XUYÊN VIỆT CHI DỊ THẾ HỒ KHẨU

A cha Đại Thành vô cùng vui mừng cho Nghiêm Thu, ở bên cạnh không ngừng cằn nhằn, “Đã nói không cho ngươi ăn nhiều cua như vậy, ngươi không nghe. Nhìn xem, lúc này khó chịu đi? Thứ kia dù thích ăn hơn nữa cũng phải nhịn, vượt qua mấy tháng đầu là được, về sau thì tốt rồi.” A cha Đại Thành là người từng trải, biết việc có thân dựng này có bao nhiêu vất vả, sau khi có thân dựng, miệng liền đặc biệt thèm ăn, nhịn cũng nhịn không được. “Trước nghỉ hai ngày, chờ không khó chịu như vậy nữa, nói Hoài Sơn mang ngươi vào thành xem thử.”

Nghiêm Thu lăng lăng đáp ứng, tay phủ lên bụng mình. Nơi này có cốt nhục của y cùng Thạch Hoài Sơn sao? Cảm giác kỳ diệu lan tràn khắp toàn thân.

Chạng vạng, Thạch Hoài Sơn săn thú trở về. Hắn theo thói quen trước đem con mồi để ở một bên, vào phòng tìm Nghiêm Thu.

Lại thấy Nghiêm Thu sắc mặt tái nhợt nằm trên kháng.

A cha Đại Thành thấy Thạch Hoài Sơn đã trở lại, lập tức nói: “Đã trở về rồi.” Không đợi ông nói thêm cái gì ni, liền thấy Thạch Hoài Sơn giống như cơn gió bổ nhào đến trước mặt Nghiêm Thu, “Thu, sao thế này? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”

Thạch Hoài Sơn rất lo sợ, sắc mặt trong một thoáng còn khó coi hơn so với Nghiêm Thu.

“Ta không sao, chỉ là có thể, có thể ta, kia, cái kia…” Hoài hài tử (mang thai)… Nghiêm Thu thật sự không nói ra miệng được.

A cha Đại Thành ở bên cạnh liền cười, “Xem nào, hù dọa đến ngươi. Như vậy thật đau lòng, mặt đều sợ đến trắng bệch. Không có việc gì, tề quân của ngươi này tám phần là có hài tử. Lát nữa vào trong thành cho đại phu nhìn một cái.”

Gì? Thạch Hoài Sơn rơi vào trạng thái ngây ngốc, như vậy liền có rồi?! Hắn sắp làm a phụ sao?!

Khóe miệng Thạch Hoài Sơn nhếch lên, càng nhếch càng lớn, bộ dáng kia muốn bao nhiêu ngốc thì có bấy nhiêu ngốc. Hắn cầm lấy tay Nghiêm Thu, “Thu, chúng ta có hài tử?! Thu, có phải không?”

Nghiêm Thu đột nhiên khóe mắt có chút ướt, trong lòng nhất thời rối bời các suy nghĩ. Đời trước y không có duyên với tình thân, khi còn nhỏ vô cùng hâm mộ các bạn học đều có ba mẹ bọn họ yêu thương. Nhất là mỗi lần mời họp phụ huynh, nhà người ta đều có cha mẹ tới tham gia, nhà hắn chỉ có mình hắn. Bà nội thân thể không tốt, đối với sinh hoạt của y cũng không thể chăm nom quá nhiều. Y từng nghĩ, chẳng sợ bởi vì thành tích không tốt, bị cha đánh một trận cũng tốt a. Hiện tại, ở nơi dị giới này, y tìm được người yêu, bây giờ lại sắp có một đứa con chảy cùng dòng máu (huyết mạch tương liên) với mình, làm sao có thể không vui?

Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Thạch Hoài Sơn, Nghiêm Thu không khỏi muốn cười, “Ta nào biết, ta cũng không phải đại phu.”

A cha Đại Thành phi thường có ánh mắt, biết vợ chồng son người ta hiện tại khẳng định muốn hảo hảo trò chuyện, ông cũng không lưu lại lâu, chi một tiếng liền rời đi.

Thạch Hoài Sơn muốn lên kháng ôm Nghiêm Thu trong chốc lát. Lúc này mới nhớ tới, tay mình bẩn, ngay cả tay Nghiêm Thu cũng làm dơ theo. Vội vàng cọ rửa qua một lần, còn giúp Nghiêm Thu lau qua một chút. Bây giờ cũng không thể giống như ngày trước, không sạch sẽ một chút, đối hài tử không tốt.

“Còn khó chịu không?” Thạch Hoài Sơn nhẹ nhàng xoa xoa hai bên thái dương cho Nghiêm Thu.

“Tốt hơn nhiều. Chỉ là bị mùi tanh của cua làm cho muốn nôn một chút thôi.” Nghiêm Thu giữ chặt tay Thạch Hoài Sơn, không để hắn tiếp tục xoa bóp nữa, người như vậy cũng đã mệt mỏi một ngày, y còn chưa khó chịu tới mức cần người xoa bóp đầu cho mình. “Ta không sao, ngươi nghỉ một lát rồi đi xử lý con mồi đi.”  Con mồi bắt được đều phải xẻ thịt và lưu trữ ngay lúc đó, vì nếu để lâu, thi thể sẽ trở nên cứng, da cũng không dễ lột.

“Không có việc gì, ta bồi ngươi thêm chốc nữa.” Thạch Hoài Sơn trong lòng tràn đầy đều là vui sướng.

Ngày hôm sau, Thạch Hoài Sơn liền dẫn Nghiêm Thu vào thành xem đại phu.

Nghe a cha Đại Thành nói, lúc bụng còn ít tháng chịu không nổi xóc nảy. Thạch Hoài Sơn liền đem đệm chăn trong tủ toàn bộ trải ra lót trên xe la của Lưu Tam thúc, lúc ngồi xe, khá êm.

Lúc Nghiêm Thu lên xe, đều là được ẵm đi, dọc theo đường đi đều được Thạch Hoài Sơn ôm vào trong lòng, sợ xóc nảy đến y.

Hễ xe vừa nảy lên một cái, đã lập tức hỏi, “Thế nào? Có bị xóc không? Bụng có khó chịu không?”

Lưu Tam thúc bị tinh thần khẩn trương hề hề như vậy của Thạch Hoài Sơn làm cho cũng khẩn trương theo, roi cũng không dám dùng sức quất, xe la chậm rì rì vào thành.

Thạch Hoài Sơn mang Nghiêm Thu lại đi tìm Cổ đại phu.

Cổ đại phu còn nhớ rõ hai người bọn họ, thấy bọn họ đến đây, cũng không giật mình, “Có triệu chứng rồi?”

Thạch Hoài Sơn nói: “Tề quân ta hôm qua ói rất nhiều, còn choáng váng đầu. Không biết có phải hay không, đại phu ông mau nhìn xem.”

Cổ đại phu gật gật đầu, ý bảo Nghiêm Thu đưa tay qua.

Tim Nghiêm Thu đập như đánh trống, cũng đừng là lầm lẫn a, vậy đã kích động vô ích rồi.

Cổ đại phu cau mày bắt mạch, “Quả thật là có rồi. Chỉ là thai còn ít tháng quá, mạch không rõ ràng.”

Thạch Hoài Sơn không hiểu, mạch không lộ rõ, có phải hay không không tốt a? “Đại phu, vậy không sao chứ?”

Cổ đại phu trừng hắn một cái, “Đương nhiên không sao.”

Nghiêm Thu nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: “Đại phu, có gì phải chú ý không?”

Cổ đại phu đối với Nghiêm Thu, lại là một khuôn mặt tốt tính tình, “Thân thể ngươi cơ bản không tệ, chỉ cần chú ý ăn uống một chút, bình thường ít tức giận ít mệt nhọc một chút là được.”

Nghiêm Thu gật gật đầu, “Vậy ăn uống cần chú ý những cái nào?” Y một chút cũng không biết, đương nhiên phải kỹ một chút.

Cổ đại phu cũng rất kiên nhẫn, mở mồm liền nói kỹ vài thứ, cái nào ăn nhiều một chút sẽ tốt, cái nào không thể ăn, nhiều vô số kể, thật sự không ít.

Nghiêm Thu sửng sốt, nhiều như vậy? Nếu quên làm sao, “Này, này thật không dễ nhớ. Làm phiền đại phu cho ta mượn giấy bút, ta viết lại.”

Cổ đại phu không nghĩ tới Nghiêm Thu còn là một ca nhi biết chữ nghĩa, đợi lát nữa ông thấy chữ viết xinh đẹp của Nghiêm Thu, ở trong lòng hít sâu vài hơi. Tiểu ca nhi tốt như vậy, lại theo hán tử thô lỗ như vậy, thật mù mắt. Nhi tử ông sao không có mệnh tốt như thế?!

Thạch Hoài Sơn cũng không biết Cổ đại phu chướng mắt hắn như vậy, “Đại phu, có cần hay không kê một chút thuốc bổ gì đó?”

“Là thuốc ba phần độc, hiểu hay không? Không có việc gì đừng loạn uống thuốc!” Thái độ Cổ đại phu đối với Thạch Hoài Sơn hoàn toàn là ác thanh ác khí. “Còn có, sau này cấm chuyện phòng the!”

Nghiêm Thu đối với tốc độ biến sắc mặt này của Cổ đại phu chắc lưỡi, cũng không biết ông lên cơn điên gì.

Bất quá, Thạch Hoài Sơn cũng không có hơi sức để ý chút chuyện nhỏ này, không cần uống thuốc càng tốt. Nước thuốc đắng ha ha kia, hắn vẫn là không nỡ để tề quân chịu khổ ni. Chỉ là, cấm chuyện phòng the là chuyện gì xảy ra?! “Cái gì?! Vì sao a?”

“Đối thai nhi không tốt!” Cổ đại phu chỉ nói năm chữ này, khiến mặt Thạch Hoài Sơn như trái khổ qua.

“Vậy khi nào mới được?” Thạch Hoài Sơn chưa từ bỏ ý định hỏi.

Nghiêm Thu đã muốn dắt Thạch Hoài Sơn chạy nhanh đi, dọa người (xấu hổ) hay không a? Nào có người bám lấy việc này hỏi mãi chứ!

Cổ đại phu hừ một tiếng, “Ba tháng đầu, ba tháng sau cũng không được, lúc khác cũng phải kiềm chế chút.”

Thạch Hoài Sơn lập tức bi thương từ đó…

Theo y quán đi ra, Thạch Hoài Sơn vẻ mặt hơi ngẩn ngơ dẫn Nghiêm Thu lại đi mua chút gạo, hạt kê, còn có hạt hạch đào.

Nghiêm Thu lần này cũng không tiếc tiêu tiền, không có gì quan trọng hơn so với dinh dưỡng của hài tử.

Xem đại phu xong chưa được hai ngày, người trong Thạch gia thôn đều biết Nghiêm Thu có con.

Tề quân Trương Hữu Bảo là người tới cửa chúc mừng trước nhất, sau hỏi thăm xem, Nghiêm Thu còn có thể tiếp tục dạy học trò hay không.

Nghiêm Thu nói: “Đương nhiên dạy a. An Khang bọn hắn học cũng không tệ, ta còn tính toán qua hai, ba năm để bọn chúng thi đồng sinh thử xem.”

“Này, thật sự a? Nó có thể được?”

“Khẳng định được! Bọn chúng đều thông minh ni.”

“Vậy là rất tốt rồi!” Tề quân Trương Hữu Bảo cũng không có cao hứng đến quên mọi thứ, còn nhớ rõ nhắc nhở Nghiêm Thu, “Ngươi hiện tại thân mình còn có đứa nhỏ, việc trong nhà ít làm một chút đi. Có chuyện gì bảo mấy nhóc con này làm! Mấy việc tưới nước cho gà ăn, đều được.”

Nghiêm Thu nói: “Biết, yên tâm. Có việc ta chắc chắn sẽ không khách khí.”

Thạch Hoài Sơn mấy ngày này trừ bỏ ngọt ngấy bên người Nghiêm Thu, chính là ở trong núi săn thú. Việc trong ruộng toàn bộ không quản, nghĩ dù sao cũng đã mướn hai nhi tử nhà Đại Thành cùng Lưu Tam thúc giúp đỡ.

Lúc trước đậu tương trồng trong ruộng, đều là bọn hắn giúp thu.

Đậu tương trồng vào mùa xuân thu hoạch mùa hè, một mùa rất ngắn. Một vụ này thu hoạch được không ít, còn đưa qua cho nhà Đại Thành một ít.

A cha Đại Thành còn dạy cho Nghiêm Thu làm tương đậu nành như thế nào.

Mấy công việc này, hiện giờ Nghiêm Thu càng ngày càng quen tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi