Tiêu Nhân cau mày. Bằng hữu của hắn ở chỗ đấy! Làm như thế nào?
Hồ Túc lăn lốc, tay chân như nhũn ra đứng lên. Hắn thở dốc từng ngụm từng ngụm một hồi, thấy Tiêu Nhân ở bên cạnh đứng liền đi tới.
Hắn nói: "Ngươi người này thật không biết có nên nói là miệng quạ đen hay không, lúc mất linh lúc lại linh muốn hỏng!"
Tiêu Nhân nhíu mày như bánh quai chèo, không nhìn hắn cái nào.
Hồ Túc nhìn về hướng hắn nhìn, hướng đó hắn đương nhiên biết. Vấn Nguyệt sơn ở ngay bên kia.
Mắt Hồ Túc sáng lên, hưng phấn nói: "Ha ha ha! Ma đầu kia! Ông trời cũng nhìn không được muốn thu y! Nhưng lấy võ công của y hẳn là có thể đào thoát đúng lúc," Hồ Túc gõ nhịp thán, nói tiếp: "Ta đi thông báo đệ tử lập tức tổ chức nhân thủ tiến đến bao vây tiễu trừ. Y không có tiên cơ như chúng ta, nói không chừng sẽ bị thương, gϊếŧ càng dễ dàng!"
Hồ Túc hưng phấn muốn xoay người chạy đi, nhưng không ngờ một nắm tay xuyên qua màn mưa "Bùm" một tiếng đấm vào gò má hắn.
Hồ Túc không hề phòng bị, hơn nữa hiện tại nội lực bị rút rỗng, dĩ nhiên bị một quyền này đánh ngã xuống đất.
Hắn mộng.
Đón mưa to, hắn mở mắt phát giác người đánh hắn đúng là Tiêu Nhân đang đứng trước mặt hắn, kích động không thôi!
"Ngươi điên rồi? !" Hồ Túc rống to.
"Ngươi mới điên rồi!" Tiêu Nhân gào thét.
Hai người tranh chấp nhất thời thu hút sự chú ý của võ lâm nhân sĩ đang ở đỉnh núi này khôi phục thể lực.
Hoàng Bác Tri thấy đại đồ đệ cùng nghĩa tử đánh nhau, không tiện ở trên cây nghỉ ngơi nữa. Lần này nhờ Tiêu Nhân đúng lúc phát hiện bọn họ mới thoát được thiên tai. Lúc này đồ đệ cùng nghĩa tử không thể gây mâu thuẫn để người giang hồ chê cười.
Ông đi qua liền thấy Tiêu Nhân kích động quơ hai tay, chỉ vào Hồ Túc tức giận mắng to: "Ngươi có còn là người hay không? ! Thiên tai hoạn nạn thế này ngươi còn cười được! ! !"
Hoàng Bác Tri ngẩn ra, đứng ở nơi đó.
Trương Đồng, Kiến Ngộ đại sư, Ngưu Thiên Phong tiêu hao thể lực ít, nội lực thâm hậu, khôi phục nhanh nhất, lúc này đều vội vàng chạy tới.
Tiêu Nhân chỉ vào đất đá không ngừng lăn lóc trôi, hét lớn với Hồ Túc: "Ông trời sẽ không vì tội nghiệt của một người mà gϊếŧ dân chúng cả một thôn làng, bọn họ làm sai điều gì?!"
Hắn bị Thiên Đạo chế tài có tư cách nói những lời này nhất. Hồ Túc nói những lời kia làm hắn rất rất xúc động, bởi vì ―― hắn chính là một tội nhân đã từng bị Thiên Đạo xử lý! Mà bây giờ, dân chúng một thôn làng cùng bằng hữu của hắn gặp phải thiên tai này, đã vậy còn có người vui sướng khi người gặp họa, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
Tiêu Nhân triệt để phẫn nộ rồi.
"Chúng ta đều là con cháu Viêm Hoàng, vào giờ này khắc này, ngươi không vì bọn họ cầu phúc, đã vậy còn cười được! Dân chúng trấn Bình Võ đang bị vây ở thời khắc sinh tử tồn vong, ngươi không nghĩ cách đi cứu viện chỉ muốn thành toàn tâm nguyện của mình, đi gϊếŧ một người gọi là ma đầu! Đây là hiệp nghĩa của ngươi sao?!!!"
Giọng của Tiêu Nhân dưới trời mưa to ào ào có vẻ vang dội dài lâu.
Nếu như mới vừa rồi bị thằng nhãi mình nhìn không vừa mắt đánh một quyền còn khiến Hồ Túc xúc động phẫn nộ. Giờ này khắc này, hắn lại bị Tiêu Nhân nói xấu hổ.
Hắn thật không có ý đó.
Hắn là người có suy nghĩ tương đối đơn giản. Nhất thời không nghĩ đến nhiều người thường cũng sẽ chết ở trận thiên tai này.
Bởi vì trước đó đang thương nghị thảo phạt đại ma đầu Vũ Văn Quyết, cho nên hắn trực tiếp liên tưởng đến mà thôi.
"A di đà phật ...." Kiến Ngộ đại sư niệm một tiếng phật hiệu, giọng như trống chiều chuông sớm.
Tiêu Nhân cảm xúc kích động cùng Hồ Túc xấu hổ không chịu nổi đều bình tĩnh trở lại, nhìn về phía ông.
Kiến Ngộ đại sư lướt qua Trương Đồng, Ngưu Thiên Phong, Hoàng Bác Tri, đi qua kéo Hồ Túc lên, ông nói với mọi người: "Tiêu tiểu hữu nói đúng! Vào lúc này chúng ta không thể chỉ lo đến chuyện phân tranh giang hồ. Cứu vớt dân chúng mới là việc cấp bách!"
Nhắc tới tánh mạnh của cả dân chúng trấn Bình Võ quan trọng hơn thừa cơ gϊếŧ chết Vũ Văn Quyết, cứ việc trong lòng có mơ hồ có tư tưởng này nhưng dưới tên tuổi đại nghĩa, ai cũng không có khả năng nói ra lúc này.
Huống hồ này đa số là người giang hồ tuổi trẻ nhiệt huyết, lúc này đều bị Tiêu Nhân cùng Kiến Ngộ đại sư nói nhiệt huyết sôi trào, một sứ mệnh thản nhiên sinh ra thúc đẩy bọn họ muốn đi giữ gìn an nguy của thương sinh dân chúng.
"Đúng!" Lôi Lão Hổ cất giọng cao vút, "Chúng ta có thể làm cái gì? Mới có thể cứu những người này?"
Tôn Tuệ Lễ nhíu mày khổ tư, Hoàng Bác Tri nhíu mày nhìn ra đất đá bùn lầy không ngừng trôi cuồn cuộn phương xa, những người khác cũng trầm mặc.
Tiêu Nhân chuyển mắt nhìn chung quanh, cảm xúc của hắn luôn bị vây trong trạng thái kích động, lúc này tim của hắn vẫn luôn đập rất mạnh, giữa trời mưa lớn không hề cảm thấy rét lạnh.
Ta phải làm thế nào mới cứu được ngươi?
Tiêu Nhân tuyệt không muốn mắt mở trừng trừng nhìn Vũ Văn Quyết bị đất đá trôi cuốn đi.
Trước đó song phương đứng ở trận doanh khác nhau đao binh chỉa về phía nhau, hắn đã không nguyện ý. Càng miễn bàn lúc này nói võ lâm chính đạo buông xuống chính tà chi tranh, đồng tâm hiệp lực ngăn cản bi kịch phát sinh.
Thịch thịch thịch. Tiêu Nhân giống như có thể nghe tim, mạch máu của mình đập kịch liệt, cũng giống như thấy được trước mắt Vũ Văn Quyết bất lực giãy dụa lại tránh không thoát đất đá trôi.
Nhất định! Nhất định! Phải tìm ra biện pháp!
Tiêu Nhân hít sâu một hơi, vào lúc càng nguy cơ càng cao đầu óc càng thanh tỉnh, hắn bắt đầu suy nghĩ ra sức thiết tưởng.
Tiêu Nhân quét mắt tại lưng núi đi, dường như không nguyện ý nhìn dùng nước lũ cách đó không xa.
Đột nhiên, hắn ngẩn ra.
Tiêu Nhân kích động vọt tới bên người Lôi Lão Hổ, hai tay của nắm chặt hai tay Lôi Lão Hổ, lo lắng hô to: "Chấn Thiên Lôi! ! Ngươi có Chấn Thiên Lôi hay không? !"
Lôi Lão Hổ bị hắn làm mộng, ấp úng nói: "Thứ gì? Chấn Thiên Lôi? !"
"Đúng! Chấn Thiên Lôi! Chính là hỏa dược ngày đó Vũ Văn Quyết dùng! ! Ngươi có không? ! Có không? !" Tiêu Nhân kích động lay động hắn.
Võ công của Lôi Lão Hổ đương nhiên hoàn thắng hắn, nhưng lúc này Tiêu Nhân còn tràn đầy thể lực nhưng Lôi Lão Hổ đã tiêu hao hơn nửa, đương nhiên bị hắn lắc lắc lắc lắc choáng váng đầu não.
Kiến Ngộ đại sư tiến lên kéo ra Tiêu Nhân đang kích động vô cùng, "Sao vậy? Ngươi muốn thứ giống như Chấn Thiên Lôi?"
Tiêu Nhân bị Kiến Ngộ đại sư nắm liền lãnh tĩnh hơn một ít, nhưng hắn vẫn nói dồn dập như cũ: "Đúng vậy, chính là cái thứ có thể nổ tung núi đá bùn đất!"
Lôi Lão Hổ tuy rằng không nghĩ rõ nhưng lúc này hắn sẽ không so đo Tiêu Nhân thất thố, hắn nói: "Ta có. Lôi Hỏa đường nổi danh nhất đương nhiên là Chưởng Tâm Lôi ! Tuy rằng không có uy lực lớn như thứ Vũ Văn Quyết dùng nhưng Đường của ta đương nhiên có Chấn Thiên Lôi!"
"Ngươi có sao? Trên người có không? !" Tiêu Nhân vội vàng hỏi.
Lôi Lão Hổ thấy hắn vội vàng như thế đương nhiên sẽ không chậm trễ, hắn kéo bao vây phía sau ra một cái miệng, bên trong có mười mấy bao vải nhỏ được vải dầu bao bọc kỹ.
"Thật tốt quá!" Tiêu Nhân nắm tay hoan hô.
Trương Đồng tiến lên một bước: "Tiêu thiếu hiệp, không biết ngươi muốn dùng Chấn Thiên Lôi làm gì, phải biết hiện tại mưa to hai ngày nước mưa đã làm ẩm kíp bổ của Chấn Thiên Lôi, không đốt được!"
Tiêu Nhân gật gật đầu: "Ta biết! Nhưng hỏa dược trừ kíp nổ chỉ cần độ ấm cao là có thể làm nó nổ mạnh!"
Lôi Lão Hổ khẳng định: "Quả thật như thế."
Tiêu Nhân thấy thế, thái độ chắc chắn nói: "Ta có biện pháp, ta tìm một thứ, các ngươi mau mau chọn ra một người khinh công thực tốt lại không sợ chết đi ra!"
Không nói nữa, Tiêu Nhân liền chạy nhanh như chớp.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết hắn muốn làm cái gì.
Không phải Tiêu Nhân cố ý làm bộ thần bí, mà hắn muốn từ ba lô của hắn lấy ra một thứ. Mà thể tích món đồ, vô luận kẻ nào thấy đều phải nghẹn họng nhìn trân trối, nó thật có thể nhét vào cái túi không lớn mấy của Tiêu Nhân.
Thực nhanh Tiêu Nhân liền mang đồ vật ra, bước nhanh chạy trở về.
Lôi Lão Hổ che kín bao vây, tránh cho Chấn Thiên Lôi bị xối, lúc này nhìn thấy Tiêu Nhân ôm trong tay một thứ hình dạng kỳ quái cũng giật mình.
Đó là thứ gì? Một cái ống sắt sao? Trung gian có vẻ trống rỗng, nhưng bên trên còn có tay xách cùng miệng ống!
Hồ Túc thấy thứ này, kinh ngạc nói: "Tiêu đệ, đây không phải là ấm nước của ngươi sao?"
Thứ Tiêu Nhân ôm đúng là thứ ở Thanh Tuyền sơn trang hắn nói quản sự trong vòng một ngày phải tìm thợ rèn làm ra ấm nấu nước! !
Ấm nấu nước này là một vị nông dân ở kiếp trước của Tiêu Nhân phát minh.
Toàn bộ ấm hình trụ dài, ở trong hoàn toàn rỗng ruột, có thể đặt trực tiếp giữa đống củi lửa để nấu nước. Loại ấm này bởi vì diện tích tiếp xúc lửa lớn, tốc độ nước sôi nhanh có thể tiết kiệm nhiên liệu, vừa phát minh liền nhanh chóng được dân chúng địa phương truyền lưu sử dụng.
Tiêu Nhân ở thành thị phương bắc, mùa đông hắn luôn dùng ấm nấu nước cũ kỹ này vừa nấu nước vừa sưởi ấm, hắn đã từng tò mò chuyên môn nhìn cách làm.
Đi vào cổ đại, hắn đương nhiên vì tiện lợi cho việc xuất hành và ăn ngủ nên chuyên môn bảo thợ rèn làm cho hắn một cái!
Lúc ấy thợ rèn còn thực ngạc nhiên kỳ tư diệu tưởng của hắn, Tiêu Nhân đành nói đã từng thấy qua loại hình thức này.
Lúc này Tiêu Nhân ôm ấm chạy đến trước mặt Lôi Lão Hổ, thở hổn hển nói: "Ngươi bỏ Chấn Thiên Lôi vào!"
Trên nắp ấm có cái lỗ để đổ nước vào, vừa lúc có thể bỏ lọt Chấn Thiên Lôi.
Lôi Lão Hổ có vẻ hiểu được ý của hắn, không chút do dự mở bao, mở vải dầu bỏ một đám Chấn Thiên Lôi vào.
Tiêu Nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm ấm, hắn ngẩng đầu nói với người chung quanh: "Phiền toái che mưa!"
Tam kiệt liếc mắt nhìn nhau, lúc này mặc kệ bọn họ có không thích Tiêu Nhân như thế nào cũng là người đầu tiên hành động.
Đây là điều thực thông thường, người trong nhà bình thường có làm ầm ĩ thế nào cũng không sao, nhưng lúc mấu chốt phải nhất trí đối ngoại.
Thời khắc này tam kiệt rốt cục chân tâm tiếp nhận Tiêu Nhân được sư muội sư phụ nhận làm nghĩa đệ nghĩa tử.
Tiêu Nhân lấy ra bọc vải dầu từ trong lòng lấy, bên trong là điểm tâm trước khi xuất hành hắn bảo người đi mua về, hắn ném điểm tâm chỉ giữ tầng giấy dầu bên ngoài lại.
Tiếp, hắn vừa xoa giấy trong tay vừa nói: "Một hồi ta bỏ giấy vào miệng ấm, các ngươi tìm một người khinh công nhanh, đến lúc đó che mưa một chút, dùng hộp quẹt châm giấy dầu sau đó nhanh chóng bỏ chạy. Nhiều ngần ấy Chấn Thiên Lôi, uy lực sẽ khủng bố hơn loại Vũ Văn Quyết dùng ngày đó nhiều!"
"Đã chọn được người, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Hoàng Bác Tri hỏi.
Lúc này bọn họ còn chưa biết gì cả.
Tiêu Nhân chà xát giấy xong, nhẹ nhàng bỏ nó vào miệng ấm.
Làm xong này tất cả, Tiêu Nhân yên tâm hơn phân nửa.
Hắn đứng lên, chỉ vào hướng đất đá trôi nói: "Dọc theo sơn cốc này đi phía trước, bên sơn cốc có một triền núi ngoằn ngèo, không biết mọi người nhìn thấy không?"
Trương Đồng, Hoàng Bác Tri, Kiến Ngộ đại sư theo phương hướng đó nhìn qua, liếc mắt liền nhìn triều núi cách bọn họ không tính rất xa.
Tiêu Nhân thong dong chắc chắn nói: "Ta muốn một người khinh công vô cùng tốt cầm ấm nước này đến giữa vách núi kia. Đặt ấm nước tại một tảng đá lớn nơi triền núi!"
Tôn Tuệ Lễ đổi sắc mặt, giật mình lĩnh ngộ ý tứ của hắn, thất thanh nói: " Chấn Thiên Lôi này nổ, tảng đá lớn buông lỏng, ngay cả bùn đất cũng bị kéo theo. Dưới điều kiện như vậy cũng sẽ sinh ra một cỗ đi giao!"
Tiêu Nhân ngoài ý muốn vì sự nhạy bén của y, nhìn nhìn y, "Đúng! Như vậy đất đá lỡ trực tiếp chặn miệng sơn cốc lại. Triền núi địa thế cao, một khi đất lỡ tất nhiên sẽ phá hỏng ngăn chặn miệng sơn cốc! Kể từ đó, đất đá trôi đến sơn cốc sẽ bị chặn. Đất đá trôi không có đường ra sẽ tìm kiếm lối khác, đổi dòng chảy."
Tiêu Nhân vươn tay chỉ phương xa nơi bọn họ chạy tới: "Nơi chúng ta hạ trại trước đó có một hướng nghịch cửa sơn cốc, đất đá trôi tất nhiên sẽ chuyển hướng đi lối này, như vậy nước lũ cũng sẽ thay đổi tuyến đường! Sẽ không bao phủ trấn Bình Võ!"
Lôi Lão Hổ thán phục vỗ tay hoan nghênh: "Kế sách hay! !"
Tiêu Nhân cực lực trấn định nói: "Đây chính là tình huống tốt nhất, lúc hành động sẽ cực nguy hiểm, hơn nữa không biết hiệu quả có đạt tới lý tưởng hay không."
Hoàng Bác Tri vỗ một chưởng vào vai Tiêu Nhân: "Phương pháp của nghĩa tử ta đây đương nhiên sẽ hiệu quả, ngươi chờ tin tức tốt của nghĩa phụ đi!"
Tiêu Nhân kinh ngạc vạn phần: "Nghĩa phụ! Tại sao là ngươi muốn đi? !"
Hoàng Bác Tri nhận lấy ấm nước từ trong tay hắn, lạnh nhạt nói: "Lão gia chúng ta đương nhiên sẽ không để cho tiểu tử ngươi giành riêng tên đẹp đi trước! Ở đây các vị biết khinh công đều không có sức bật cùng tốc độ như Hoàng Bác Tri ta!"
Đây là một nguyên nhân, phương diện khác cũng là vì người đề xuất kế hoạch này là Tiêu Nhân, nghĩa tử của ông.
Còn là một kế hoạch rất nguy hiểm, đương nhiên Hoàng Bác Tri phải tự mình ra trận mới thỏa đáng. Lỡ người khác ra sai lầm, về sau Tiêu Nhân sao có thể an lòng.
Thấy ông việc đáng làm thì phải làm, Trương Đồng, Kiến Ngộ đại sư đương nhiên không chịu lạc hậu.
Hoàng Bác Tri không kiên nhẫn tranh chấp với bọn họ, thời khắc này không thể lãng phí thời gian.
Cuối cùng Trương Đồng đành phải nói: "Khinh công của Kiến Ngộ đại sư cũng thực nhanh, không bằng để ông tiếp ứng nửa đường đi."
Hoàng Bác Tri suy nghĩ một chút, đồng ý.
Tiêu Nhân nhìn bóng dáng hai người đi xa, tâm tình vô cùng phức tạp, kế hoạch này thật sự rất phiêu lưu.
Hắn thật sự không ngờ Hoàng Bác Tri sẽ dấn thân hành động, trong lòng của hắn thậm chí có một tia hối hận.
Vì cứu bằng hữu của hắn, đáp một trưởng bối đối với hắn không tồi.
Bây giờ Tiêu Nhân chỉ có thể cầu nguyện, ngàn vạn phải thuận lợi! --