XUYÊN VÀO MẠT THẾ NGĂN CẢN NAM PHỤ HẮC HOÁ


Dọc đường Trình Tranh vẫn luôn yên lặng chém giết tang thi, không hề lên tiếng, Vương Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt đông lạnh của anh khẽ thở dài, lặng lẽ đi tới gần vỗ vai anh.

Trình Tranh trầm mặc, sắc mặt vô cùng khó coi, thật không nghĩ có ngày bọn họ tự tay giết chết những đồng đội khác như thế này.

Hứa Giai Ninh đã dựa theo nội dung trong tiểu thuyết kể lại chi tiết tình huống cho Cố Tiêu nên hắn có thể thoải mái dẫn họ đi tới một dãy nhà.

“Cầu thang đó dẫn xuống kho vũ khí.”
Trình Tranh và nhóm quân nhân như có điều suy nghĩ mà nhìn hắn.

Cố Tiêu tựa hồ hiểu rất rõ về căn cứ này.

Cho tới khi tới trước cửa căn hầm.

“Khóa vân tay và mật mã.” Vương Hạo Nhiên tiến lên xem xét.

“Cánh cửa rất chắc chắn, không phá được.”
Hứa Giai Ninh giật giật tay áo Cố Tiêu chỉ sang phòng chỉ huy cách đó không xa.

Cố Tiêu lập tức hiểu ý cô, Hắn nắm chặt kiếm trong tay cùng Vu Lâm đi tới bên đó.

Trình Tranh và nhóm người lập tức đuổi theo.

Cửa phòng chỉ huy bật mở, bên trong là bàn ghế bị xô đổ, giấy tờ trên bàn ngổn ngang, có vài con tang thi mặc quân phục, treo quân hàm cấp cao trên vai áo.

“Đại Tướng Vân Tả?” Đôi đồng tử của Trình Tranh bỗng chốc co rút lại.

Sửng sốt nhìn một con tang thi đang hầm hừ nhìn bọn họ.

“Ông ta là ai vậy?” Vương Hạo Nhiên đứng bên cạnh hỏi anh, ánh mắt đề phòng nhìn con tang thi được Trình Tranh gọi là Thượng tướng.

“Ông ấy là lãnh đạo cấp cao của Quân bộ Thủ đô.

Cũng là…Thủ trưởng trước kia của tôi.” Trình Tranh hơi khàn giọng nói, âm thanh có chút buồn bã.

“Thực không ngờ lại gặp ở chỗ này.”
Vương Hạo Nhiên đang không biết nên an ủi hắn như thế nào, lại nghe Trình Tranh mím môi nói: “Đi thôi.


Để cho ông ấy sớm được an nghỉ.”
Nói xong anh lao tới một kiếm giết chết tang thi trước mặt.

Khi con tang thi ngã xuống, Trình Tranh làm một lễ chào theo nghi thức quân nhân với Thủ trưởng cũ một lần cuối rồi xoay người đi.

“Cẩn thận” Không biết ai hoảng hốt hô lên.

Một cột nước và những sợi dây leo nhanh như thiểm điện, chớp nhoáng lao tới chỗ bọn họ.

Hai con tang thi mang quân hàm thượng tá đứng từ xa gầm gừ nhìn họ, Đám quân nhân lập tức tập trung toàn lực đối phó.

Lần này liên tiếp là hai con tang thi biến dị cấp 2.

Cố Tiêu dùng lửa đốt sợi dây leo đang lao vun vút tới, Vu Hiểu Lam cũng ném hạt giống xuống xuyên qua nền nhà giữ chắc tay chân của con tang thi hệ thủy kia.

Mọi người đồng loạt bắn đủ loại dị năng tới, hai con tang thi bắt đầu luống cuống trước những công kích liên tiếp chẳng mấy chốc đã gục xuống.

Cố Tiêu để nhóm quân nhân đào tinh hạch còn bản thân hắn giơ kiếm chặt đi hai bàn tay của tang thi mang quân hàm cao này rồi quay về cánh cửa ban nãy.

Cố Tiêu đứng trước cánh cửa thép hợp kim dày cộm, hệ thống khóa đang lóe đèn tín hiệu, có lẽ bên trong có lắp đặt pin năng lượng, chỉ cần không hỏng hóc thì cho dù có mất điện, hệ thống vẫn có thể vận hành được bình thường, Hắn lần lượt thử dấu vân tay bằng bàn tay tang thi vừa lấy được, thật may mắn vì một trong hai bàn tay được lưu lại trong hệ thống vân tay.

Đến phiên nhập mật mã, Cố Tiêu chậm chãi gõ dãy số mà Hứa Giai Ninh đã nói.

Cánh cửa thép hợp kim dày cộm nặng nề sau một hồi "tích tích" bắt đầu mở ra.

Nhóm người thận trọng nhìn vào bên trong, thấy có vài con tang thi đeo súng trên vai lờ đờ đi qua đi lại thì lập tức dùng dị năng giết chết rồi từng bước đi vào.

Vừa bước vào bên trong, tất cả đều choáng váng.

Tuy đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng kho vũ khí chiếm diện tích hơn ba nghìn mét vuông này vẫn khiến mọi người trợn mắt há miệng.

Lô súng ống đạn dược ở đây đủ để cung cấp cho một quân đoàn mấy chục nghìn người, thế mà hiện tại toàn bộ như một bữa tiệc lớn đang bày ra trước mặt bọn họ.

“Con mẹ nó, lão tử không nằm mơ chứ?” Tưởng Chi Khiêm đờ đẫn nhìn xung quanh.

Không ai trả lời anh ta, tất cả đều đang choáng ngợp đến mất đi tiếng nói
Cố Tiêu cũng sửng sốt nhìn rồi bật cười vui vẻ.


“Ninh Ninh.

Làm phiền em rồi.”
Hứa Giai Ninh không hiểu lắm về những thứ vũ khí quân dụng này, cô gật đầu tiến lên thu hết vào không gian.

Quá nhiều thứ, Hứa Giai Ninh phải mất thời gian tới hơn nửa tiếng mới có thể đem tất cả thu lại hết được.

Cho dù tinh thần lực của cô đã lên tới cấp ba cũng không khỏi cảm thấy mệt mỏi.

Cố Tiêu đau lòng đỡ cô ngồi xuống, di chứng của việc sử dụng quá độ tinh thần lực chính là choáng váng đầu óc, thậm chí là nôn mửa.

Tuy Hứa Giai Ninh không đến mức ấy nhưng đích thực cô đang rất chóng mặt.

Hứa Giai Ninh cũng không quản ngại ngùng nữa, ngoan ngoãn để Cố Tiêu ôm mình đi.

Cô nhắm mắt nghỉ ngơi đợi dị năng dần dần hồi phục.

Nhóm Trình Tranh nhìn kho vũ khí trống rỗng mà thẫn thờ, sau đó ai nấy đều choáng váng.

Diện tích không gian của Tiểu Ninh rốt cuộc là bao nhiêu vậy.

Thế mà có thể thu hết sạch cả kho vũ khí này.

Bọn họ đang đi theo thần tiên cõi nào đây.

Đám quân nhân nhìn nhau không khỏi hoảng hốt.

Một đường này tuy đã rất thân thiết nhưng năng lực của bốn người này đều quá bí ẩn, vô hình chung khiến bọn họ hơi e dè.

Sau khi ra bên ngoài nhà kho, đi lên phía trên, thấy sắc trời cũng không còn sớm, Trình Tranh đề nghị ở lại căn cứ một đêm, hơn nữa nhìn số xe tăng, xe thiết giáp ở bên trong sân, quả thực họ đều không nỡ bỏ lại, muốn đợi Hứa Giai Ninh hồi phục lại xem có thể thu luôn vào không gian không.

Hứa Giai Ninh dùng một chai nước linh thủy lại mất thêm mấy tiếng mới có thể hoàn toàn khôi phục lại tinh thần lực đã tiêu hao.

Trong khi mọi người chuẩn bị đồ đạc để nấu nướng, làm vệ sinh cá nhân, cô đi theo mấy người quân nhân thu lại số xe tăng và xe thiết giáp.


Thấy đúng là có thể mang đi, đám quân nhân hưng phấn reo hò, thật hết cách, đối với bọn họ, vũ khí hay phương tiện quân dụng đều là bảo bối hiếm có khó tìm, không nỡ bỏ đi.

Hứa Giai Ninh nhìn bọn họ vui vẻ cũng bất giác cảm thấy vui lây.

Quay trở về, cô suy nghĩ một chút rồi lấy ra một con dê béo mổ sẵn kèm theo các loại gia vị rồi thương lượng với Tưởng Chi Khiêm làm một nồi lẩu dê lớn để chúc mừng.

Thậm chí cô còn lôi ra mấy két bia khiến đám quân nhân chỉ biết đứng im há hốc mồm.

“Tiểu Ninh em đúng là tiên nữ nha.

Đã rất lâu rồi bọn anh không được uống cho đã.” Lâm Hạo - Một người quân nhân cao gầy, tính cách hài hước, cởi mở ôm két bia vui vẻ, phấn chấn nói.

Nhóm quân nhân xung quanh cũng cười phụ họa theo.

“Tự dưng thèm điếu thuốc quá.

Mẹ kiếp.

Lão tử cai thuốc năm lần bảy lượt mà không được, cuối cùng chỉ vì mạt thế mà lại có thể cai thuốc thành công.

Muốn cũng không có mà hút.

Hứa Giai Ninh bật cười nghe hắn lầm bầm sau đó cô khẽ phẩy tay lấy ra mấy tuýp thuốc lá khiến đám quân nhân như muốn rớt cả cằm xuống đất.

“Thần tiên tỷ tỷ vạn tuế.” Lâm Hạo hô to một tiếng lập tức đón lấy mấy tuýp thuốc lá trên tay cô ôm vào ngực như bảo bối.

Nhóm quân nhân vội vàng chạy lại tranh cướp, anh một bao tôi một bao chẳng mấy đã cướp sạch mấy tuýp thuốc lá trên tay Lâm Hạo khiến hắn tức giận chửi váng lên.

Hứa Giai Ninh cười ha ha rồi đưa cho hắn thêm một tuýp thuốc lá nữa, khiến Lâm Hạo rưng rưng mắt nhìn cô, cảm động đến oa oa hô vạn tuế.

Lúc ăn tối, Mọi người trải chiếu ra ngồi quây quần dưới đất, xung quanh là ba nồi lẩu nghi ngút bốc khói.

Kĩ thuật nấu nướng của Tưởng Chi Khiêm quả thực rất xuất sắc, nước dùng đỏ au, vị ớt cay nồng bốc lên khiến ai cũng vừa ăn vừa hít hà.

Quả thật rất thích hợp với thời tiết lạnh như thế này.

“Mọi người.

Tôi có lời muốn nói.” Trình Tranh dùng đũa gõ vào nắp lon bia cắt đứt những âm thanh ồn ào tán gẫu của đám cấp dưới.

Mọi người đều im lặng quay sang nhìn anh.


Trình Tranh quan sát một vòng chiến hữu của mình, như đã hạ quyết tâm, anh hít sâu một hơi, sắp xếp ngôn ngữ rồi lên tiếng: “Mọi người.

Chúng ta đã cùng nhau đi được một quãng đường dài tới cả chục năm.

Có những lời tôi không nói có lẽ mọi người cũng hiểu được.”
“Trình Tranh tôi vô cùng tự hào và cảm thấy may mắn khi có được những người anh em cùng tôi vào sinh ra tử như các cậu.

Chúng ta từ lâu đã là một gia đình lớn.”
Nhóm quân nhân cảm động nhìn anh, có người giống như chợt nhớ lại những chặng đường trong quá khứ mà họ đã đi qua, có chút thổn thức mà lau khóe mắt.”
“Chúng ta đã sống cuộc sống lang bạt kỳ hồ, nay đây mai đó quá lâu rồi, cũng đã sống trong bóng tối, bán mạng vì lợi ích của những người khác hơn chục năm.”
“Hiện giờ Trình Tranh tôi muốn kết thúc cuộc sống như vậy.

Tôi muốn chúng ta có một nơi thuộc về mình, một mái nhà dành riêng cho chúng ta.”
“Tôi nhận được một lời từ bốn người bạn này.

Họ muốn cùng chúng ta trở thành người thân.

Chung tay chung sức với nhau xây dựng một căn cứ.

Vậy mọi người có ai phản đối không?”
Nhóm quân nhân lặng đi, ngơ ngác nhìn nhau, sau đó không ai bảo ai đều hò reo, huýt sáo, vui mừng hét lên: “Đồng ý.”
“Đồng ý.”
Trình Tranh xúc động nhìn đồng đội rồi quay sang giơ tay ra trước mặt Cố Tiêu.

“Nào.

Lão Cố.

Chúng ta từ giờ sẽ là một đội.

Chung tay xây nên một căn cứ vững chắc, một mái ấm toàn vẹn có thể che mưa chắn nắng, bảo vệ người nhà.

Được không?”
“Tất nhiên rồi.

Trình ca.” Cố Tiêu bắt tay hắn mỉm cười.

Vu Lâm và Vương Hạo Nhiên cũng vui vẻ cụng lon với nhau trong tiếng la hét ầm ỹ náo nhiệt của mọi người.

Chính vì quyết định trong buổi tối ngày hôm nay mà trong tương lai Căn cứ “Lập Tân – mang ý nghĩa gây dựng, sáng tạo nên những điều mới mẻ, quý giá” cứ như vậy ra đời.

Và 19 con người ngồi đây đều là những nhân vật nòng cốt và trọng yếu nhất trong căn cứ lớn nhất cả nước này.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi