XUYÊN VỀ LÀM ĐIỀN CHỦ

Đến giữa trưa, đoàn xe dừng lại ở một quán nước nhỏ ven đường, gia đình Hạ Thần cùng Tần Thiên chọn một góc ngồi xuống, Tần Thiên nãy giờ đã lấy lại bình tĩnh, vừa hâm mộ vừa sùng bái Hạ Thần không thôi, y từ nhỏ đã ở thôn nghèo hẻo lánh, cũng từng nghe qua truyện kể về các vị anh hùng hào kiệt trong chốn giang hồ, lúc đó nghe người ta kể hâm mộ không thôi, còn chạy theo một số người học võ luyện công gì đó, nhưng y thể chất yếu, luyện một ngày về nhà đã nắm ì trên giường không dạy nổi, làm cha mẹ y lo lắng không thôi.

Y là con một tuy gia cảnh khó khăn nhưng cha mẹ cũng chăm lo cho y rất tốt, y còn mong một ngày gặp được mấy vị đại hiệp trong giang hồ, muốn tận mắt nhìn thấy đại hội võ lâm, nhưng suy nghĩ tới suy nghĩ lui, y đến cả rời khỏi thôn còn khó đừng nói đến là đi xa, giờ đi kinh thành thi khoa cử được gặp Hạ Thần một thân võ nghệ như vậy, mà người ta cũng từ thôn nhỏ hẻo lánh mà ra, đúng như người ta nói anh hùng hào kiệt nơi nào cũng có mà.

Bữa trưa ở quán nhỏ cũng chỉ có màn thầu, rau xào cùng thịt kho, nhưng bốn người ăn rất thoải mái, cũng nghe đến một số bàn khác vang lên tiếng chê trách.

"Thức ăn khó nuốt như vậy, sao có thể bán được chứ?"

"Hừ, vừa nãy suýt chút nữa ngươi chẳng còn mạng để ngồi đây ăn đâu, bớt kén cá chọn canh đi"

"Thức ăn tuy khó nuốt nhưng có còn hơn không, nếu không ăn thì ngươi nhịn đi, từ đây đến kinh thành đừng ăn gì nữa"

"Ta có nói sẽ không ăn sao, ngươi tên lắm mồm này"

"Được rồi, đều là người đọc sách, sao lại có thể ăn nói như thế với nhau, các ngươi có còn muốn đi thi khoa cử hay không?"

"Xin lỗi phu tử, là ta nóng giận"

"Nếu lúc nãy không phải có vị đại hiệp kia ra tay, giờ sợ chúng ta đã là cô hồn dã quỷ dưới đao của bọn sơn tặc rồi"

"Chúng ta có nên báo quan không? Xác bọn chúng còn ở đó, giờ chúng như rắn mất đầu, quan phủ chỉ cần nhẹ tay đã tóm gọn rồi, dẹp yên đoạn đường đẹp như vậy, sau này còn có thể thoải mái ngắm nhìn"

"Chắc chắn phải báo quan để bọn họ xử lý rồi"

"Người kia thật giỏi a, một mình có thể diệt cả một đám"

"Ta cũng muốn như vậy, về nhà phải bái sư học nghệ, sau này có ra đường cũng có võ phòng thân"

"Hừ, giỏi võ thì sao? Cũng chỉ là một mãn phu"

"Ngươi im miệng đi, hắn còn ngồi bên kia kìa"

"Ngồi bên kia thì sao? Giết người sẽ phải bị trị tội, hắn giết người mà mặt không chút đổi sắc, chắc chắn đã giết không ít người"

Người nọ vừa dứt lời thì cảm thấy sống lưng mình lành lạnh, nhóm người ngồi cùng bàn nhìn thấy Hạ Thần nhướn mi nhìn sang bàn bọn họ liền nhanh chóng cầm bát cùng thức ăn chạy sang bàn khác, chỉ để lại người nọ ngồi một mình cùng chén cơm trắng, bắt gặp ánh mắt lạnh của Hạ Thần, người kia vội cúi đầu đem chén cơm trắng lùa nhanh vào miệng.

Đang ăn thì một chiếc xe ngựa dừng lại trước quán, theo sau còn có hai người cưỡi ngựa, bước xuống là một cô gái thân người nhỏ nhắn, phía sau lại là một cô gái mặt váy màu lam nhạt, khuôn mặt ưa nhìn, vừa bước xuống đã thu hút không ít ánh mắt của những người ngồi bên trong.

"Tiểu thư, cẩn thận" cô gái nhỏ xuống xe trước cẩn thận đỡ cô gái váy lam xuống xe

"Tiểu thư, tạm thời không thể đi xa hơn, ủy khuất người ăn tạm ở đây" một người trung niên tiến lên nói

"Không sao, mọi người cũng vất vả rồi, nghỉ nghơi một chút" cô gái nói xong đi đến bàn bên cạnh cách nhà Hạ Thần không xa ngồi xuống

"A cha, sao tỷ tỷ bên đó cứ nhìn lão cha vậy?" Dao Dao khó hiểu hỏi

Mặt lão cha nó đâu có dính cái gì, sao cô nương đó từ khi xuống xe ngựa đã nhìn chằm chằm vậy?

"Dao Dao, mặt cha dính gì hay sao?" Hạ Thần dí sát khuôn mặt mình vào mặt nó, chọc cho nó bật cười cũng quên đi chuyện vừa nói, trẻ nhỏ dễ quên cũng là một thiên tính.

"Được rồi, hai cha con đừng đùa nữa, mau ăn cơm đi" Triệu Tiểu Mộc chỉ có thể ngăn cản hai người, Hạ Thần ở bên cạnh Dao Dao thì cũng chẳng khác nào hài tử

"Vừa nãy đa tạ đại hiệp ra tay cứu giúp, tiểu nữ Lý Hoa ở đây cảm tạ huynh, không biết làm sao để báo đáp?" Trong lúc đùa giỡn không để ý cô gái mặc váy màu lam đã đến gần lên tiếng

Hạ Thần không để ý đến, gắp một khối thịt cho vào bát Triệu Tiểu Mộc nói "Tức phụ, ăn cơm, đừng tức giận", lại gắp một khối thịt khác cho Dao Dao thì thầm "Dao Dao, mau ăn, a cha mắng bây giờ" sau đó là cảnh hai cha con hắn cúi đầu ăn cơm, Tần Thiên ở một bên tròn mắt nhìn hai người một lớn một nhỏ, người này vừa nãy gặp sơn tặc không một chút sợ hãi đây sao? Vậy mà lại sợ tức phụ tức giận a.

Lý Hoa bị phớt lờ có chút xấu hổ, nhưng chưa kịp lên tiếng nha hoàn bên cạnh đã quát lên "Ngươi có nghe tiểu thư ta nói gì hay không? Thật quá quắt"

"Tiểu Đào, không được vô lễ" Lý Hoa ngăn nha hoàn mình lại nói "Thật xin lỗi, Tiểu Đào tính tình không tốt, ta sẽ dạy bảo lại"

"Cô nương không cần khách sáo, chúng ta cũng là phải đi qua đoạn đường đó nên tiện tay đánh sơn tặc thôi, phu quân cùng hài tử tính cách đều như vậy để cô nương chê cười rồi" Triệu Tiểu Mộc nhìn cô gái vẫn còn dán mắt trên người phu quân mình cười nói

Lý Hoa nghe Triệu Tiểu Mộc nói thì có chút ngỡ ngàng, người này gọi người kia là "phu quân" này chẳng phải nói họ là một gia đình rồi sao?

"Vậy không phiền mọi người dùng cơm, chúng ta cáo từ trước" Lý Hoa nói xong rời đi, nhưng ánh mắt vẫn có chút luyến tiếc, người anh tuấn, tài giỏi như vậy mà lại phải cưới một song nhi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi