XUYÊN VÀO MẠT THẾ NGĂN CẢN NAM PHỤ HẮC HOÁ


Về tới nhà, vừa kịp lúc dị năng trên mặt biến mất, Cố Thành trở lại dáng vẻ nguyên bản, sắc mặt u ám ngồi xuống ghế, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hai anh em cậu bé đã ngủ say, không hề phát giác gã đã quay trở lại, Cố Thành liếc mắt về phía hai đứa trẻ, một lời cũng không nói, đi sang phòng khác nghỉ ngơi.
Đến trưa ngày kế tiếp, Cố Thành đứng núp bên ngoài quan sát, quả nhiên lúc sau thấy một cảnh vệ cõng Trương Liên Y đã ngất xỉu trên lưng, vội vã rời đi từ khu A, biết cô ta đã đắc thủ, Cố Thành nhếch khóe miệng cười một tiếng không rõ ý tứ rồi quay trở về nhà.
Lại nói về Cố Tiêu, lúc này hắn đang ngồi bên bàn, ăn sáng với mọi người.
Hiếm có là Vu Lâm sau bao nhiêu ngày đóng đô ở trong phòng nghiên cứu, hôm nay rốt cuộc cũng quay trở lại.
Vu Lâm vì quá bận rộn nên mấy hôm đều không thể trở về, vừa quay lại liền không thiếu việc hỏi thăm tình hình mọi người mấy ngày nay, biết được chuyện của Hứa Giai Ninh, sắc mặt mệt mỏi của y cũng trở nên lạnh lẽo.
Cố Tiêu nhân lúc y ở đây, nói quyết định sẽ trở về thành phố A của mình, Vu Lâm nghe xong hiếm thấy lại xuất hiện vẻ mặt chần chờ.
Cố Tiêu vẫn luôn chú ý tới biểu cảm của y, hơi nhíu mày, vốn tưởng so với ai, thì Vu Lâm cũng sẽ là người mong ngóng trở về nhất, đơn giản bởi vì Vu Hiểu Lam đang chờ ở bên kia.

Xem ra là có chuyện thực sự quan trọng, cân nhắc một chút Cố Tiêu không nói thêm gì nữa.

Đợi tới khi mọi người đều rời đi, làm việc của mình, Cố Tiêu với Vu Lâm trao đổi ánh mắt, cùng nhau đi tới thư phòng.
“Có chuyện gì sao? Anh không muốn trở về?” Cố Tiêu đóng lại cửa thư phòng, lập tức quay đầu hỏi Vu Lâm.
“Là có chuyện, anh cuối cùng đã tìm được phương pháp cải tạo đất trồng, thí nghiệm đã thành công.

Nhưng đây không phải là tất cả…” Vu Lâm tuy có chút uể oải, nhưng đôi mắt lại phát sáng, chứa đầy hưng phấn, đặc biệt chói mắt.
Cố Tiêu giật mình, cũng vui vẻ hỏi lại: “Thành công rồi sao? Đây thực sự là chuyện tốt.

Vậy còn việc gì khiến anh do dự?”
“Vu Lâm hơi chần chừ, ngập ngừng nhìn hắn rồi sắp xếp từ ngữ cẩn thận nói: “Đợi thêm một tuần nữa rồi trở về có được không? Phòng thí nghiệm bên này cũng đang bắt tay vào nghiên cứu về phương thuốc có thể chữa khỏi bệnh độc.

Họ dùng những người bị nhiễm bệnh để làm thí nghiệm, bởi vì coi trọng học vấn của anh nên chỉ bắt anh kí đơn không tiết lộ ra bên ngoài rồi cho phép anh tham gia nghiên cứu của bọn họ…”
Cố Tiêu ngạc nhiên, nhưng không nói gì đợi y tiếp tục lên tiếng.
“Thí nghiệm này, họ đã bắt đầu làm ngay từ khi tận thế mới sảy ra, tuy nhiên cho tới hiện tại cũng chưa có tiến triển mang tính đột phá, nhưng anh khá hứng thú với bộ mã gen mà họ đang tiến hành phân tích.


Nếu như…Anh nói là nếu như có mẫu gen của người mang dị năng có thể thanh lọc như Tiểu Ninh…”
“Vu Lâm.” Cố Tiêu nhíu mày, không giữ nổi bình tĩnh mà cắt đứt lời nói của Vu Lâm.
Vu Lâm hơi sững lại, hai người đối mặt nhìn thẳng vào mắt nhau, dường như hiểu được ý tứ trong ánh mắt của hắn.

Vu Lâm nắm chặt tay, nóng nảy lên tiếng: “Cậu đang nghĩ cái gì? Chẳng lẽ cậu cho rằng anh sẽ đem Tiểu Ninh ra để làm thí nghiệm? Cố Tiêu.

Rốt cuộc cậu xem anh là loại người gì?”
Cố Tiêu nghe y nói xong, nâng tay xoa nhẹ lên ấn đường, có chút nhức đầu lên tiếng: “Thực xin lỗi.

Em không có ý đó.”
“Anh biết.

Cậu đây là quan tâm quá tất loạn.

Không thể chịu nổi dù là một phần khả năng việc Tiểu Ninh sảy chuyện gì.” Vu Lâm cũng không tức giận với hắn, Y bình tĩnh lên tiếng: “Cậu cũng biết việc nghiên cứu ra thuốc kháng virut tang thi có ý nghĩa to lớn như thế nào đối với loài người.

Anh cũng là anh trai của Tiểu Ninh, tất nhiên sẽ không để con bé sảy ra chuyện gì, nhưng việc nghiên cứu thì vẫn cần phải tiến hành, chỉ lấy máu thôi chắc là được chứ? Cậu cũng muốn mạt thế nhanh chóng kết thúc mà phải không?”
Cố Tiêu im lặng, dường như đang đấu tranh với việc vì toàn bộ nhân loại mà để một mình bé con nhà hắn phải bỏ ra lượng máu lớn để phục vụ cho nghiên cứu, chắc chắn không phải chỉ lấy 1,2 lần thôi đúng không, rốt cuộc cũng không ai biết đến bao giờ thuốc thử mới thành công, nếu cứ thất bại mãi thì lượng máu Ninh Ninh phải cung cấp cũng không thể tính toán được.
Chưa đợi hắn nghĩ thông thì cánh cửa thư phòng đã bị một lực lớn từ bên ngoài đẩy ra.
“Không cần hỏi nữa.

Em đồng ý.”
Cố Tiêu và Vu Lâm nhíu mày, đồng loạt quay đầu lại.
Hứa Giai Ninh đứng đó, ngón tay vẫn giữ trên tay nắm cửa, ánh mắt nghiêm túc nhìn hai người.

Hứa Giai Ninh cũng không muốn nghe trộm nhưng cơ thể được linh thủy cải tạo quả thật rất nhạy cảm, bức tường của thư phòng không thể ngăn được âm thanh nói chuyện.
Cô đóng lại cửa thư phòng, chậm chãi đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cố Tiêu mỉm cười nhắc lại với Vu Lâm: “Lâm ca.

Em đồng ý hiến máu phục vụ cho nghiên cứu.”
Vu Lâm kinh ngạc, nhưng không vội trả lời mà liếc Cố Tiêu.
Cố Tiêu bất đắc dĩ nhìn Hứa Giai Ninh với vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Em không thể giả vờ suy xét một lúc được à? Cứ phải vội vàng đồng ý như vậy?”
Hứa Giai Ninh khó hiểu nhìn hắn, giống như đương nhiên mà nói: “Cần gì phải suy nghĩ nữa chứ.

Đây là việc lớn mà.

Em vô cùng nguyện ý.”
Nói xong Hứa Giai Ninh quay sang, cười híp mắt nhìn Vu Lâm nói: “Lâm ca.

Bất cứ lúc nào cần lấy máu thì cứ nói với em một tiếng nha.”
Vu Lâm đi tới, ôn nhu xoa đầu cô mỉm cười thấp giọng nói một câu “được”.

Sau đó liếc nhìn vẻ mặt vô cùng thối của Cố Tiêu hỏi: “Vậy cứ quyết định như thế nha?”
“Cô ấy cũng đã đồng ý rồi.

Anh còn hỏi em làm gì?” Cố Tiêu thờ ơ hỏi lại.

Cũng không nhìn Hứa Giai Ninh đang ngồi bên cạnh.
Vu Lâm khẽ lắc đầu nhìn hai người, nhưng y còn có chuyện quan trọng phải làm vì thế không nói thêm gì nữa, chào Cố Tiêu và Hứa Giai Ninh rồi đi tới phòng thí nghiệm.


Hơn ai hết, Y rất muốn nhanh chóng quay trở về thành phố A, thế nên cần phải gấp rút hoàn thành xong việc ở đây mới được.
Chờ cánh cửa phòng đóng lại, Hứa Giai Ninh mới quay sang nhìn bạn trai nhà mình.

Cố Tiêu nãy giờ vẫn im lặng, chẳng nói lời nào.

Nét mặt nặng nề nhìn mặt bàn, Hứa Giai Ninh cũng không thể đoán ra được hiện giờ trong đầu hắn đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng bạn trai giận dỗi thì vẫn cần phải dỗ, nghĩ vậy Hứa Giai Ninh lần tay sang nắm lấy bàn tay to lớn hơn của hắn khẽ hỏi: “Cố Tiêu.

Anh giận em à?”
Cố Tiêu không dấu vết liếc nhìn cô, chẳng nói gì hết, nhưng sự lạnh lùng trên mặt hắn lúc này đã nói lên tất cả.
“Đừng giận em mà.

Anh cũng muốn thế giới này nhanh chóng quay trở lại quỹ đạo vốn có phải không? Nếu em có thể ra một phần sức lực, vì sao lại không làm chứ?”
“Một phần? Em rốt cuộc đã từng tận mắt tham gia một công trình nghiên cứu chưa? Có biết để nghiên cứu ra một thành phẩm cần bao nhiêu lần thất bại không? Huống hồ đây còn là thuốc kháng viruts tang thi? Em nghĩ vì sao đã gần 2 năm mà phòng nghiên cứu thủ đô chưa bao giờ thành công tìm ra thuốc thử? Biết họ đã dùng bao nhiêu người sống cũng như tang thi ra làm thí nghiệm không? Em nghĩ em có nhiều máu lắm hả?” Cố Tiêu trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi cất lời.

“Lại nói.

Vì cái quái gì, bạn nhỏ nhà anh phải hi sinh đến mức ấy cho toàn bộ nhân loại?”
Nói đến đây, ánh mắt lạnh lùng của Cố Tiêu bắt đầu đen sẫm lại, tràn đầy dáng vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ.
Nhận thấy cảm xúc của hắn có chút không đúng, Hứa Giai Ninh quen cửa quen nẻo mà vội vàng xoa dịu.

Cô tiến đến đặt mông ngồi trên đùi Cố Tiêu, cánh tay choàng qua ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn, ôn nhu dỗ dành: “Tuy là em không biết mình phải cung cấp bao nhiêu máu, cũng không biết bao giờ thuốc mới được chế tạo thành công, nhưng em rất tin tưởng Lâm ca.

Hơn nữa…Anh xem.

Em rất khỏe mạnh nhé.

Mỗi ngày đều được anh chăm cho ăn ngon, ngủ tốt.


Mất chút máu ấy đối với em cũng không phải vấn đề gì to tát.

Với lại, em còn có vũ khí bí mật là linh thủy.

Đừng lo lắng mà.

Được không?”
Cố Tiêu vẫn lạnh mặt, nhíu chặt lông mày, thế nhưng Hứa Giai Ninh tinh ý cảm giác được bả vai căng cứng của hắn sau khi nghe cô nói xong có hơi thả lỏng đi.
Cô vùi mặt, dụi dụi vào hõm cổ Cố Tiêu, dùng chất giọng ngọt ngào, mềm mại năn nỉ hắn: “Đi mà.

Đừng giận nữa nha…Được không? Caca?”
Cố Tiêu lần đầu nghe thấy cô gái nhỏ gọi mình là caca, hơi cứng người lại, giọng nói cũng vì thế mà trở nên trầm khàn, hắn thấp giọng hỏi: “Em… vừa mới gọi anh là gì?”
Hứa Giai Ninh xấu hổ, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, vì dỗ dành người ta, đến cả mấy danh xưng tình thú cũng lôi hết ra rồi, thế mà người này còn có mặt mũi mà hỏi lại.

Nhưng bởi vì vẫn canh cánh về cảm xúc dễ dàng mất khống chế của hắn, Hứa Giai Ninh liền ngoan ngoãn nhắc lại.

“Em nói…Caca..Đừng giận em nữa được không?”1
Mắt Cố Tiêu hơi tối đi, nhìn cô chằm chằm rồi cất tiếng: “Vậy theo em vì cái gì anh lại tức giận?”
Hứa Giai Ninh bối rối, không dám đối mặt với hắn, cúi đầu nhận sai: “Em…em không nên chưa bàn bạc với anh đã vội vàng đồng ý chuyện cho máu…”
“Tốt lắm.

Xem như còn biết mình sai ở đâu.” Cố Tiêu lạnh giọng nói, cố định tư thế dang chân ngồi trên đùi hắn của cô, bàn tay giữ chặt trên vòng eo thon nhỏ của Hứa Giai Ninh, hắn bật chợt đứng dậy, nhoáng một cái cả hai đã đi vào không gian.
Cố Tiêu ôm cô, đá cánh cửa phòng ngủ, đi tới bên giường, ném người xuống lớp chăn đệm mềm mại, Hứa Giai Ninh còn đang sững sờ, không kịp chuẩn bị mà bất ngờ bị hắn ném xuống đệm êm, khiến cả thân thể mềm mại hơi nảy lên, cô định lên tiếng nói gì đó, thì thân hình thon dài, rắn chắc của người đàn ông đã áp xuống cùng với giọng nói từ tính, gợi cảm vang lên bên tai: “Nhưng mà bé con.

Đã biết sai, thì phải nhận phạt…”1
Dứt lời Cố Tiêu lập tức cúi đầu tìm tới đôi môi mềm mại, ngọt ngào hôn xuống..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi