XUYÊN VÀO MẠT THẾ NGĂN CẢN NAM PHỤ HẮC HOÁ


Hứa Giai Ninh đi loanh quanh đánh giá căn phòng.
Đây là một không gian được thiết kế theo hướng hiện đại, đồ đạc bên trong đều rất cao cấp và đầy đủ tiện nghi.

Cô tiện tay sờ lên cánh hoa hồng trắng tinh khiết được đựng trong chiếc lọ cổ cao cách tân trên bàn trà.
“Không hổ là căn cứ thủ đô.

Còn có cả hoa tươi để trang trí phòng, hơn nữa giỏ hoa quả này nhìn trông cũng rất tươi mới….” Hứa Giai Ninh cầm trên tay một quả táo đỏ mọng cảm thán.

“Xem ra bọn họ rất coi trọng Cố Thủ lĩnh nha.”
Cố Tiêu đóng cửa phòng, dùng tinh thần lực thăm dò xung quanh, không phát hiện ra thiết bị nghe lén hay theo dõi gì.

Hắn buông lỏng tinh thần đi tới bàn ngồi xuống ghế, vươn tay kéo cô gái nhỏ đặt ngồi trên đùi mình, lười biếng hỏi: “Hửm? Giọng điệu gì đây? Chẳng lẽ người đàn ông của em không xứng đáng được coi trọng?”
Hứa Giai Ninh cắn một miếng táo, tuy có vẻ ngoài tươi mới nhưng hương vị lại không ngon ngọt lắm, cô phồng quai hàm nhai nuốt rồi mới trả lời: “Cố Thủ lĩnh nhà chúng ta tuổi trẻ tài cao, tất nhiên là xứng đáng.

Ánh mắt bọn họ tốt lắm.”
Cố Tiêu nâng mí mắt, bắt lấy tay cô, há miệng cắn một ngụm trên quả táo, đúng vào vị trí Hứa Giai Ninh vừa mới cắn, hắn chậm chãi nhai nuốt sau đó nhíu mày, từ trong không gian mang ra một quả táo đỏ mọng khác, lại lấy đi quả táo trên tay cô đặt xuống bàn, đem quả táo mới lấy ra đưa đến miệng đút cho cô cắn một miếng, sau đó mới vừa lòng mà cắn xuống.
“Có muốn đi xem tình hình bên trong căn cứ thủ đô không?” Cố Tiêu lấy khăn lau khóe miệng cô, mỉm cười hỏi.
Hứa Giai Ninh vui vẻ gật đầu “Có chứ.

Dù sao ở mãi trong phòng cũng chán lắm.

Ra ngoài đi dạo một chút đi.”

Nói xong liền nhảy xuống khỏi đùi Cố Tiêu bỏ lại câu “Chờ em một chút” rồi đi vào phòng vệ sinh rửa lại mặt mũi, chỉnh lại trang dung.
Cố Tiêu ngồi yên lặng chờ đợi, ngón tay nhịp từng nhịp xuống mặt bàn, vẻ mặt vô cảm không biết đang nghĩ gì.
Cách đó không xa, Trong thư phòng của Thủ tướng.
Vị Lão nhân khoảng chừng 60 tuổi, mày râu quắc thước, trông phi thường đẹp lão lại mang theo khí thế thăng trầm, lắng đọng theo năm tháng đang ngồi trước bàn trà tự chơi cơ vây một mình.
Đứng đối diện ông ta là vị đại tướng trẻ tuổi Tô Thế Dự, đứng nghiêm trang kể lại sự tình lúc trước.
“Nói như vậy…Vẫn chưa biết vị thủ lĩnh kia cấp bậc bao nhiêu sao?” Trương Khánh Dư hạ xuống một viên cờ màu đen, đôi mắt chăm chú nhìn lên bàn cờ, không ngẩng đầu lên, lơ đãng hỏi.
“Vâng.

Nghe nói là Song dị năng Hỏa – Ám hệ cấp 6.

Nhưng dù sao đó cũng là lời đồn đại.

Thực hư ra sao vẫn phải kiểm tra bằng máy quét mới có thể chứng thực.

Nhưng có điều xem thái độ của hắn thì chuyện này có vẻ không dễ thương lượng.”
“Cấp 6 sao? Nói vậy cậu ta là dị năng giả có cấp bậc cao nhất hiện tại à?”
“Vâng.” Tô Thế Dự gật đầu, nghĩ một chút rồi nói.

“Sức chiến đấu cũng rất mạnh, nghe báo cáo lại, trên đường tới đây anh ta đã giúp quân đoàn Hoa Nhạc tiêu diệt một con rắn biến dị cấp 6.”
“Ồ…Rắn biến dị cấp 6 sao?” Trương Khánh Dư hơi giật mình, miết miết quân cờ sứ xong tay, nét mặt không rõ biểu tình, hàm hồ nói: “Có thể tiêu diệt được một động vật biến dị cấp 6.

Thật đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Tô Thế Dự đứng nghiêm bên cạnh không lên tiếng.

“Tiểu Dự.

Bảo bên dưới sắp xếp bữa tiệc tối nay cho thật tốt.

Đừng để chuyện gì sơ sót sảy ra.

Nhớ gọi cả Tần Nguyên tới, ông ta dù sao cũng quen biết với vị Cố Thủ lĩnh này, trên bàn ăn cũng có chuyện để nói.”
Tô Thế Dự vâng một tiếng, cúi chào ông rồi xoay người rời đi.

Khi y định mở cánh cửa thư phòng thì nghe thấy Thủ trưởng của mình bỗng chợt lên tiếng.
“Tiểu Dự này.

Nếu là cậu gặp phải con rắn biến dị cấp 6 kia…có thể nắm chắc được bao nhiêu phần thắng?”
Bàn tay đặt trên tay nắm cửa của Tô Thế Dự hơi khựng lại, y quay người đứng nghiêm chỉnh đáp lời: “Thưa Thủ trưởng.

Nếu dẫn theo quân đội mang đủ vũ trang cũng như dị năng giả đi cùng có lẽ vẫn có phần thắng, chẳng qua không thể nhẹ nhàng, thoải mái trở ra giống như vị Cố Thủ lĩnh kia.”
Trương Khánh Dư gật đầu, phất tay.

Tô Thế Dự cúi đầu chào ông rồi rời đi.
Trong phòng bỗng chốc rơi vào yên tĩnh.
Trương Khánh Dư vuốt ve viên cờ sứ trong tay, như có điều suy nghĩ mà lẩm bẩm: “Như vậy a.


Rất đáng để mong chờ…”
Mà vị Cố Thủ lĩnh lợi hại trong câu chuyện hai người kia lúc này đang lười biếng nắm tay một cô gái trẻ, một bộ dáng tò mò, háo hức đi trên đường.
Hứa Giai Ninh vô cùng mới lạ mà nhìn những gian hàng bày bán trong khu chợ trung tâm.

Chốc lát lại xà vào ngắm nghía, xem xét, có vẻ vô cùng hiếm lạ.
Cố Tiêu theo sau cô phụ trách cầm đồ, mỗi khi cô gái nhỏ vừa ý thứ gì, trao đổi xong sẽ đưa cho hắn giữ.

Cố lão đại đứng đầu cả một căn cứ lớn lần đầu được trải nghiệm cảm giác đưa bà xã đi mua đồ, bản thân còn vô cùng ngoan ngoãn đi theo sau trợ giúp xách đồ có vẻ vô cùng mới lạ.

Trên khuôn mặt tuấn lãng lúc này cũng không lạnh lẽo như ngày thường mà tràn ngập vẻ dung túng cùng cưng chiều.
Một cặp nam tuấn nữ tú nổi bần bật trên đường khiến không ít người quay đầu ngoái nhìn, có người lập tức nhận ra vị thủ lĩnh nổi tiếng kia tiến đến gần chào hỏi, Cố Tiêu cũng ôn hòa khách sáo đáp lại vài câu.
Sau đó, chỉ trong thời gian ngắn, người trong căn cứ thủ đô cơ hồ đều biết vị thủ lĩnh của Căn cứ A thị tới thăm nơi này, đường phố bỗng chốc đông đúc hẳn lên.
Cảm giác được rất nhiều ánh mắt mang ý đồ tìm tòi, nghiên cứu dừng trên người mình, hứng thú dạo chơi của Hứa Giai Ninh cũng bị dập tắt, đặc biệt là ánh mắt của mấy cô gái cứ luôn dính chặt trên mặt người đàn ông bên cạnh cô, khiến Hứa Giai Ninh đặc biệt không thoải mái.
Cô nắm tay Cố Tiêu, mím môi, nghiêm mặt kéo hắn trở về, đám phụ nữ trong căn cứ đứng bên đường thấy hai người họ rời đi vẫn cố nghển cổ ngó theo, trên mặt tràn đầy tiếc nuối cùng mất mát.
Người đàn ông vừa tuấn lãng lại mạnh mẽ, còn mang khí chất phi phàm như vậy, nếu có thể đi theo thì thật tốt quá.
Cố Thủ lĩnh nhếch khóe miệng, buồn cười nhìn cô cái nhỏ thở phì phì, lôi kéo tay hắn đi băng băng, một đường trở lại phòng, đóng cửa, nửa câu cũng không thèm nói.

Cố Tiêu bất đắc dĩ níu tay cô thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Ai trêu chọc bé con nhà anh rồi?”
Hứa Giai Ninh lườm hắn, để lại một câu “Lam nhan họa thủy” rồi xoay người đi vào không gian.

Không thèm để ý tới Cố lão đại nghe cô mắng xong thì sững sờ đứng đó thật lâu rồi bật cười vui vẻ.
Cố Tiêu lắc đầu, bất đắc dĩ chạm nhẹ lên vết bớt, đi vào không gian, một lúc sau mới tìm thấy bé con nhà hắn đang ngồi trên ghế đôn dưới tàng cây đọc sách, thấy Cố Tiêu đến cô không thèm ngước mắt lên, vẻ mặt rất chuyên chú nhìn chằm chằm vào trang giấy, cũng không biết có thực sự đọc không.
Cố Tiêu mỉm cười đi tới ngồi đối diện cô, hắn đặt balo trên bàn.

Thong thả lôi ra từng món đồ ban nãy Hứa Giai Ninh đã mua trên phố.

Hứa Giai Ninh chỉ liếc qua không thèm để ý, cho tới khi Cố Tiêu đưa một chiếc hộp trang sức nhỏ tới trước mặt cô, Hứa Giai Ninh mới hơi dừng lại, ngẩng đầu lên từ cuốn sách nhìn thoáng qua.

Cô không vội nhận lấy mà nhấc mi mắt nhìn hắn ý hỏi “Cái gì vậy?”
Cố Tiêu mỉm cười, giữ nguyên tư thế giơ tay, nhướn mày ra hiệu: “Mở ra nhìn thử xem.”
Hứa Giai Ninh tò mò, đặt cuốn sách trên bàn, nhận hộp trang sức màu trắng trên tay hắn, ngón tay nhỏ bé, thon thả chạm vào nắp hộp khẽ nhấn nút bật mở ra.
“…Thật xinh đẹp.” Đôi đồng tử nâu sẫm của Cô gái nhỏ phát sáng rực rỡ, long lanh nhìn sợi dây chuyền lấp lánh bên trong chiếc hộp.

Cô cẩn thận nhấc sợi dây ra ngoài quan sát.

Sợi dây chuyền bạch kim điểm những viên kim cương nhỏ bé đẹp không sao tả siết.

Hứa Giai Ninh yêu thích không nỡ rời tay, ngắm nghía hồi lâu rồi ngước mắt hỏi Cố Tiêu đang mỉm cười ngồi đối diện: “Ở đâu ra vậy?”
“Anh tìm chất liệu rồi nhờ Vu Lâm dùng dị năng làm giúp.” Cố Tiêu nhận sợi dây chuyền trong tay cô, đứng dậy đi tới phía sau Hứa Giai Ninh, hắn vén mái tóc dài của cô sang một bên rồi vòng sợi dây chuyền qua cổ cô vặn lại chốt.
Xong xuôi, Cố Tiêu trở lại chỗ ngồi chăm chú nhìn cô gái nhỏ, hắn có vẻ rất hài lòng, gật đầu khen ngợi.

“Thật xinh đẹp.” Cũng không biết là khen chiếc vòng cổ hay khen người đeo nó.
Hứa Giai Ninh vui vẻ, vươn tay khẽ chạm lên sợi dây chuyền, buồn bực nãy giờ cũng tan biến hết sạch, cô chạy tới chủ động ngồi lên đùi hắn, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Cố Tiêu, hôn chụt một cái lên má hắn tinh nghịch nháy mắt: “Cảm ơn anh.”
“Gọi sai rồi.” Cố Tiêu nhướn mày, hảo tâm nhắc nhở.
Hứa Giai Ninh đỏ mặt, người này, từ lần đó, có cơ hội đều muốn cô dùng danh xưng xấu hổ kia gọi hăn một lần.

Nhưng vì nhận được món quà bất ngờ vô cùng vừa ý, Hứa Giai Ninh cũng không keo kiệt, cô hơi cúi đầu ghé sát vào tai hắn nhỏ giọng thì thầm: “Chồng ơi…Cảm ơn anh.”
Hơi thở như lan phảng phất thổi nhẹ bên tai, Ánh mắt Cố Tiêu hơi đổi, ôm chặt eo cô, nhẹ nhàng bế người lên, một đường đi thẳng vào căn trúc xá.
Vẫn còn mấy tiếng nữa mới đến giờ tham dự buổi tiệc.
Vừa đủ thời gian để làm một số chuyện cần thiết.
Một hồi lâu sau từ căn phòng nhỏ của căn trúc xá khẽ khàng truyền ra vài tiếng rên rỉ, thở dốc vụn vặt như gần như xa tựa một bản nhạc hòa tấu sắc tình, ướt át, khiến người nghe được không khỏi đỏ mặt cúi đầu.1.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi