XUYÊN VIỆT CHI BỨC ÁC THÀNH THÁNH

Tiêu Nhân cứng đờ, miệng hắn động một cái như có thực vật ngăn nơi miệng vậy.

Dường như không có cách nào giải thích, hắn cũng không thể nói là vì sinh mệnh gặp nguy hiểm đi?

Tiêu Nhân kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười giả không thể giả hơn: "Giúp già đỡ trẻ, giúp người lúc gặp khó khăn không phải là chuyện nữ tử giang hồ như chúng ta nên làm sao?"

Hoàng Sước nghi ngờ nói: "Nhưng cũng phải có một hạn độ chứ? Người giang hồ như chúng ta thường nói cứu cấp, đương nhiên là cứu cấp không cứu bần, năng lực một người có hạn, dù ngươi có khả năng nhưng giúp được nhất thời cũng không giúp được một đời."

Tinh thần Tiêu Nhân chấn động, biện luận với nàng: "Chúng ta không thể vì cứu không được một đời mà ngay cả nhất thời cũng mặc kệ. Có khi vượt qua thời kì này bọn họ sẽ gặp cơ hội xoay người thì sao."


Hoàng Sước tuy cảm thấy hắn nói có lý nhưng vẫn còn hoài nghi, "Không đúng, khẳng định không chỉ vì một nguyên nhân như vậy."

Tiêu Nhân âm thầm cắn răng, vì sao bà cô này lại là một nữ hán tử muốn lập chí trở thành khuê nữ tú tài chứ, nàng không thể nhược trí một chút dễ lừa một chút được sao?

Biểu cảm của Tiêu Nhân đoan chính lấy ra những lời lẽ đứng đắn lừa dối Hoàng Sước: "... Về chuyện này có người đã từng viết: thiên địa bất nhân không thể nghi ngờ cho trâu cẩu, là người nên giúp đỡ lẫn nhau. Làm chuyện tốt là năng lượng của xã hội, đừng thấy chuyện nhỏ mà không làm. Kính lão yêu trẻ là mỹ đức của Trung Hoa..."

Tiêu Nhân vừa thấy mấy cái cớ trước kia không có hiệu quả, cái khó ló cái khôn dưới bắt đầu rập khuôn bài tuyên truyền đạo đức của các danh nhân Trung Quốc ngày xưa. Ai bảo năm nào cũng có một vài kênh truyền hình nhai đi nhai lại phát hoài mấy bài này cơ chứ. Tuy hắn chưa từng cẩn thận xem bất luận kênh nào, nhưng ngẫu nhiên nghe thấy, vài năm tích lũy chính mình cũng có thể trông mèo vẽ hổ.


Thiên địa bất nhân không thể nghi ngờ cho trâu cẩu, vậy sao? Hoàng Sước không kịp phỉ nhổ những lời này của Tiêu Nhân nói không đúng còn lấy ra dùng thì đã bị những lời nói liên miên không dứt của hắn làm cho mờ mịt.

Khụ ~ cái này là nội dung tuyên truyền của kênh tin tức chính trên TV, đều xuất phát từ cán bút của các phóng viên hết sức lợi hại, sườn bài dẫn luận ngôn từ từ nhỏ đến lớn đều kết hợp vô cùng chặt chẽ, vô số người viết báo ngày đêm văn ôn võ luyện mới viết ra được, đương nhiên là sắc màu rực rỡ vô cùng đạo đức không thể nghi ngờ.

Ít nhất cho tới bây giờ Hoàng Sước chưa từng nghe, thời điểm này sách thánh hiền đều giảng các đạo lý lớn, rất ít dạy người ta làm thế nào để thực hiện, chính vì vậy trong lịch sử mới xuất hiện phái thực tiễn, đó là do người đọc sách bắt đầu bắt tay thực hiện, chú ý tự thể nghiệm, học để dùng, thực sự thăm dò chân lý. Sau đó phái lý luận cùng phái thực tiễn mới nảy sinh sự khác biệt dẫn đến đánh nhau cả một triều đại.


Muốn đám thánh hiền mọt sách thật sự đi làm những chuyện nhỏ cụ thể, ha hả —— vậy thì bắt đầu học lại từ đầu đi, hoặc là chỉ dùng lý luận chỉ đạo, còn người dưới trướng đi làm việc.

Nếu không việc đâu ra cho các tri phủ, tri huyện sư gia, phụ tá làm?

Rốt cuộc Tiêu Nhân không học không khóa chính trị thời cấp hai, tuy rằng tri thức cơ bản đều trả hết cho thầy cô nhưng nói về đạo lý lớn, cái sườn cái chất hắn vẫn nhớ mang máng , kết hợp những đoạn ngắn khác cũng có bài cho hắn nói nửa ngày.

Hoàng Sước bị hắn lải nhải một bài đạo lý lớn lừa dối, liền nghiêm nghị nảy sinh tôn kính.

Đương nhiên là tôn kính nội dung nói lần này mà không phải Tiêu Nhân. Nàng biết Tiêu Nhân nói nhất định là có lệ nàng, cụ thể vì sao hắn như lửa cháy đến mông mà chạy nơi nơi làm việc tốt? Hoàng Sước vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Thôi, mỗi người đều có bí mật riêng. Nếu Tiêu Nhân không nói thì nàng vẫn biết điều không hỏi .

Tuy rằng nàng không tin Tiêu Nhân làm những việc này là vì lý do hắn nói, nhưng những nội dung đó khiến nàng cảm thấy mới mẻ, khiến cho cô nương lập chí trở thành nguỵ thục nữ nhiều mặt nhìn với cặp mắt khác xưa.

Trước khi Hoàng Sước nghe đến choáng váng thì thật may Tiêu Nhân đã ngừng câu chuyện lại, hai người đi về phía tổng đà bang phái Thương Giản.

Trăng đã lên cao, có lẽ đã chín giờ tối, thường ở thời đại này dân chúng đều đã đi vào giấc ngủ , chỉ có những nhà giàu mới có dư tiền để thắp nến làm chút việc về đêm, hoặc là xử lý một ít công tác linh tinh .

Hiển nhiên bang Thương Giản thuộc loại dư dầu đốt nến kia.

Hoàng Bác Tri còn chưa nghỉ ngơi.

Toàn bộ địa bàn Dương Châu đều thuộc về bang Thương Giản, nữ nhi của mình trở lại, khi nào trở về cùng với ai đang làm gì, dù ông ta không cố ý sai bảo người đi chú ý thì cũng có thuộc hạ rất có nhãn liên tiếp không ngừng hội báo.
Đương nhiên Tiêu Nhân cố làm ra vẻ nửa ngày cũng không tránh được ánh mắt của đám thuộc hạ kia, Hoàng Bác Tri cảm thấy thiếu niên này rất có ý, mặc kệ hắn cố ý làm ra những chuyện đó trước khi tới gặp mình để phụ trợ hình tượng của bản thân hay là xuất phát từ bản tâm thì đều thành công khiến cho Hoàng Bác Tri chú ý.

Thuộc hạ Hoàng Bác Tri có ba cái đồ đệ, người ta gọi là Thương Giản tam kiệt. Đại đồ đệ Hồ Túc 27 tuổi, nhị đồ đệ Tôn Tuệ Lễ 27, tam đồ đệ Mã Trí Học 25 tuổi.

Hoàng Bác Tri chỉ có một viên ngọc quý Hoàng Sước, đương nhiên là yêu thương có thừa, Hoàng Hi trốn nhà đi, ba vị ca ca chỉ có thể một lòng nhào vào bảo bối Hoàng Sước duy nhất này.

Ba sư huynh cùng Tiểu sư muội lớn lên, từ một tiểu cô nương dần dần trổ mã thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, đương nhiên tâm sinh ái mộ.
Hoàng Bác Tri hiểu rõ điều này nhưng ông ta cũng thật hiểu biết ba đồ đệ của mình, họ đều thực ưu tú xuất sắc, phẩm tính cũng tốt, Hoàng Sước chọn ai ông ta đều không có ý kiến.

Đáng tiếc Hoàng Sước hoàn toàn xem ba người này là ca ca, căn bản không nảy sinh tình cảm khác!

Ba sư huynh âm thầm phân cao thấp xum xoe không ai nhường ai. Hoàng Bác Tri vì để bọn họ không thật sự trở mặt thành thù liền định ra một quy tắc công bằng cạnh tranh, không được ngáng chân, không được bôi đen nhau bằng các thủ đoạn.

Ba huynh đệ đáp ứng, vừa dùng thế lực để bắt ép nhau lại không ai được đâm tầng giấy mỏng kia trước, Hoàng Sước đương nhiên cái gì cũng không biết, tỉnh tỉnh mê mê vừa tròn mười tám. Nàng vốn chưa từng nghĩ vì sao nàng không xuất giá, cha nàng cũng chẳng quan tâm không nóng nảy.
Trên cơ bản chỉ cần Hoàng Sước ở trong bang hoặc là xuất môn thì nhất định có ít nhất một sư huynh đi theo bên người nàng. Các sư huynh đương nhiên ôm nàng ở trong tay sợ lạnh , ngậm trong miệng sợ tan, cẩn thận quan tâm chăm sóc.

Căn bản không biết lúc thiếu nữ ở kỳ phản nghịch thì sẽ trực tiếp dẫn đến vật cực tất phản .

Hoàng Sước chỉ cho là các sư huynh can thiệp quản giáo quá mức làm cho nàng không hề tự do, nàng cũng không muốn ở nhà. Bởi vì nàng tu tập nữ học linh tinh vì thế liền trốn trong nhà khuê mật ở, các sư huynh chỉ có thể nuốt hận dừng lại.

Đây là nguyên nhân vì sao Hoàng Sước gặp Tiêu Nhân nhỏ hơn nàng liền hưng phấn như đánh kê huyết, thời gian dài bị quản giáo nàng cũng muốn được làm gia trưởng cho đỡ nghiền.

Các sư huynh cùng cha đều không ngờ Hoàng Sước tự mình đi ra ngoài một lần liền nhặt về một thiếu niên.
Hoàng Bác Tri đầy hưng trí, ba sư huynh đệ lại như gặp kẻ địch.

Phải biết Hoàng Bác Tri hoàn toàn tùy nữ nhi của mình lựa chọn, không có ý muốn nàng gả cho đồ đệ của mình.

Tiêu Nhân đi vào tổng đà bang Thương Giản, Đại tiểu thư trở về nhà, cửa rộng mở đường chính châm đuốc sáng ngời.

Giá đuốc sáng, đường rộng mở cộng thêm hơi thở giang hồ làm Tiêu Nhân có cảm giác như đang ở trong phim cổ trang.

Cửa thời cổ đại rất cao, hai cánh một đôi, đại sảnh bang phái có kiến trúc cao lớn, mái hiên dựng lên bằng tám cây cột màu son, nội bộ có bốn cửa, tám cánh cửa hoàn toàn rộng mở, phòng trong đại sảnh rất cao, thực trống trải cũng thực lớn, vào cửa hai bên đường đi bày hai hàng ghế dựa, vừa thấy chính là nơi hội nghị của bang phái lúc có chuyện quan trọng.

Hoàng Bác Tri bệ vệ uy nghi ngồi ở trên cái ghế được đặt trên bậc cao hơn những cái ghế còn lại, sau lưng ghế bang chủ giắt một bộ chữ "Nghĩa". Bút lực cứng cáp hữu lực sấn với chữ to, uy áp của một cao thủ đại bang chủ bang phái lớn trên người Hoàng Bác Tri quả thực phải nói là đập vào mặt mà đến.
Khác với lần đầu gặp Đỗ Cảnh Thiên, Hoàng Bác Tri muốn dùng khí thế trực tiếp hạ mã uy Tiêu Nhân.

Hoàng Sước vào cửa nhà thấy giá đuốc hai bên đều thắp đã cảm thấy không được bình thường.

Bởi vì ban đêm không có việc gì thì sẽ không châm tất cả giá đuốc mà là cách ba cái châm một cái, chiếu sáng đường đi là được. Vốn nàng muốn mang Tiêu Nhân đi cửa cạnh viện môn đến phòng khách nghỉ ngơi, lại thấy bốn cánh cửa mở rộng toàn bộ, cha già nhà mình lại không đi ngủ, cũng không ở thư phòng làm việc lại lên cơn thần kinh nhất uy nghiêm ngồi ở vị trí bang chủ chờ nàng, chỉ biết lão cha dĩ nhiên là muốn đe dọa đệ đệ nàng mới nhận này, trong lòng Hoàng Sước liền không vui.

Đáng tiếc Hoàng lão cha hoàn toàn là đá lông nheo với người mù, thực lãng phí!

Tiêu Nhân liền như đi thăm thú phim trường điện ảnh, hoàn toàn bị cảnh tượng rất giống đại sảnh trong điện ảnh hấp dẫn, nào có chú ý đến bóng người thực nhỏ bé trước bộ chữ "Nghĩa" to đùng kia.
Tiêu Nhân xoay đầu qua trái rồi phải, đôi mắt trong trẻo và gợn sóng vội vàng thăm dò trụ lớn màu son, cửa sổ được chạm trổ tinh mỹ, bàn gỗ chiếc ghế, còn có chữ to đầy khí thế kia. Người cái gì, còn thật không có lực hấp dẫn.

Hoàng Sước đứng che trước mặt Tiêu Nhân, mặc bộ đồ giang hồ nữ hiệp hành lễ như một cô nương khuê các: "Cha."

Biểu cảm của Hoàng Bác Tri liền thay đổi, bày ra nụ cười gần như là lấy lòng ân cần hỏi thăm Hoàng Sước: "Con gái về rồi, một đường vất vả."

Chuyện xấu ! Hoàn toàn chọc giận nữ nhi rồi. Đây chính là điều Hoàng Bác Tri không nghĩ tới, Hoàng Sước mặc dù ân cần thăm hỏi Hoàng lão cha nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia rõ ràng viết ba chữ "Ta không vui", tiếng "Cha" kia cũng gọi thực cứng rắn.

Lúc hai người ở chung Hoàng Sước thường rất có phong phạm thục nữ, động tác mềm nhẹ, ngữ khí ôn thuận, tuy rằng không thể nói là dịu dàng nhưng cũng nhỏ giọng nói nhẹ.
Nhưng bây giờ động tác hành lễ của Hoàng Sước lại thô bạo, ngữ khí cũng lạnh như băng, ngay cả ra vẻ cũng không làm, điều đó cho thấy "Bổn tiểu thư hiện giờ đang phát hỏa".

Tiêu Nhân không phát hiện vừa rồi Hoàng Bác Tri bưng cái giá bày khí thế, cũng sẽ không biết vì sao thái độ của Hoàng Sước đột nhiên trở nên không xong như vậy.

Nhưng hắn biết hiện giờ mình đang đối mặt với một trong bảy đại cao thủ của chính đạo, bang chủ bang Thương Giản.

Mặc kệ cha con người ta chơi trò kỳ bí gì, bản thân hắn nên làm gì vẫn phải làm.

Hắn ôm quyền hành lễ một cách tiêu chuẩn: "Tiêu Nhân kẻ sĩ giang hồ, bái kiến Hoàng bang chủ."

Ngoài mặt Tiêu Nhân cung kính, trong lòng lại vui vẻ nghĩ: ai nha, ta đây ôm quyền hành lễ thực là điển phạm tiêu chuẩn, nhìn ngón tay cong, nhìn bàn tay nắm ...
Từ khi hắn được Vũ Văn Quyết tay bắt tay chỉ đạo lễ ôm quyền, này mấy tháng qua đây là lần đầu tiên đứng đắn sử dụng.

Quen biết với Hoàng Sước căn bản không cần hành lễ.

Hoàng Bác Tri đã chọc giận Hoàng Sước, lúc này đương nhiên không thể tiếp tục cố ý làm ra vẻ ta đây, mà ngữ khí đứng đắn nói: "Không cần đa lễ, đa tạ Tiêu thiếu hiệp đã chăm sóc tiểu nữ suốt đường đi."

Hai người ngươi tới ta đi khách khí vài câu, nói đều là một ít lời khách sáo.

Hoàng Bác Tri trộm ngắm sắc mặt dịu đi của nữ nhi, biết nàng đã nguôi giận, ngữ khí càng thêm thoải mái nói: "Hai ngươi một đường chạy về cũng vất vả , hôm nay sắc trời đã tối, sớm đi nghỉ ngơi đi." Sau đó quay đầu về phía phía bức tường phía sau vị trí bang chủ: "Võ Bằng, mang vị Tiêu thiếu hiệp này đi nghỉ ngơi."
Tiêu Nhân ngạc nhiên nhìn bức tường kia, lúc này mới chú ý tới, hai bên có thông về phía sau mặt sau, chẳng qua vì không có cánh cửa, tài liệu giống nhau làm cho mắt gặp ảo giác, cho nên vừa rồi nhất thời nhìn không ra.

Trong cửa đi ra một thiếu niên mặc áo xám ngắn, hắn xoay người vươn tay chỉ dẫn, khách khí nói: "Tiêu thiếu hiệp, mời đi bên này."

Tiêu Nhân nhìn Hoàng Sước.

Hoàng Sước nở nụ cười với hắn: "Mệt một ngày , nghỉ ngơi đi thôi. Ngày mai ta mang ngươi đi thăm thú cảnh sắc nổi tiếng ở Dương Châu."

Tiêu Nhân lễ phép bái biệt Hoàng Bác Tri, Hoàng Sước, đi theo thiếu niên kia ra phía sau.

Hai người đi rồi, Hoàng Bác Tri cười càng thêm sáng lạn nói với Hoàng Sước: "Nữ nhi đi lần này gần hai tháng, làm phụ thân nhớ chết."

Hoàng Sước nhìn Hoàng lão cha, nhấc cằm: "Hừ!" rồi liền xoay người đi.
Hoàng Bác Tri có chút há hốc mồm, quên gọi nàng.

Chờ Hoàng Sước cũng đi rồi, Hồ Túc râu quai nón vội vàng đi ra từ một cánh cửa khác: "Sư phụ, nhẹ nhàng buông tha tiểu tử thúi kia vậy sao? !"

"Còn nói! Đều là các ngươi vài bày sai chủ ý!" Hoàng Bác Tri tức giận nói: "Không phát hiện Sước nhi tức giận sao?"

Tuấn lãng nhất trong ba sư huynh đệ – Tôn Tuệ Lễ ảo não nói: "Lần đầu tiên dễ thử tính dai phẩm hạnh của tiểu tử này, lần tới sợ khó tìm được cơ hội ."

Hoàng Bác Tri khẽ nhướn mày: "Vi sư mặc kệ, lần sau đừng lôi kéo ta! Tùy các ngươi thăm dò nghiên cứu thế nào, làm hại ta còn phải đi theo dỗ dành Sước nhi."

Ông đứng dậy, bẻ bẻ tay áo, cất bước bỏ lại ba đồ đệ vẻ mặt đau khổ trở về phòng ngủ.

Tiêu Nhân không biết gì cả, được dẫn đến phòng khách liền cởϊ qυầи áo lăn ra giường ngủ.
Hôm nay hắn thật sự rất mệt mỏi, hệ thống cửa hàng đột nhiên xuất hiện làm hắn thật kinh hỉ, trải qua sinh mệnh gặp nguy cơ lớn mà kinh hách kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lại chạy tới chạy lui khẩn cấp kiếm điểm nhân phẩm. Ngay cả thể trang tốt Thiên Đạo ban cho cũng chịu không nổi .

Tiêu Nhân ngủ rất say, chờ hắn mở mắt thì trời đã sáng.

Nhìn màn chiếu xa lạ Tiêu Nhân mới nhớ tới giao diện cửa hàng ngày hôm qua bị cưỡng chế mở ra.

"Tốt nhất không cần gặp phải mặt hàng rởm." Tiêu Nhân nghiến răng nghiến lợi mở ra tuyển hạn mới xuất hiện trong ý thức.

Trong nháy mắt, Tiêu Nhân liền khiếp sợ há to miệng.

Chỉ thấy trong ý thức bắn ra giao diện cửa hàng trưng bày rậm rạp mấy trăm hạng thương phẩm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi