[XUYÊN THƯ] SƯ TÔN CHỈ MUỐN LÀM NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Manh Manh
Phía bắc Duyên Lăng Thành, có Vọng Hư Sơn.

Môn phái đứng đầu Thập Tam Châu, Thanh Huy Tông tọa lạc tại nơi đó.
Núi non trùng điệp, trúc lâm rậm rạp, mây khói lượn lờ.

Nhìn lên Vọng Hư Sơn, vô số mái hiên chót vót của cung điện lộng lẫy ẩn ẩn sau rừng sâu và mây mù.
Dưới chân Vọng Hư Sơn, một cánh cổng bạch ngọc đồ sộ sừng sững đứng đó.

Phía trên đỉnh cổng khắc thật sâu ba chữ "Thanh Huy Tông", khí thế bàng bạc, kim quang rạng rỡ.
Ba mươi sáu cung, đều là động thiên phúc địa.

Ngăn cách nóng lạnh, bốn mùa như xuân.
Dọc theo sơn môn đi vào, kỳ hoa tiên thảo rực rỡ như mây, hai bên đường đều là hoa sen vàng buộc vải lụa hồng văn, đón lấy gió núi, khi rơi xuống, khi lại bay lên.
Men theo đường lớn đi đến tiền điện, chính điện trước mắt nguy nga trong mây, hai tên tiên tu này đều là một thân bạch y thêu hoa sen vàng tiểu đệ tử Thanh Huy Tông, từ hành lang nhỏ của cửa chính phía đông đi qua, một đường khe khẽ nói nhỏ.
Hai tên tiên tu này, đúng là hai tiên tu ở Thiên Mục Hồ Trà Lâu ăn một trận hành hung của Ninh Thi Ngọc, độc nhãn tiên tu cùng hôi đạo bào.
Tiên tu đạo bào đẩy đẩy độc nhãn, nhẹ giọng nói: "Khí thế quả thực rất đỉnh nha, không hổ là môn phái đệ nhất Thập Tam Châu......"
Độc nhãn khinh thường nói: "Chỉ là tiểu môn phái mà thôi, là ngươi ít thấy qua nhiều việc lạ......"
Tiên tu đạo bào hỏi ngược lại: "Cơ Nghiệp Dương Thành Tông các ngươi rất lớn sao? Tổng cộng chỉ tám người đi."
Độc nhãn nhíu mày nói: "Ma|tý*¹! Mẹ nó ngươi câm miệng cho ta!"
Tên tiểu đệ tử dẫn đường kia dẫn người vào một gian bên cạnh thiên điện, bưng trà lên, khom lưng nói: "Thỉnh hai vị ở đây chờ một lát, rất nhanh tông chủ sẽ đến."
Hai tên tiên tu vội vàng chắp tay nói cảm tạ.
Hai người uống trà đợi một hồi lâu, một người cũng không thấy.

Độc nhãn dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chọc chọc hôi đạo bào, nói: "Nói cái gì mà rất nhanh sẽ đến chứ, đi lâu như vậy, một cái bóng dáng cũng chưa thấy, không bằng chúng ta ra ngoài nhìn xem đi?"
Hôi đạo bào nói: "Ở trong tông môn người ta đi loạn, nếu thấy cái gì không nên thấy thì sao, không tốt lắm đâu?"
"Có cái gì mà không nên thấy?" Độc nhãn đứng dậy, kéo tiên tu đạo bào nói, "Đi đi đi, vất vả lắm mới đến được Vọng Hư Sơn trong truyền thuyết một lần, nên đi ra ngoài mở mang tầm mắt mới đúng, ở chỗ này làm cái gì?"
Hôi đạo bào bị độc nhãn lôi kéo ra trước cửa thiên điện, lại dọc theo hành lang bên phải đi về phía trước.
Đi ngang qua một tòa đại điện, chỉ thấy hai bên hành lang treo đầy hồng tơ tinh tế, trên sợi tơ xuyên đầy kim linh nho nhỏ.

Gió nhẹ phất quá, kim linh khẽ nhúc nhích, tiếng chuông thanh thúy vang lên bên tai.

Như dao cầm chuông khánh*², thanh âm lượn lờ, như tiếng trời không dứt.
Hai người một bên cẩn thận giống như có tật giật mình, dọc theo hành lang đi vào trong, một bên tò mò đánh giá xung quanh, ở trong lòng âm thầm cảm thán tông môn này quả thực không giống bình thường.
Cuối hành lang treo đầy kim linh, là một tòa điện phủ nguy nga, hai người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước điện phủ là tám cây trụ trắng bằng ngọc long cao ngất trong mây, ở giữa điện phủ treo một tấm biển vàng óng, bên trên viết ba chữ "Chư Thiên Đường".
Giấu ở chổ sâu như thế, lại bố trí khí phái đến độc đáo như vậy.

Nơi này, nhất định chính là nơi thần bí mà thần thánh nhất toàn bộ Thanh Huy Tông.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, độc nhãn tiên tu nhướng mày nhìn hôi đạo bào, lén lút lặng lẽ cùng nhau tới trước cửa Chư Thiên Đường.
Điện phủ cao lớn nguy nga, cảm giác con người chỉ như kiến nhỏ.

Trước điện phủ ước chừng có mười mấy cánh cửa khắc hoa, nhưng chỉ có sáu cửa được đặt ở giữa.

Hai người đứng bên ngoài ngạch cửa, tránh ở phía sau một cánh cửa chưa mở, giương mắt lặng lẽ nhìn vào nội đường, trong thoáng chốc đã bị một mảnh kim quang lóng lánh làm cho mắt cũng không mở ra được.
Bên trong điện phủ, là một tòa bạch ngọc đài hình người rất cao.

Ngọc đài được điêu khắc dãy núi trùng điệp tinh tế, mây khói lượn lờ, phồn hoa tựa cẩm, tiên thảo linh chi vô số.

Trên đài thờ phụng một thanh trường kiếm, kim quang diệu nhật, dù bất động nhưng uy thế lại như lôi đình vạn quân, làm người ta không dám nhìn gần.
Hai người sợ tới mức không dám đi vào, tiếp tục đứng ở ngoài cửa lặng lẽ thăm dò nhìn vào trong.

Chỉ thấy trên đỉnh cao rộng của cung điện treo một tấm biển màu son, viết bằng bốn chữ "Đại Thành Chí Thánh" bằng chữ khải màu vàng thật to.
Sau tấm biển kia, cao hơn một chút so với ngọc đài, là một bức họa cao bằng một người dán vào mặt tường.
Trên bức họa vẽ một vị tiên nhân, tiên nhân đứng trên đài sen, đỉnh đầu đeo cửu trọng khảm bảo kim liên quan rạng rỡ, bạch y trắng hơn tuyết, hoa văn kim vân trên áo như ngân hà lộng lẫy.

Mày thẳng như kiếm, mắt sáng như sao, răng trắng môi đỏ.
Có lẽ gương mặt kia quá hoàn mỹ khiến ông trời cũng phải đố kỵ, nên dưới khóe mắt lại có thêm một vết đỏ tươi như máu.
Nếu không phải có vết sẹo kia, thì thật sự tưởng tượng không ra bộ dáng hoàn mỹ của người này sẽ là như thế nào.

Nhưng mà nói đến vết sẹo trên mặt kia, lại tăng thêm một tầng phong thái cho y.

Một đời vô song, ánh sáng vạn trượng, chúng sinh kính ngưỡng.
Hai người đồng thời mở to mắt nhìn, chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, thế nhưng lại tự giác quỳ xuống, khấu đầu thật mạnh.
Sửng sốt một lúc, hai người mới không hẹn mà cùng nhau quay đầu.

Phát hiện phản ứng đối phương lại giống với bản thân, độc nhãn tiên tu lắp bắp hỏi: "Ngươi......!Như thế nào cũng......"
Hôi đạo bào ngẩng đầu, híp mắt nhìn chằm chằm bức họa kia nói: "Ta......!Ta chưa từng gặp qua người như vậy......!Thật, thật sự là thiên thần hạ phàm......!Ta, ta thấy y liền nhịn không được quỳ xuống khấu đầu rồi......"
Dứt lời, hôi đạo bào bình phục tâm thần một chút, lôi kéo độc nhãn cùng nhau đứng lên, ánh mắt cẩn thận dạo qua một vòng trong nội đường.

Độc nhãn mở miệng, đầu lưỡi lại vẫn không nhanh nhẹn lắm, ấp úng nói: "Chư......!Chư Thiên kiếm?......!Này......!Này chính là, tôn dung của tiên sư đại thành chí thánh?! Này thật sự......!Quá......"
"Mẹ nó!" Độc nhãn nhịn không được chửi một câu thô tục, nói năng lộn xộn, "Bức họa này......!Trên đời này, mẹ nó......!Sao có thể có người như vậy......!Nhất định là giả......"
Hai người sững sờ ở trước cửa, bỗng nhiên bị người ta đẩy một cái thật mạnh, suýt nữa té xuống đất.

Một bóng trắng quỷ mị vọt vào bên trong Chư Thiên Đường, nhìn thanh trường kiếm trên đài, đột nhiên quỳ rạp xuống đất gào khóc.
Hai người ngốc ngốc đứng tại chỗ, chỉ thấy người nọ quỳ gối trong nội đường khóc lóc thảm thiết, đầu tóc rối bù, quần áo bất chỉnh, thoạt nhìn cử chỉ cứ điên điên khùng khùng, như thế nào cũng không giống người sẽ xuất hiện trong Thanh Huy Tông danh môn đại phái bực này.
Chỉ trong giây lát, trước cửa Chư Thiên Đường đã tụ tập một đám tiên tu mặc bạch y thêu liên văn, độc nhãn và hôi đạo bào vội vàng lặng lẽ thối lui, trốn qua một bên.
Nhóm tiên tu ngoài cửa thấy cảnh tượng trong nội đường, lén lút thấp giọng nghị luận.

Không lâu sau, trước điện truyền đến một tiếng "Tông chủ đến", chúng tiên tu đồng loạt dừng lại thanh âm, một đám đứng nghiêm túc đến đoan đoan chính chính.
Một thân áo lam chậm rãi đi trên thềm ngọc trước điện, đứng trước Chư Thiên Đường.
"Tông chủ." Chúng tiên tu đồng loạt hành lễ, độc nhãn và hôi đạo bào vội vàng cong lưng đi theo.
Hai người hành lễ xong, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy vị tông chủ kia một thân áo lam thêu lan ngân bạch diệp*³ thanh nhã, đỉnh đầu đội bạc quan, một viên lam ngọc trong suốt ngay giữa mi tâm.

Mặt mày thanh tuấn, phong phạm đoan chính, khí độ phi thường.
Phía sau hắn, một tiên tu kim y hông đeo trường kiếm, tướng mạo tuấn mỹ, thần thái phi dương.
Tiên nhân áo lam kia nhìn người đầu bù tóc rối bên trong Chư Thiên Đường, chậm rãi mở miệng, nói: "Sư thúc, sư tôn đã về cõi tiên rồi, người hà tất phải như vậy?"
Thanh âm thanh nhuận như ngọc lan gió mát trên núi cao, ôn nhã mà trang trọng.
"Các ngươi, một đàn súc sinh này! Là các ngươi bức tử y!" Người mặc bạch y đầu bù tóc rối kia ngẩng đầu lên, giữa mái tóc hỗn độn lộ ra một đôi mắt sáng ngời mà sắc bén, như một con sói đơn độc lạc lối.

Hắn chỉ bức họa phía sau, nói, "Nếu các ngươi đã bức tử y, lại giả mù sa mưa như vậy là làm cho ai xem hả?!"
"Ngươi! Lam Thần Hoa! Ngươi uống máu y, gặm thịt y, dẫm lên thi cốt của y mà bò lên đến vị trí hôm nay, ngươi còn có mặt mũi gọi một tiếng sư tôn, ngươi cũng xứng kêu y là sư tôn sao?!" Bạch y tiên tu đầu bù tóc rối giữ chặt tay Lam Thần Hoa, nói, "Tới tới tới! Ngươi tới! Giống như mười bảy năm trước trên biển máu Tây Hoang Hải, ngươi tới nói cho mọi người biết!"
"Vân Triệt, cái gọi là đại thành chí thánh tông sư chính đạo, y chính là Bạch......"
Tiên tu bạch y đầu bù tóc rối kia còn chưa dứt lời, đã bị tiên tu kim y bên cạnh Lam Thần Hoa cầm đao đánh vào sau cổ, hôn mê bất tỉnh.
Kim y tiên tu kia ném người cho tiểu đệ tử bên cạnh, nổi giận nói: "Bảo các ngươi trông chừng thật tốt kẻ điên này, sao lại để hắn chạy ra ngoài rồi?! Trông chừng không được thì đem hắn nhốt lại!"
Tiểu đệ tử vâng vâng dạ dạ đáp ứng, kéo người đầu bù tóc kia xuống.
Lam Thần Hoa khe khẽ thở dài, quay đầu nhìn thoáng qua độc nhãn và hôi đạo bào không biết làm sao đứng một bên, nói: "Các ngươi chính là hai người mà đệ tử vừa mới bẩm báo cầu kiến sao? Xin lỗi, để cho các ngươi chê cười rồi."
"Không đâu không đâu." Hai người vội vàng gật đầu khom lưng, nói, "Là chúng ta quá đường đột."
Lam Thần Hoa nhàn nhạt nói: "Thỉnh hai vị đến Chỉ Lan Thính dùng trà."
Trở lại thiên điện lúc trước uống trà ngồi xuống, độc nhãn chắp tay nói: "Tại hạ là Hồng Viêm Lăng của Lăng Dương Nghiệp Cơ Tông, hôm nay dẫn theo hảo hữu Lý Đạo Thành đến cầu kiến Lam tông chủ.

Sở dĩ cả gan cầu kiến Lam tông chủ, là vì có chuyện quan trọng cần bẩm báo với Lam tông chủ đây."
Lam Thần Hoa nói: "Nghe đệ tử bẩm báo, hôm nay hai vị tới Duyên Lăng Thành, gặp được tiểu sư muội?"
"Hồi tông chủ, không sai, trên đường cái hẻm Thanh Quả của Duyên Lăng Thành gặp được." Hồng Viêm Băng vội vàng bẩm báo nói, "Hơn nữa bên cạnh Ninh tiên tử còn có một bạch y nam nhân thân phận không rõ còn không chịu lộ mặt."
"Chúng ta thấy người kia lai lịch không rõ, thân phận khả nghi, lại không chịu lộ mặt, thoạt nhìn tuyệt đối không phải là người lương thiện, chỉ sợ Ninh tiên tử sẽ gặp nguy hiểm, cho nên đặc biệt tới đây bẩm báo tông chủ."
Lam Thần Hoa khẽ gật đầu, hỏi: "Từ lúc các ngươi gặp được hai người bọn họ, đã qua bao lâu rồi?"
"Không lâu không lâu, cũng chỉ trên dưới một canh giờ thôi." Hồng Viêm Băng nói, "Phỏng chừng bọn họ còn chưa đi xa......!Nếu tông chủ lập tức phong tỏa toàn thành điều tra, nhất định là có thể tìm ra."
Lam Thần Hoa trầm ngâm nói: "Tuy là như thế, nhưng chỉ sợ quá hưng sư động chúng."
"Nghe nói Lam tông chủ luôn luôn trọng tình trọng nghĩa." Hồng Viêm Băng nhìn Lam Thần Hoa, ra vẻ đau lòng nói, "Hiện giờ Ninh tiên tử đang trong hiểm cảnh, rơi vào tay yêu nhân mà không hề phát hiện, ăn bữa hôm lo bữa mai, không thể nào không cứu a?"
Lam Thần Hoa hỏi: "Vì cái gì mà các ngươi lại nhận định đó là yêu nhân?"
"Lam tông chủ, nam tử mang đấu lạp kia không biết tu tập yêu thuật phương nào, chổ nào bị hắn chạm qua, ngài xem tay của ta đều thối rửa cả rồi." Hồng Viêm Băng nâng tay bản thân lên, lộ vị trí mới vừa rồi bị Vân Triệt chạm qua, trên cổ tay thế nhưng là một mảnh thối rữa.
Hồng Viêm Băng giơ cổ tay thối rữa như sáng lên trước mắt Lam Thần Hoa, nói, "Thủ đoạn người này độc ác như thế, nhất định yêu nhân không thể nghi ngờ, tình cảnh Ninh tiên tử sợ là thật sự nguy hiểm."
Lam Thần Hoa nhìn thoáng qua Hồng Viêm Băng, hỏi: "Có thể nhìn lại tay đạo hữu được không?"
"Đương nhiên." Hồng Viêm Băng đi lên trước, đem tay mình đưa tới trước mắt Lam Thần Hoa.
Lam Thần Hoa rũ con ngươi xuống, tinh tế nhìn chằm chằm tay Hồng Viêm Băng hồi lâu, mày dần dần nhăn lại, hỏi: "Người nọ, có đặc thù gì?"
"Mang một cái đấu lạp, che mặt, căn bản không thấy rõ bộ dáng.

Chẳng qua liền tính y che mặt, mang y bỏ vào một đám người, liếc mắt một cái là ta cũng có thể nhận ra được." Hồng Viêm Băng kéo tay áo xuống, lần nữa che khuất cổ tay, nói, "Ninh tiên tử vẫn luôn đi theo hắn, một tấc cũng không rời.

Hai người cử chỉ thân mật, thoạt nhìn quan hệ -- không giống bình thường."
Nói đến bốn chữ "Không giống bình thường" này, Hồng Viêm Băng còn cố ý kéo dài thanh âm.
"Sư huynh!" Phía sau Lam Thần Hoa, tiên tu kim y vẫn luôn đi theo kêu lên, "Đây là Hàn Sơn Huyết Ngọc độc, người nọ nhất định có vấn đề! Chỉ sợ tiểu sư muội thật sự có nguy hiểm!"
Nghe được bốn chữ "Hàn Sơn Huyết Ngọc", đồng tử Lam Thần Hoa hơi hơi co rụt lại, gật đầu nói: "Người đâu, truyền lệnh xuống dưới, tức khắc phong tỏa Duyên Lăng Thành, toàn thành điều tra người này."
Trên đường cái, người bán hàng rong đang nhặt đồ thì phát hiện Vân Triệt đang nhìn hình xăm trên tay mình, nên ngẩng đầu cười hì hì nói: "Nhiều người trong thôn chúng ta đều xăm cái này."

Vân Triệt hỏi: "Vì sao?"
"Khụ, nói đến cái này......!Cũng không biết nên nói với ngươi như thế nào nữa."
"Ngươi nhìn xem, trên phố này có phải có một cái miếu thờ thái thượng thần tôn không? Trên tay thái thượng thần tôn cũng có hình xăm như vậy, chúng ta cũng không biết vì sao." Người bán hàng rong cười nói, "Nhưng thái thượng thần tôn thật sự rất linh nghiệm, hữu cầu tất ứng, mọi người đều nói muốn học theo bộ dáng của lão nhân gia người, xăm cái này lên trên người, có thể bảo hộ chúng ta bình an."
Vân Triệt âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói "Đa tạ", rồi đứng dậy rời đi.
Vốn tính toán mau chóng ra khỏi thành, Vân Triệt đến cửa thành Duyên Lăng, chỉ thấy nơi đó có rất nhiều tiên tu canh gác, phong bế cả cửa thành, Vân Triệt lắc mình đến sau một con hẻm nhỏ, lặng lẽ nghe người qua đường nghị luận.
Chỉ thấy mấy tên phàm nhân vừa lúc đi ngang qua cách đó không xa, thanh âm nói chuyện ẩn ẩn hướng về phía y.
Một người qua đường nói: "Cửa thành đang tốt đẹp như thế sao lại bị phong lại rồi?!"
Một người qua đường khác nói: "Nghe nói trong thành có một đại yêu quái rất lợi hại, cho nên Thanh Huy Tông mới phong cửa thành điều tra yêu ma, đây là bảo hộ chúng ta an toàn đó."
"Mấy năm nay trong thành mỗi ngày đều có yêu ma lui tới, sao lại không thấy bọn họ bảo hộ chúng ta an toàn?" Một người qua đường khác nữa nói, "Ta nghe nói là vị Lam tông chủ kia của Thanh Huy Tông bắt được tin tức tiểu sư muội hắn, nên mới phong thành tìm người.

Phỏng chừng hai người bọn họ tuy là sư huynh sư muội nhưng lại có một chân nha, tìm lão bà mới có thể tìm đến cẩn thận như vậy!"
"Chậc chậc chậc......"
Xem ra hai gã tiên tu vừa rồi quả thực đã đến Thanh Huy Tông, nói vậy là đã miêu tả đặc thù của y với Lam Thần Hoa rồi, còn nói một ít từ ngữ không tốt nữa.
Tuy rằng Thần Hoa không phải là người dễ dàng bị mê hoặc, nhưng thân thể này của y thật sự là Hàn Sơn Huyết Ngọc biến thành.

Hàn Sơn Huyết Ngọc có thể dựa vào hồn phách mà biến ảo ra tướng mạo con người, không khác gì người thật, tuy nhiên trên ngọc lại có độc, tiếp xúc với người khác nhất định sẽ dẫn tới da thịt thối rữa.

Thần Hoa nhìn thấy Hàn Sơn Huyết Ngọc trên người tiên tu kia, trong lòng nhất định sẽ có điều hoài nghi, phong thành tra người cũng là thuận lý thành chương*⁴.
Vân Triệt không đợi tới gần cửa thành rồi bị người ta phát giác, lặng lẽ xoay người trở lại đường cũ.
Lần này trở lại, liền vừa vặn bị Ninh Thi Ngọc vất vả lắm ném ra được bắt gặp.

Ninh Thi Ngọc giống như một con chó con dán lên gót chân Vân Triệt, nói: "Hắc hắc hắc, người ném con đi không được đâu......"
Vân Triệt nói: "Cửa thành đã phong."
"A......" Ninh Thi Ngọc lắp bắp kinh hãi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói, "Hai người vừa rồi gặp được trên đường, sẽ không thật sự đi tông môn nói cho......"
Vân Triệt nói: "Ừ."
"Hai tên chó con này, nếu bị ta bắt gặp được......" Ninh Thi Ngọc căm giận nói, "Ta sẽ ngược chết bọn họ......!Ngô......"
Ninh Thi Ngọc còn chưa dứt lời, chỉ cảm thấy cổ căng thẳng, cả người đều bị túm vào trong một cái hẻm nhỏ.

Nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy Vân Triệt một tay buông sau cổ mình ra, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Ninh Thi Ngọc gật gật đầu, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một loạt tiên tu hông đeo trường kiếm chỉnh chỉnh tề tề đi qua bên ngoài, như là đang điều tra cái gì.
Ở Thanh Huy Tông hơn một trăm năm, liền tính yêu ma trong thành lợi hại đến đâu cũng chưa từng gặp qua trận tượng bực này, Ninh Thi Ngọc quay đầu lại, vẻ mặt cay đắng nhìn Vân Triệt, nhẹ giọng nói: "Bọn họ hình như là Thanh Huy Tông, không phải là tới bắt chúng ta chứ? Người đừng vứt bỏ ta nha, chúng ta tìm một chỗ trốn đi."
Vân Triệt nói: "Tiểu lâu vừa rồi."
Nếu đã điều tra toàn thành, lúc này mà đi tìm chổ trọ trong nhà dân hay lữ quán cũng đều không an toàn, chỉ có tiểu lâu bí ẩn giữa thành kia mới không bị người quấy rầy, là nơi an toàn nhất lúc này.
Vân Triệt cùng Ninh Thi Ngọc một đường cẩn thận từng chút tới chổ trốn, tránh được vài con đường có tiên tu điều tra, an toàn trở lại tiểu lâu vừa rồi.
Trước khi Ninh Thi Ngọc vào cửa, Vân Triệt xác nhận một lần ngoài cửa không người nhìn trộm, mới nhẹ nhàng đóng lại cửa lớn lầu một, sau đó cùng Ninh Thi Ngọc lên lầu hai, đóng luôn cửa lớn lầu hai lại, cửa sổ duy nhất cũng đóng lại nốt.
Nếu tòa tiểu lâu này là nơi cúng bái của phàm nhân, thì ắt họ sẽ sinh lòng kính sợ, nhìn về phía thẻ bài "Cấm lên lầu hai" trên cầu thang, cũng sẽ không có người đi lên.

Nếu có tiên tu điều tra, thì trong tiểu lâu chật chội này, người đi lên cũng sẽ không quá nhiều.
Vân Triệt ở lầu hai dạo qua một vòng, cuối cùng ở ngoài cửa lớn lầu hai hạ một cái kết giới nho nhỏ.

Như vậy cho dù có tiên tu nào đi lên lầu, thì y cũng có thể phát hiện trước.

Trước khi có người tiến vào, phát giác y và Ninh Thi Ngọc ẩn thân nơi này, thì có thể có đủ thời gian mà nguyên vẹn thoát thân.
Lầu hai của tòa tiểu lâu này cũng không lớn lắm, phía trước chỉ có đại đường của Lăng Trần Sóc, bên phải thông với một gian phòng nhỏ.

Trong căn phòng nhỏ trống không, chỉ bài một cái giường gỗ khắc hoa.

Mà bên ngoài đại đường, bởi vì lúc trước đại chiến, nên đã lung tung rối loạn cả lên.
Vân Triệt tháo đấu lạp đặt trên thần đài, nhặt vải vụn trên mặt đất lên buộc chặt vào nhau, lại ấn trường kiếm của Ninh Thi Ngọc vào, tạm thời coi như một cây cây chổi kiêm luôn cây lau nhà, tỉ mỉ quyét dọn đại đường một lần.
Nếu là đổi thành người khác đối với bản mạng kiếm của mình như vậy, Ninh Thi Ngọc đã sớm xông lên hành hung.

Nhưng nam nhân trước mắt này, Ninh Thi Ngọc thế nhưng lại cảm thấy kiếm của mình có thể bị y dùng như vậy, cũng là vinh hạnh của nó.
Mới vừa rồi đại đường còn một mảnh hỗn độn, đảo mắt một cái thế nhưng đã được quét tước đến không dính bụi trần.

Đối mặt với nam nhân trước có thể hàng yêu trừ ma, sau lại có thể quét tước vệ sinh nhà ở hoàn hảo như vậy, Ninh Thi Ngọc kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được quấn lấy Vân Triệt thổi phồng y cả một buổi trưa.
Hoàng hôn dần buông xuống, tiểu lâu một mảnh đen kịt.
Từ khi quét tước phòng xong, Vân Triệt đã ngồi ở trên thần đài của thiếu niên nhắm mắt đả tọa cả buổi chiều.

Vận chuyển một vòng chu thiên xong, mở hai mắt ra, mới phát giác bóng đêm đã đến gần rồi.
Vân Triệt quay đầu nhìn Ninh Thi Ngọc vẫn còn ở bên người, nói: "Đi vào nghỉ ngơi đi."
Nghe tiếng, Ninh Thi Ngọc cách đó không xa đang chán chết mà ngưỡng mặt nằm ở bên cạnh Vân Triệt ngồi dậy, hỏi: "Vậy còn người?"
Vân Triệt nói: "Ta ở chỗ này."
Ninh Thi Ngọc nói: "Để người ở bên ngoài ta không yên tâm a......"
Vân Triệt rũ mắt nhìn mấy đạo xiềng xích bị mình thu thập đến chỉnh chỉnh tề tề thu thập trong góc, nói: "Ngươi có thể trói ta lại."
"Ai nha người nghĩ cái gì vậy!" Ninh Thi Ngọc dùng sức nắm lấy đầu tóc của mình.
Sư tôn người này Ninh Thi Ngọc lại không thể hiểu được, dù cho nàng có trơ mặt tiến đến trong lòng ngực y, y cũng sẽ không chạm vào nàng một chút.

Y là một người tốt như vậy, nàng có đồ mưu bất quỹ*⁵ với y cũng không tồi nha, nàng sao lại cảm thấy mình lo lắng loại chuyện này chứ......
Ninh Thi Ngọc cắn cắn môi, nói với Vân Triệt: "Ta mới không phải không yên tâm cái kia đâu! Ta là nói vạn nhất có người vào được!......!Vẫn là người nên vào trong đi thôi."
"Hơn nữa......" Ninh Thi Ngọc thật cẩn thận liếc mắt nhìn Vân Triệt một cái, nói, "Pháp lực của ta còn chưa hoàn toàn biến mất, ta có thể bảo hộ người!"
Vân Triệt nao nao, nói: "Khôi phục một chút."
"Ta biết trạng thái của người bây giờ, người không cần mạnh miệng......"
Ninh Thi Ngọc còn chưa dứt lời, Vân Triệt bỗng nhiên nói: "Ngoài cửa có khách."
Nghe Vân Triệt nói xong, Ninh Thi Ngọc vội vàng đè kiếm trong tay lại, khom lưng nhẹ nhàng mai phục ở phía sau cửa.
Ngoài cửa, một hắc y thiếu niên lẳng lặng đứng đó thật lâu, xuyên thấu qua mấy sợi tơ nhện nhỏ trên cửa gỗ khắc hoa, ẩn ẩn nhìn vào thân ảnh đĩnh bạt ngồi ngay ngắn thần trên đài, không kìm nén được mà ở trong lòng mừng như điên, ấn tay trên cửa muốn đẩy ra, nhưng lại nhẹ nhàng buông.
Rốt cuộc cũng tìm được tung tích của y, thế nhưng hắn lại không biết đối mặt thế nào.

Nếu là cứ như vậy mà đi vào, chỉ sợ y sẽ lại động thủ đánh với hắn một hồi.
Nhớ tới cặp mắt nhuộm đầy máu tươi của mười bảy năm trước, Lăng Trần Sóc sợ hãi, nói cái gì mà đời này cũng sẽ không động thủ với y.

Có điều, y sẽ không tin tưởng hắn, sẽ không cam tâm tình nguyện đi cùng hắn, cũng sẽ không cho phép hắn đi theo bên người giống như Ninh Thi Ngọc.

Ánh mắt hắc y thiếu niên khẽ nhúc nhích, thân hình bỗng nhiên biến mất.

Trên mặt đất, nhiều một con hắc miêu đen thuần.
Mèo đen nhẹ nhàng nâng móng vuốt lên, lặng lẽ đẩy cửa nhỏ ra một khe hở, nhẹ nhàng đi vào.
Tuy rằng là dáng vẻ của một con mèo nhỏ, bước chân cũng nhẹ nhàng, nhưng mỗi một bước đều tràn ngập tính hình thức, khí thế khi đi đường so với lão hổ còn muốn uy nghiêm hơn.
Mèo đen mới vừa trang nghiêm bước vào cửa, đột nhiên nghe trên đỉnh đầu hô to một tiếng, là âm thanh vui sướng đến điên rồi của Ninh Thi Ngọc: "Sư tôn! Có một con mèo!!! Ha ha ha!!!"
Ninh Thi Ngọc cúi xuống trước mặt mèo đen, vẫy vẫy tay với nó, nhếch miệng cười nói: "Mèo con! Hắc hắc hắc......"
Mèo đen: "......"
Vân Triệt: "......"
Mèo đen cảnh giác mà dừng chân trước mặt Ninh Thi Ngọc, trong hai mắt màu xám bạc tràn đầy đề phòng vô tình, trên khuôn mặt nhỏ lông xù xù, tràn ngập vẻ mặt lạnh nhạt cùng khinh thường.
Ninh Thi Ngọc mặc kệ mèo đen có ý gì, duỗi tay bắt mèo lên.
Mèo đen linh hoạt nhảy ra ba bước, nhảy lên thần đài, trong cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp "Ô ô", cảnh cáo.
"Đừng động." Vân Triệt nói với Ninh Thi Ngọc, "Nó sẽ......"
"A! Anh anh anh......!Sư tôn! Nó cào ta!"
Vân Triệt ngẩng đầu, chỉ thấy một cái công phu trong chớp mắt, mu bàn tay Ninh Thi Ngọc đã nhiều thêm ba vết máu thật dài, trong lòng ngực còn gắt gao ôm một con mèo đen đang liều mạng giãy giụa.
Vân Triệt rũ mắt, gần như không thể nghe thấy mà khe khẽ thở dài.

Vừa rồi y muốn nói chính là -- "Nó sẽ cào ngươi".
Mèo đen ở trong khuỷu tay giống như sắt thép của Ninh Thi Ngọc giãy giụa không có kết quả, đôi mắt màu xám bạc sống không còn gì luyến tiếc nhìn Vân Triệt.
Vân Triệt rũ mắt nhìn mèo con trong lòng ngực Ninh Thi Ngọc, nói: "Hình như nó không vui."
"Không quan hệ đâu." Ninh Thi Ngọc giơ tay sờ sờ đầu mèo đen, nói, "Dù sao nó cũng chạy không thoát! Mèo con hắc hắc hắc!"
Vân Triệt nói: "Lông nó bẩn."
Mèo đen hơi hơi mở to hai mắt, vẻ mặt ai oán nhìn Vân Triệt.

Biết ngươi thích sạch sẽ, vì tới gặp ngươi, nên vừa rồi ta đã rửa sạch bản thân trong ngoài ba lần rồi, thế nhưng vẫn còn bị ghét bỏ?
"Mèo đều rất thích sạch sẽ, chúng nó sẽ thường xuyên liếm lông tắm rửa cho mình, một chút cũng không dơ." Ninh Thi Ngọc ôm mèo đen, để đầu mèo vào lòng bàn tay Vân Triệt, nói, "Sư tôn người sờ sờ sẽ biết, mèo con rất đáng yêu, người sờ một chút bảo đảm cũng sẽ thích."
Vân Triệt vừa muốn cự tuyệt, nhưng lòng bàn tay đã bị nhét vào một cái đầu đầy lông tơ mềm mại.
Vân Triệt chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngứa, nhịn không được mà nhẹ nhàng sờ soạn mèo con mà vừa rồi còn bị mình nói "Lông nó bẩn" một chút.
Rất êm.

Rất mềm.
Nơi nào đó trong lòng Vân Triệt như bị gãy nhẹ một chút.
Mèo đen hơi hơi nheo mắt lại, duỗi cổ cọ vào lòng bàn tay Vân Triệt, trong cổ họng liên tiếp phát ra âm thanh "Khò khè khò khè".

[1]
Ninh Thi Ngọc đột nhiên ôm mèo đen trong tay Vân Triệt ra, hô lớn: "Sư tôn vuốt mèo phải cẩn thận! Vừa rồi nó cũng phát ra loại thanh âm này, sau đó cào ta!!!"
Mèo đen:??? Ngươi và y có thể giống nhau sao???
"Không có việc gì." Vân Triệt vươn tay với Ninh Thi Ngọc, nhàn nhạt nói, "Cho ta."
"Mèo hoang này hung hăng lắm, người phải cẩn thận đó." Ninh Thi Ngọc thật cẩn thận bỏ mèo đen vào tay Vân Triệt.
Vân Triệt một tay nâng mèo đen, thật cẩn thận tránh tiếp xúc với thân thể nó một chút, chỉ là kỹ càng nâng nách nó lên, nhẹ nhàng để nó ở trước mặt mình.
Lúc này mèo đen không chạy cũng không cào người, dựng đuôi dán vào chân Vân Triệt rồi vài đi bước, tìm một cái vị trí thích hợp, nhẹ nhàng ghé vào bên chân Vân Triệt.
Vân Triệt vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa lông tơ đen nhánh trên lưng mèo đen, xúc cảm thập phần tinh tế mềm mại.
Mèo đen rất hưởng thụ Vân Triệt vuốt ve, ở trước mặt y nhẹ nhàng trở mình, mở bốn chân ra, chủ động lộ cái bụng đầy lông tơ càng thêm mềm mại cho Vân Triệt.
Vân Triệt một tay nhẹ nhàng ấn mấy sợi lông trước ngực, lại hơi hơi dịch tay xuống, nhưng lại không có dán vào da thịt trước ngực nó.

Lông trên ngực thật dài mềm mại xoã tung ra, tay bị lông mèo vây quanh vừa ấm áp lại thoải mái, giống như vuốt ve một đám mây nơi chân trời.
Đột nhiên, Ninh Thi Ngọc phát ra một tiếng chấn động cả thiên địa, đến quỷ thần cũng phải khiếp kinh: "Sư tôn! Tiểu Hắc là mèo đực! Người xem kê kê của nó!!! Thật lớn a, còn dựng thẳng lên nữa kìa!!!" [2]
- ---
[1] Lúc Miêu Miêu "Ô ô ô" là đang cảnh cáo, kỳ thật lúc "Khò khè khò khè" là đang rất thoải mái a.
[2] Ta có quan sát con mèo đang nằm ngửa bên người ta một chút, nhìn không ra dáng vẻ của kê kê, cứ nghĩ là ** của công quá lớn đi, cho nên có thể nhìn thấy a QAQ (che mặt).
*¹Ma|tý: một câu thui, tui không biết nữa, thỉnh cao nhân trợ giúp.
*²Dao cầm chuông khánh: bốn loại nhạc cụ.

Dao: đàn ngọc, cầm: đàn cầm, chuông là cái chuông, khánh: làm bằng kim loại hoặc là đá ngọc, treo lên rồi dùng cái gì đó khỏ khỏ lên, boong boong boong.
Đàn ngọc:

Đàn cầm:

Giống đàn tranh đúng ko, nhưng khác nha, đàn tranh có mấy cái cục ở giữa như vầy nè:

Cái khánh:

*³Lan ngân bạch diệp: hoa vàng, lá trắng.
*⁴Thuận lý thành chương: chuyện đương nhiên.
*⁵Đồ mưu bất quỹ là cái chi, sao tui search gg ko ra vậy ta? Tóm lại là Ninh Ninh có âm mưu gì đó rồi, hừm hừm.
Dài quá đi mất ;-;
22/5/2022.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi