XUYÊN VIỆT CHI BỨC ÁC THÀNH THÁNH

Tối hôm đó Tiêu Nhân cũng không ngủ sớm cho lắm, hắn nằm trên giường vật lộn với hệ thống. Từ khi bị hệ thống troll vụ rút thưởng, Tiêu Nhân đã không thể mặc cho cái hệ thống khó ưa kia ăn bánh bơ đội mũ phớt như trước.

Mặc dù hắn đã khuất phục cái dâm uy của thiên đạo, không thể không tìm điều hay làm việc tốt suốt ngày, không ngại phiền không oán ghét, hoàn toàn coi đây là làm việc lãnh lương, hắn cày điểm nhân phẩm đổi thù lao từ thiên đạo.

Thế nên, khi biết hệ thống có mục "Độ hảo cảm", hắn cũng không quá bận tâm, bực thì phắn. Nhà ngươi ghét ta thì cứ ghét, ta đây chẳng hiếm lạ bộ đồ lòng của ngươi.

Kết quả là ma cao một thước đạo cao một trượng, cuối cùng vẫn là hắn bị hệ thống xoay như chong chóng.

Xem ra độ hảo cảm của hệ thống là vấn đề buộc phải giải quyết.


Gần đây tối nào trước khi đi ngủ hắn cũng mở hệ thống thiên đạo lên, đã thử kể chuyện cười cho hệ thống nghe, thử dùng tình cảm tác động, dùng lời lẽ thuyết phục, chuyện trò, xúi bẩy, chửi bới, đe dọa, dụ dỗ, thậm chí đến sau cùng õng ẹo bán manh hắn cũng làm luôn...

Nhưng thiên đạo vẫn cứ bơ hắn như cũ.

Hơn một tháng này mỗi tối trước khi đi ngủ Tiêu Nhân đều rút ra chút thời gian bồi dưỡn cảm tình với hệ thống, nhưng mặc cho hắn dùng hết kỹ xảo, độ hảo cảm của hệ thống vẫn kiên cường bất khuất dừng lại đúng con số -49860.

Coi bộ cách giải quyết vấn đề không nằm ở chỗ bồi dưỡng tình cảm với hệ thống.

Tiêu Nhân nhìn đăm đăm lên nóc mùng trong bóng tối mà suy tư.

Làm sao cày độ hảo cảm của hệ thống? Đó chính là vấn đề.

Không giải quyết vấn đề thì không biết lúc nào hắn lại bị hệ thống giếm thông tin, làm xong mới nói thì có tác dụng gì, cúc hoa dưa chuột đều nguội cả.


Rồi hắn bắt đầu nhớ lại giao diện của hệ thống trong từng lần xuất hiện để tìm điểm khác nhau, hắn không để ý lắm phần độ hảo cảm nhưng hiện giờ hắn còn nhớ được lần đầu rút thưởng cái giá trị bị hắn kéo ra hình như âm tới trên 50000.

Nhưng bây giờ là âm trên 40000, nó thay đổi lúc nào, nguyên do tại sao thay đổi trong lúc hắn không chú ý.

Tiêu Nhân lôi hết phần kiên nhẫn không nhiều lắm của hắn ra, bắt đầu kiểm tra từng chút một.

Nếu so sánh với nhân vật chính trong truyền thuyết thì hệ thống thiên đạo cho hắn hết sức đơn giản, thậm chí nói là sơ sịa cũng được luôn.

Đếm tới đếm lui mấy hạng mục vẫn không hơn năm ngón tay, vài cái còn phải nhờ hắn chọt lung tung mới thò mặt ra như cái độ hảo cảm này.

Tên tuổi, thân phận, danh vọng, điểm nhân phẩm. Độ hảo cảm còn ở chế độ ẩn, hắn không chọt thì không hiện lên.


Mà gần đây vì hắn học tập "Kiếm pháp căn bản" mà phía dưới cùng xuất hiện thêm một mục mới: võ học.

Bấm mở giao diện võ học, trên đó chỉ có một cuốn Kiếm pháp căn bản, mấy chiêu kiếm hắn học được xếp mỗi chiêu một hàng, đằng sau còn có một thanh tiến độ tăng dần theo số lần hắn luyện tập.

Hắn cũng không biết thanh tiến độ này có tác dụng gì, tiến độ đầy rồi sẽ biến đổi ra sao, nói không chừng lấy cái tính kẹo kéo của thiên đạo căn bản nó *éo có tác dụng!

Tiêu Nhân dòm tới dòm lui, lưu luyến đóng giao diện phần võ học, trở về giao diện ban đầu, tiếp tục nghiên cứu mấy hạng mục còn lại.

Tên tuổi có thể không coi, đằng nào cũng không thay tên đổi họ được, tuổi cũng chỉ có tăng không giảm, chắc là không liên quan tới hảo cảm.

Mà mục thân phận, theo Tiêu Nhân thì hình như cũng không dính dáng lắm tới độ hảo cảm của hệ thống vì nó thay đổi theo những thay đổi của hắn.
Vậy chỉ còn dư lại hai mục là danh vọng với điểm nhân phẩm.

Danh vọng liên quan gì tới độ hảo cảm? Điểm nhân phẩm xem ra còn có khả năng hơn.

Thế nên ý thức Tiêu Nhân tập trung vào mục điểm nhân phẩm. Cả hai đều là số liệu, khả năng có dính dáng tương đối lớn.

Có khi nào dùng điểm nhân phẩm để trừ bớt số âm của độ hảo cảm không?

Linh cơ Tiêu Nhân chợt động, hắn bắt đầu dùng ý thức chọt chọt chỗ độ hảo cảm hòng tìm ra cái nút nào đó để đổi điểm nhân phẩm thành độ hảo cảm giống như trong game online, tích cóp đủ kinh nghiệm rồi click một cái mới thăng cấp.

Chỉ tiếc là, không có.

Tiêu Nhân không bỏ cuộc mà tiếp tục dùng sức chọt, chọt muốn nát giao diện mà không phản ứng vẫn cứ là không phản ứng.

"Cái này không phải cái kia cũng không phải! Ngươi có phải là phế phẩm đại hạ giá không? Xuất xưởng bán ra mà không có hướng dẫn sử dụng là cái loz gì?!" – Tiêu Nhân căm hận giơ hai ngón giữa phát tiết bất mãn với thiên đạo.
Hệ thống không phản ứng.

Tiêu Nhân xìu, tiếp tục thử.

Hắn bắt đầu chọt từng cái, chọt tên tuổi chọt thân phận, cuối cùng chọt tới danh vọng.

Vừa chọt vào, bên dưới mục danh vọng hiện ra một thanh ngang.

Tiêu Nhân giật mình, ngồi bật dậy trên giường.

Hắn không hoa mắt, thực sự lòi ra thêm một thanh tiến độ!

Đậu rồi má!!! Rốt cuộc hắn cũng tìm ra rồi.

Tiêu Nhân nhìn chăm chú, quả nhiên thanh tiến độ này có dính dáng tới độ hảo cảm.

Tiêu Nhân nhớ lúc mới đầu, khi thấy hệ thống làm mình làm mẩy với mình hắn cũng từng chọt hết các mục một lần, thanh danh vọng này lúc đó không phản ứng gì.

Khi hắn nhìn xuống thanh tiến độ bên dưới mục danh vọng, quả không phụ hi vọng của quần chúng nhân dân, câu giải thích hiện ra: điểm nhân phẩm có thể đổi thành điểm danh vọng theo tỉ lệ, nếu hắn tham gia sự kiện giang hồ sẽ được thưởng thêm điểm danh vọng tùy theo mức độ tham dự, mà phần thưởng thêm này nhiều ít thế nào thì hệ thống không nói, cách đánh giá mức độ tham gia thế nào cũng không cụ thể.
Giá trị danh vọng tăng lên thì độ hảo cảm của hệ thống cũng tăng theo.

Cơ chế ngầm! Tiêu Nhân nghiên răng nghiến lợi.

Cái này không khác nào cho nhiều ít thế nào toàn do thiên đạo quyết định, căn bản hắn không tìm ra quy luật, làm sao mà cày?

Tiêu Nhân không ngờ cày cái độ hảo cảm kia lại phiền phức tới vậy. Cư nhiên gián tiếp lan quyên tới đủ thứ.

Tiêu Nhân suy đi tính lại, rốt cuộc cũng dần hiểu được ý đồ thiên đạo khi làm vậy.

Hắn tới nơi này tuyên dương điều thiện, bảo vệ cái thiện cho thiên đạo, đã là làm việc tốt để tuyên dương tự nhiên phải có danh vọng tốt, danh vọng càng lớn ảnh hưởng sẽ càng rộng.

Kiếp trước bởi vì hắn buôn bán ma túy mới bị thiên đạo chán ghét mà đả kích, hiện giờ hắn làm việc tốt cũng chỉ để lấy lòng thiên đạo, tẩy trắng tội ác. Hệ thống là hóa thân của thiên đạo, nịnh hót được thiên đạo, độ hảo cảm của hệ thống cũng sẽ tăng.
Tìm ra được chỗ liên quan, chỗ dính dáng của ba hạng mục kia cũng thành ra hiểu được.

Tích lũy điểm nhân phẩm sẽ nâng cao được danh vọng, danh vọng tăng độ hảo cảm cũng sẽ tăng.

Tiêu Nhân nhẹ nhõm lăn vào trong mền.

Biết biện pháp là dễ làm rồi, suy tới cùng gốc rễ vẫn ở chỗ điểm nhân phẩm.

Sự kiện giang hồ thì hắn không dám trông cậy, chỉ mỗi mình Đỗ Cảnh Thiên mà thiếu chút nữa hắn toi mạng.

Tiêu Nhân miễn cưỡng vươn vai, coi như giải quyết xong một cái dấu chấm hỏi trong lòng.

Vẫn cứ phải cày điểm nhân phẩm.

Cày nhân phẩm? Tiêu Nhân ấm ức. Hấp dẫn từ vụ rút thưởng đã không còn, hắn còn cố cày nhân phẩm làm *éo gì?

Tiêu Nhân trở mình, mau chóng lim dim, rồi lại thoáng thấy bất an, thiên đạo không bao giờ để hắn sống thoải mái một cách đơn giản thế này. Nói không chừng lúc nào đó lại troll hắn một phen. Không được, hắn không thể ngồi yên chờ chết, cứ coi như là để yên ổn về sau thì hắn cũng phải cày độ hảo cảm lên số dương.
Ít nhất cũng phải cày lên zero!

Sáng ra thức dậy, Tiêu Nhân nhận phong thư Vũ Văn Quyết để lại từ tay quản sự, mới biết vị bằng hữu của hắn tối hôm qua đã đi mất rồi!

Chủ nhân đã đi, không hẹn ngày về, hắn còn mặt dày ở lại đây làm gì nữa, vừa vặn tối hôm qua hắn đã quyết định phải tiếp tục ra ngoài cày điểm nhân phẩm, tẩy độ hảo cảm thành số dương.

"Nếu A Quyết đã đi vậy ta cũng không quấy rầy nữa." – Tiêu Nhân hạ quyết tâm, định ngày không bằng gặp dịp, dứt khoát đi luôn hôm nay.

"Tiêu công tử, chẳng lẽ chúng tiểu nhân chiêu đãi không chu toàn?" – quản sự vừa nghe đã kinh hoảng vạn lần.

Đêm qua vừa mới bị thiếu chủ dọa lấy đầu xong, sáng hôm sau quý khách đã muốn chạy lấy người, đây còn không phải là đòi mạng hắn?

"Không phải." – Tiêu Nhân ngơ ngác nhìn quản sự đang tái mặt – "Ta tới đây làm khách để dưỡng thương vì A Quyết mời, hôm nay hắn có chuyện phải đi, thương thế của ta cũng đã khỏi, tự nhiên phải cáo từ."
"Tiêu công tử có việc cần làm sao?" – Quản sự càng khiêm tốn khom lưng.

"Không có chuyện gì, nhưng ta cũng đâu thể ở mãi chỗ này được?" – Tiêu Nhân nghi hoặc nhìn quản sự, chuyện gì đây, bộ đây là hắc điếm sao, cho tới không cho đi?

Nếu không phải lúc có mặt Vũ Văn Quyết tên quản sự này mười phần chiếu cố hắn, hắn đã sớm không khách khí.

Ông đây muốn đi, ngươi còn không cho đi là cớ làm sao?

"Tiêu không tử, nếu không có việc gì ngài ở lại Thanh Tuyền sơn trang ít lâu không phải càng tốt hay sao? Cảnh sắc mùa thu ở Thanh Tuyền sơn trang tuy không bằng mùa hè nhưng vừa tới mùa đông tuyết giáng, bốn phía trắng phau cũng có mấy phần cảnh sắc. Đợi tới sang năm xuân về hoa nở, chim hót hoa thơm, Tiêu công tử lại lên đường cũng không muộn." – Quản sự giật giật da mặt dày bày ra nụ cười nịnh nọt.
Tiêu Nhân bình tĩnh liếc nhìn hắn một cái, rồi, quay lưng cất bước, rõ ràng muốn tự thân đi thu thập hành lý.

Quản gia quýnh quáng nhào qua ôm đùi hắn, khổ sở cầu xin: "Tiêu công tử, xin ngài, đừng đi, ít nhất hôm nay ngài đừng đi!"

"Chuyện gì?" – Tiêu Nhân hầm hừ hỏi – "Thiếu chủ nhà người dãy ngươi đối đãi với khách kiểu này sao?"

"Không phải! Tiêu công tử, là tiểu nhân lỗ mãng! Nhưng mà nếu hôm nay ngài đi, tiểu nhân sẽ không giữ được cái đầu trên cổ mất!" – Quản gia vừa thấy chiến thuật ôm đùi không tác dụng liền lập tức kể khổ.

"Ta đi hay không liên quan gì tới cái đầu của ngươi?" – Tiêu Nhân nghe hắn nói thế thì đứng lại.

Tên quản gia này cũng có mấy phần bản lĩnh, bị hắn ôm đùi như thế, Tiêu Nhân muốn đá cũng không đá đi được, mà một người sống to đùng như thế thì hắn cũng chẳng có sức đâu mà kéo đi theo.
"Đêm qua chủ nhân của tiểu nhân phân phó là phải khoản đãi Tiêu công tử cho chu đáo, không được có nửa phân lơ là sai sót, nếu không chủ nhân sẽ lấy đầu tiểu nhân để tạ tội với Tiêu công tử."

"Ta đi là chuyện của ta, liên quan gì tới ngươi, lại nói, ta dám chắc A Quyết chỉ nói cho có, hù dọa ngươi thôi." – Tiêu Nhân không coi là đúng, mấy câu làm không tốt thì lấy mạng hay cho mà coi hay gì đó, lúc hắn làm đầu mục cũng nói không ít lần với đám tiểu đệ. Chẳng qua đều là giơ cao đánh khẽ, nếu thực sự xảy ra chuyện, hắn thực sự có thể gϊếŧ người sao?

Nhưng mà Vũ Văn Quyết thực sự sẽ gϊếŧ người.

Quản sự khổ não mà không sao nói cho rõ được, thiếu giáo chủ của bọn họ nói một là một hai là hai, tuyệt đối không niệm tình, mà cơ bản cũng không hù dọa, nói lấy đầu hắn ắt sẽ lấy đầu hắn.
Nếu nói là trước ngày hôm qua may ra hắn còn nghĩ là thiếu giáo chủ không thực sự xử lý mình, nhưng một màn sát khí ngập trời kia khiến hắn hiểu rõ Vũ Văn Quyết hoàn toàn nghiêm túc.

Y đã dùng thái độ của một vị thiếu giáo chủ thì chắc chắn sẽ không dung thứ cho bất kỳ ai bôi nhọ y.

"Không nói chủ nhân có hù dọa chúng tiểu nhân hay không, người chân trước vừa mới đi ngài đã chân sau từ biệt thì bất kể sự tình có quan hệ tới tiểu nhân hay không tiểu nhân vẫn tránh không khỏi trách phạt, xin ngài, ít nhất đừng là hôm nay." – Quản gia cầu xin hết lời.

Tiêu Nhân nghe hắn nói thế, mà vị quản gia này hầu hạ quần áo cơm nước cho hắn hết sức tận tâm, không có công lao cũng có khổ lao, thôi, vẫn đừng hại hắn bị phạt.

"Vậy ta ở lại thêm hai ngày." – Tiêu Nhân nói.

"Tạ ơn ngài! Tiêu công tử!" – Quản gia mừng rơn.
Tiêu Nhân bó tay, quản gia có hai ngày trì hoãn, vội vàng thả bồ câu đưa tin Tiêu Nhân muốn rời đi về tổng giáo.

Vũ Văn Quyết vừa về tới tổng giáo liền nhân được thư, hồi âm, đã biết, sai quản gia xem mà an bài.

An bài cái gì? Tới hôm Tiêu Nhân đi mới biết được.

Vũ Văn Quyết chuẩn bị lộ phí cho hắn, còn cho hắn một thớt ngựa.

"Mấy thứ lộ phí ta hãy còn, cũng không biết cưỡi ngựa, ngươi giữ lại đi." – Tiêu Nhân thực sự không phải là đả kích quản gia, hắn chỉ không muốn tới nhà bạn bè làm khách đã ăn đã nói còn gói mang về, thế thì quá đáng lắm.

"Những thứ này đều là tâm ý của thiếu giáo chủ, mong Tiêu công tử đừng từ chối." – quản sự nói.

Mắc gì mà mấy vị COCC cổ đại hở chút là tặng tiền?

Tiêu Nhân thực sự không quen.

Quản sự khăng khăng buộc hắn phải nhận, tròng mắt Tiêu Nhân xoay một vòng, nói: "Thế này đi, mấy thứ này không có nhiều tác dụng lắm với ta, ngươi nghe ta, đi chuẩn bị mấy thứ khác."
Vì chuẩn bị mấy thứ khác đó mà Tiêu Nhân lại ở lại thêm một hôm nữa, tới khi lên đường, rốt cuộc cũng được quản sự thả cho đi.

"Ai ui, lần sau không dám tới làm khách mấy nhà giàu nữa." – Tiêu Nhân vốn còn tính tới Hồ gia bảo vùng quan ngoại kiến thức phong tình thảo nguyên một hồi, hiện giờ đã hoàn toàn từ bỏ ý định, hắn nghi là tình huống này có khả năng tái diễn thêm lần nữa lắm.

Tiêu Nhân không cần người tiễn, cõng bách nạp bao, giắt thanh Khi Sương kiếm bên hông, một thân một mình lên đường.

Hắn thả bộ không nhanh không chậm trên quan đạo, khi đi qua một sơn cốc, đột nhiên bị một nam nhân từ đằng sau xông ra kẹp cổ, một thanh chủy thủ lạnh ngắc kề ngay sát động mạch cổ của hắn.

"Tiểu tử, không được nhúc nhích! Coi chừng chủy thủ của gia gia không có mắt.!" – Nam nhân nói bằng giọng ngoan độc.
Tiêu Nhân kinh hoảng, trái tim đập dồn dập.

Lão thiên đạo già mà còn không chịu chết kia, lão lại muốn chơi trò gì đây?

——————

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi