XUYÊN VÀO SÁCH TOÁN HỌC PHẢI LÀM SAO ĐÂY?

Khi Đồ Hoá cầm quân bài lên, khuôn mặt thuyền trưởng Jack đột nhiên trở nên hung dữ. Ông chạy tới giật lấy lá bài, vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Cái này không phải của cậu!”

Đồ Hoá theo bản năng né tránh ông ta. Cậu có cảm giác thái độ của thuyền trưởng Jack hơi lạ: “Lá bài này có gì đặc biệt à?”

Sắc mặt thuyền trưởng Jack đột nhiên cứng đờ. Ông lui về phía sau một bước, ánh mắt có chút né tránh: “Không có đặc biệt gì sất!”

Đường Bác khó hiểu, hỏi: “Vậy tại sao ông lại muốn lấy nó?”

Thuyền trưởng Jack không nói gì. Hình như ông ta liếc mắt nhìn về phía thầy X. Một lúc sau, ông nói: “Nếu mấy cô cậu muốn thì… Lấy đi.”

Nói xong, cả người ông ta chậm rãi biến mất. Bên tai bọn họ lại vang lên tiếng nhạc quen thuộc. Trong nháy mắt, hòn đảo, sóng biển và bờ biển biến mất, dưới chân bọn họ lúc này là sàn gỗ. Đồ Hoá ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trong góc có một cây đàn piano đang tấu lên một bản nhạc rất hay.

Bọn họ đã quay trở lại phòng học nhạc.

[Ding~]

[Những người chơi Đồ Hoá, Tôn Duy, Vương Bác Vũ, và Đường Bác hoàn thành nhiệm vụ phụ: Thế giới hàng hải và nhận được phần thưởng: Mảnh ghép bảng hàm dây cung của Hipparchus +1]

Vương Bác Vũ đột nhiên lờ mờ xuất hiện trong lớp học. Hắn trông đau đớn nằm dưới đất, tay chân duỗi ra, và trong cổ họng có tiếng r3n rỉ.

Ba người Đồ Hoá không hiểu gì mà cúi đầu nhìn hắn.

Sau năm giây, Vương Bác Vũ dừng lại. Hắn nằm dưới đất như con bạch tuộc, ngẩng đầu lên với vẻ mặt mê man: “Chuyện… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Mày bị sao vậy?” Đồ Hoá hỏi ngược lại hắn.

Vương Bác Vũ lúc này mới nhìn rõ cảnh tượng xung quanh. Hắn bật dậy ôm lấy Đồ Hoá, thút thít nói: “Nãy tao ở dưới biển suýt chết đuối đó mày… Huhuhu, thuyền trưởng Jack vô nhân đạo còn ném tao xuống biển!”

Đồ Hoá: …

May mắn thay, cuối cùng bọn họ cũng thành công nhìn thấu mánh khóe của thuyền trưởng Jack, vượt qua màn chơi và nhận thưởng mảnh ghép bảng hàm dây cung. Hiện tại, bọn họ đã có 2 mảnh ghép, thêm 4 mảnh nữa là đủ.

Tuy nhiên, dựa theo quy luật mà thầy X đưa ra, tỉ lệ nhận được mảnh ghép trong nhiệm vụ tiếp theo của bọn họ chỉ có 60% Cho dù Đồ Hoá chọn đúng màn chơi có cái tên liên quan đến hàm lượng giác thì tỉ lệ này cũng chỉ có thể tăng lên 65 %.

Được ăn cả, ngã về không.

Đường Bác đề nghị: “Bây giờ chúng ta rời đội rồi chơi cá nhân đi. Mỗi người vượt một ải thành công là đã có tỉ lệ 100% nhận mảnh ghép rồi. Thêm 4 mảnh ghép là hoàn thành nhiệm vụ chính luôn.”

Nhưng Đồ Hoá không khỏi nhớ lại thái độ của thuyền trưởng Jack vừa rồi. Ông ta dường như rất quan tâm đ ến lá bài cuối cùng và không muốn Đồ Hoá lấy nó đi. Tuy nhiên, khi Đồ Hoá hỏi thì ông ta lại không muốn trả lời. Có thể ông ta sợ bản thân phạm sai lầm và tiết lộ một ít tin tức quan trọng.

Quan trọng nhất… Ông ta đã liếc nhìn về phía thầy X.

Đồ Hoá quay đầu nhìn thẳng vào anh. Chẳng lẽ giữa hai người này có giao dịch ngầm gì sao…

“Em nhìn cái kiểu gì thế?” Thầy X nhún vai: “Cứ như em muốn ăn thịt tôi ấy.”

Đồ Hoá lặng lẽ gọi anh đến một góc, thấp giọng hỏi: “Tỉ lệ xuất hiện mảnh ghép… Thầy không lừa tôi chứ?”

Anh X nhướng mày: “Em không tin à?”

Đồ Hoá suy nghĩ một lúc, hình như thầy X không có lí do gì để nói dối cậu. Mặc dù tính cách NPC này có hơi kì quặc nhưng anh sẽ không vi phạm các quy tắc của hệ thống và nói dối.

Chẳng lẽ cậu hiểu lầm?

Vậy thì tại sao thuyền trưởng Jack lại quan tâm đ ến quân bài đó? Đồ Hoá mở ba lô hệ thống để kiểm tra thử lá 5 rô nhưng cậu tìm đi tìm lại cũng không thấy quân bài. Trong ba lô của cậu chỉ có 2 mảnh ghép bảng hàm dây cung.

Có quá nhiều nghi vấn…

Đồ Hoá đang nhíu mày suy tư, Tôn Duy đột nhiên nói: “Thời gian không còn nhiều.”

[Màn chơi hiện tại: Vòng lượng giác]

[Nhiệm vụ chính: Bảng hàm dây cung thất lạc của Hipparchus]

[Người chơi tổ đội: Đồ Hoá, Vương Bác Vũ, Tôn Duy, Đường Bác]

[Mảnh ghép bảng hàm dây cung: 2/6]

[Thời gian còn lại: 24:14:34]

“Tại sao chỉ còn 24 giờ thôi?” Vương Bác Vũ ngạc nhiên hỏi.

Đường Bác nhíu mày: “Chúng ta mỗi người đều bị ném xuống biển. Ai biết chúng ta trôi nổi dưới đó bao lâu…”

Đồ Hoa cũng cảm thấy lo lắng. Bọn họ chỉ còn 24 tiếng nữa, tỉ lệ được mảnh ghép ở nhiệm vụ tiếp theo cũng không ổn định. Vì vậy, hiện tại bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ cá nhân.

Đường Bác mở thanh nhiệm vụ đội và thử xóa tên mình. Lần này không dễ dàng như lần trước nữa, một hộp thoại hiện ra: [Thao tác không hợp lệ].

“Chuyện gì vậy?” Không lẽ mỗi người chỉ có thể rời đội một lần sao? Lần trước Đường Bác ví dụ cho bọn họ nên giờ cậu không thể làm nhiệm vụ cá nhân nữa?

Nhưng, sự việc nghiêm trọng hơn bọn họ nghĩ nhiều. Bọn họ không thể xoá tên bất kì thành viên nào ra khỏi đội. Điều này có nghĩa là… Có thể bọn họ không thể rã nhóm được.

“Tại sao lại thế này?” Vương Bác Vũ tự hỏi: “Không tách nhóm được nữa hả?”

Đồ Hoá cau mày: “Mặc kệ là nguyên nhân là gì, giờ bọn mình không thể tách ra làm nhiệm vụ.”

Tất cả mọi người đều chán nản. Niềm hy vọng khó lắm mới nhen nhóm vậy mà tan thành mây khói. Nếu không thể tách ra làm nhiệm vụ cá nhân thì bọn họ không thể nhận được 4 mảnh ghép. Khoan nói đến tỉ lệ bằng không cuối cùng, 20% hay 40% còn chưa chắc vượt qua.

Và, cứ qua 1 nhiệm vụ phụ là tỉ lệ nhận được mảnh ghép giảm đi 20%. Nhiệm vụ tiếp theo có tỉ lệ 60%, nhưng nếu không nhận được mảnh ghép thì sao? Đến nhiệm vụ kế tiếp, tỉ lệ này lại giảm tiếp còn 40%.

Tuy nhiên, chưa đến giây phút cuối cùng thì chưa được bỏ cuộc. Đồ Hoá cổ vũ và an ủi mọi người: “Chúng ta vẫn còn 24 giờ thì chứng tỏ chúng ta vẫn chưa thua. Thử hỏi những người chơi khác xem. Chắc chắn sẽ có cách giải quyết.”

Đồ Hoá liếc nhìn thầy X nhàn nhã đứng bên cạnh, chắc chắn anh biết vấn đề. Nhưng cái vẻ ‘em năn nỉ tôi đi’ của anh ta khiến Đồ Hoá phải bỏ cái h@m muốn bám chân bộ nhắc biết đi này. Cho dù thầy X có là một mánh khoé gian lận hệ thống trao cho cậu thì cậu cũng phải tự mình suy nghĩ chứ không thể lúc nào cũng dựa vào anh.

Bốn người họ lên kế hoạch cho hành động tiếp theo và chuẩn bị chia ra 4 hướng. Mọi người có 1 tiếng để tìm những người chơi khác và hỏi tin tức. Khi chuẩn bị rời khỏi phòng học âm nhạc, bọn họ vừa mở cửa là đã thấy Thẩm Tư Dịch đang đứng ở hành lang. Dường như cậu ấy đã đợi rất lâu.

Khi thấy Đồ Hoá, cậu nở nụ cười thương hiệu: “Tôi vào đội được không?”

Đồ Hoá ngạc nhiên. Cậu đã không gặp Thẩm Tư Dịch kể từ khi hoàn thành Vòng hàm số. Đồ Hoá đúng là đã nghĩ đến việc mời Thẩm Tư Dịch vào đội vượt ải, nhưng cậu không ngờ cậu ta sẽ chủ động tìm đến bọn họ. Trên tay cậu ta còn cầm hai mảnh ghép bảng hàm dây cung.

Thẩm Tư Dịch mỉm cười và đưa những mảnh ghép trong tay ra: “Nhiệm vụ này được tổ đội tối đa 5 người. Đội ông chỉ có 4 người thôi, cho tôi vào được không?”

Đồ Hoá quay lại hỏi ý kiến của đồng đội. Dù sao thì cả bốn người họ đều đã trải qua một màn chơi với Thẩm Tư Dịch nên khả năng tư duy logic của cậu ta ai cũng thấy rõ. Bên cạnh đó, cậu ta còn mang theo hai mảnh ghép để thể hiện sự chân thành của mình. Vì vậy, không có lí do gì đễ bọn họ từ chối cả.

“Do dự vậy sao?” Thẩm Tư Dịch nhún vai: “Tôi định làm nhiệm vụ cá nhân, nhưng dù sao cũng không thể lấy được mảnh ghép cuối cùng. Vậy nên tôi đành phải… Đi ăn bám đội của ông thôi.”

Đồ Hoá có ấn tượng tốt với cậu ta. Sau khi được đồng đội nhất trí tán thành, cậu thở phào một hơi rồi xuống nước trước: “Ai ăn bám ai còn chưa biết đâu.”

Thẩm Tư Dịch đưa mảnh ghép cho Đồ Hoá. Tên của cậu ta đã được thêm vào đội. Cậu nhìn Đồ Hoá, và bỗng dưng nghiêm túc hẳn lên: “Từ giờ trở đi… Chúng ta là đồng đội.”

Ánh mắt cậu ta vô cùng thẳng thắn. Đồ Hoá hiểu sau khi bị Lý Đào phản bội, Thẩm Tư Dịch tuy bề ngoài không quan tâm nhưng trong lòng chắc chắn tổn thương. Khi đối mặt với các cửa ải liên quan tới lợi ích, cậu rất khó để tin tưởng bất cứ ai.

Ở Vòng lượng giác, nếu không tổ đội thì không thể đi đến cuối. Vì vậy, cậu ta đành phải một lần nữa chọn kề vai chiến đấu với người khác. Với trí thông minh Thẩm Tư Dịch, cậu ta hẳn phải quan sát đội của Đồ Hoá rất lâu. Nhìn thấy sự gắn kết và tình bạn sâu sắc của tổ đội này, cậu ta đã buông bỏ cảnh giác và chọn đội của Đồ Hoá.

Có thể chiến đấu với một đồng đội mạnh như vậy thì mấy cái nâng cao tỉ lệ có quan trọng gì đâu? Điều mà Đồ Hoá quan tâm hơn cả chính là cảm giác đồng điệu của tư duy và linh hồn. Cậu rất vui khi được gặp lại Thẩm Tư Dịch.

Có thêm 2 mảnh ghép bảng hàm dây cung do Thẩm Tư Dịch mang đến, bọn họ đã có 4 mảnh ghép và chỉ còn thiếu 2. Nhiệm vụ vốn không có hi vọng bây giờ lại khởi sắc. Bọn họ chỉ cần lấy được 2 mảnh ghép trong 3 lần nhiệm vụ có tỉ lệ 60%, 40% và 20%.

Đã đến lúc phải chiến đấu trở lại.

Lần này, Đồ Hoá chọn nhiệm vụ tên [Dạo phố nhà Minh]. Vương Bác Vũ và những người khác cảm thấy khó hiểu vì có vẻ tên màn chơi này chẳng liên quan đến lượng giác học.

Thẩm Tư Dịch và Đồ Hoá nhìn nhau và giải thích: “Thời nhà Minh có liên quan đến lượng giác học chứ. Công trình đầu tiên về lượng giác học của nước ta – ‘Đại trắc’ được viết hồi thời nhà Minh dưới thời vua Sùng Trinh. Cuốn sách này được viết và xuất bản bởi nhà truyền giáo người Đức Johann Schreck, Johann Adam Schall von Bell và cộng tác với học giả người Trung Quốc Từ Quang Khải. Nhiệm vụ lần này có thể liên quan tới ‘Đại trắc’.”

Vương Bác Vũ kinh ngạc nhìn cậu: “Mấy cái này mà ông cũng biết!”

Thẩm Tư Dịch chỉ vào Đồ Hoá và mỉm cười: “Cậu này cũng biết mà.”

Vương Bác Vũ nhìn bọn họ với ánh mắt nể phục và đờ đẫn mông lung: “Từ khi chơi cái trò này, tao thấy mình… Ngu hẳn ra.”

Đường Bác thông cảm vỗ hắn một cái: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”

Vương Bác Vũ: …

Lối vào ‘Dạo phố nhà Minh’ ở trong phòng đọc sách tầng một của thư viện. Bọn họ vừa mở cửa phòng đọc sách ra là có cảm giác du hành đến thế giới hàng trăm năm trước.

Những con phố cổ, những tòa nhà cổ kính với đám đông nhộn nhịp mặc trang phục đậm chất Nho giáo đang tận hưởng sự yên bình trong thời gian và không gian của riêng họ.

“Này… Mấy cô mấy cậu ơi!” Một bà lão đội khăn trùm đầu bên đường bỗng gọi bọn họ lại: “Giúp bà lão này với.”

Đồ Hoá quay đầu nhìn thì thấy trước mặt bà lão là một cái chuồng gà thật lớn, đối diện là một người đàn ông trung niên đội mũ rơm với vẻ mặt khó xử: “Bà bán cả gà to lẫn gà con thì tôi tính tiền thế nào đây?”

Mình có lời muốn nói: Những cái Thẩm Tư Dịch nói ở trên cũng khá là đúng rồi nên mình chú thích thêm một ít.

Khoảng thế kỉ 18, Matteo Ricci sáng lập phái bộ Dòng Tên ở Trung Quốc và cử những nhà truyền giáo châu Âu đến Trung Quốc để chia sẻ những tiến bộ về khoa học. Một nhóm người trong đó là Johann Schreck – nhà truyền giáo có kiến thức về thiên văn học, Johann Adam Shall von Bell, và Giacomo Rho.

Schreck mất sớm nên Schall là người sửa đổi và xuất bản các công trình của ông, bao gồm các công trình về thiên văn và lượng giác học, trong đó có ‘Đại trắc’. Từ Quang Khải là người cộng tác với các nhà truyền giáo Dòng Tên để biên dịch công trình này sang tiếng Trung Quốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi