XUYÊN VÀO TRÒ CHƠI CÔNG LƯỢC TOÀN ROUTE BE


Có thành viên của công ty Thám tử vũ trang đến đón Ranpo về rồi.
Thật ra Kunikida Doppo vẫn luôn ở phía sau theo đuôi hai người.

Danh trinh thám gửi tin nhắn cho hắn, hắn mới hiện thân, hắn hơi hơi cúi người xuống, lễ phép nói lời tạm biệt với thiếu nữ: “Ranpo tiên sinh đã làm phiền ngươi rồi, ngươi có thể đem giấy tờ hóa đơn gửi đến công ty Thám tử vũ trang.”
“Không có việc gì, mức lương của ta cũng không thấp.” Rina phất phất tay, “Bye bye.”
Edogawa Ranpo không rên một tiếng.
Đôi mắt màu lục một mảnh trầm tĩnh.

Tóc mái đen nhánh cùng ánh sáng loang lổ mơ hồ vẻ mặt, suy yếu khí chất trẻ con không kiêng nể gì của hắn kia.

Ranpo phán đoán ra được, lời tán thưởng cùng niềm khát khao mà Hasegawa Rina thể hiện ra, tất cả đều là chân thật.
Vì thế suy nghĩ của hắn trở nên tối nghĩa, hỗn loạn một chút ảo não.
…… Việc gì phải nói dối danh trinh thám cơ chứ.
Edogawa Ranpo nghĩ một đằng làm một nẻo mà “Hừ” một tiếng, âm thầm hứa hẹn không bao giờ lừa gạt Rina.

Hắn vỗ vỗ áo choàng, tầm mắt không tự giác mà đuổi theo bóng dáng thiếu nữ, ngữ khí cũng vì cố ra vẻ sao cả mà hơi cứng đờ:
“Lần sau lại gặp.”
Kunikida Doppo:…… À hả??
Kunikida nhạy bén phát hiện trọng điểm.
Làm một thiên tài, Edogawa Ranpo hầu như không quá để ý đạo lý đối nhân xử thế, không thích nói mấy câu “Lời nói xã giao”.

Nếu hắn nói ra “Lần sau lại gặp”, đó là hắn thật sự có ý “Tiếp tục gặp mặt, duy trì mối quan hệ”, xem như vô cùng rõ ràng mà truyền đạt tín hiệu rằng hắn có hứng thú với người này.
Kunikida Doppo run rẩy đẩy đẩy mắt kính.
Ranpo tiên sinh hắn đây là, đây là……
Vừa mới dùng “hẹn ước” bỏ chút ít chột dạ qua một bên, danh trinh thám quay đầu lại, lại nhìn thấy đồng nghiệp tóc vàng vẻ mặt chấn động, như thể trên mặt viết “Ta thấy bí mật kinh thiên” đứng đó.


Hắn khó hiểu, lại gần đẩy đẩy Kunikida Doppo, đánh gãy dòng suy nghĩ của hắn.

“Xóa ngay ý tưởng kỳ quái trong đầu đi Kunikida.

Đi mau!”
Não bổ bị bắt quả tang, Kunikida Doppo xấu hổ trong chốc lát.
Thiếu niên xoay người đi theo danh trinh thám.
“Cáo từ, Hasegawa tiểu thư.”
……
Hasegawa Rina offline.
Ngoài việc đi mua mấy đồ dùng sinh hoạt thiết yếu hằng ngày ra, nàng còn đi vào tiệm photo, đi in trang ảnh CG kết cục BE route Edogawa Ranpo rồi lại nhờ cửa hàng đóng khung, đem về treo trên tường phòng ngủ, coi làm kỷ niệm.
Dựa theo danh trinh thám giải thích, BE này là BE chúc phúc a!
“Sau khi rời khỏi ta, hy vọng ngươi sống hạnh phúc.”
—— ô ô quả thực tuyệt mỹ!
Rina hoàn toàn quên mất đầy bụng dấu chấm hỏi lúc trước, vui vui vẻ vẻ tiếp nhận BE này, lại còn viết một câu lên trên mặt poster: 【 Tình bạn bền vững thiên trường địa cửu 】
Nàng quyết định lại một lần nữa cùng người mỹ thiện tâm Ranpo đi route tình bạn!
……
Đăng nhập trò chơi xong, thiếu nữ tập trung hỏa lực lên người Dazai Osamu.

Nàng có được 10 bao tự động bổ sung HP, cũng đã rút máu ra để dự phòng sẵn ở bệnh viện, vì vậy nàng có thể thoải mái tận tình mà mở hiệu ứng.

Nếu nàng mở quá mức, thiếu máu còn có thể dựa vào trạng thái duy trì chiến đấu chạy đến công ty Thám tử Vũ trang cầu cứu.
Trang bị đến tận răng, đạn đã lên nòng, chỉ đợi ——
“Dazai đại nhân không có mặt ở đây.”

“Dazai đại nhân đi công tác sao?”
“Ai biết được…… Có lẽ là đi chơi rồi đi.”
—— đậu má! Dazai Osamu là sờ cá cuồng ma sao! Ý chí chiến đấu sục sôi Rina không dám tin tưởng, nàng thế mà không có lần nào có thể bắt được người này! Boss Mafia Cảng không phê bình không trừng phạt gì tên này sao? Cứ để vậy mặc kệ cán bộ không làm việc đàng hoàng?
…… Đáng giận.

Nhân tài hi hữu ghê gớm lắm sao?!
Tâm tình Hasegawa Rina không tốt đẹp.
Nàng ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài, một chút đều không phát hiện tầm mắt từ bốn phương tám hướng, cùng mấy tiếng khe khẽ nói nhỏ ngập tràn hương vị bát quái: “Đây là lần thứ mấy? Chẳng lẽ cấp dưới mới tới của Nakahara đại nhân thích Dazai đại nhân? Hít hà…… Gan dạ thực sự a.”
“Nghe nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ khảo sát, người thứ nhất mà nàng xem chính là Dazai đại nhân, mà không phải nàng trực thuộc cấp trên Nakahara đại nhân.”
“Trắng trợn táo bạo như vậy sao?”
……
Hasegawa Rina hiện tại đang phiền muộn.
Nàng không hiểu.

Vì cái gì chính mình một thân đặc hiệu không thể thể hiện ra.

Trường hợp người tôn nghiêm còn muốn hay không! Buồn khổ dần dần tích tụ, hệ thống chiến đấu tự động bỗng nhiên khởi động, điều khiển tầm nhìn của nàng hướng về phía trước nhìn lại —— Hửm? Có thứ gì đang rơi xuống?
…… Đậu, Dazai Osamu?!
Nhảy lầu tự sát ở trụ sở Mafia Cảng, Boss thật sự sẽ không đánh tơi bời ngươi sao!?
Lúc này hệ thống khởi động là vì cứu người, cho nên “Cơ chế che chắn” không có online.

Rina có thể chứng kiến màn biểu diễn khốc huyễn mà chính mình tạo ra.
Tuyết trắng băng vải ném trên mặt đất.
Chất lỏng màu đỏ sậm lưu động cuồn cuộn không ngừng trào ra, trong chớp mắt liền tự hình thành một bộ cung tiễn to lớn.


Hasegawa Rina nhảy đứng lên trên đỉnh mũi tên, thao tác máu kéo dây cung —— “Vút” một tiếng bắn r.a, lao tới thân ảnh đang liên tục rơi xuống kia.
Cùng thời khắc đó, cung tiễn giải thể, hóa thành cuồn cuộn mảnh vải.
Hasegawa Rina còn đang đổ máu.
Rõ ràng chỉ là tiếp đỡ một người, nàng lại lựa chọn phương thức không màng tất cả như vậy.

Không biết là bị “Quan tâm” làm lẫn lộn đầu óc, hay vẫn là thói quen coi thường tính mạng của chính mình …… Mặc kệ là loại nào, đều sẽ làm Nakahara Chuuya, vừa lúc trùng hợp đang đi đến dưới chân tòa nhà đó, cảm thấy khó chịu.
…… Thật, đã tê rần.
Nakahara Chuuya tự hỏi: Chờ nàng xuống dưới liền mang nàng đi truyền máu?
Dẫm lên máu đuổi tới nơi Hasegawa Rina ôm lấy Dazai Osamu.

Tự động chiến đấu hệ thống tuân theo nguyên tắc “Trường hợp muốn đại, đặc hiệu muốn khốc”, bắt chước thành hệ thống đu dây ( zipline), ôm chặt đang ý đồ nhúc nhích Dazai Osamu, nắm dây rơi xuống mặt đất.
Bàng quan Hasegawa Rina:……
Rina lại nhìn nhìn ba lô trữ vật, 10 bao tự động bổ sung HP, hiện tại không còn một cái nào.
…… Đau! Lòng! Quá! Đi!
Thiếu nữ cảm thấy lý trí bản thân đang sụp đổ.

Thẳng đến khi hệ thống chiến đấu tắt đi, nàng vẫn như cũ đắm chìm trong cảm xúc đau khổ vì phá sản, chưa hồi thần ngay được.

Máu mất đi khống chế “rào rào” rớt xuống, như là một cơn mưa màu đỏ, ăn mòn sàn nhà.
Tính chất ăn mòn của máu không có hiệu quả đối người chơi.
Hasegawa Rina một thân nhiễm đỏ, ngân bạch tóc dài đều ô uế, lông mi cũng khoác một tầng hồng, tất cả càng làm nổi bật thêm cho đôi mắt sạch sẽ, giống như một hồ nước xanh trong khu rừng phong đỏ rực rỡ.
Nàng rõ ràng đang khổ sở, lại an tĩnh như vậy.
Khu kiến trúc xung quanh, bao gồm bản thân Hasegawa Rina, đều bao phủ một màu máu.

Duy độc chỉ có Dazai Osamu là không nhiễm một hạt bụi, lông tóc không tổn hao gì, bộ dạng không có chút nào chật vật —— quần chúng vây xem không hẹn mà cùng “Hít” một tiếng, sôi nổi cảm khái “Ái đến thâm trầm”.
Dazai Osamu im lặng một lát, bỗng dưng cười cười.
“Ngươi muốn cứu ta?”
Trên mặt thiếu niên cuốn băng vải, con ngươi nâu đỏ nặng trầm, không ánh sáng.


Ngữ điệu bình đạm, lại có chút cười nhạo cùng kháng cự, phảng phất như là một con nhím xấu tính.
Hasegawa Rina tiếng nói đánh thức, từ tâm trạng bi phẫn phục hồi tinh thần.
“Ta không cứu được ngươi.”
Rina tâm trạng hạ xuống, đều không còn sức lực xéo xắc “địch nhân”.

Nàng như là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ lắc lắc đầu: “Nhưng ở trước mặt ta, ngươi không thể chết được.”
Trong thời gian đi route công lược Dazai Osamu, thiếu nữ phát huy đầy đủ tất cả chỗ EQ ít ỏi của bản thân, cho rằng loại hình nhân vật công lược như Dazai Osamu, yêu cầu chính là “Bị cứu rỗi”…… Có lẽ ý tưởng của nàng là chính xác, nhưng phương thức hành động của nàng lại chưa bao giờ thâm nhập đến nội tâm của Dazai Osamu dù chỉ một lần.
“Ngươi thông minh hơn nhiều so với ta, ta luôn không thể nào chạm đến suy nghĩ của ngươi, cũng chưa bao giờ hiểu được, ngươi đang nghĩ muốn điều gì.”
—— nhân tài hi hữu chính là ghê gớm như vậy a hu hu!
“Nhưng ta sẽ không để ngươi chết ở trước mặt ta.”
—— từ bỏ đi đồ khốn, ta chắc chắn sẽ không để ngươi được như ý nguyện.
Hasegawa Rina sợ bị bùn đen tinh hố chết, lời tuyên chiến dùng từ thập phần uyển chuyển.

Nàng nhận thấy được chính mình vừa giáp mặt tuyên chiến với địch nhân, ý chí chiến đấu lại dâng trào, nàng không ngừng cố gắng mà khoe ra: “Vừa rồi đu dây cáp treo có thích không? Dazai đại nhân?”
—— kỹ năng của ta siêu lợi hại có phải hay không!
Ngươi tự ti chưa ( hô lớn)!
Dazai Osamu nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhợt nhạt vì thiếu máu, nghe tiếng nói mềm mại lại hoạt bát của nàng, mi mắt nhẹ nhàng rũ xuống, thất thần trả lời.
“Vừa rồi chơi vui hơn so với nhảy lầu chay thật, nhưng nếu là dây thừng cắt đứt giữa chừng thì lại càng vui hơn.”
Hasegawa Rina:……?
Hắn đây là đang đá xéo máu của ta chất lượng không tốt sao?
Còn có thể diss người khác theo phương thức này?
Học được học được, ghi bút ký-ing!
(---editor:
- Zipline: Hay gọi đầy đủ là trượt zipline, đây là một trò chơi mạo hiểm được bắt nguồn từ một hình thức giao thông đi lại trên các khu vực núi cao.

Để chơi trượt zipline sẽ cần đến một sợi cáp dài được nối từ một đỉnh núi hay phần thân núi để có được một độ cao thích hợp, đầu còn lại sẽ được nối ở đất liền hoặc tại một bờ hồ, bờ biển.

Người trượt zipline sẽ được buộc vào sợi cáp đó với đầy đủ các trang thiết bị bảo vệ cơ thể rồi sẽ được thả từ trên đỉnh đầu treo sợi cáp xuống.).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi