[XUYÊN THƯ] SƯ TÔN CHỈ MUỐN LÀM NHÂN VẬT PHẢN DIỆN



Hai hàng lông mi thật dài của Vân Triệt nhẹ nhàng run rẩy, rồi chậm rãi mở ra.
Trước mắt là màn lụa trắng như tuyết.
Vân Triệt nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy bên người là một cục lông xù xù đen tuyền.
Nội tâm y nao nao, chăm chú nhìn lại, mới nhìn ra thứ nằm bên cạnh mình chính là một con mèo đen.
Mèo đen?
Vân Triệt giương mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy nhà cao cửa rộng, phòng ốc rộng mở, sáng sủa sạch sẽ.

Trong phòng trưng bày theo phong cách cổ xưa điển nhã, trước giường có một cái bàn dài, bên trên đặt một cái bình sứ trắng được tô điểm bởi nhánh tùng chi.
Cảm giác Vân Triệt đã tỉnh lại, mèo đen bên người lập tức nhảy dựng lên, hai mắt mở to, ngẩng đầu kêu lên một tiếng với y: "Meo ~"
Vân Triệt ngồi dậy, giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa lông tơ mềm mại của mèo đen.
Trước khi bản thân mất đi ý thức, rõ ràng đã bị Viên Bất Chu nhốt trong mật thất, sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này? Đây là nơi nào, vì sao mèo đen lại ở bên cạnh mình?
Vân Triệt nâng tay lên, rũ mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy cánh tay trước mắt da thịt tinh tế bóng loáng, không còn mấy vết sẹo loang lổ ngang dọc.
Đây không phải là thân thể bằng hàn sơn huyết ngọc, mà chính là nguyên thân của y.
Trong lòng Vân Triệt càng cảm thấy nghi hoặc, từ trên giường đứng dậy, một tay y nhẹ nhàng bế mèo đen lên, đi đến cạnh cửa, duỗi tay đẩy ra.
Trước cửa là một con đường lát đá rộng rãi, hoa mộc thành cụm.

Vân Triệt quay đầu, chỉ thấy trước cửa có hai tên ma tu.
Hai tên ma tu nhìn thấy Vân Triệt, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là sợ tới mức mở to hai mắt.

Nhưng sau khi thấy mèo đen trong ngực Vân Triệt, đôi mắt hai tên ma tu lại càng trừng lớn hơn, hai mặt nhìn nhau.
Vân Triệt hỏi: "Đây là nơi nào?"
"Nơi này......" Một tên ma tu liếc mắt với mèo đen, ấp úng nói, "Là tẩm cung tôn thượng chúng ta an bài cho ngài."

Vân Triệt hỏi: "Hắn ở đâu?"
Hai ma tu lại nhìn mèo đen trong ngực Vân Triệt, sau khi bị hắn hung hăng trừng mắt một cái, liền sợ tới mức liên tục lắc đầu: "Không biết, không biết......"
Vân Triệt đi thẳng ra cửa, nhưng mới ra được hai bước, thì đã nghe thấy hai ma tu ở phía sau hô lớn: "Tiên sư! Tiên sư dừng bước!"
Vân Triệt dừng bước.
Một ma tu phía sau Vân Triệt hô: "Ta nhớ rồi! Tôn thượng và Viên Bất Chu kia của Nghiệp Nhai Tông đánh nhau, tôn thượng đánh không lại gã, bây giờ chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng! Ngài......!Ngài phải nhanh đi cứu hắn......"
Vân Triệt ngoái đầu nhìn lại, hỏi: "Hiện giờ ở nơi nào?"
Ánh mắt mèo đen chỉ chỉ đường ở bên trái.
Hai ma tu vội vàng dùng ngón tay chỉ về bên trái, nói với Vân Triệt: "Ở, ở trong hoa viên!"
Vân Triệt rũ mắt nhìn thoáng qua mèo đen trong lòng ngực, cúi người đặt hắn dưới mái hiên, nói: "Không được chạy loạn, ở đây chờ ta."
Mèo đen ngẩng đầu nhìn Vân Triệt, ngoan ngoãn mà "Meo" một tiếng.
Nghe một tiếng "Meo" của mèo đen, thân thể hai tên ma tu cứng đờ, tất cả đều sợ tới mức sợ ngây người.
Vân Triệt nói với hai ma tu kia: "Chăm sóc tốt con mèo."
Hai ma tu vội vàng gật đầu, nói: "Nhất định, nhất định......"
Vân Triệt dựa theo phương hướng của hai ma tu chỉ, bước lên đường lát đá bên trái, xuyên qua cánh cửa sơn son, ra khỏi hành lang gấp khúc.
Trước mắt là hoa viên vô cùng rộng rãi, ở trung tâm được đào một hồ nước thanh triệt, núi giả bên hồ thạch đá lởm chởm, hoa tươi cỏ dại từ trong khe đá vươn ra, sinh cơ dạt dào, phong vận độc đáo.
Trong hoa viên an an tĩnh tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng và chim chóc kêu vang, không nhìn ra chổ nào có dấu vết đánh nhau.
Vân Triệt chuyển mắt qua núi đá cạnh hồ, vừa quay đầu lại, thì đột nhiên đụng vào cơ ngực rộng lớn.
Y ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt là một hắc y thiếu niên, mà bản thân y vừa lúc đụng vào ngực hắn.
Thiếu niên rũ mắt, mi mày cong cong, đông đầy ý cười mà nhìn Vân Triệt.
Ánh mắt Vân Triệt không tự giác dừng trên người hắn, đánh giá từ đầu đến chân một phen, nhưng không phát hiện ra bất luận nơi nào bị thương, y vội vàng dời mắt, lui về sau một bước.
Thiếu niên nhìn Vân Triệt, đáng thương vô cùng nói: "Sư tôn, ta bị thương."
Vân Triệt: "......"
"Thật sự." Thiếu niên nhẹ nhàng tới gần y nửa bước, nói, "Cái người gọi là Viên Bất Chu kia, muốn cướp ngươi đi, còn đâm ta một kiếm."
Vân Triệt hỏi: "Nơi nào?"
Thiếu niên nâng tay lên, dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào ngực mình, nói: "Nơi này nè.

Ngươi giúp ta xem một chút có được không?"
Vân Triệt xoay người liền đi.
Thiếu niên vội vàng đuổi kịp, lặng lẽ giữ chặt tay Vân Triệt từ phía sau.
Vân Triệt lắc lắc tay bản thân, nhưng không thể vụt khỏi tay thiếu niên.
Thiếu niên luôn mặt dày mày dạn như vậy, không đạt được mục đích thì không bỏ qua, trong lòng Vân Triệt biết mình không thoát khỏi được, nên cũng liền tùy hắn.
Vân Triệt bước vào một tòa gác mái bên hồ, hỏi thiếu niên: "Dược?"
Thiếu niên vội vàng lấy trong túi bản thân ra một lọ thuốc, hai tay dâng lên cho Vân Triệt, nói: "Ở đây."
Không đợi Vân Triệt mở miệng, thiếu niên đã nhanh chóng ngồi xuống trước mặt y, chủ động cởi y phục nửa người trên ra, bình thản để lộ ngực cho Vân Triệt xem, rồi chỉ chỉ một vết sẹo trên đó, nói: "Nè, sư tôn."
Vân Triệt ở trước mặt thiếu niên cong lưng xuống, rũ mắt nhìn vào ngực thiếu niên.
Da thịt thiếu niên trắng nõn, xương quai xanh lã lướt nhô lên, vẽ ra hai đường cong duyên dáng.

Nhìn xuống một xíu, cơ ngực săn chắc đều đặn, tự nhiên mà lộ ra một loại lực độ nam tính, tuyệt đẹp.
Trước ngực thiếu niên có một vết sẹo to bằng nắm tay, vết thương này thật đúng là thương mới, còn mang theo máu tươi đỏ thẩm, nhưng khẳng định không phải ngày đó, miệng vết thương đã không còn chảy máu nữa.

Vết thương này tuy rằng không lớn, nhưng lại vô cùng sâu, gần như đã vào tận tim.
Nếu không phải thiếu niên còn ở trước mặt y tung tăng nhảy nhót, suýt chút nữa Vân Triệt đã hoài nghi vết thương này đã chọc thủng trái tim hắn rồi.
Nhìn miệng vết thương, nội tâm Vân Triệt run rẩy, khẽ nghiêng lọ thuốc mà thiếu niên đưa cho, đổ một chút vào lòng bàn tay.

Ngón tay thon dài dính đầy bột thuốc, nhẹ nhàng bôi vào vết thương trước ngực thiếu niên.

Thiếu niên nâng mắt, cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn Vân Triệt.
Bộ dạng lúc y cụp mắt nghiêm túc bôi thuốc rất đẹp, tóc đen nhu thuận rũ bên sườn mặt, lông mi thật dài, sóng mũi đĩnh bạt, còn có đôi môi mỏng kia nữa.
Thiếu niên như quên mất đau đớn, quang hoa đầy mắt gần như sắp tràn ra ngoài.
Vân Triệt tỉ mỉ bôi thuốc cho hắn xong, vừa muốn đứng dậy, thì cánh tay bổng nhiên bị móng vuốt của thiếu niên bắt lại.
Vân Triệt ngẩn ra.
Thiếu niên đứng lên, nói: "Sư tôn, ngồi."
Khác với hai lần trước gặp nhau trong mộng, ở hiện thực thiếu niên lại là một dáng vẻ ngoan ngoãn đáng thương, không dám cả gan làm loạn.
Những chuyện trong mộng đó, cũng không biết là thật hay giả.

Nhìn thiếu niên trước mắt, lại nghĩ đến mộng cảnh, Vân Triệt chỉ cảm thấy hai bên tai nóng bỏng.
Nếu hắn không nói đến, Vân Triệt cũng sẽ không hỏi.
Vân Triệt bị thiếu niên kéo ngồi xuống ghế.

Đột nhiên, thiếu niên duỗi tay ra trước mặt y, trong tay là một mặt gương đồng chói lọi.
Hắn thân là nam tử, sao lại mang theo đồ vật này bên người?
Gương đồng trơn bóng, ảnh ngược là hai gương mặt một trước một sau.

Thiếu niên kề sát vào sau vai y, một tay tóm lấy mái tóc dài rối tung.

Lúc này Vân Triệt mới ý thức được sau khi bản thân tỉnh lại, thì vẫn luôn xõa tóc như vậy.
Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu niên từ phía sau truyền đến: "Sư tôn, chờ một chút."
Gương đồng trước mặt bị đặt lên trên bàn, Vân Triệt quay đầu, nhàn nhạt nhìn thoáng qua nó.
Trong gương, phản chiếu lại góc nghiên nghiêm túc của thiếu niên.

Hắn rũ mắt, ngón tay thon dài nắm lấy mái tóc đen thật dài của y.
Bên trong có thứ gì đó nhẹ nhàng xẹt qua, hẳn là tay của hắn.

Ở phía sau, thiếu niên dùng ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua từng sợi tóc đen nhu thuận, động tác mềm nhẹ mà chải vuốt mái tóc của y.
Với lực độ vừa phải, hắn cẩn thận chải vuốt lại, tận lực không làm đau Vân Triệt.

Thủ pháp của thiếu niên làm người ta rất thoải mái, vậy mà lại khiến Vân Triệt cảm thấy tâm thần khẽ nhúc nhích.
Y nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cảm giác thiếu niên đang búi tóc cho mình.

Bỗng nhiên, mái tóc y căng thẳng, hẳn là đã được cắm vào một cây trâm.
Vân Triệt mở mắt ra, nhìn vào gương, nhưng lại không thấy được cây trâm sau lưng có bộ dáng gì.
Thiếu niên thập phần tri kỷ mà tới kệ sách cầm một tấm gương khác đến, rồi dùng tay giơ lên, đúng lúc chiếu thấy búi tóc phía sau Vân Triệt.
Tấm gương trước mặt Vân Triệt, vừa hay có thể thấy ảnh ngược của mặt gương phía sau, là phản chiếu sau đầu của y.
Thiếu niên búi một nữa mái tóc lên, còn dùng một cây trâm bạch ngọc khảm tơ vàng, thanh đạm mà độc đáo.
Thiếu niên thu gương lại, cười tủm tỉm dựa vào vai Vân Triệt, hỏi: "Sư tôn có vừa lòng không?"
Vân Triệt: "Ừ."
Nghe được một tiếng "Ừ" của Vân Triệt, cánh tay thiếu niên lại lớn mật vòng từ phía sau ôm lấy eo y.
Vân Triệt cúi đầu, vừa lúc thấy được trên cánh tay thiếu niên, lộ ra một con hắc long quấn quanh.
Thiếu niên theo ánh mắt Vân Triệt nhìn lại cánh tay thượng mình, rồi ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Ta vẫn thường xuyên nghĩ đến con rồng năm đó trên Bắc Hải, nên liền xăm một cái ở trên tay......"
Vân Triệt nói: "Cứu ngươi không phải là chủ ý của ta, không cần ghi tạc trong lòng."
"Ngươi lại nữa rồi." Thiếu niên ôm eo Vân Triệt, xoay người ra trước mặt, học theo dáng vẻ xụ mặt của y, nói, "Lúc trước ta chỉ là thuận tay cứu ngươi, không hề có chút cảm tình, 300 năm nuôi ngươi dạy ngươi đều là lừa gạt ngươi, ta không phải là sư tôn của ngươi, càng sẽ không có tình cảm gì với ngươi......!Mấy câu này ta đã nghe đến thuộc rồi."

Vân Triệt rũ mắt, nói không nên lời.
"Sư tôn, không nói cái khác nữa, nói chuyện vừa rồi đi." Thiếu niên nửa quỳ trước mặt Vân Triệt, hai mắt trông mong mà ngẩn đầu nhìn y, nói, "Rõ ràng ngươi có thể rời đi, mà ngươi lại không có tình cảm gì với ta, nhưng vì sao lại quan tâm đến ta như vậy?"
Vân Triệt than nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Thiếu niên nâng mắt, nghiêm túc nhìn Vân Triệt, hỏi: "Sư tôn, ngươi cảm thấy làm một sư tôn quan tâm đồ nhi của mình, là rất mất mặt sao?"
Vân Triệt không nói.
Thiếu niên tiếp tục hỏi: "Nếu ngươi cảm thấy chuyện này không có cái gì mất mặt, thì vì sao lại, luôn không chịu thừa nhận vậy?"
Vân Triệt bị hỏi đến tâm như tơ vò, nói: "Để ta yên tĩnh một chút."
Thiếu niên trầm mặc một lát, mới nhẹ nhàng nói: "Ngày đó trong mộng, ở trên biển, người không có đẩy ra ta."
Nghe thiếu niên nhắc tới chuyện trong mơ, Vân Triệt bỗng nhiên mở mắt.
Thiếu niên vô cùng ủy khuất nhỏ giọng nói: "Ngươi vẫn luôn nói làm người phải thành thật, nhưng chính ngươi mới là người không thành thật nhất......! Thân thể ngươi so với ngươi còn thành thật hơn......"
Vân Triệt chỉ cảm thấy bên tai nóng bỏng, hô hấp dồn dập cả lên, run giọng nói: "Ngươi đi ra ngoài......"
Thiếu niên nhìn Vân Triệt nói: "Ngươi khẩn trương."
Vân Triệt nói: "Đi ra ngoài."
"Được." Thiếu niên đứng dậy, cúi đầu nhìn Vân Triệt một cái, nói, "Ta sẽ phái người canh ở cửa, nếu sư tôn suy nghĩ xong rồi, lúc nào cũng có thể cho người đến tìm ta."
Nói ra mười phần dễ nghe, kỳ thật lại là giam lỏng, không nghĩ thông thì không thả người.
Vân Triệt không lên tiếng.
Thiếu niên xoay người rời đi.
Vừa ra ngoài, lại thấy đại hộ pháp và mấy ma tu nôn nóng đứng trước cửa.
Thấy thiếu niên ra tới, đại hộ pháp vội bước lên trước, nói: "Quả nhiên tôn thượng ngài ở chỗ này, có chuyện lớn không tốt rồi!"
Thiếu niên hỏi: "Là chuyện đại kinh tiểu quái* gì?"
*Chuyện bé xé ra to.
Đại hộ pháp: "Kẻ tên Viên Bất Chu kia cầm theo Bách Hoa Phiến của bạch giáo chủ, mở đường máu tiến vào.

Muốn ngài giao......!Giao Vân tiên sư giao cho gã......!Bằng không sẽ san Dạ Hoa Cung thành bình địa!"
Thiếu niên khẽ rũ mắt, lạnh lùng nói: "Gã chán sống."
"Tôn thượng, Viên Bất Chu kia vốn dĩ đã khó đối phó, lần trước tôn thượng có thể thắng gã.

Nhưng bây giờ gã có mang theo Bách Hoa Phiến, thực lực mạnh hơn trước kia rất nhiều......" Đại hộ pháp cẩn thận mà quay đầu nhìn thoáng qua gác mái, nói, "Bách Hoa Phiến này vốn là......"
Nhưng đại hộ pháp còn chưa dứt lời, đã cảm thấy một trận lạnh băng trên đỉnh đầu, giống như lưỡi dao sắc bén chọc thẳng vào người, liền vội vàng ngậm miệng.
Thiếu niên nói: "Đến Viên Bất Chu mà bản tôn cũng không đối phó được sao? Còn muốn để y ra tay?"
Đại hộ pháp nói: "Thuộc hạ không có ý này......!Chỉ là có Vân tiên sư đối phó với Bách Hoa Phiến, sẽ tiện hơn ngài rất nhiều......"
Thiếu niên nói: "Không cần ngươi quản.

Xem chừng y, không được để y chạy mất.

Nếu y lại có sơ xuất gì, ta sẽ hỏi tội ngươi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi