang cười, nhưng nụ cười lại có chút lạnh lùng.

"Tự nhiên là đuổi người ra khỏi Úc gia, sau đó giao cho cảnh sát xử trí.”
Cha Úc như có điều suy nghĩ "Con mất đồ sao?”
"Đúng vậy."
Cha Úc sờ sờ cằm: "Có biết là ai lấy đồ của con không?”
Úc Sanh ánh mắt hơi lạnh: "Biết, là Nhã Tình.”
Nghe được cái tên Nhã Tình này, Úc Vi có chút không bình tĩnh.

Cô ta lập tức đứng lên nói: "Chị, có phải là nhầm lẫn không?"
Úc Sanh vẫn đứng trên cầu thang, còn chưa đi xuống, nghe vậy cô từ trên cao nhàn nhạt liếc mắt nhìn Úc Vi.


Khi người ta ở trên cao, nhìn người sẽ mang đến cho đối phương một chút cảm giác áp bách, huống chi lúc này Úc Sanh không cười, càng có thể làm cho Úc Vi cảm thấy một loại áp lực không nói nên lời.
Từ những lời này của Úc Vi, trong nháy mắt có thể thấy rõ ràng cô và Nhã Tình ở trong lòng cô ta ai quan trọng hơn.

Cũng may Úc Sanh cho tới bây giờ đối với người em gái này không mong chờ gì, cho nên tự nhiên cũng không thất vọng.
"Tôi không nhầm, gọi người ra đối chiếu một chút không phải là được rồi sao?" Úc Sanh nói xong, liền nháy mắt với Thi Nhã.
Trong thời gian ngắn như vậy, Nhã Tình cho dù có lấy trộm đồ cũng không kịp xử trí, cho nên Úc Sanh cũng không lo lắng hiện tại đồ đạc đã ra khỏi Úc gia.
Thi Nhã nhận được tín hiện của Úc Sanh, lập tức đi tìm Nhã Tình.
Khi Thi Nhã và Nhã Tình cùng nhau đi tới phòng khách, thần sắc trên mặt Nhã Tình rất tự nhiên, không nhìn ra có chút bối rối nào.
Úc Sanh không khỏi nhìn cô ta với cặp mắt khác xưa.

Xem ra tố chất tâm lý của Nhã Tình, không phải tốt bình thường, chẳng lẽ ngoại trừ tố chất tâm lý tốt ra, cô ta vẫn không có gì sợ hãi?
"Tiên sinh, phu nhân, đại tiểu thư, nhị tiểu thư, có việc gì không ạ?" Nhã Tình thần sắc thong dong lần lượt chào hỏi mọi người ở đây, sau đó mới hỏi nguyên nhân mình bị gọi tới.
Úc Vi mở miệng hỏi, "Nhã Tình, chị nói em trộm đồ của chị ấy, em có trộm không?”
Nhã Tình mờ mịt ngẩng đầu, "Hả? Làm sao em có thể ăn cắp đồ của đại tiểu thư chứ? Em ngay cả phòng của đại tiểu thư cũng chưa từng đi vào.”
Úc Vi nghe vậy vội vàng quay sang Úc Sanh, giọng điệu có chút ủy khuất: "Chị, Nhã Tình nói chưa từng động đến đồ của chị, chị nói xem, có phải là hiểu lầm hay không?”
Úc Sanh không kiên nhẫn nhíu mày, trong lòng có chút phiền chán cùng, khóe miệng cô nhếch lên một độcong trào phúng: "Hiểu lầm? Nhã Tình, tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng, cô, rốt cuộc có động đến đồ của tôi không?" Úc Sanh ở chữ “cô” thoáng dừng lại, sau đó thừa dịp này quan sát vẻ mặt của Nhã Tình cùng Úc Vi.
Nhã Tình và Úc Vi thần sắc cũng không thấy chút bối rối nào, như thể vô cùng rtự tin.

Họ chắc chắn rằng cô không thể tìm thấy bằng chứng?
Úc Sanh đã sớm đoán được Nhã Tình sẽ không thừa nhận, quả nhiên, một giây sau, Nhã Tình liền vẻ mặt tự nhiên lắc đầu: "Đại tiểu thư, cô thật sự oan uổng cho tôi.”
Oan uổng sao?
Úc Sanh lập tức cười ra tiếng, cô chậm rãi đem vén lọn tóc ra sau tai, trước vẻ mặt khó hiểu của mọi người, thờ ơ nói "Có thể cô không biết là trong phòng tôi camera lỗ kim đấy.”
có lắp
Lời này vừa nói ra, tất cả thành viên trong nhà đều đều thay đổi biểu cảm.
Úc Sanh từ từ bước xuống cầu thang, tư thế đi của cô rất đẹp, mang theo một loại phong thái ung dung.
Úc Sanh đi tới trước mặt Nhã Tình, cô nhìn đối phương, chậm rãi nói: "Bằng không, tôi sao lại không hoài nghi người khác, hết lần này tới lần khác hoài nghi cô đây?”
Nhã Tình nghe xong, vẻ mặt hoảng hốt bắt đầu bình tĩnh trở lại, cô ta cho rằng Úc Sanh hiện tại chỉ là đang lừa gạt mình, cho nên cô ta vẫn như cũ không chịu thừa nhận,"Đại tiểu thư, tôi thật sự không có.”
Thật đúng là không thấy quan tài không đổ lệ.

Úc Sanh hừ một tiếng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đầu tiên là lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại báo cảnh sát, sau đó lại mở ra một đoạn video.
Vừa rồi ở trong phòng, cô trước tiên kiểm tra video camera trong phòng máy tính, sau đó gửi đoạn video này đến điện thoại của mình, mọi thứ chuẩn bị đầy đủ, mới xuống lầu lấy lại danh dự.
Chỉ thấy trong video, đầu tiên là Thi Nhã mở cửa phòng Úc Sanh, vào phòng của cô ôm chăn trên giường ra ngoài phơi nắng, bởi vì hai tay Thi Nhã đều không rảnh, cho nên cô không đóng cửa phòng lại, lúc này, Nhã Tình lén lút vào phòng Úc Sanh, cô ta ở trong phòng nhìn loạn chung quanh, giống như là muốn tìm thứ gì đó, đột nhiên, cô ta nhìn thấy cái hộp màu đen trên bàn, bỏ nó vào trong người mà không cần nhìn, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng Úc Sanh.
Toàn bộ đoạn video chỉ mất một phút, nhưng trong một phút này đã xảy ra chuyện gì, đều rõ ràng hiện ra trước mặt mọi người.
Úc Sanh cầm điện thoại di động trong tay, có chút đùa giỡn nhìn khuôn mặt Nhã Tình dần dần trở nên tái nhợt "Cho nên hiện tại, cô còn có gì để nói không?”
Từ khi trở về Úc gia, lòng cảnh giác của Úc Sanh vẫn chưa từng biến mất, vì phòng ngừa vạn nhất, cô lắp mấy cái camera lỗ kim trong phòng mình, đem phòng mình ba trăm sáu mươi độ không góc chết bảo vệ.
Đồ đạc của cô thật đúng là không sợ bị lấy trộm.

Bởi vì cho dù đối phương có trộm, cũng chỉ có thể đem món đồ nguyên vẹn trả lại.

Bằng chứng sắt như núi, Nhã Tình đều không thể nói được gì.

Cô ta nhúc nhích miệng, không nói gì, hướng Úc Vi ném ánh mắt cầu cứu.

Úc Vi mím môi, dời đầu đi.


Bằng chứng đầy đủ như vậy, có thể giải thích được gì?
"Cô để đồ ở đâu?" Úc Sanh híp mắt nhìn chằm chằm Nhã Tình.
Mẹ Úc lúc này cũng có chút tức giận, trong nhà dưới sự quản lý của bà mà còn có người giúp việc trộm cắp vặt, lúc này đây ra một người, sau này người giúp việc khác học theo thì làm sao bây giờ? Vì vậy, người đầu tiên phải bị trừng phạt nghiêm khắc để làm gương cho những người khác.
“Còn không đem đồ lấy ra?” Cha Úc không khỏi nghiêm nghị lên tiếng.
Môi dưới Nhã Tình sắp bị cắn chảy máu, trong video, mặt cô ta vô cùng rõ ràng, có chứng cứ đầy đủ, chuyện này đã không thể vãn hồi, cô ta chỉ có thể mang bọn họ đến phòng của mình.
Úc Sanh nhìn Nhã Tình ở dưới gầm giường lấy ra hộp nhung đen chứa vòng cổ, cô tiến lên vài bước, lấy cái hộp từ trong tay cô ta ra, sau đó mở ra nhìn thoáng qua bên trong, thấy một sợi dây chuyền kim cương hình trái tim tên là "my sweet" vẫn còn nguyên vẹn nằm trong hộp, lúc này mới yên tâm chậm rãi đóng lại nắp hộp.
Trên thực tế sau khi Nhã Tình trộm đồ trang sức của Úc Sanh, cô ta thậm chí còn chưa xem nó là cái gì.

Bởi vì thời gian quá mức vội vàng, cô ta vừa lấy được đồ liền đem giấu kín, vừa mới giấu xong không bao lâu, Thi Nhã liền đến nói phu nhân dưới lầu đang tìm cô ta.

Lúc ấy trong lòng cô ta còn có chút may mắn, tưởng rằng chuyện mình làm sẽ không bị phát hiện sớm như vậy, nhưng ai có thể ngờ được, Úc Sanh lại thật sự lắp camera trong phòng của mình!
Chiếc hộp của Úc Sanh chỉ mở ra một khe nhỏ, cho nên những người ở đây, ngoại trừ chính cô, ai cũng không nhìn thấy trong hộp chứa cái gì.
Cha Úc hỏi: "Đồ không thiếu chứ?”
Úc Sanh lắc đầu: "Không có.


Lúc này, cảnh sát cũng đến.
Sau khi Úc Sanh giải thích tình huống với bọn họ, cảnh sát liền chuẩn bị mang Nhã Tình đi.
Số tiền trộm cắp đặc biệt lớn, hình phạt theo luật là mười năm tù có thời hạn và tù chung thân, chiếc vòng cổ này của Úc Sanh, trị giá 180 triệu tệ, dựa theo số tiền mà phán xét, Nhã Tình sau khi đi vào, cả đời cũng đừng nghĩ ra.
Nhã Tình vừa nghe Úc gia thật sự chuẩn bị đưa cô ta đến cục cảnh sát, trong lòng liền hoảng hốt.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, nhịn không được quay đầu lại lớn tiếng cầu xin Úc Vi: "Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư giúp em!”
Nhìn ra được, Nhã Tình thật sự rất sợ hãi.

Cơ thể cô ta bắt đầu run lên.
Úc Vi cắn môi dưới, sau khi cân nhắc trong lòng một phen, cắn răng nói với Úc Sanh "Chị, đồ bị mất trị giá bao nhiêu? May mắn là đã tìm lại được.

Em sẽ bồi thường cho chị một món đồ trị giá gấp ba, về phần Nhã Tình, hãy cho cô ấy một cơ hội nữa.”
Bồi thường cho cô một thứ có giá trị gấp ba lần? Úc Sanh nghe được, khoé miệng không khỏi nhếch lên một độ cong trào phúng.
Gấp 3 lần 180 triệu là bao nhiêu? 540 triệu.
540 triệu, đó là khái niệm gì? Cho dù đem cả Úc gia đều bán cũng không đủ tiền.
Úc Vi ngược lại rất mạnh mẽ, dễ dàng nói "Em bồi thường cho chị.” Chính là bởi vì thiếu hiểu biết, cho nên mới không sợ hãi đi.
Có lẽ nói trong mắt Úc Vi, Úc Sanh vẫn chỉ là một cô gái quê mùa, tùy tiện bồi thường một chút là có thể đem chuyện này xoay chuyển? Vậy thì cô ta đã lầm.
Đừng nói cô ta căn bản là bồi thường không nổi, cho dù là bồi thường được, Úc Sanh cũng sẽ không để việc này dễ dàng trôi qua như vậy.
Úc Sanh cho tới bây giờ cũng không dám quên sự thù hận trong ánh mắt của Nhã Tình.

Cô ta chính là một con rắn độc, nói không chừng không biết lúc nào đó sẽ hung hăng cắn cô một cái đâu.
Lần này, cô ta có thể đến trộm đồ, kỳ thật đối với Úc Sanh mà nói là một chuyện tốt.

Cô vẫn lo không có chỗ nào xuống tay với Nhã Tình, bởi vì cô cũng không thể vô duyên vô cớ đuổi Nhã Tình đi, tuy rằng trước kia cô đã muốn làm như vậy.

Nhưng bây giờ, cô ta cũng không kiềm chế được động thủ trước.
Lúc này đây, cô rốt cục có lí do hợp lý trục xuất con rắn độc này ra khỏi Úc gia.

Hơn nữa thiếu Nhã Tình là người trợ giúp đắc lực, Úc Vi cũng sẽ an phận rất nhiều.


Thật sự là một công đôi việc.
Úc Sanh cười khẽ một tiếng, sau đó cô gằn từng chữ nói: "Em gái, hành vi trộm cắp xấu xa như vậy, em lại muốn giúp cô ta bồi thường, không để cho cô ta bị trừng phạt tương ứng, nếu như người giúp việc Úc gia học theo, như vậy làm sao bây giờ?”
Úc Vi muốn nói rằng, người giúp việc khác trộm đồ, tự nhiên là trực tiếp đưa đến cục cảnh sát.

Nhưng nói như vậy, cũng thể hiện rõ ràng cô ta thiên vị.
Lúc này, cha Úc lên tiếng.

Chuyện ông ấy chán ghét nhất chính là người giúp việc trong nhà tay chân không sạch sẽ, có lần đầu tiên, ai biết sau này còn có lần thứ hai, lần thứ ba hay không? Cho nên lần này, nhất định phải nghiêm trị! Để cho những người giúp việc khác xem, ăn cắp đồ đạc của chủ nhà sẽ bị trừng phạt như thế nào!
Ông nói với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, anh đưa người đi đi, dù như thế nào, chúng tôi cũng làm theo pháp luật."
Nếu Úc Lý đã nói như vậy, Úc Vi tự nhiên không còn cách nào cầu tình cho Nhã Tình nữa.

Úc Vi nhịn không được hỏi: "Chị, đồ chị bị mất trị giá bao nhiêu?”
Úc Sanh tựa tiếu phi tiếu nói: "Hơn một trăm triệu, em có tin không?”
Khóe miệng Úc Vi cứng ngắc, "Chị, chị đừng đùa nữa, chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Úc Sanh biết bọn họ như thế nào cũng sẽ không tin đồ của cô có giá trị lớn như vậy, trừ phi hiện tại cô mang tên của Trầm Diệu nói ra.
Nhưng cô không muốn họ biết mối quan hệ giữa cô và anh.
Mấy ngày sau chính là đại thọ lần thứ 92 của ông nội Trầm Diệu, nếu cha Úc và mẹ Úc bảo cô mang Úc Vi đi cùng thì làm sao bây giờ?
Cho nên Úc Sanh chỉ tùy tiện nói ra một con số: "Giá trị 8.000 tệ”.

Dù sao tội trộm cắp trên 7.00 tệ nhưng dưới 10.00 tệ, cô ta sẽ bị phạt tù từ hai đến ba năm.
Mấy ngày trước cô đi trung tâm thương mại mua cho mình không ít trang sức, chỉ để đeo nó trong buổi đại thọ của ông nội Trầm.

Thế nhưng không nghĩ tới Trầm Diệu đã chuẩn bị trước cho cô.
Chiếc hộp trong tay Úc Sanh nhìn qua rất đẹp, vừa nhìn đã biết là nó chứa đồ trang sức.

Úc Sanh lúc này còn lấy một danh sách mua sắm ở trung tâm thương mại từ trong túi ra, trên đó ghi chính là giá mấy ngày trước cô đi trung tâm thương mại mua trang sức.

Rẻ nhất là 8.000 tệ, đắt nhất là hơn 10.000 tệ.
Cảnh sát lấy danh sách này, gật đầu nói với cha Úc, "Vậy chúng tôi đi trước."
Cha Úc gật gật đầu, "Được, đồng chí cảnh sát, vất vả rồi.”
"Không vất vả, phục vụ nhân dân."
Sau khi cảnh sát rời đi, mẹ Úc thở dài: "Tiểu Sanh, sao con lại lắp camera trong phòng mình?” Ở trong phòng mình cũng không quên lắp camera, đây là không có cảm giác an toàn sao?
Úc Sanh vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đề phòng thôi.”
Cha Úc ngược lại cảm thấy cách làm của Úc Sanh rất tốt, có ý thức được nguy cơ.

Nếu như không có camera, vậy chuyện hôm nay thật sự khó nói, giải quyết cũng không nhanh như vậy.
Lúc Nhã Tình lẻn vào phòng Úc Sanh một mình, cũng không có nhân chứng, cho nên nếu như không có chứng cứ trong camera, Nhã Tình rất có khả năng sẽ thoát khỏi lần này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi