XUYÊN THƯ TỰ NHIÊN THÀNH PHẢN DIỆN ALPHA



Lê Vân Hà len lén nhìn Đường Thế Trung, thầm oán trách tại sao lại đi đến cái nơi này cơ chứ.
Cô nhớ lại nửa tiếng trước, khi đó cô vẫn đang đọc sách ở phòng khách.

Y Nhiên đột nhiên chạy sồng sộc vào.

Cô nàng này ngày càng tự nhiên và bạo dạn.

Omega hiền thục nết na trước kia ở đâu mất rồi?
Dù vậy, Vân Hà đưa cốc nước qua trước:
"Uống nước đi rồi nói."
Đường Y Nhiên chạy một quãng đường dài, thở không ra hơi, bèn lấy cốc nước uống lèo một phát hết sạch.

Rồi lại cầm khăn giấy Vân Hà đưa cho lau mồ hôi.

Xong xuôi tất cả, cô nàng hít một hơi, rồi mới thỏ thẻ:
"Đi thăm Thế Trung với tớ nhé!"
Sao lại phải đi thăm?
À không, quan trọng hơn là sao phải đi chung với chị gái này?
"Tớ đang..."
"Mẹ chuẩn bị xong rồi nè!"
"...!bận lắm." Sợ là không ai nghe được nữa rồi.

Vân Hà: TvT
Không muốn tiếp xúc với nam chính một chút nào.
Mẹ Lê kêu Vân Hà vào thay bộ đồ nào lịch sự, tươm tất một chút, rồi quay sang tíu tít với Y Nhiên.

Không hiểu là nói cái chuyện gì mà từ trên phòng của Vân Hà vẫn còn nghe được tiếng cười nói.

Đôi khi chính Vân Hà cũng không hiểu tâm lí phụ nữ mặc dù cô là một người phụ nữ hẳn hoi.
Vì người phụ nữ quyền lực nhất nhà đã ra lệnh cho cô đi cùng với Y Nhiên, cho nên cô không có quyền kháng chỉ, đành bất lực "trườn" tới bên cạnh chân của nam chính và tuỳ cơ ứng biến.
Nhìn mặt Vân Hà bình tĩnh thế đấy, nhưng trong lòng thì đang niệm kinh, cầu chúa vô cùng thành kính.
Ông trời, con không có làm việc gì ác nhân thất đức, ông nhớ phù hộ cho con sống sót trở về sau chuyến này đi nha ông.

Con cắn rơm cắn cỏ cũng trả ơn cho ông.
Đến nơi mình từng ăn ngủ hơn một tháng – bệnh viện, Vân Hà vô cùng "xúc động".

Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt đổ xuống.
"Sao cậu lại khóc rồi?" – Y Nhiên thắc mắc, tức khắc đưa khăn cho Vân Hà.
"Tớ xúc động quá thôi.", vì tớ sắp bước một bước vào quỷ môn quan rồi.

Tất nhiên Vân Hà không nói ra vế tiếp theo.
Nửa năm trôi qua rồi, nam chính cũng gần như sắp được xuất viện rồi còn gì.

Lần gặp mặt này nghĩ thôi cũng thấy một vấn đề chà bá, phản diện trực tiếp đi khiêu khích nam chính, kết cục thảm cỡ nào đây.
"Chúc mừng em xuất viện nhé!"
Mình biết ngay mà.

Nam chính xuất viện rồi.

Đủ sức khoẻ để tẩn mình rồi.

Vân Hà gào thét trong lòng.
"Chúc mừng lớp trưởng xuất viện."
Vân Hà nghĩ chỉ cần cô tặng xong rồi cố gắng tàng hình thì sẽ không bị gì, nhưng cô sai rồi.

Cô nuốt nước bọt, nam chính sao cứ nhìn cô chằm chằm thế kia...
"Hai người thân nhau sao?"
Rồi tèo luôn, sao lại hỏi trước mặt chị cậu thế này? Tôi cũng khổ sở lắm chứ, tôi cũng có muốn thân thiết gì đâu.
Thấy Vân Hà cứ ầm ừ, lo lắng cô sợ khí thế của em trai mình, Y Nhiên mới trả lời thay:
"Bạn tốt của chị đấy.


Cậu ấy giúp chị nhiều lắm.

Siêu dịu dàng luôn."
"Bạn tốt? Dịu dàng?"
Nghe kiểu hỏi này, Y Nhiên liền hiểu em trai muốn gì.

Cô bèn kể sơ lược về những việc Vân Hà đã giúp đỡ cô, đồng thời còn kể thêm nhiều điểm tốt của Vân Hà nữa.

Y Nhiên không hổ danh là một trong hai chất kích thích của nam chính, mở miệng nói tới đâu, mặt nam chính đen tới đó.
Khi y tá đi ngang qua phòng bệnh 407 thì mới thấy một hiện tượng lạ.

Trong phòng có 3 người, một người vui vẻ nói chuyện, một người sợ hãi, một người liên tục phóng ra tia lửa điện chết người.

Không khí trong phòng chuyển động hỗn loạn lên hết cả.

Y tá bèn chạy thật nhanh về phòng trực, mở lên chương mới nhất của bộ truyện tranh mình đang đọc.

Khung cảnh ở phòng 407 quá giống miêu tả của truyện tranh tu tiên ở đô thị này.

Không lẽ nào người nằm kia là sư phụ có tu vi Kim đan trong truyền thuyết hay sao?
Đường Thế Trung: "..."
Lê Vân Hà không biết tại sao mình bình an ra khỏi bệnh viện được nữa.

Ánh mắt của nam chính khủng bố quá.

Nghĩ đến là ớn lạnh rồi.


Về nhà kêu mẹ nấu gà hấp sả cho ấm người mới được.
Lần đi này, Vân Hà phát hiện được nhiều thứ.

Tỉ như Đường Y Nhiên là kiểu omega không hiểu nhìn mặt đoán cảm xúc.

Tỉ như Đường Thế Trung là tên cuồng chị gái.

Tỉ như mẹ Lê rất thích Đường Y Nhiên.
- ---------------
Lời tác giả: mình nói trước kẻo mọi người lại nhầm.

Cuốn tiểu thuyết mà Vân Hà xuyên vào có nhiều lỗ hỏng logic, nhưng vì Vân Hà chỉ đọc được 2 quyển ngôn tình nên mới có suy nghĩ đó là một quyển truyện hay.

Vì thế, có một số đoạn thấy phi logic thì trong thế giới đó cũng là hợp lí nhé.

Ví dụ như chuyện ôm bom, như Vân Hà nói, đã có thể tìm ra Đường Thế Trung là con nhà tướng - tiềm năng trở thành vị tướng tài trong tương lai nhưng lại liều mình xông vào trường, thay vào đó có thể bắt cóc, đe doạ hoặc hành vi khác ít gây chú ý hơn.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé.
Cơ mà có thấy các động tác chăm sóc của hai chị ngày một tự nhiên không mọi người ơi:vvv
Chúc mọi người giáng sinh an lành nhó!
Merry Christmas!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi