XUYÊN VỀ DỊ THẾ LÀM ĐỊA CHỦ

Trong một năm, ngoại trừ tết âm lịch, người trong thôn coi trọng nhất đó là tết trung thu, tết trung thu năm nay, Vạn Xuân Phong cũng vừa tròn mười sáu tuổi.

Từ sau khi Vạn bà qua đời, hai nhà liền không cùng nhau ăn tết, nhiều lắm lúc ngày hội trong nhà có đồ vật hiếm lạ gì sẽ cho người mang qua.

Dù sao Vạn đại bá cũng biết lúc nương bọn họ qua đời, hai nhà quả thật là ầm ĩ có chút nhục nhã, hơn nữa sau đó đệ đệ cũng không ra ngoài kiếm tiền, sau khi yên tĩnh lại, trong lòng hắn thật ra cũng nghĩ thoáng ra không ít, quan hệ hai nhà cũng liền như vậy không gần cũng không xa.

Thời điểm tháng chín tháng tám mùa thu hằng năm, mực nước giảm xuống, mọi người trong thôn sẽ ra con sông ở cửa thôn đắp nước mò cá.

Con sông ở trước cửa thôn bọn họ là một con sông lớn chạy dọc theo thôn bọn họ, con sông bị phân thành hai liền gồ lên một khối ở giữa, khối gồ lên kia nhìn từ xa giống như một con ngan lớn, nước sông ở phần đầu thì phân tách ra lại ở chỗ ngan lớn khép lại.

Thời điểm tháng tám tháng chín, mực nước sông không thấp giống như vào đông, sau khi đắp nước cũng có thể đi xuống mò cá lớn, cũng không mạnh như những ngày hè, căn bản không thể hợp dòng nước sông. Hàng năm hoạt động ngăn nước bắt cá này hầu như toàn bộ người trong thôn đều tham gia, chỉ có số ít người không thích thịt cá hoặc là không hiếm lạ thịt cá người ta mới không tham gia.

Vạn Xuân Phong sau khi mười hai tuổi liền bị người nhà giam giữ, vì thế chỉ cần là có hoạt động giúp vui, hễ là hắn có năng lực hắn tuyệt đối sẽ đi.

Sau khi ăn điểm tâm, mỗi hộ gia đình đều đi đến bờ sông, bọn họ đều đi tới chỗ sông phân nhánh, bởi vì đem sông tách ra hợp thành một nhánh, sau đó liền cầm dụng cụ đi đến chỗ nước bị ép để mò cá nhặt cá.

“Tiểu thúc, ngươi không đi giúp Vương Lan Lan sao? Hai người không phải là đính hôn rồi sao?” Lâm Tử cùng đi với Xuân Phong, cũng không giống quan hệ hai nhà không xa không gần, quan hệ của Lâm Tử cùng Xuân Phong thật ra lại rất tốt, trước đây thỉnh thoảng có đùa giỡn cũng đối nghịch lẫn nhau, trưởng thành lại trở thành thúc cháu so với bạn bè con thân thiết hơn một chút.

Vạn Xuân Phong biết chuyện Vương gia đến nhà bọn họ không lừa được người khác, nhưng hắn không nghĩ Lâm Tử có thể lớn tiếng nói ra như vậy, nhanh chóng liếc mắt cảnh cáo người một cái, mới đem người kéo tới bên người lặng lẽ cùng người giải thích một phen.

“Hiện giờ ngươi đã biết, sau này không thể nói lung tung biết không.” Loại chuyện này đối với hai người bọn họ không có lợi ích gì, cũng không thể nói lung tung.

Thấy giáng vẻ tiểu thúc mình khẩn trương, cũng biết hai người quả thật không có quan hệ gì, Lâm Tử liền nhẹ nhàng thở ra, hắn ra vẻ vui mừng nói: “Cũng may là như vậy, nếu thực để cho nàng làm tiểu thẩm của ta, ta sau này có phải sẽ không được ăn gạo thơm mà ta yêu nhất.” người nhà Vương gia như thế nào, Lâm Tử vẫn biết, người ta một chút cũng không muốn chịu thiệt, vẫn là đừng trêu chọc vào thì tốt hơn.

“Xuân Phong.” Vương Lan Lan ở một bên nhìn trộm một hồi lâu, nàng cảm thấy hôm nay Xuân Phong sẽ không chủ động tìm nàng nói chuyện, liền tự mình đi tới, nàng muốn giải thích rõ ràng với người ta, nàng cảm thấy Xuân Phong với nàng rất hợp nhau, nàng vẫn muốn người bạn tốt này, nàng không muốn bởi vì người trong nhà mà bọn họ đến ngày cả bạn bè cũng không làm được.

Nương nàng là bạn bè tốt nhất, nhưng chỉ có một tiểu ca, hai người kết bạn cả đời, coi nhau như người thân, nàng cũng muốn người bạn này.

Vẫn cố lấy dũng khí đi tới bên người Xuân Phong, Vương Lan Lan không muốn bị người khác nghe nàng nói chuyện, sợ có càng nhiều người hiểu lầm, liền cùng mọi người đi tới bên kia sông.

“Xuân Phong, ngày ấy cha ta đến nhà ngươi không phải ý tứ của ta, ngươi hẳn là hiểu ta, ta thật sự không có nghĩ gả cho ngươi, ta chỉ cảm thấy được nói chuyện với ngươi thật thú vị, hơn nữa ngươi cái gì cũng tốt, ta nghĩ muốn làm bạn bè với ngươi mà thôi.” Quan hệ hai người không tồi, xem như toàn bộ thôn đều ngầm thừa nhận, bởi vậy Vương Lan Lan cũng không sợ người khác nói lung tung, nàng ngồi trên một hòn đá bên bờ sông, cười ha ha ra vẻ thoải mái nói chuyện với người ta: “Về sau ngươi sẽ không không để ý tới ta chứ?”

“Sẽ không.” Sau khi trả lời lưu loát, Vạn Xuân Phong phát giác trong lòng mình đúng là nghĩ như vậy, bạn bè của hắn cũng không nhiều, nếu có thể tiếp tục làm bạn với Vương Lan Lan đó là chuyện tốt, nếu nàng là một cô nương cũng không để ý, mình cần gì phải để ý chứ.

Coi như buông xuống một chuyện lớn, gánh nặng trong lòng hai người đều được gỡ bỏ, ngồi xuống viên đá ở ven sông vừa nghịch nước, vừa nói vừa cười.

Lúc Vạn Xuân Phong cảm giác phía sau có người, chỉ nghe một tiếng kêu sợ hãi, chờ hắn từ trong kinh sợ thoát ra, cũng nhìn thấy Chu mặt rỗ đang đắc ý cười.

“Chu mặt rỗ, ngươi điên rồi!” Hiện tại nước sông tuy rằng không lạnh đến thấu xương, nhưng thời tiết cũng không thể so với mùa hè, lỡ như bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?

Chỉ kịp dạy dỗ người một câu, Vạn Xuân Phong liền nhanh chóng nhìn tình huống của Vương Lan Lan, hắn vốn tưởng rằng Vương Lan Lan có thể tự mình đứng lên, Vương Lan Lan cũng quả thật miễn cưỡng đứng vững thân thể, nhưng nàng vừa mới đứng lên lại ngã xuống, sau đó tiếng phập phồng cùng tiếng kêu cứu.

“Ha ha ha, ha ha ha!” Cũng không nghĩ tới ông trời lại đưa cơ hội tới cửa nhanh tới như vậy, thuận lợi  như vậy, nhìn Vương Lan Lan bị nước sông kéo xuống, Chu mặt rỗ hưng phấn mà cởi quần áo trên người mình….

Vạn Xuân Phong không phải kẻ ngu dốt, thấy Chu mặt rỗ như vậy, còn gì mà không đoán được ! trong lòng hắn mắng một câu, nhanh chóng chạy tới chỗ Vương Lan Lan, mặc kệ như thế nào cũng không thể để cho Chu mặt rỗ thực hiện được !

Vạn Tiểu Phong biết bơi, hiện giờ nước sống hai bên đều chảy theo một dòng, nước sông chảy xiết không ít, nhưng hắn lúc còn nhỏ học qua một ít kỹ năng bơi cũng không tốt lắm.

Nước sông cũng không tính là quá sâu, ít nhất cũng không thể qua đỉnh đầu, chỉ là đường sông hẹp nước lại chảy xiết, chân thật sự không thể dừng lại được, lúc có người biết hai người rơi vào trong nước, hai người đã bị cuốn đi rất xa chỗ ngồi.

Lúc Vạn Xuân Phong bị cuốn đi, chân đụng phải tảng đá ở giữa sông, khó khăn lắm mới tìm được nơi có thể dễ dàng đứng dậy, một tay hắn dùng sức kéo quần áo Vương Lan Lan, một tay dùng sức tóm lấy một tảng đá, lúc hai người khó khăn ổn định thân thể, cũng là lúc Chu mặt rỗ vượt qua bọn họ !

Đáng tiếc ! Đáng tiếc Chu mặt rỗ không có vận khí tốt như bọn họ, hắn cùng bọn họ gặp thoáng qua, liền trực tiếp bị dòng nước cuốn đi, đồng thời tiếng kêu thảm thiết của Chu mặt rỗ cũng vang lên phía sau, đáng tiếc cũng bị nước sông chậm rãi bao phủ.

« Ah ! Ngươi làm gì, ngươi làm gì ! » Vương Lan Lan chưa hết kinh hoảng, lại thấy La Thông không biết từ nơi chạy ra, hắn dùng lực kéo mình một phen, đem mình đẩy lên bờ sau đó cũng hung hăng đẩy mình một phen, chờ nàng sốt ruột đứng lên, La Thông đã ôm Xuân Phong vào trong nước !

« Xuân Phong ! Xuân Phong ! cứu mạng cứu mạng ! » Càng có nhiều người thì cơ hội nhìn thấy hai người bị cuốn đi càng nhiều, bọn họ cảm thấy La Thông là kéo người đi, nhưng đa số mọi người đều biết, Vạn Xuân Phong xong rồi, La Thông đây là muốn kéo hắn đi.

Kỹ năng bơi của La Thông rất tốt, Vạn Xuân Phong tám phần là bị hắn lột hết mới cho vớt lên.

Tục ngữ nói rất hay, bị chết đuối đều là người biết bơi.

Lúc La Thông cảm thấy mọi chuyện bị mất không chế, thì toàn thân truyền đến đau đớn, ý niệm muốn sống làm cho hắn buông tha Vạn Xuân Phong ở bên người, hắn vạn lần không ngờ Vạn Xuân Phong này lại là người điên !

Từ khi mình kéo hắn xuống nước, hắn liền giãy dụa không buông, liền đối với mình vừa kéo vừa cắn, hai cánh tay của mình sợ là đã bị cắn mất mấy khối thịt.

Ý nghĩ hối hận bỗng nhiên sinh ra ! La Thông thật sự hối hận, hối hận nhất thời xúc động làm cho mạng hắn không còn.

« Ngươi thả….. ! » trong lúc hai người giãy dụa đã vọt tới nơi nước sông hợp lại, lẽ ra đường sông này sẽ rộng ra, nước sông này nói như thế nào cũng phải chảy từ từ lại, làm sao có thể nghĩ hai chân đã chạm đáy sông nhưng hai người không có khí lực phản kháng.

Trong lúc nặng nề di chuyển, Vạn Xuân Phong đã không còn khí lực, hắn thậm chí còn không dư sức để sợ hãi, chỉ biết là giữa thân thể hắn giống như bị cái gì cản trở, rốt cục không động.

Vạn Xuân Phong ở trong tiếng kêu to của thôn dân mà tỉnh lại, khi tỉnh lại hắn liền phát hiện mình đang nằm trên một tảng đá ngay giữa sông, hắn đang cảm thấy may mắn vận khí của mình thật tốt, lại phát hiện bên hông mình còn đắp một bàn tay, mà quần áo của hắn lỏng lẻo tán loạn, còn có cánh tay lộ ra bên ngoài.

« Xuân Phong ! ngươi đừng động, ca ta đi lấy dây thừng, lập tức kéo ngươi vào bờ ! » ánh mắt Vương Lan Lan khóc tới sưng đỏ, nàng rất muốn đi qua xem Xuân Phong như thế nào, cũng không chỉ có nàng mà ngay cả người bên cạnh hắn cũng không dám đi qua.

Bởi vì nơi Xuân Phong đang bám vào rất nguy hiểm.

Nước sông này trừ giữa hè, thì không tính mạnh, chỉ là mặc dù đã vào đông con sông này có vài chỗ rất nguy hiểm, phía dưới tảng đá Xuân Phong đang nằm, là nơi sâu như cái hồ, vả lại nơi đó hay có xoáy nước, nếu ném một thứ gì đó vào nơi này hầu như sẽ không nổi lên.

Mùa đông năm ấy, chính là con sông róc rách này đã nuốt đi vài đứa nhỏ !

Người trong thôn hầu như không dám tới gần nơi này. « Nương…. » đầu óc trống rỗng, tâm Xuân Phong như tro tàn, hắn biết hắn xong rồi.

« Ha, ngươi đừng lộn xộn, hiện tại lão tử chính là nam nhân của ngươi, ngươi xem hiện tại chúng ta thân cận da thịt ! ngươi nếu chết, ta phải đổi…. »

« Vậy ngươi ngã xuống đi ! đi tìm chết đi ! » Cẳn bản không dám nghĩ cùng người này thành thân sẽ như thế nào, Vạn Xuân Phong căn bản không muốn nghĩ, hắn chỉ biết  hắn tình nguyện chết cũng không nguyện ý cùng người này thành thân, cũng không nguyện ý để hắn thực hiện được mục đích !

« Không ! Xuân Phong, Xuân Phong ! con trai, con trai…. »

Động tĩnh ở bờ sông rốt cuộc kinh động đến hai vợ chồng Vạn gia, lúc bọn họ vội vàng từ trong nhà chạy tới, vừa lúc nhìn thấy con trai cùng La Thông đang lôi kéo nhau tiến vào trong đầm nước đáng sợ kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi