XUYÊN THƯ PHỤ TRỢ MẠC VIỄN


Lý Mộ Phong ngồi trước gương, mặt không biểu cảm để một đám nha đầu vây kín xung quanh, giúp hắn trang điểm.

Đúng vậy, là trang điểm!!! Song nhi ở thế giới này, phần lớn đều sẽ có thân phận như nữ nhân, tất nhiên sẽ phải trang điểm, đặc biệt là một người coi trọng nam nhân như Hàn Ân, không trang điểm, sao có thể lọt vào mắt Bạch công tử hắn tâm tâm niệm niệm.
Lý Mộ Phong nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt có chút soái khí lại thư sinh thanh thoát đã bị lớp trang điểm dần dần che khuất, trở nên có chút yêu diễm nữ tính, cộng thêm bộ y phục hồng y điểm lệ, nhìn như thế nào cũng ra dáng tân nương sắp lên kiệu.

Trong lòng Lý Mộ Phong rung rinh không thôi, cũng may song nhi vẫn có thể cưới vợ sinh con, nếu không, chắc hắn cô độc cả đời, thậm chí còn chuyển sang chế độ anti cuộc đời.

Một thẳng nam như hắn, sao có thể chấp nhận sinh con cho nam nhân, với thân phận song nhi này, tuy hắn có chút bắt đắc dĩ nhưng cũng không đến mức chán ghét, bởi ở hiện đại, cũng có nhiều trường hợp nam lớn lên phát hiện mình là nữ, còn có thể sinh con, hắn cũng có một người bạn như vậy.

Bạn hắn khổ sở như vậy, hắn tất nhiên cũng có phần tội nghiệp lại thương cảm, dần dần quen thuộc thì trở nên bình thường hơn.

Dù sao thân thể là do cha mẹ sinh, có bị như thế nào cũng không nên oán trách, huống hồ chi, hắn chính là kẻ chiếm tiện nghi mà sống lại, không thể quá tham lam nha...

Lý Mộ Phong không phản kháng, cũng không như một số main chính trong truyện hắn đọc, lập tức thể hiện bản lĩnh, thay đổi tính cách nguyên chủ, quả quyết đuổi đám nha đầu này đi.

Bởi hắn không phải nhân vật chính, không mang vận khí thiên kiêu chi tử, hắn cũng không muốn chết, không muốn bị Hàn gia xem là người đoạt xá, bị tra tấn này nọ.

Nếu muốn sống tốt, cốt truyện này, hắn nhất định phải thoát ly, nếu muốn thoải mái, hắn càng phải cố gắng, làm cho bản thân trong mắt người khác, thay đổi một cách tự nhiên nhất, phải mạnh lên, có như vậy, hắn mới yên tâm về sự an toàn của bản thân.

Bây giờ chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có thể liều, có câu liều ăn nhiều, Lý Mộ Phong cảm thấy ít nhất hắn rất may mắn, may mắn kí ức nguyên chủ được truyền lại cho hắn rất chi tiết, một chút cũng không thiếu, hắn rất may mắn khi lúc trước, do tình cảnh gia đình không tốt, vì phải mưu sinh mà bán mặt bán tiếng cười trong các cửa hàng tạp hóa, thậm chí là quán ăn bên lề đường,...!Bởi vậy, bây giờ tệ nhất hắn cũng bắt chước giống nguyên chủ ba phần, nhưng nguyên chủ theo thiết lập tính tình thay đổi thất thường, lại có chút khôn vặt, ít nhất trước khi gặp nhân vật chính, nguyên chủ vẫn được xem là thông minh, chỉ có chút khôn vặt ích kỉ, còn nhiều hơn là tùy hứng.

Hắn có thể lợi dụng điều này, ít nhất sẽ cầm cự qua mặt được một số trưởng bối trong nhà, thậm chí hắn còn học trước ba dạng biểu cảm có khả năng sẽ cần diễn nhiều nhất, khinh thường, cười cao ngạo, lanh lợi và cuối cùng là cười ngọt ngào.

Chắc chắn sẽ vượt qua được tình cảnh éo le này...
Lý Mộ Phong hít một hơi sâu, sau nửa canh giờ ngồi im để trang điểm, hắn mang theo khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng, nhất chân lần đầu tiên bước ra khỏi phòng.

Vừa ra ngoài thôi hắn đã không nhịn được kinh diễm, quả thật Hàn gia không hỗ là đại gia tộc, giàu nức vách đổ tường, thậm chí cây cối xung quanh cũng toàn là loại cây quý hiếm bậc nhất, đến hồ nước cũng được làm nhân tạo trên sân.

Quả thật là quá giàu sang, nhưng có điều, canh gác quá nghiêm ngặt...!Lý Mộ Phong nhìn xung quanh mình, trừ hạ nhân ra, đâu đâu cũng là từng top quân lính trang bị đầy đủ, bước chân quy luật, canh gác từng nơi nghiêm ngặt đến không lọt khẽ gió, thậm chí còn có những người nghiêm túc đến không chớp mắt một lần.
Nhắm mắt lại, giấu hết suy nghĩ trong lòng đi, Lý Mộ Phong hất cằm, cao ngạo bước đi từng bước, sau lưng là một top mười nha đầu cũng ba vệ sĩ tu vi trúc cơ hậu kì, dựa theo ký ức nguyên chủ, từng bước vững chắc tiến về chính điện.
Hàn Ân là nhi tử được Hàn lão gia chủ yêu thương nhất, lại là trưởng tử con chủ mẫu, thiên phú hơn người, tất nhiên địa vị cũng cao quý muôn phần.

Bởi vậy, biệt viện của hắn tất nhiên sẽ thuộc loại cao cấp, tuy chưa đến nỗi bằng các trưởng lão, nhưng cũng hơn rất nhiều tiểu thư thiếu gia khác trong gia tộc, thậm chí ngay cả mẫu thân chủ mẫu của hắn, biệt viện cũng chưa chắc đã to hơn hắn.

Biệt viện của Hàn Ân không chỉ to lớn sa hoa mà ngay cả vị trí cũng rất tốt, ít nhất vừa gần chính điện vừa gần nơi ở của gia chủ, thậm chí là các trưởng lão, là vị trí gần trung tâm, được bao bọc và bảo vệ cực kỳ tốt.


Với vị trí địa lý thuận lợi như vậy, tất nhiên Lý Mộ Phong không mấy quả 2 khắc đã thong thả đi đến nơi.
Vừa bước vào chính điện, lập tức đập vào mắt Lý Mộ Phong là một dãy dài hai bên hàng ghế, ở giữa là một tràng kỷ to lớn được điêu khắc rồng phượng đan xen, bên trên vừa vặn có một người đang ngồi, nhìn bề ngoài vẫn chưa quá ba mươi, uy nghiêm lại khí thế bừng bừng, khiến người ta không nhịn được mà run sợ câu nệ.

Người đàn ông uy nghiêm này không ai khác chính là Hàn gia chủ trong trí nhớ của Hàn Ân, hắn đang mặc trường bào màu xanh dương, hoa văn ánh kim mà đối đáp qua lại với một nam nhân khác.

Nôm dáng vẻ nam nhân kia có phần hơi béo, nhưng không phải là béo phì nhũn nhặc mà là béo phúc hậu đẹp đẽ, cho người ta cảm giác khỏe khoắn lại đôn hậu.

Chắc hẳn đây là Mạc gia chủ, Lý Mộ Phong thầm nghĩ...
Lý Mộ Phong vừa bước vào, lập tức thu hút sự chú ý của Hàn, Mạc gia chủ.

Cả hai người cùng lúc quay lại, cùng nhìn Lý Mộ Phong.

Mạc gia chủ cười khà đôn đả nói: " Hẳn đây là lệnh lang nhà huynh nhỉ, quả thật càng lớn càng xinh đẹp.


Chà, tu vi đã luyện khí tầng 7?, quả thật là sóng sau đè đầu sống trước, tuổi trẻ anh tài..."
Hàn gia chủ cười khà đáp lại, hòa ái nhìn Lý Mộ Phong, vẫy vẫy tay:
" Ân nhi, còn không mau lại bái kiến Mạc gia chủ."
Sau khi Lý Mộ Phong vâng lời mà đến hành lễ bái kiến, lập tức Hàn gia chủ thanh âm sung sướng lại khiêm tốn, ôn tồn nói:
" Không giấu gì Mạc huynh, hài tử năm nay vừa tròn 12, ấy vậy mà tu vi vừa đạt luyện khí tầng 7, quả thật kém xa Mạc công tử 12 tuổi đã luyện khí tầng 9, thật sự là không dám khoe khoang cũng chẳng đáng kiêu ngạo.

"
Mạc gia chủ nụ cười không dứt, tự nhiên tiếp lời:" Ai da, Hàn gia chủ quá lời, tôn tử của ta...!hài thật sự là mệnh yểu a..."
Nói rồi Mạc gia chủ sắc mặt đạm nhiên như không giấu được sự rầu rĩ, buồn bã nói:" Hàn huynh cũng biết, lệnh lang và Viễn nhi nhà ta có hôn ước từ nhỏ, đáng lẽ sau này sẽ kết tóc phu thê.

Nhưng Viễn nhi thân mang trọng thương, khó lòng qua khỏi, chúng ta cũng không thể mặt dày mày dạn mà bắt Ân nhi tuổi nhỏ đã chịu goá chồng, nay biết mọi chuyện khó cứu vãn, chỉ đành trước một bước từ hôn, giữ chút mặt mũi cho Viễn nhi lẫn Ân nhi...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi