XUYÊN VIỆT CHI HOÀN KHỐ NỮ

Mỗi ngày êm đẹp trôi qua, sau hai tháng hoàng thượng mới chuẩn cho cái tấu chương kia. Sẫm Hảo Nguyệt vui đến nỗi bỏ luôn thói quen khóc lóc mỗi sáng của mình.

Cuối năm nay nàng cùng Quân Tử Lan chỉ cần học ở Thư Lạc các rồi hồi phủ, vì hoàng thượng bảo các nàng còn nhỏ đến năm tuổi mới được tiến vào Luyện Quân khu.

Trong khoảng thời gian này Trúc viên của Sẫm Hảo Nguyệt cũng hoàn thành. Nàng ở Trúc viên bày tiệc lớn đãi Sẫm Hảo Lân, Quân Tử Lan, Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên khánh tân viện. Cả nha hoàn bà tử đều là người mới tuyển vào phủ, bọn họ đều phải tuân thủ theo thói quen sinh hoạt của nàng.

Đến đầu mùa đông tuyết rơi nhẹ hạt, hung tin ập đến khắp các ngõ ngách trong kinh thành. Các nước lân bang có ý đồ tấn công nên hoàng thượng phái bốn vị tướng quân cùng gia quyến ra thành ở biên quan chấn giữ.

Sau một phen suy nghĩ cùng thảo luận Sẫm Bí Uy quyết định mang theo Phí Khả Doanh cùng Sẫm Hảo Lân rời đi. Hắn vốn muốn mang cả Sẫm Hảo Nguyệt cùng đi lại sợ Sẫm Minh Kiệt một mình tịch mịch, lại sợ Sẫm Hảo Nguyệt ra đó chịu khổ. Vì phía Tây luôn luôn thiếu nước mà nữ nhi của hắn chính là ghét dơ bẩn.

Lại nói hoàng thượng miệng thì bảo mang gia quyến thực chất chính là giữ lại con tin để tránh bọn họ cầm binh quyền trong tay cấu kết phiên bang tạo phản. Sở dĩ cho phép mang theo gia quyến là bởi vì không có hạn định ngày về.

Đám tướng quân kia bị giữ lại trưởng tử với lý do lưu lại trong cung bồi dưỡng nhân tài. Hắn còn phụ thân lại giữ chức quốc công còn là trọng thần hai triều nên Sẫm Hảo Lân được buông tha.

Lại nói Sẫm gia năm đời mới có tôn nữ nên khi hoàng thượng biết hắn lưu lại Sẫm Hảo Nguyệt cũng cực kỳ cao hứng. Hắn phân phó hạ nhân chất đồ lên xe ngựa, Phí Khả Doanh bận bịu lo ngân lượng cùng lương thực ở dọc đường.

Sẫm Hảo Nguyệt một mặt mang đầy nước mắt chạy đến ôm lấy soái cha làm nũng: “Cha đừng đi.” Chung đụng cũng một thời gian, đột nhiên lại bị hoàng thượng tách ra ai mà chịu nỗi chứ.

Sẫm Bí Uy lần đâu nghe nữ nhi gọi mình cũng là xúc động không nói nên lời. Hắn bế nữ nhi lên hôn lên cái mũi nhỏ nhắn của nàng giải thích: “Vi phụ phải vì nước giúp sức không đi không được, đây là trách nhiệm của võ tướng chúng ta.”

“Vậy thì không làm võ tướng nữa.” Vì sao võ tướng lại phải hy sinh còn đám văn thần lại ở nhà hưởng phúc chứ. Nhưng nàng cũng biết là võ tướng thăng chức nhanh hơn văn thần đương nhiên phải khổ cực hơn.

Hắn kiềm chế cảm xúc nhẹ giọng dặn dò: “Nguyệt nhi ở lại cùng gia gia phải ngoan có biết không, vi phụ đi sẽ rất nhanh lại trở về.”

Sẫm Hảo Nguyệt khóc lóc không thôi liên tục làm nũng: “Người ta cũng muốn đi.” Tất cả nước mắt đều bị nàng bôi cả vai áo trên vai của soái cha.

Đám hạ nhân trong phủ cũng là cực kỳ xúc động a. Sẫm Bí Uy làm bao nhiêu thứ Sẫm Hảo Nguyệt cũng không chịu mở miệng gọi, không ngờ đến khi nàng gọi chính là chia ly rồi.

“Nguyệt nhi cũng đi cùng lấy ai bồi gia gia, chuyện của gia gia phải giao cho Nguyệt nhi rồi.” Sẫm Bí Uy đầy yêu thương vuốt ve khuôn mặt khả ái của nữ nhi. Tuy là hai tiểu gia hỏa có khuôn mặt y hết nhau nhưng tính cách rất khác, lại nói sau này trưởng thành cũng sẽ không giống a.

Sẫm Hảo Nguyệt cắn cắn môi, nàng đương nhiên biết lý do hắn làm như vậy rồi. Nàng đã từng vô tình nghe được soái gia gia cùng soái cha trò chuyện trong thư phòng cơ mà.

“Nhỡ người ta ở đây bị khi dễ thì sao?”

“Kẻ nào dám khi dễ Nguyệt nhi liền có gia gia phạt họ.” Sẫm Bí Uy phì cười, bình thường nàng toàn bắt nạt hạ nhân trong phủ, nào có người nào dám khi dễ nàng.

“Nhưng là gia gia không ở trong phủ người ta sẽ bị khi dễ nha.” Sẫm Hảo Nguyệt nói lên mục đích của mình. Nếu lỡ như hôm nào Sẫm Minh Kiệt bận rộn, đám thiếp thất ở nhà lộng hành, nàng mang thân thể ba tuổi này cũng không làm được gì a.

Nếu bọn họ đứng xa nàng thì nàng còn có thể dùng đồ phóng đến. Nhưng nếu đám người đó đồng loạt nhào đến nàng chính là phải đưa tay chịu trói rồi.

Sẫm Bí Uy nghe cũng cảm thấy có lý liền mang chìa khóa của đương gia chủ mẫu trao vào tay nữ nhi của mình cũng không quên dặn dò rất nhiều thứ. Sau đó còn trước mặt hạ nhân nghiêm túc cảnh cáo một phen.

Sẫm Hảo Lân được Sẫm Minh Kiệt dặn dò xong liền chạy ra nắm lấy chân tiểu tỷ tỷ ngẩng đầu nghẹn ngào hỏi: “Nguyệt nhi thực sự không đi cùng chúng ta sao?” Lúc này mắt hắn cũng ngấn lệ, khuôn mặt nhỏ vốn khả ái này đỏ ửng vì nén khóc nên cũng là khả ái hơn.

Sẫm Hảo Nguyệt được soái cha thả xuống liền ôm lấy tiểu đệ đệ, đã rất lâu rồi nàng không có thấy hắn khóc. Hắn luôn kiên cường, luôn miệng bảo muốn bảo vệ nàng cùng mỹ nương nên không cho phép bản thân khóc.

“Ta ở lại bồi gia gia không đi cùng ngươi.”

“Ta muốn Nguyệt nhi đi cùng.” Sẫm Hảo Lân đưa tay lên lau giọt nước mắt sắp rơi xuống.

Hắn cùng tiểu tỷ tỷ từ khi sinh ra đến giờ chưa từng tách nhau, đến khi trở về Sẫm gia bị tách viện, hắn cũng muốn chạy đến cùng viện với tiểu tỷ tỷ nhưng bị nương ngăn lại. Rồi lại bị tách khi tiến cung học, vốn nghĩ sẽ không còn nữa thì giờ lại không biết khi nào mới được gặp.

“Ta đi cùng ngươi, gia gia sẽ rất tịch mịch, ta ở đây chờ ngươi trở về, không được đi quá lâu có biết không?” Sẫm Hảo Nguyệt buông tiểu đệ đệ ra mỉm cười dặn dò trong nước mắt. Lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân giống tỷ tỷ của hắn.

Sẫm Hảo Lân gật gật đầu, kim quan trên tóc lại lúc lắc theo rồi rơi xuống đất. Sẫm Hảo Nguyệt khom người nhặt lên đưa cho hắn.

Phí Khả Doanh làm xong việc cũng bước vào ôm lấy Sẫm Hảo Nguyệt hôn vài cái dặn dò rất nhiều thứ. Nếu không phải vì trách nhiệm thì cũng không cần phải tách ra lâu như vậy rồi.

Sau đó nàng bế nữ nhi bước ra ngoài, đứng ở đại môn đưa nàng cho Sẫm Minh Kiệt rồi cùng nhi tử bước lên xe ngựa. Sẫm Bí Uy cưỡi ngựa đi đầu đoàn người, cũng không dám xoay đầu lại sợ bản thân sẽ tiếc nuối nữ nhi.

Sẫm Minh Kiệt bế Sẫm Hảo Nguyệt nhìn theo chiếc xe ngựa cùng khuôn mặt nhỏ của Sẫm Hảo Lân đang từ cửa sổ xe ngựa nhìn ra. Đến khi xe ngựa đi khuất bọn họ mới bước vào trong phủ.

Hoa tuyết bay lất phất trong gió, hình bóng của đoàn người bỗng chốc cũng mờ nhạt như thể có một trướng mạn ngăn trở vậy. Không khí trong thành hiện tại chính là đầy thê lương.

Do tin tức nhận được quá khẩn cấp nên đến cùng nhau dùng một bữa cơm cũng không có thời gian. Trong một ngày bốn chiếc xa ngựa từ bốn tướng quân phủ chạy sang bốn cửa thành khác nhau.

Dân chúng bên trong thành nhốn nháo không thôi. Một phần bàn tán về việc giác ngoại xâm một phần bàn tán về Sẫm gia. Bọn họ nhận nhau chưa bao lâu lại bị tách ra nữa rồi.

Sẫm Hảo Nguyệt là thê thảm nhất, trong một ngày không những cha nương cùng thân đệ đệ rời đi mà khuê mật là Quân Tử Lan cũng không ở. Sẫm Minh Kiệt phải an ủi rất lâu nàng mới ngủ.

Sau ngày hôm đó Sẫm Hảo Nguyệt là người quyền hành nhất trong phủ. Mọi người làm gì cũng phải thông qua nàng ngay cả chi chút bạc mua đồ tiêu dùng cá nhân.

Sẫm Minh Kiệt đương nhiên không có ý kiến bởi vì hậu đại của võ tướng thì phải biết lãnh đạo, tôn nữ tài hoa như cậy còn biết đi đâu tìm. Lại nói sớm học chưởng quản như vậy cũng rất tốt a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi