XUYÊN VIỆT CHI BỨC ÁC THÀNH THÁNH

Lửa giận lại nổi lên. Quả nhiên bọn họ xuất hiện ở chỗ này cũng là chuyện trong kế hoạch của Đỗ Cảnh Thiên.

"Đại khái lão muốn các người làm người chứng kiến tràng tử vong này." – Tiêu Nhân cười lạnh – "Không phải các ngươi cũng sẽ là hiệp sĩ 'tình cờ' nào đó. Trên đường ra ngoài thành tây, lên núi Ô Vưu, tình cờ trông thấy thi thể Mạc ca cùng Tiêu Nhân ta bị sát thủ Minh giáo gϊếŧ chết."

"Cái gì?!" – Hồ thiếu hiệp kinh hãi.

"Hừ!" – Hoàng Hi cười lạnh.

Đôi mắt Chu Bồi Đức đầy phẫn hận, cánh tay trái xiết chặt miệng vết thương, máu lại bắt đầu thấm ra ngoài.

Nếu không phải năm tên sát thủ kia xem trọng Tiêu Nhân một chút, không phân ra hai tên đi truy sát Tiêu Nhân mà vây sát Mạc Vũ Hân trước rồi đuổi theo Tiêu Nhân sau, bọn họ đã cầm chắc cái chết.


Hồ thiếu hiệp nói: "Nhưng mà, nhưng mà khu vực núi Ô Vưu lớn tới chừng đó, chắc gì không có người khác... Làm sao lão chắc chắn có thể đổ tội cho Minh giáo?"

"Thế trong núi còn có thể có ai?" – Tiêu Nhân hỏi vặn.

"Sao lại không có ai?" – Hồ thiếu hiệp cãi – "Tiều phu, thợ săn..."

Tiêu Nhân khoái chí cười: "Ngươi nói mấy người nọ có thể gϊếŧ được đồ đệ của Hành Thiết Tân?"

Hồ thiếu hiệp cứng họng, lại không cam tâm nói tiếp: "Chẳng lẽ không thể có nhân sĩ giang hồ nào đó?" – Hắn vò đầu bứt tai suy nghĩ một hồi lại khó hiểu hỏi – "Nếu trên núi thực sự có người của Minh giáo thì sao?"

Tiêu Nhân nói: "Thế không phải càng tốt? Đỗ Cảnh Thiên càng không cần đổ tội cho Minh giáo, các ngươi đều tự mình nhận định xong. Cho dù ta cùng Mạc ca là bị người truy đuổi mới chạy khỏi Quảng Nguyên, mấy người kia thân phận không rõ ràng, lão hoàn toàn có thể nói bọn họ đều là người mg."


Hồ thiếp hiệp trân trối không nói nên lời, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lão già Đỗ Cảnh Thiên thực quá gian xảo."

Hoàng Hi phẫn nộ cực điểm, nói: "Không chỉ thế, sợ là chuyện tối nay nếu không có Kiến Ngộ đại sư, toàn bộ Bích Nguyên tự cùng mấy người chúng ta không những chết sạch còn bị lão đem hết tội đổ lên đầu mg, bản thân lão thì phủi sạch trơn trách nhiệm."

"Không sai, Đỗ Cảnh Thiên thực sự không tính bỏ qua cho bất cứ ai!" – Kiến Ngộ đại sư nội lực thâm hậu nên dù đứng cách bọn họ một quãng cũng nghe rõ đoạn đối thoại trên, ông bước tới nói tiếp: "Lúc lão nạo đuổi theo còn phát hiện hắn sai người đưa tới dầu hỏa, xem ra hắn định sau khi làm xong việc sẽ châm một mồi lửa hỏa thiêu Bích Nguyên tự."

Lửa bừng lên rồi, cho dù là tăng nhân trốn trong hầm cũng sẽ ngạt khói mà chết, thế là tới một người sống sót cũng không còn.


"Ha ha ha! Giỏi, giỏi lắm! Giỏi cho một kế hoạch ngoan độc!" – Chu Bồi Đức phẫn nộ mà cười – "Đỗ Cảnh Thiên! Đỗ Cảnh Thiên!!!"

Hắn dùng sức quá nhiều, cổ tay phải lại đổ máu ồ ồ.

"Chu thiếu hiệp!" – Kiến Ngộ đại sư vội vã bước tới.

"Chu hiền đệ!" – Hoàng Hi cau mày.

"Chu Bổi Đức, tay ngươi!" – Tiêu Nhân quýnh lên.

Chu Bồi Đức có phóng khoáng tới đâu thì đối mặt với chuyện mình bị mất đi bàn tay cầm kiếm, sao có thể không hận Đỗ Cảnh Thiên.

Tới khi Tiêu Nhân thấy chú tiểu đưa cơm cho bọn họ hai hôm nay cũng đã chết, với Đỗ Cảnh Thiên, hắn hận càng thêm hận.

Sau rồi hắn lại bắt đầu hối hận vì suy tính ích kỷ của mình, chỉ vì một chút điểm nhân phẩm mà ngăn cản mấy thiếu hiệp này vạch mặt Đỗ Cảnh Thiên.

Hắn ảo não nói: "Nếu lúc đó ta không ngăn các ngươi đi vạch mặt dtc sẽ không có nhiều người phải chết tới..."
Kiến Ngộ đại sư nói: "Tiêu thiếu hiệu đừng tự trách mình, Đỗ Cảnh Thiên ngoan độc ngoài dự kiến mọi người, không ai biết khi nào sẽ trúng bẫy rập của hắn."

Hoàng Hi hít sâu một hơi, nói: "Không sai! Hơn hết lúc đó ngươi nói rất đúng, cho dù chúng ta có đi cũng sẽ bị lão lấy lệ qua loa, trái lại lão sẽ ẩn giấu càng sâu, nói không chừng sau khi lừa gạt bọn ta rồi, Mạc huynh vẫn bị diệt khẩu, toàn bộ sự tình sau cùng lại bị lão đổ vấy cho Minh giáo. Mọi người hôm nay sẽ không chết oan uổng! Chúng ta còn sống, chúng ta phải vạch trần cái mặt nạ đạo mạo của Đỗ Cảnh Thiên cho toàn giang hồ biết! Chúng ta phải báo thù cho bọn họ! Đây chính là sứ mệnh của những người còn sống chúng ta!"

Hoàng Hi càng nói càng kích động, mấy câu sau cùng đã thành tiếng thét.

Chu Bồi Đức, Hồ thiếu hiệp, Mạc Vũ Hân, thậm chí là Tiêu Nhân cũng bị lời hắn khơi lên nhiệt huyết: "Báo thù cho bọn họ!"
Ngực Hoàng Hi phập phồng, hắn quay nhìn Kiến Ngộ đại sư bằng đôi mắt trong suốt: "Đại sư?"

Kiến Ngộ đại sư giơ một tay trước ngực làm phật lễ: "A di đà phật, Kiến Ngộ đã vướng thân trong nghiệp này, đương nhiên phải kết thúc đoạn nhân quả cùng Đỗ Cảnh Thiên!"

"Được!" Hoàng Hi gầm nhẹ, giờ khắc này hắn đã bừng bừng nhiệt huyết, "Vậy chúng ta lập tức tới Quảng Nguyên!"

"Bây giờ?" – Tiêu Nhân giật mình – "Bây giờ Đỗ Cảnh Thiên đã biết bên chúng ta có Kiến Ngộ đại sư, trong thành Quảng Nguyên còn có vô số nhân sĩ giang hồ chưa biết sự tình, lỡ như Đỗ Cảnh Thiên bắt sư trưởng đồng môn chư vị làm con tin thì sao?"

Lại nói, bên phía bọn họ ngoại trừ Kiến Ngộ đại sư có giá trị võ lực siêu cao là còn hoàn hảo, đám thiếu hiệp bọn họ đều đã bị trọng thương.
Hoàng Hi nở nụ cười dữ dằn, hoàn toàn không phù hợp với khí chất trước giờ của hắn: "Không phải lão tính toán hỏa thiếu Bích Nguyên tự hay sao? Ngọn lửa này, lão không châm, ta tới châm!"

Đồng tử Tiêu Nhân co rút lại, hắn há mồm phun ra hai tiếng: "VL!"

Lửa Hoàng Hi nói châm đương nhiên không phải là đốt Bích Nguyên tự mà là một tòa núi hoang bên ngoài thành tây. Nói là núi hoang, kỳ thực chỉ là một khoảng đồi nhỏ ở trên đường vào dãy núi Ô Vưu, cho dù có nổi lửa cũng không lan rộng.

Quảng Nguyên thành bị Đỗ Cảnh Thiên khống chế, bọn họ lúc này thương thì đã thương, tàn cũng đã tàn, căn bản không thể bước chân vào toà thành như tường đồng vách sắt do Đỗ Cảnh Thiên bố trí. Nhưng, bọn họ không thể vào, không có nghĩa là người bên trong không thể đi ra!

Trừ phi Đỗ Cảnh Thiên muốn lập tức trở mặt đương trường cùng toàn bộ nhân sĩ giang hồ trong toàn thành, còn không, hắn căn bản không thể ngăn bất cứ ai chạy ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.
Hoàng Hi không khách khí bày dương mưu trước mặt Đỗ Cảnh Thiên, ngăn cản, lão phải trở mặt, bị người chất vấn mưu đồ; còn không ngăn liền phải bại lộ, cũng liền bị những người này thảo phạt.

Đỗ Cảnh Thiên, ngươi sẽ tiếp một chiêu này thế nào?

Người trong Quảng Nguyên thành lúc này đang say ngủ, đột nhiên, người đánh chiêng báo sang canh phát hiện nửa vùng trời thành tây đỏ rực sắc lửa, toàn bộ Quảng Nguyên thành bị chiếu sáng trưng.

Người nọ hoảng hốt hét một tiếng, cái chiêng đồng trên tay rới choang xuống đường: "Cháy!!!"

Hắn hét một tiếng này, người trên nửa con phố đều giật mình tỉnh dậy, mấy người họ nhìn bầu trời đỏ rực bên ngoài thì sợ đến vãi...

"Chỗ, chỗ nào cháy? Cháy lớn tới vậy? Cư dân mắt còn nhập nhèm la hoảng.

Người luyện võ vô cùng nhạy bén, cư dân Quảng Nguyên thành vừa mới loạn, bọn họ đều đã lao ra ngoài phòng.
Trong khách sạn Như Quy, sư bá đồng môn Bùi Khâu Viễn của Hoàng Hi bước ra ngoài phòng: "Xảy ra chuyện gì? Chiêu nhi?"

Triệu Chiêu trọ ở gian phòng cách vách dụi đôi mắt còn buồn ngủ: "Sư phụ, hình như là có chỗ nào bị cháy."

"Cháy ở đâu? Sao thế lửa lại lớn tới mức này?" – Bùi Khâu Viễn nghi hoặc.

"Ai~ còn không biết, sư phụ, không bằng mình đi xem thử đi?" – Tính tình Triệu Chiêu hãy còn trẻ con, lần này ra ngoài chỉ thuần túy là để xem náo nhiệt.

Bùi Khâu Viễn cùng Triệu Chiên ra khỏi khách sạn mới phát hiện trên đường đã đầy những người.

Ngọn lửa ở phía tây, bọn họ theo đường lớn đi về phía đó, dọc đường gặp được Vu Nguyên Xuyên phái Võ Đang.

"Vu huynh!" – Bùi Khâu Viễn ôm quyền.

"Bùi hiền đệ." – Vu Nguyên Xuyên cũng ôm quyền hành lễ.

"Vu huynh, huynh xem đây là cháy ở đâu?" – Bùi Khâu Viễn hỏi.
Vu Nguyên Xuyên trầm giọng nói: "Có lẽ là ngoài thành tây cháy lớn. Xem tình hình này thì diện tích lửa cháy lan rất rộng!"

"Ngoài cổng thành?" – Bùi Khâu Viễn giật mình, "Là chỗ nào ngoài thành ?"

Thần sắc Vu Nguyên Xuyên chợt động, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Thực không dám giấu, sư chất Hoàng Hi của Bùi mỗ hiện giờ không ở trong khách sạn mà có khả năng đang ở bên ngoài thành." – Bùi Khâu Viễn gật đầu nói.

"Hoàng hiền chất cũng không ở trong khách sạn?" – Vu Nguyên Xuyên kinh ngạc – "Hôm nay tiểu đồ của ta cũng không ở trong thành Quảng Nguyên!"

"Hả? Không lẽ Chu sư huynh đi cùng đại sư huynh?" – Triệu Chiêu tò mò hỏi.

Tình huống bất ngờ khiến trong lòng hai con người cao tuổi chợt dâng lên dự cảm không lành, họ đồng thời nhớ lại chuyện hôm qua, giữa ban ngày lại được lặng lẽ báo tin trong Quảng Nguyên thành có nhân sĩ giang hồ thân phận bất minh cùng những hành động lỳ quái của Đỗ Cảnh Thiên đại hiệp.
Hai người nhìn nhau một cái, ước chừng hiểu rõ, mấy người họ hẳn là tụ tập một chỗ, ngủ lại ở Bích Nguyên tự ngoài thành tây.

"Đám trẻ này!" – Vu Nguyên Xuyên sợ bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nghiến răng mắng thầm.

"Vu huynh, ta với huynh mau xuất thành nhìn xem sao!" – Bùi Khâu Viễn nói vội.

"Được!" Hai người vứt lại Triệu Chiêu đang dậm chân phía sau, sử khinh công, lướt qua dòng người, nhắm hướng vầng lửa phía ngoài thành tây lao tới.

Giữa dòng người, thấy hai người họ vận khinh công bay qua đỉnh đầu bá tánh, bản tính không chịu thua kém bám rễ trong lòng đám người tập võ trỗi dậy, khiến bọn họ cũng ào ào vận khinh công đuổi theo sau, hướng tới chỗ đám cháy ngoài thành.

Đỗ gia.

"Lão gia! Lão gia! Nguy rồi!" – Quảng gia hoảng hốt chạy vào thư phòng.

"Chuyện gì?" Sắc mặt Đỗ Cảnh Thiên âm trầm, lão chắp tay sau lưng không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
"Thành tây, thành tây..." – Quản gia thở hổn hển hai hơi – "Không biết chỗ nào ở thành tây phát cháy! Người trong thành đều đổ tới đó xem."

"Ồ?" – Đỗ Cảnh Thiên nhướng mày, nhẹ nhếch môi, coi như là nở một cái cười – "Vẫn là ta xem thường các ngươi."

Lão trầm ngâm một hồi, nói: "Quản gia, mọi thứ thu thập tới đâu rồi?"

"Mọi thứ đều đã thu thập xong, lão gia... chúng ta thực sự phải?" – Quản gia không cam lòng hỏi.

"Không cần nhiều lời, bảo bọn họ nhanh lên một chút, còn nữa, sau cùng nhớ đưa tiểu thư đi." – Đỗ Cảnh Thiên lạnh lẽo liếc lão một cái.

"Dạ dạ dạ." – Quản gia lau một đầu mồ hôi.

Đỗ Cảnh Thiên tới lui mấy vòng trong thư phòng, nhìn ánh lửa rực trời bên ngoài thành tây, lão cười lạnh: "Cho ta xem bản lĩnh của các người."

"Thiếu chủ!" – Phượng Thiên Vũ đi vào mật thất, thấp giọng gọi Vũ Văn Quyết vừa mới nghỉ ngơi – "Thành tây cháy lớn!"
"Thì?" – Vũ Văn Quyết cau mày.

Không lẽ bên phía Bích Nguyên tự xảy ra chuyện?

Lúc đó, người được Vũ Văn Quyết sai âm thầm bám theo Tiêu Nhân khẳng định là hắn được đám người Mã Húc đưa tới chỗ Bích Nguyên tự.

Nghĩ tới đây, Vũ Văn Quyết bật dậy mặc y phục.

"Đi! Tới Bích Nguyên tự!"

Mà lúc này, Bùi Khâu Viễn cùng Vu Nguyên Xuyên, bằng võ nghệ lâu năm của mình, cũng dẫn đầu đoàn người chạy tới.

Ra ngoài thành, không còn bị tường thành che mắt, bấy giờ họ mới nhìn rõ, chỗ phát hỏa không phải là phía Bích Nguyên tự mà là một tòa núi hoang.

"May, không phải Bích Nguyên tự." – Vu Nguyên Xuyên thở phào, lại không hiểu sao phần bất an trong lòng càng nặng nề hơn.

"Vu huynh, huynh xem!" – Bùi Khâu Viễn kinh ngạc kêu.

Phía xa xa, dưới ánh lửa cháy rực trời, một hòa thượng già mặc tăng y vàng sẫm bước hai bước đã tới trước mặt họ.
Trái tim hai người đánh thịch một tiếng, súc địa thành thốn sao?

"A di đà phật!" – Hòa thượng già chắp tay hành lễ.

"Đại sư!" – Hai người cũng ôm quyền hành lễ.

"Chư vị, mời theo lão nạp." – Hòa thượng gài nói.

Lúc này đã có không ít người giỏi khinh công đuổi tới, vừa kịp nghe câu nói của vị hòa thượng già.

Bọn họ tò mò đi theo phía hòa thượng.

Hoàng Hi tất nhiên là không để mấy nhân sĩ thương tật ra đón đoàn người, ai biết trong số mấy người này có người của Đỗ Cảnh Thiên hay không, đứng đầu trận vẫn nên là Kiến Ngộ đại sư, coi như lão ta có dẫn người tới, cũng có Kiến Ngộ đại sư chắn đằng trước.

Nhìn thấy hòa thượng, Vu Nguyên Xuyên càng bất an.

Rẽ qua một con đường, bên cạnh ngón núi rực lửa, Vu Nuyên Xuyên nhìn thấy vị đồ đệ được chưởng môn sư bá yêu thích ngợi khen của mình – Chu Bồi Đức! Một Chu Bồi Đức đã mất một bàn tay!
"Sư phụ!" Chu Bồi Đức thấy sư phụ mình, rốt cuộc không nhịn nổi mà rưng rưng nước mắt.

"Sư chất!" – Bùi Khâu Viễn sợ hãi kêu một tiếng, nhìn mấy thanh niên tuổi trẻ hoặc ngồi hoặc đứng, còn có – những thi thể xếp sau lưng họ!



LTG:

Lời Tiêu đại hiệp chưa nói: Kỳ thực mấy chuyện đốt núi mới thực sự là không tốt! Hay là chúng ta nghiên cứu ứng dụng của đạn tín hiệu một chút đi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi