XUYÊN VIỆT CHI DỊ THẾ HỒ KHẨU

Thạch Liễu trong giây lát bị hù đến mất cả tiếng, miệng nửa há, trừng lớn mắt, vẻ mặt khiếp sợ, nhưng một tiếng cũng không dám phát ra.

Nghiêm Thu tuy cảm thấy như vậy rất hả giận, nhưng lại lo lắng có ảnh hưởng không tốt. Bị một tiểu ca nhi chặn ở cửa kêu khóc, không biết sẽ bị người trong thôn truyền thành cái dạng gì ni!

Nghiêm Thu đang nghĩ làm thế nào để khiến hai người không biết xấu hổ này rời đi, a cha Đại Thành đã đến, “Làm gì đó? Ở cửa nhà người ta khóc gì a? Đây là muốn cho người trong thôn nhìn thấy, lại tưởng rằng Hoài Sơn khi dễ các ngươi đâu.” A cha Đại Thành giọng cũng không nhỏ, đây là để cho người gần đó nghe đâu. Mỗi nhà cách nhau không xa, cũng có vài chỗ tốt, cả tiếng mèo kêu trong sân nhà ai cũng nghe được.

“A cha Đại Thành, sao ngươi lại đến đây?” Nghiêm Thu tuy rằng trong lòng cao hứng, biết a cha Đại Thành đây là giúp bọn hắn mà đến đây. Nhưng vẫn hỏi một câu, sợ ông thực sự có chuyện gì cần. Vì thường ngày người trong thôn ăn xong cơm chiều, không có việc gì cũng sẽ không đi ra, thế giới này trời tối sớm, cơm chiều xong, trời cơ bản cũng tối đen.

A cha Đại Thành nói: “Này không phải là gào khóc để người ta đến a! Ở nhà của ta cũng nghe thấy tiếng.”

Thạch Hoài Sơn sớm đã bị phiền đến không chịu nổi, đối a cha Thạch Liễu nói: “Chút bột ngô đó của các ngươi, chỉ có thể đổi hai cân thịt, muốn đổi liền đổi, không đổi liền đi nhanh lên!”

A cha Thạch Liễu trộm liếc mắt, đánh giá sắc mặt Thạch Hoài Sơn, thấy hắn một bộ dáng sắp nổi giận, nghĩ thầm xem ra là thật không thể cho bọn hắn chiếm tiện nghi, bèn nói: “Vậy đổi hai cân đi.” Nghĩ nghĩ lại nói: “Cân nhiều hơn một chút a.”

Thạch Hoài Sơn không trả lời ông, xoay người đi vào viện cắt thịt.

Nghiêm Thu đưa tay nói: “Đưa bột ngô cho ta đi.”

A cha Thạch Liễu nắm chặt bao bột nói: “Này còn không có đưa thịt cho ta đâu…”

Nghiêm Thu bị nói lại cũng sắp nổi nóng, “Ta còn có thể thiệt thòi ngươi chút bột ngô đó a? Hoài Sơn không phải đã đi cắt thịt rồi sao.”

A cha Đại Thành mặc kệ gã, đi đến giật lấy bao bột trong tay a cha Thạch Liễu. Ông cũng là không an tâm số bột ngô này, sợ bên trong bị trộn lẫn vỏ trấu gì đó. Mặt trời đã xuống núi, cũng nhìn không quá rõ, tay quơ hai nắm, sờ sờ, phía trên cảm giác tạm được. Lại quơ hai nắm phía dưới, quả nhiên có chút vụn trấu. Sàng chút vụn trấu này ra, bốn cân bột ngô, chỉ còn ba cân rưỡi.

A cha Đại Thành thật sự là bị chọc tức, người này gian trá[1] đến mức này, đã lớn tuổi như vậy, thật không cần mặt mũi? A cha Đại Thành trực tiếp nói cùng Nghiêm Thu: “Đi bảo Hoài Sơn cắt ít chút, bột ngô này trộn lẫn vụn trấu!”

A cha Thạch Liễu cũng giận, giận a cha Đại Thành xen vào việc của người khác. Nếu đổi thành Nghiêm Thu bọn hắn, nhẹ bớt chút ít, chắc chắn sẽ không kiểm cẩn thận như vậy. Nhưng chuyện này nói ra cũng là gã đuối lý, không dám oán trách gì.

Lúc này, Thạch Hoài Sơn xách theo thịt đã cân xong đi tới. Lời của a cha Đại Thành hắn cũng nghe thấy, nhưng hắn thật sự lười so đo chút chuyện ấy, bèn nói: “Không nói cái khác nữa, cứ theo hai cân thịt đổi cho các ngươi. Chỉ đổi lần này, sau này sẽ không cho nhà các ngươi đổi thịt nữa.”

“Vì sao a?” a cha Thạch Liễu ngoài ý muốn, nếu không thể đổi thịt, từ nay về sau muốn ăn thịt phải đi vào trong thành mua, qua lại khó khăn không nói, còn phải tốn không ít tiền.

Trước khi Thạch Hoài Sơn chưa đổi thịt cho người trong thôn, tất cả mọi người đều là vào thành mua thịt. Thịt trong thành đắt lắm ni, chỉ có những nhà nào có trẻ con, thỉnh thoảng mới mua một miếng thịt lớn cỡ bàn tay, bồi bổ cho hài tử, đỡ thèm một chút. Đợi đến ngày tết, người nào trong thôn có nuôi heo sẽ giết thịt, lúc đó mới có thể mua khối thịt lớn chút.

Vốn lúc Thạch Hoài Sơn chỉ có một người mà sống qua ngày, là không có chuyện đổi thịt vừa nói trên. Một là do hắn mỗi ngày đều không ở nhà, không phải chui vào trong núi, chính là chạy vào trong thành. Hai là hắn cảm thấy mình chỉ có một người, có thể đi ngang chào hỏi cùng người trong thôn là được rồi, không cần phải bày ra mấy chuyện phiền phức này. Bây giờ hắn đã thành thân, có tề quân. A cha Đại Thành cùng thôn trưởng đều nói, từ nay về sau cũng không chỉ một mình hắn qua ngày, sau khi có hài tử, từng đời ở trong thôn sẽ bén rễ đâm chồi ở đây, chẳng lẽ vẫn không cùng người trong thôn kết giao một chút sao?

Sau đó mới có chuyện đổi thịt này, người trong thôn đón nhận sự giao kết của hắn, sau này ở trong thôn ra vào cũng có thể nói chuyện vài câu.

“Không vì gì! Ta không thích cho nhà các ngươi đổi.” Thạch Hoài Sơn nói rất không khách khí. Nghiêm Thu cũng biết hắn là thật tức giận, ngày hôm nay y là lần đầu thấy Thạch Hoài Sơn tức giận, cảm thấy cái khuôn mặt than này khá là khốc.

A cha Thạch Liễu nói: “Ngươi đừng như vậy a. Kia, kia lần tới ta mang đủ lương thực đến còn không được a?”

“Không cần.” Thạch Hoài Sơn nói chuyện thực bình thản, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, lại làm cho người ta sợ hãi. Thạch Liễu mới vừa rồi bị hắn dọa, hiện tại cũng không dám nói gì. Gã nhớ tới bộ dạng Thạch Hoài Sơn khi mới vừa trở về thôn, ánh mắt cũng lạnh băng, toàn thân tràn ngập lệ khí. Hai năm qua, Thạch Hoài Sơn nhìn ôn hòa không ít, bọn hắn cũng đã quên.

Thạch Hoài Sơn ở trước mặt a cha Thạch Liễu, đem thịt bỏ lên cái cân, vừa cân chính là đúng hai cân, “Được rồi, đi nhanh lên đi.”

A cha Thạch Liễu xách thịt trong tay, vẫn đang rối rắm, sợ cân này không chính xác. Muốn nói chút gì đó, vừa chống lại ánh mắt Thạch Hoài Sơn, liền gì cũng không dám nói, dắt Thạch Liễu bước nhanh đi.

Thạch Liễu vừa đi còn vừa nức nở, thật giống như chịu ủy khuất to lớn.

A cha Đại Thành thấy chuyện đã xong, bèn nói: “Vậy là không có việc gì rồi, ta trở về đây, hai ngươi cũng đừng nghĩ đến mấy người khó ưa đó, cũng không cần lo lắng có người bàn tán, ngày mai ta đi ra ngoài tìm người nói nói một chút.”

Có a cha Đại Thành ở, thật sự là cái gì cũng không cần quan tâm. Nghiêm Thu nói cám ơn, nhìn thấy a cha của Đại Thành vào sân nhà ông, mới theo Thạch Hoài Sơn trở về phòng.

Nghiêm Thu rót nước ấm, để Thạch Hoài Sơn ngâm chân, sau đó đem giường trải tốt, liền chuẩn bị ngủ.

Thạch Hoài Sơn ngồi ở bên cạnh kháng ngâm chân, nhìn Nghiêm Thu vểnh lên cái mông ở trên kháng bận rộn, không khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô.

Gần nhất hai người ở chung đã có chút thân thiết hơn.

Thạch Hoài Sơn có thể cảm giác được Nghiêm Thu tựa hồ cũng không ghét hắn đụng chạm, có khi lơ đãng hoặc cố ý sờ cái tay nhỏ bé gì đó, Nghiêm Thu cũng không có tức giận. Vậy có phải hay không có thể tiến gần hơn một bước ni? Thạch Hoài Sơn đối với lần này khá mong chờ, nhưng bỗng nhiên cứ như vậy đi qua nói muốn cùng Nghiêm Thu viên phòng, có thể hay không rất kỳ quái, rất đường đột? Thạch Hoài Sơn do dự không quyết, đối với Nghiêm Thu, hắn quá để ý, cho nên không thể không thật cẩn thận.

“Sáng mai ta vào thành một chuyến, trong nhà có gì muốn mua không?” Thu thập thoả đáng, sau khi nằm xuống, Thạch Hoài Sơn hỏi.

“Vào thành?”

“Ân, trong nhà da thú tích trữ không ít a. Hiện tại đúng là thời gian người ở huyện thành mua da làm quần áo mùa đông, có thể bán giá tốt nhất.”

“Vậy được, ngươi ở trong thành cẩn thận một chút. Lần trước không phải cùng ngươi nói qua, hai bộ áo bông kia của ngươi đều không thể mặc nữa a? Vừa đúng lúc, lần này mang chút vải trở về. Ngoài cái đó ra cũng không có gì cần mua, ăn ăn uống uống cũng đủ dùng qua mùa đông.” Tuy rằng rất muốn ăn cơm, nhưng Nghiêm Thu cũng rất tiếc tiêu số tiền đó.

“Mang về cho ngươi thêm một xấp vải a? Ngươi chỉ có một bộ quần áo này, quần áo mùa đông cũng không có đâu.”

“Không cần, a cha Đại Thành cho ta một bộ, lúc ông còn trẻ mặc, hiện tại mặc không vừa nữa. Ta đã xem, còn rất tốt đâu.”

“Vậy cũng phải làm thêm một bộ, dù sao cũng phải có một cái đổi lấy mặc.”

Nói đến vậy, Nghiêm Thu cũng không bàn ra nữa, chính là nói: “Vậy ngươi đừng lại mua vải quá tốt a, a cha Đại Thành nói vải màu lam kia rất đắt, làm ta mặc cũng không dám làm việc, chỉ sợ làm hư.”

Hai người nằm ở trên giường lên kế hoạch sống sau này, rất hứng thú, Thạch Hoài Sơn nở nụ cười, “Được, yên tâm đi, ta trong lòng biết tính toán.”

./.

[1] Nguyên văn “gà tặc” aka kẻ trộm gà, ta nghĩ ý nói ổng giống hồ ly ah, hồ ly hay trộm gà ah.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi