XUYÊN VIỆT CHI DỊ THẾ HỒ KHẨU

Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu chân trước vừa mới vào cửa chính, a cha Đại Thành chân sau đã vào cùng.

“Tính toán thời gian, nghĩ các ngươi chắc cũng sắp trở về rồi.” Tiếng A cha Đại Thành nói chuyện sang sảng, xem ra người rất có tinh thần.

“Ngươi này thời gian tính thật chính xác.” Nghiêm Thu cười nói, “Ngươi trước lên kháng ngồi, ta sắp xếp mấy món đồ này một chút.”

Thạch Hoài Sơn vội vàng nhận lấy, lúc này nào dám để Nghiêm Thu xách đồ, “Ta đi sắp xếp, ngươi nói chuyện cùng a cha Đại Thành đi.”

Nghiêm Thu cũng không từ chối, “Được rồi, ngươi bỏ trên mặt đất phòng bếp là được, lát nữa ta sẽ làm tiếp.” Trong phòng bếp, vật gì để chỗ nào, đều là Nghiêm Thu quản lý, thật sợ Thạch Hoài Sơn làm rối loạn.

Thạch Hoài Sơn ứng một tiếng, mang theo mấy cái túi nhỏ liền đi vào bếp.

“Mua nhiều đồ như vậy? Đều là đồ gì vậy nha?” A cha Đại Thành tò mò nhìn, ngắm nghía xem xét các túi thêm vài lần.

Nghiêm Thu nói: “Đều là chút gạo kê, hạch đào gì đấy.”

“Hạch đào tốt, ngươi nên ăn nhiều một chút. Đúng rồi, lần trước đến đã quên lấy mấy món này cho ngươi.” A cha Đại Thành xách một bao nhỏ đưa cho Nghiêm Thu.

“Là gì a?” Nghiêm Thu đặt lên kháng mở ra xem.

“Đều là quần áo cùng tã lót Tịch Sinh mặc lúc mới sinh. Ta nói với ngươi nha, quần áo cũ như vậy mặc mới tốt, mềm mại! Ngươi cũng không cần lại làm đồ mới, tiểu hài tử mau lớn lắm, mỗi ngày một bộ dáng, quần áo cũng mặc không được lâu, có hai, ba bộ là đủ rồi.”

Nghiêm Thu hý hoáy giở qua giở lại mấy bộ quần áo nho nhỏ, quần áo nhỏ như vậy, vô cùng đáng yêu, nhìn sao cũng khiến người ta yêu thích. Có điều, vừa nghĩ tới trong bụng là hai đứa, Nghiêm Thu hơi ngượng ngùng nói: “Vẫn là phải làm hai bộ mới, như vậy không đủ mặc. Hôm nay vào thành, đại phu nói, ta… ta mang song thai.”

A cha Đại Thành ngây người một lúc, giây sau liền ngao một tiếng, “Gì?! Song thai?!”

Nghiêm Thu gật gật đầu, mặt nóng đến sợ.

A cha Đại Thành một phát bắt lấy tay Nghiêm Thu, “Ngươi này cũng thật không chịu thua kém a! Thành thân rồi liền mang hài tử, lần này sinh lại là song thai. Mộ của nhà lão Thạch có thể tỏa khói xanh rồi*!”

Nghiêm Thu không biết nói gì mới tốt, chỉ cười cười không lên tiếng.

A cha Đại Thành lại nói: “Theo ta thấy nha, tốt nhất lần này sinh hai cái tiểu tử! Cũng không phải là ta xem trọng tiểu tử, nhà các ngươi nha, về sau sản nghiệp sẽ không nhỏ. Tiểu tử vẫn hơn, như vậy mới có sức lao động, làm chuyện gì đều có người đứng ra gánh vác. Ca nhi nói sao vẫn là kém một ít.”

Nghiêm Thu ngược lại không có nghĩ xa như vậy, “Đây cũng không phải muốn gì thì được đó nha, thuận theo tự nhiên đi.”

A cha Đại Thành bộc trực quen rồi, lời này nói xong, liền cảm thấy bây giờ đã nói những thứ này cũng không tốt, vội nói: “Cũng phải. Cũng trách ta, lúc này đáng lẽ không nên nói mấy cái này cùng ngươi, ngươi đừng nghĩ nhiều, hài tử không bệnh không tai đã là tốt rồi.”

“Ân, ta không nghĩ nhiều.”

A cha Đại Thành từ nhà Thạch Hoài Sơn trở về không quá hai ngày, người trong thôn đều biết, tề quân Thạch Hoài Sơn mang song thai. A cha Đại Thành nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa đây là chuyện tốt, cũng không có gì cần giấu diếm.

Người Thạch gia thôn hâm mộ đến choáng váng, sao chuyện tốt gì đều có thể để Thạch Hoài Sơn gặp được ni! Này là kiếp trước đã tích bao nhiêu đức rồi?!

Thạch Khang Toàn tức giận không nhẹ, thằng con hoang kia cắt đứt quan hệ với ông ta, sao còn có thể càng sống càng tốt ni? Càng nghĩ càng nghẹn một cục tức, chặn ngay ngực ông ta đến khó thở. Ông ta không cam lòng nghĩ, ngày còn rất dài, sẽ có một ngày thằng con hoang kia sẽ quỳ xuống cầu xin nhận lại ông ta.

Mà tề quân Thạch Khang Toàn lại nghĩ tới đứa con mù của mình ngày đó, hiện tại có lẽ ngay cả xương cốt cũng không còn… Nhớ rồi lại nghĩ, hắn liền mong chờ, ngóng trông đứa bé kia của Nghiêm Thu cũng không được tốt. Dựa vào cái gì chỉ có hài tử của hắn trời sinh có tật?

Còn có tề quân nhà người khác, bụng đã nhiều năm không có động tĩnh, tìm cớ chạy đến nơi này của Nghiêm Thu, muốn cọ cọ thai khí. Một ca nhi, không có con ở bên người, không thể đứng vững chân ở nhà chồng.

Nghiêm Thu ngược lại không để ý, coi như có người cùng nói chuyện phiếm.

Qua vài ngày, thôn trưởng đã thống kê xong những nhà có ý định sang năm trồng lúa nuôi cua trong thôn.

Tổng cộng 12 nhà, mỗi nhà trồng cũng không nhiều, đều khoảng 3, 4 mẫu.

Thôn trưởng nói: “Ta thấy như vậy rất tốt, không nhiều không ít. Lập tức quá nhiều người nuôi, ta còn thật lo lắng bán không được.”

Thạch Hoài Sơn một năm nay cùng Nghiêm Thu học không ít chữ, cơ bản cũng đọc được. Cầm danh sách nhìn nhìn, đều là những gia đình nhiều người nhiều đất trong thôn. “Mọi người động tác thật nhanh, ngay cả mướn nhà ai làm giúp đều định xong hết.”

Thôn trưởng cười nói: “Cũng phải a, chuyện kiếm tiền này, ai cũng muốn nhanh lên.” Aiz… kiếm ăn từ mặt đất cũng không dễ dàng nha. Rất vất vả mới có được một cách kiếm tiền, có thể không tích cực sao? Đều nghèo đến sợ a.

Nghiêm Thu hiện tại càng ngày càng lười, còn luôn buồn ngủ.

Mỗi ngày tiễn học sinh về rồi, liền phải ngủ một giấc no.

Trương An Khang hôm nay học xong, chậm chà chậm chạp chưa đi về.

“An Khang, sao vẫn chưa về nhà?” Nghiêm Thu hỏi nhóc.

Trương An Khang nói: “A cha ta nói ta lưu lại cùng tiên sinh nhiều một chút.”

“Vì sao?”

“A cha ta nói, tiên sinh có em bé, ở cùng tiểu tử nhiều chút, có thể sinh được tiểu tử.”

Nghiêm Thu dở khóc dở cười, “Nào có cách nói này. Không cần đâu, ngươi mau đi tìm mấy tiểu tử kia chơi đi, không cần bồi ta.”

Trương An Khang nhìn nhìn cửa, lại ngó ngó Nghiêm Thu, trong lúc nhất thời khó có thể lựa chọn, “Thật không cần a? Vậy nếu không sinh được tiểu tử phải làm sao a?” Không thể được, nhóc vẫn là ở lại cùng tiên sinh đi.

“Không sinh tiểu tử cũng không sao. Ca nhi cũng tốt ni.” Nghiêm Thu lấy một nắm hạch đào, bỏ vào trong túi bé, “Đi chơi đi, đều đang bên ngoài chờ ngươi ni? Tiên sinh buồn ngủ, một lát sẽ đi ngủ, không cần ngươi bồi.”

Trương An Khang hình như vẫn chưa yên tâm, “Thật sự a?”

Nghiêm Thu xoa xoa đầu của nó, “Thật sự!”

Trương An Khang lúc này mới đi.

Thời gian thoáng cái đã trôi qua.

Nghiêm Thu tỉnh giấc, ngơ ngác ngồi dậy, lướt mắt một vòng quanh phòng, Thạch Hoài Sơn không có ở nhà.

Vừa định xuống kháng nhìn xem, Thạch Hoài Sơn liền từ bên ngoài đi vào, dừng ở cửa phủi phủi tuyết rơi trên người, “Tỉnh? Đừng xuống giường, trên mặt đất lạnh. Bên ngoài tuyết đang rơi.”

“Rơi đã bao lâu?” Trước khi y ngủ còn chưa có rơi ni.

“Hơn hai canh giờ rồi, rất lớn. Xem kiểu này, ngày mai cũng không ngừng được.”

“Thực nhanh a, thoáng cái lại đến mùa đông rồi.” Chỉ chớp mắt, y đến nơi đây đã sắp hơn một năm. Ngay cả hài tử cũng có, nhưng vẫn có cảm giác không chân thật như vậy. Bởi vì quá hạnh phúc.

“Có đói bụng không? Hâm nóng chút cháo uống ha?” Thạch Hoài Sơn đem khí lạnh trên người mình đều phủi sạch, mới ngồi lên kháng.

“Không đói bụng, rót cho ta miếng nước uống là được.” Y hiện tại bụng quá lớn, ăn cái gì cũng cảm thấy đầy bụng khó chịu.

“Nước làm sao no bụng được, nghe lời a, uống chút cháo.” Thạch Hoài Sơn trong khoảng thời gian này đau lòng không chịu được, Nghiêm Thu mang song thai, cao hứng thì cao hứng, nhưng mà bị giày vò rất nhiều. Thai được nhiều tháng, ăn cũng ăn không ngon, mấy tháng trước dưỡng béo ra, nay lại gầy đi.

“Vậy được, cắt thêm chút dưa chuột muối chua cho ta đi.” Lúc lập thu (mấy ngày đầu tháng 9), đã ngâm một vò dưa chuột**, thật sự muối đúng lúc rồi. Nhờ vào món này, ăn cùng với cháo nên nhìn chung cũng có thể ăn một chút. Nghiêm Thu cũng là sợ không bổ sung đầy đủ dinh dưỡng sẽ đối hài tử không tốt, khó chịu hơn cũng buộc chính mình ăn một ít.

Vài ngày trước vào thành để Cổ đại phu nhìn một cái, cũng không có vấn đề gì. Chính là hiện tại tuyết lớn phủ khắp núi đồi, ngày đông như vậy thật sự không có cách đi kiểm tra.

Cổ đại phu tính ngày, khoảng chừng qua năm mới sẽ sinh, song thai thông thường sẽ sinh sớm vài ngày.

Thạch Hoài Sơn quay về thôn liền sắp xếp tốt người đỡ đẻ, tới gần mấy ngày đó để người đỡ đẻ tùy thời ở nhà chờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi