XUYÊN VIỆT CHI DỊ THẾ HỒ KHẨU

Ngày hôm sau, Nghiêm Thu chia sơ lược nội dung muốn dạy mấy ngày sắp tới thành các buổi học, lên một kế hoạch đơn giản.

Rồi diễn tập với Thạch Hoài Sơn một lần, xác định không có vấn đề gì lớn, mới yên lòng.

Y hiện tại cũng xem như là người để người khác học tập theo, loại ý thức trách nhiệm bỗng nhiên xuất hiện này, khiến y rất không thoải mái. Y có chút hiểu được cái loại tâm trạng sợ dạy hư học sinh này của thôn trưởng.

Lại qua một ngày, đã tới ngày hẹn định, tề quân Trương Hữu Bảo sáng sớm đã gõ cửa lớn nhà Thạch Hoài Sơn.

Nghiêm Thu đi mở cửa, cha con hai người đứng ngay ở ngoài cửa, trên người cả một tầng tuyết rơi. “Mau vào đây, tuyết này đã rơi mấy ngày liền, sao cũng không mang theo dù.”

“Không sao, ra khỏi cửa cũng không thuận tiện.” Tay phải tề quân Trương Hữu Bảo cầm theo một túi bột, vừa đi vừa dùng tay trái phủi sạch tuyết rơi trên người mình và nhi tử.

“Uống chút nước nóng đi. Lúc này tới cũng còn sớm, đã ăn chưa?”

“Ăn rồi. Này không nóng lòng sao được, cũng sợ khiến ngươi phải chờ.” Tề quân Trương Hữu Bảo đặt gói bột xuống đất, “Đây là bột ngô mang cho ngươi, ngươi xem thử đã được chưa?” Hắn đây chính là xát rồi lại xát, sàng rồi lại sàng, cho dù là nhà ai cũng tìm không ra bột ngô thuần chất như vậy.

Nghiêm Thu cười nói: “Còn xem gì nữa? Cái này không cần phải nói, nhất định là tốt nhất.” Y để Thạch Hoài Sơn đem bột ngô đổ ra, xong việc thì trả lại cái bao đựng bột cho tề quân Trương Hữu Bảo. Đồ vật như cái bao to này, mọi nhà cũng không nhiều lắm.

Sợ chậm trễ hài tử học tập, tề quân Trương Hữu Bảo cũng không nhiều lời, “Vậy được rồi, ta trở về trước. An Khang liền phiền ngươi lo lắng a.” Lại nói với nhi tử: “Ngoan ngoãn nghe lời tiên sinh nói, chăm chỉ một chút!”

Trương An Khang mạnh gật đầu vài cái, cùng Nghiêm Thu tiễn người ra cửa.

A cha đi rồi, Trương An Khang nhiều ít có chút sợ, đứng ở trong phòng, tay chân cũng không biết để như thế nào mới tốt.

“An Khang.” Nghiêm Thu hướng bé vẫy tay, “Đến đây lên kháng ngồi cho ấm áp một chút trước đã, giày đều ướt đi?”

Trương An Khang đáp lại một tiếng, nghe lời bò lên kháng, để Nghiêm Thu đem giày của bé cởi ra, còn rất ngượng ngùng rụt rụt chân nha.

“Hoài Sơn, đặt giày của An Khang bên cạnh bếp lò sấy khô một chút đi.” Một hồi còn phải mang, ngồi hai canh giờ trên mặt đất ni, hài tử nhỏ như vậy, đừng để lạnh bị bệnh.

Thạch Hoài Sơn ứng một tiếng, liền đi sấy hài cho đứa nhỏ này.

Nghiêm Thu cũng không rảnh rỗi, lấy ra《 Tam Tự kinh 》 dạy Trương An Khang học thuộc. Mỗi lần thuộc một đoạn, liền kể một câu chuyện xưa về đoạn đó cho bé nghe.

Bé con nghe câu chuyện thú vị, thỉnh thoảng còn hỏi một câu.

Thạch Hoài Sơn ở phòng bếp cũng nghe cùng, tuy lúc trước khi diễn tập đã nghe qua một lần, nhưng giọng của Nghiêm Thu vô cùng êm tai, hắn nghe bao nhiêu lần cũng sẽ không chán.

Chờ giày sấy đến nóng ấm, Nghiêm Thu dẫn Trương An Khang đi tập viết chữ trên mặt đất.

Trương An Khang mới học viết chữ, tất nhiên có chút vất vả, nhưng bé biết trong nhà tạo điều kiện cho bé đi học không dễ dàng gì, học khá chăm chỉ.

Chẳng qua là cái tay nhỏ bé kia cầm bút còn cầm không quá ổn ni, Nghiêm Thu để cho bé luyện tập viết các nét hoành, thụ, phiết, nại[1] trước.

Thôn chỉ lớn có như vậy, nhà ai có chuyện gì đều biết rõ ràng, đừng thấy trời đổ tuyết lớn ít người đi lại, tin tức trong thôn lan truyền vẫn nhanh như cũ!

Chuyện Nghiêm Thu dạy hài tử nhà Trương Hữu Bảo đọc sách viết chữ, không đến vài ngày mọi nhà trong thôn đều biết.

Đã có người bắt đầu nghị luận, “Ca nhi làm tiên sinh dạy học như vậy, không thích hợp đi?!”

“Có gì không thích hợp, dạy đều là mao đầu tiểu tử. Thôn trưởng người ta cũng khen học thức của y tốt ni!”

Cũng có người đi theo hỏi thăm, “Một tháng này học phí[2] thu như thế nào a?”

“Nói là 6 cân bột ngô.”

“Nha, này cũng không đắt a!”

“Vậy cũng phải! Ta thấy như vầy, nhà nào có hài tử, đều mang đến để tề quân Thạch Hoài Sơn dạy cho một chút đi. Cũng đừng tiếc chút bột ngô đó, ít ăn một miếng cũng tiết kiệm ra được! Có lẽ thật sự có thể ra một tú tài ni, không nói giúp cho Thạch gia thôn ta có thêm thể diện, ít nhất có thể miễn thuế cho nhà mình a!”

Mọi người nghe đều cảm thấy có đạo lý, nhất thời lại thảo luận sôi nổi.

Sau đó qua vài ngày, nghe thấy tiếng gõ cửa, Nghiêm Thu đi ra ngoài mở cửa nhìn một chút, hay thật! Người lớn cùng hài tử vài nhà đều đứng ở cửa ni.

“Các ngươi đây là...?” Y mơ hồ cảm thấy không ổn.

Có người trước nay quen thuộc, tươi cười nói: “Ta vào nhà rồi nói, vào nhà trước đã. Đừng đem chúng ta đông lạnh đến hư mất.” Xong việc cũng không quản Nghiêm Thu có đáp ứng hay không, đã mời cả đám người này vào phòng.

Thạch Hoài Sơn vừa thấy những người này tiến vào, lại nhìn nhìn từng người mang theo con mình, nhất thời mặt liền đen, hóa ra đều là nhờ Nghiêm Thu dạy hài tử mà đến đây?

“Các ngươi có chuyện gì?” Thạch Hoài Sơn giọng điệu có chút không tốt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương An Khang cũng nhăn nhăn, mấy ngày nay bé cùng Nghiêm Thu đã quen thuộc, cảm thấy tiên sinh này là tiên sinh của một mình bé, không tình nguyện cùng người khác chia sẻ. Tuy những hài tử kia đều là tiểu đồng bọn bình thường vẫn cùng nhau chơi đùa.

Mấy ca nhi đều rất sợ Thạch Hoài Sơn, cảm thấy hắn lưng hùm vai gấu không nói, mặt mũi còn hung dữ. Một ca nhi trong đó có gan lớn chút, cố gắng nặn ra một nụ cười, “Là vầy, đây không phải là nghe nói tề quân của ngươi có học thức tốt, lại biết dạy học. Chúng ta nghĩ nên để mấy hài tử đều cùng nhau học một ít chữ.”

Bên cạnh có người phụ họa nói: “Đúng, đúng. Một con dê là đuổi, hai con dê cũng là đuổi. Cũng đều là dạy thôi? Học phí chúng ta cũng đều mang đến rồi.” Nói xong cũng đưa ra bao bột to trong tay.

Nghiêm Thu bất đắc dĩ vò vò đầu, việc này làm sao giải quyết? Cũng trách y lúc đầu không suy xét chu đáo. Này ở trong mắt người khác, hài tử nhà Trương Hữu Bảo ngươi có thể dạy, hài tử nhà người khác không thể dạy? Đây không phải là để người ta bới móc sao? Một nhà hai nhà còn mặc kệ được, nhiều nhà như vậy, cũng không tiện đều đắc tội.

Nghiêm Thu kéo kéo Thạch Hoài Sơn, nói hắn đừng tức giận. Một người hán tử đối một đám ca nhi nhăn mặt, nói ra cũng không dễ nghe.

“Để cho ta dạy cũng được, nhưng ta cũng không dám cam đoan có thể đều dạy tốt cho chúng.” Nghiêm Thu nói, “Tiên sinh dẫn vào cửa, rèn luyện do cá nhân. Hài tử không ngoan ngoãn học, ta đây cũng không có cách nào.” Y nghĩ, nếu không muốn đắc tội nhiều người như thế này, vậy đành nhận mấy hài tử kia. Nhưng vẫn phải nói trước vài câu, đừng đến lúc đó lại oán y dạy không tốt.

Có người lập tức cam đoan nói: “Cái đó ngươi yên tâm. Ta cũng không trông cậy vào nó có thể làm rạng rỡ tổ tông, có thể nhận biết vài chữ là được rồi.”

Tất cả mọi người cùng gật đầu.

Nghiêm Thu hiểu rõ chỉ như vậy cũng không thể tin được, “Như vậy đi, hôm nay các ngươi đi về trước, bột ngô cũng đều xách trở về trước. Ngày mai ta tìm thôn trưởng chọn một ngày, nhờ ông làm người chứng kiến, xem như ta chính thức nhận học trò.” Y nghĩ đến lúc đó ở trước mặt những người này, đem mọi chuyện đều nói rõ trước mặt thôn trưởng, miễn cho sau này y dốc lòng dốc sức, còn kiếm cái không tốt vào người.

Thạch Hoài Sơn tiếp lời nói: “Chỉ nhận hài tử 10 tuổi trở xuống, ca nhi, tiểu tử đều được. Có hài tử vượt qua tuổi đều không cần mang đến.”

Nghiêm Thu gật đầu, “Đúng. Mọi người cũng biết ta là một ca nhi, có một số việc không được thuận tiện. Hài tử quá lớn đành trách ta bất lực rồi.”

Cái này thì không ai có thể xoi mói, mọi người cũng đều tỏ vẻ hiểu được, nói hai câu khen tặng, liền rời đi.

Trong phòng mới vừa rồi còn đầy người, lúc này thoáng cái lại trống rỗng.

Nghiêm Thu nghĩ thầm, đây gọi là chuyện gì ni? Còn chưa nghĩ ra việc gì để kiếm tiền, ngược lại như thế nào lại làm tiên sinh dạy học rồi?!

./.

[1] nét ngang, sổ dọc, phẩy trái, phẩy phải. Mọi người nhìn chữ này sẽ hình dung ra 4 nét đó: 木

[2] Tiếng hán “thúc tu”: cách dùng hồi xưa cho tiền lương của giáo viên. Mà ta thấy để học phí hợp hơn:))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi