XUYÊN TỚI NỮ TÔN NUÔI BỐN CHỒNG


Giải quyết nội bộ xong, Tống Kiều Thư bắt đầu giải quyết hậu hoạ bên ngoài.
Ba nam nhân nghĩ chuyện đơn giản, chỉ cần thê chủ tin tưởng bọn họ là đủ, những người khác không quan trọng.
Làm nàng phải mở một lớp phổ cập kiến thức lửa cháy.
Thoạt trông là tình ngay lý gian bị nói quá lên, lời đồn lại nhắm vào Triệu Mỹ Kỳ, Thanh Nhạn chỉ xui xẻo dính vào, nên sẽ không ảnh hưởng tới hắn.

Nhưng đây là thế giới nữ tôn, trọng nữ khinh nam, Triệu Mỹ Kỳ là một nữ nhân, chính vì chuyện bị nói quá lên, nàng ta chỉ cần giải thích nhất thời xúc động chạm phải Thanh Nhạn, sau đó giấu mình ở nhà một thời gian là xong.
Khi ấy sự hóng hớt chưa được thoả mãn của người đời sẽ chuyển sang đối tượng vốn bị xem nhẹ, Thanh Nhạn.

Suy cho cùng hắn là nam nhân, dễ bị gắn mác vô đức.
Một nam nhân đã gả suốt ngày nói cười với nữ nhân tương lai hứa hẹn ắt hẳn không hay ho gì, họ sẽ chỉ vào cột sống hắn mà xỉa xói.
Giống như ném một mồi lửa vào đống lá bên đường, hiển nhiên nó sẽ cháy, nhưng lại cháy theo cách khó lường.

Vậy nên họ phải chủ động dập tắt trước khi lửa cháy đến thân.
Ngay ngày hôm sau, Tống Kiều Thư mang vài quyển sách tới cửa tiệm đậu phụ.
Quả đúng như dự đoán, chỉ trong một đêm lời đồn đã bay xa khắp nơi.

Buổi sáng Triệu Mỹ Kỳ tới tiệm phụ, bị bàn tán tới mức bỏ về, chiều không xuất hiện nữa.
Bà chủ Triệu, tên đầy đủ là Triệu Như Hoa, lăn lộn ngoài chợ từ bé tới giờ, tay nghề làm đậu phụ chèo chống cả nhà, mục tiêu đời bà là nuôi dạy ra một cô con gái có công danh.
Trông thấy Tống Kiều Thư, bà ấy vào chế độ chiến đấu, sẵn sàng dùng con dao cắt đậu phụ cảnh cáo người sẽ làm ảnh hưởng tới con gái yêu mình vất vả bồi dưỡng.
Những người xung quanh không hẹn mà bước chậm lại, ưỡn ngực nghểnh cổ tụ tập hóng hớt.
Thê chủ người ta tới tận cửa, phen này nhà họ Triệu tha hồ muối mặt.


Mang cái dáng vẻ thư sinh câu dẫn nam nhân có gia đình, nắm tay sờ mó, đáng đời!
Nghe nói nàng ta làm vậy không chỉ một lần, cứ bảo tập trung đọc sách không muốn lập gia đình sớm, người đọc sách mà tà tâm thế à? Có khi vì thèm khát nam nhân nhưng do mẹ không cho nạp tiểu phu nên mới không kiềm chế nổi mà động chân động tay, cũng vì vậy nên mới đọc sách nhiều năm chưa có kết quả, chứ nếu thật sự thông minh đã sớm đỗ tú tài từ lâu.
Đủ các lời khó nghe được thêu dệt bàn tán.
Thoáng chốc khí thế Triệu Như Hoa giảm xuống, mặt bà thoắt trắng thoắt đỏ, một người nói bà còn có thể mắng lại được, chứ đông thế kia...!Bà tự nhận bản thân không mềm như đậu phụ mình bán, nhưng cứng đến độ bước ra mắng chửi một đám người tụ tập thì bà chưa làm được.
"Tống nương tử, mua đậu phụ sao?" Triệu Như Hoa cố gắng gằn giọng, làm bộ dáng mạnh mẽ.
Một tiếng bà chủ Tống cũng không thèm gọi.
"Triệu thẩm, Triệu Mỹ Kỳ có nhà không." Tống Kiều Thư không khách khí đáp trả.

Thật ra vị thế của Triệu Như Hoa, gọi Triệu thẩm không bất kính, chỉ là mấy năm nay Triệu Mỹ Kỳ đọc sách có triển vọng, mọi người nể nang gọi bà chủ Triệu cho bà ta thêm mặt mũi.
Nghe người vừa đến đã gọi con gái mình, trong lòng Triệu thẩm căng thẳng.

Nhìn nam nhân đứng sau nàng ta, bà trừng mắt thầm mắng đồ nam nhân rẻ mạt, cứ ngỡ hắn thật sự ngưỡng mộ trí tuệ Tiểu Kỳ, ai ngờ dẫn tới phiền toái.
Tống Kiều Thư lặng lẽ bước sang ngang một xíu, chắn tầm mắt của bà ta.

Hừ, tiểu phu mà nàng không nỡ khắc nghiệt, đâu thể để một mụ bán đậu phụ trừng con mắt bé tí ấy với hắn được.
Thanh Nhạn cảm động, mặc dù nàng thấp hơn hắn mấy phân, nhưng dáng vẻ cứng cỏi quật cường kia khiến người vốn đang lo lắng như hắn tự tin hẳn.

Nam nhân có thê chủ chở che không việc gì phải sợ, nghĩ vậy hắn đứng thẳng ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.
Đôi phu thê trước mặt ngang nhiên chói mắt, làm Triệu Như Hoa buồn bực, chẳng lẽ hôm nay bà thật sự phải chịu thua thiệt?
"Sắp thi nên nó ở nhà đóng cửa đọc sách rồi, tạm thời không gặp ai.


Không biết Tống nương tử tìm nữ nhi ta có chuyện gì."
Mọi người nghểnh cổ thì thầm: "Đương nhiên là đánh ghen rồi, các ngươi đoán xem hôm nay ai chịu thua thiệt?"
"Hê, Triệu Mỹ Kỳ gầy như con gà, tuy bà chủ Tống hơi lùn, nhưng vẫn dư sức tóm cổ nàng ta."
"Ngươi điếc à? Triệu thư sinh trốn trong nhà rồi.

Quả nhiên làm chuyện khuất tất nên phải trốn tránh, mặt mũi sáng sủa mà lòng dạ dơ bẩn, nếu thực sự sáng dạ đã đỗ tú tài lâu rồi chứ đâu đọc mãi mấy quyển sách tới tận hôm nay."
"Do nghèo đấy, cả nhà đập nồi bán sắt mua được tí sách.

Triệu Như Hoa còn sĩ diện không để nàng ta đi chép sách viết thư, nói tay nàng ta cao quý không thể để vướng bận tiền bạc.

Hừ, ta khinh, nghèo còn sĩ!"
Mặt Triệu Như Hoa biến thành màu gan heo.
"Trừ khi bà chủ Tống đánh được vào tận hậu viện, không thì hôm nay mất công tới chẳng thu hoạch được gì."
"Ôi chao, thế thì Triệu thẩm sẽ cào nát mặt nàng ta ra."
"Biết đâu lùn mà có võ, đánh nhau đi..."
Khoé miệng Tống Kiều Thư giật giật, bàn tán thôi được rồi, mắc gì lôi chiều cao nàng ra? Ở thế giới nữ tôn thân thể này bị coi là hơi thiếu thước tấc, chứ ở hiện đại dư sức làm người mẫu ảnh nhé! Đám mắt mù!
Nàng nở nụ cười tiêu chuẩn với Triệu Như Hoa, bình tĩnh đưa mấy quyển sách mà nàng đã mất công sáng sớm sang nhà Nguyệt Hải Đường ăn cướp ra.

"Đây là..." Triệu thẩm khó hiểu.

"Lâu nay tiểu phu nhà ta rất muốn đọc sách viết chữ, tiếc rằng năng lực của ta có hạn, chỉ có thể dạy hắn vỡ lòng.

Sau khi dạy xong, tự thấy bản thân không đủ sức dạy nữa, lại chưa thể mời một phu tử riêng, ta đành để tiểu phu tới tìm con gái bà học hỏi thêm."
Lời này ngụ ý việc qua lại giữa hai người nàng đã biết và cho phép.
"Triệu thư sinh dù sao cũng chưa có công danh, bái làm thầy không hợp lẽ, nên chỉ tìm nàng xin chỉ giáo mấy quyển sách, không dám nói là bái sư."
Phải đỗ tú tài mới có tư cách dạy học, nên chuyện hai người là trao đổi chỉ dẫn thuần tuý, sẽ không ảnh hưởng danh tiếng của Triệu Mỹ Kỳ.
"Tuy vậy, do Triệu cô nương còn quá trẻ, hành xử vô tư thiếu chừng mực, không khỏi dẫn đến hiểu lầm.

Nay ta mang sách tới tặng, trước gửi lời cảm ơn suốt thời gian qua hắn đã giúp đỡ, sau yêu cầu một lời xin lỗi giải thích rõ ràng, tránh để bà con lối xóm bàn tán không hay."
Nàng không nương tình, dứt khoát đổ lỗi cho Triệu Mỹ Kỳ, loại chuyện này đã xảy ra, ắt phải có người chịu tổn thất, cách để giảm thiểu tai tiếng là nữ nhân đứng ra nhận lỗi, thê chủ nàng đây theo đó tha thứ, người ngoài muốn bàn tán thêm cũng chẳng có chỗ để chen miệng.

Nữ nhân đọc sách kiêu ngạo đã chủ động nhận sai, thê chủ người ta thấu hiểu, các ngươi còn có thể nói gì?
Dĩ nhiên vẫn sẽ có vài lời khó nghe, nhưng nàng tin chỉ cần đập mạnh dập ngọn lửa mới nhen nhóm, dẫu cho có sót chút khói mù, thì nó sẽ tự biến mất thôi.
Triệu Như Hoa nghe người ta to nhỏ con gái bảo bối suốt sáng giờ, nay nữ nhân kia mặt dày tới đòi con mình xin lỗi, bà há có thể chịu nổi?
Hít một hơi thật sâu, bà mở to mồm quát: "Họ Tống kia, chớ có nghĩ mở được một cửa tiệm mà tưởng mình đã thay đổi gốc rễ.

Ngươi với tiểu phu chỉ là cái hạng dân quê chân đất, tới chỗ ta mua đậu phụ, đánh chủ ý lên con gái ta, giờ muốn nó xin lỗi? Sao không tự đái một bãi mà soi vào, xem cái bản mặt dơ dáy hôi tanh mùi bùn đất có tắm mãi vẫn không sạch đó có xứng hay không?"
Người xung quanh líu lưỡi, Triệu thẩm thường ngày hiền lành đon đả vậy mà đụng phải con gái bà bà ghê gớm phết..
"Tự biết bản thân ngu dốt thì đừng có đánh chủ ý lên con ta, người đọc sách tâm tư đơn thuần, lũ bùn đất buôn bán gian manh dám động vào, tới lúc bị đồn thổi lại bắt con ta hạ mình tạ lỗi? Mơ tưởng!"
Bà ta khiễng chân trợn mắt với Thanh Nhạn, hoàn toàn không để Tống Kiều Thư vào mắt: "Ngươi, thứ nam nhân ti tiện! Dám dây dưa với..."
Một cái tát vang dội cắt đứt tràng chửi mắng.
Xỉa xói xuất thân của phu thê nàng thì được, động đến danh dự Thanh Nhạn lại là chuyện khác.

Nam nhân cần danh dự để sống, nàng không cho phép ai hắt nước bẩn lên hắn.

"Mồm miệng bà bẩn quá đấy, nói năng chẳng suy nghĩ gì cả.

Bà cậy mình là dân chính gốc Bách Hoà, ba đời bán đậu phụ thì khinh người thôn quê à? Bộ không để ý quanh đây đầy người xuất thân nông gia, làm ăn buôn bán sao?" Nàng phẩy tay, cố gắng tỏ ra là mình ổn dù tay đau nhức vì dùng sức đánh người.
"Ngươi, ngươi..." Triệu Như Hoa ú ớ.
"Các vị cho ý kiến đi." Nàng cướp lời.
Những người hóng hớt đồng tình: "Nàng ta nói đúng đấy, bà chửi mắng thế động chạm quá."
"Mụ Như Hoa kia, sau này đừng có ăn rau do kẻ bùn đất này trồng."
"Đúng, đừng mua vải nhà buôn gian manh ta nữa."
Nhất thời Triệu Như Hoa không nói nổi câu nào.
Thoáng chốc bà ta biến thành người xấu, bị mọi người ghét bỏ.
"Đủ rồi." Một giọng nói nhẹ nhàng ẩn chứa sự kiên quyết cất lên.

"Mẫu thân, đừng làm loạn nữa."
Nhân vật trung tâm - Triệu Mỹ Kỳ - xuất hiện.
Mọi người vội cắn hạt dưa, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa thư sinh gầy như con gà và bà chủ tiệm thuốc hơi lùn.

Hận không thể hét lớn "đánh nhau đi".
Tống Kiều Thư: "..." Chẳng cần quay đầu nhìn cũng cảm thấy độ hóng đám đông.
Triệu Mỹ Kỳ bước tới, mẹ nàng ta vội giữ tay áo lại.

"Con ra đây làm gì? Ta giải quyết được."
Bà quyết bảo vệ con gái bảo bối đến cùng, ngoài này dân đỏ dân đen lẫn lộn, con mình xuất hiện chỉ tổ phơi bày xương sống cho người ta chỉ trỏ.
Rút tay áo khỏi sự níu kéo, nàng ta lắc đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi