XUYÊN VỀ LÀM ĐIỀN CHỦ

Nhìn thấy người mình mong nhớ đã đến, Vương Doanh Doanh cũng không quản thời gian, gật đầu với quản gia.

Quản gia hiểu ý lập tức bước lên cung kính chào một cái, lớn tiếng nói "Các vị, cảm ơn đã quan tâm đến buổi ném tú cầu của tiểu thư chúng ta. Tuy nói ném tú cầu tuyển phu quân, nhưng tiểu thư của chúng ta muốn lát nữa ai nhận được tú cầu sẽ đến tệ xá đàm đạo một chút, hợp ý liền bàn đến việc cưới xin, nếu không hợp có thể dùng một bữa cơm. Các vị hiểu ý tiểu thư của chúng ta chứ?"

"Hiểu rồi, hiểu rồi. Nhanh ném đi" nhóm người bên dưới gật đầu, cũng có người lớn tiếng thúc giục

Tuy nói bát tự Vương Doanh Doanh không tốt nhưng gia cảnh lại không tệ, tướng mạo cũng xinh đẹp, nhiều kẻ cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này.

Vương Doanh Doanh đứng lên nhận tú cầu bước đến gần lan can, ánh mắt vẫn dán chặt trên người Hạ Thần, hai người họ đứng xa ở bên ngoài, bởi vì hắn sợ lát nữa nhóm người kia tranh giành nhất định sẽ có xô đẩy.

Hắn đến chỉ để cho tức phụ hắn xem cho vui chứ chẳng có ý tranh tú cầu, vì vậy chỉ đứng bên ngoài quan sát, nhóm Hà Nguyên cũng chỉ đến góp vui, cho nên cũng đứng bên ngoài gần Hạ Thần.

Vương Doanh Doanh nhắm thật kỹ, ném tú cầu về hướng Hạ Thần, nhìn thấy tú cầu đang bay về hướng mình, Triệu Tiểu Mộc theo bản năng định đưa tay ra chụp lấy, nhưng lại bị Hạ Thần kéo ôm vào lòng, một tay Hạ Thần đưa lên cao đã đỡ được tú cầu.

Nhưng trong nháy mắt, mọi người chưa kịp định thần nhìn lại, hắn đã nhét tú cầu vào trong tay Hà Nguyên.

Hà Nguyên theo bản năng ôm tú cầu hắn đưa trong lòng, ánh mắt đầy mơ hồ, mà Hạ Thần lại đưa mắt nhìn tức phụ hắn.

Đã nói chỉ đến xem góp vui, vừa nãy lại định đưa tay chụp tú cầu, nếu như giờ tú cầu trong tay bọn họ thì phải xử lý như thế nào? Để tức phụ hắn thú cô gái kia hay hắn phải thay?

Khi mới nhìn thấy cô gái kia hắn liền biết người kia là người hắn giúp ngày hôm trước, mà trong ánh mắt người đó rõ ràng có sự ái mộ giành cho hắn.

Hắn mang tức phụ đi hưởng tuần trăng mật, không muốn mang theo phiền phức đâu.

Hà Nguyên hồi thần nhìn tú cầu trong tay, lại nhìn sang Hạ Thần, mà hắn lại mang gương mặt tỉnh bơ như chuyện này không liên quan đến hắn, còn mỉm cười nói "Chúc mừng"

Tên này là đang trả thù y ve vãn tức phụ hắn có phải không? Nhưng lúc nãy hắn ra tay rất nhanh a. Y vẫn chưa có hết bàng hoàng đâu.

Vương Doanh Doanh ở trên đài nhìn thấy người chụp được tú cầu không phải Hạ Thần liền thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng phân phó quản gia đi xuống dưới mời luôn Hạ Thần vào phủ, cô muốn mời hắn ở lại dùng bữa cơm, cũng muốn biết tên của hắn.

"Vị công tử này đã nhận được tú cầu, xin mời theo ta. Xin hỏi vị này cũng đi cùng" Ông vừa hỏi vừa nhìn Hạ Thần.

"Không có" Hạ Thần nhả ra hai chữ đang định kéo Triệu Tiểu Mộc rời đi lại nghe ông nói "Vị công tử này, tiểu thư nhà ta muốn mời ngươi một bữa cơm. Nói muốn đa ta đã cứu giúp"

"Không cần" Hạ Thần nói xong, không tim không phổi kéo Triệu Tiểu Mộc phủi mông rời đi.

Bước chân cực kỳ tiêu soái, giống như chuyện này không liên quan gì đến hắn, hai vợ chồng họ chỉ đến đây góp vui thôi.

Hạ Thần trước khi đi còn nhìn khuôn mặt tức đến đỏ bừng của Hạ Hòang Anh.

Thật tội nghiệp a!

Nếu không phải Hạ Thần bắt tú cầu đưa cho Hà Nguyên thì theo phương hướng này cũng tiện nghi cho Hạ Hoàng Anh, bởi vì hắn đứng phía sau cách Hạ Thần không xa.

Còn nhóm Hà Nguyên chỉ có thể đi theo quản gia vào phủ viên ngoại.

"Tiểu Mộc Nhi, ngươi ngốc sao? Lúc nãy sao lại muốn bắt tú cầu?" Hạ Thần dẫn Triệu Tiểu Mộc vào một tửu lâu dùng cơm trưa nói

Nếu như hắn không ngăn kịp, ném cái mớ phiền phức kia cho Hà Nguyên thì giờ không biết nên thế nào, hắn cũng có cách giải quyết chỉ là hắn không thích phiền phức.

"Không phải ta muốn bắt tú cầu, chỉ là nhìn thấy nó bay đến chỗ ngươi, ta chỉ muốn đẩy ra thôi" y nói

Lúc nãy, rõ ràng y nhìn thấy ánh mắt đầy nhu tình của cô gái kia nhìn về phía bọn họ, nói đúng hơn là nhìn Hạ Thần.

Lại còn ném tú cầu về hướng họ, ý định đã rất rõ ràng, nếu y không đưa tay đẩy ra, nhỡ Hạ Thần bắt được thì phải thế nào.

Nhưng lúc nãy y cũng nhận ra một điều, tuy Hạ Thần bắt được tú cầu nhưng rất nhanh đã ném cho người khác.

Y không biết cô gái kia lại là người mà bọn họ cứu khỏi đám côn đồ, chỉ là muốn đến xem cho biết để còn về kể cho Hạ Tiểu Ngọc nghe, nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Nếu biết y đã chẳng muốn đi.

Hạ Thần nghe y nói, khuôn mặt lại mang theo chút ủy khuất, chút xấu hổ thì vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

Rõ ràng chính mình đòi đi xem người ta ném tú cầu, lại sợ phu quân mình bắt được. Bởi vậy mà lúc cô gái kia ném tú cầu về hướng bọn họ, y lại căng thẳng không thôi, bàn tay nắm tay hắn rõ ràng siết chặt lại.

"Lúc đó ta chỉ nghĩ chỉ cần đẩy tú cầu ra là được" Triệu Tiểu Mộc lại nói

"Ân, nếu chúng ta bắt được sẽ phiền phức. Mau ăn cơm thôi" Hạ Thần không biết phải nói gì nữa, cơn giận trong lòng cũng không cánh mà bay

Hà Nguyên ôm một bụng tức giận trở về khách điếm, tên kia vậy mà lại ném cho y một đóng phiền phức, may mà y còn biết ăn nói, gia cảnh không đến nỗi bị người ta nói đông là đông, tây là tây cho nên mới thoát được.

Không thì lần này coi như hắn ôm một đống phiền phức về cho cha hắn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi