XUYÊN VIỆT CHI HOÀN KHỐ NỮ

Chiều đến Sẫm Hảo Nguyệt hồi phủ ngồi ở bàn cơm thấy Sẫm Minh Kiệt liên tục chau mày lại bất giác thở dài mấy lần nhịn không được liền hỏi: “Gia gia là đang nghĩ đến chuyện Hắc Bạch Vũ?”

Sẫm Minh Kiệt cũng không chút ngạc nhiên khi nàng đoán được, bởi vì những năm gần đây nàng cùng Sất Duệ Kỳ đi càng ngày càng gần, biết được cũng không có gì là lạ, lại nói, khắp kinh thành hiện nay mở miệng liền là chuyện này.

“Ân, sắp đến sứ thần Lam Hưng quốc hoàng thượng đặc biệt sau người làm một tượng bạch ngọc hạc tặng cho đế vương của bọn họ, tác phẩm sắp đến ngày hoàn thành lại sợ bị Hắc Bạch Vũ cướp đi liền giao trọng trách này cho ta.”

Mắt của Sẫm Hảo Nguyệt lóe sáng, đây chính là cơ hội để nàng gặp được Hắc Bạch Vũ nha. Nàng cũng sinh trưởng trong hắc đạo nên đối với hành động của hắn cũng không có bài xích. Nàng cũng muốn thử xem, một người cổ đại có thể so với trí tuệ của hiện đại không.

“Thật tốt nha, vậy ngày mai ta liền đi an bài chỗ để.”

Sẫm Minh Kiệt bên này đang lo lắng đại nạn lâm đầu thì thấy tôn nữ của mình vui vẻ như sắp đón tết. Hắn lại trọng trọng thở dài một hơi khẽ giọng trách cứ: “Ngươi chỉ biết chơi đùa, nếu chúng ta bảo vệ không tốt liền sẽ bị trách phạt a. Lần này chính là quốc thể, làm mất e là tử tội.”

Sẫm Hảo Nguyệt mắt phát sáng như tinh tú kiên định nhìn soái gia gia: “Không muốn nhận cũng đã nhận, chúng ta chỉ có thể làm tốt thôi, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, Sẫm gia chúng ta tuyệt không thua kém tên đạo tặc kia.”

Sẫm Minh Kiệt lúc này mới bật cười sảng khoái, quả nhiên là hậu đại của Sẫm gia, không lùi bước trước khó khăn, tinh thần của võ tướng phải là kiên định dũng cảm như vậy. Hắn cũng là không nên quá lo lắng nữa thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng thôi.

Hôm sau, Sẫm Hảo Nguyệt học xong liền hồi phủ, y theo hai bản kế hoạch tối qua phát thảo mà làm. Một bản dành cho Hắc Bạch Vũ, một bản dành cho danh tiếng của nàng.

Nàng đến Mật Lung viên, nơi này sáng sớm nàng đã bảo hạ nhân quét dọn sạch sẽ rồi. Hiện tại bên trong trống rỗng, nàng mở bản thiết kế của mình ra một mình ở bên trong âm thầm thực hiện không cho người khác xen vào.

Rất nhanh liền cũng qua một ngày, hôm nay Sất Duệ Kỳ cho người đến báo chuyện bên hắn đã xong. Sẫm Hảo Nguyệt mang theo binh ấn cao cấp chỉ huy ngự lâm quân xuất phủ.

Vì Sẫm Minh Kiệt được giao cho trọng trách giữ bảo nên hoàng thượng ban ấn này cho hắn giữ một đoạn thời gian. Sau khi Sẫm Hảo Nguyệt biết được liền dùng nó thay cho binh ấn bình thường. Nàng chính là nghĩ dùng ngự lâm quân để khuếch đại sự khoa trương của Sẫm gia, bành trướng sự bá đạo hoàn khố của bản thân.

Đám ngự lâm quân vừa nhìn thấy được binh ấn liền sợ đến xanh mặt, vốn nghĩ ngày mai mới đến Sẫm gia chấp hành nhiệm vụ, không nghĩ đến hôm này nhiệm vụ đã bắt đầu, lại nói, là hoàn khổ nữ của Sẫm gia đến tìm bọn họ a.

Không thể làm gì khác hơn chính là y theo mệnh là mà làm, binh ấn cao cấp cũng đã xuất không có lý do bọn họ không làm theo. Kinh hỉ hơn hết chính là Sẫm Hảo Nguyệt không mang bọn họ đến Sẫm gia mà mang bọn họ đến Văn gia, còn là bắt bọn họ đi cùng đoàn đón dâu mang tam thư lục lễ đến Giang gia cầu thân a.

Một vị đứng đầu trong đám ngự lâm quân đại biểu mọi người đứng ra phản đối: “Sẫm tiểu thư, chúng ta ngự lâm quân không phải để người tùy ý chơi đùa như vậy.”

Sẫm Hảo Nguyệt đầy thờ ơ liếc nhìn bọn họ một mắt, tay liên tục tung hứng binh ấn cao cấp: “Ấn trong tay của bổn tiểu thư, các ngươi nhận hay không nhận?”

“Ta...ta...” Người đó lúng túng không biết đáp trả thế nào. Nếu không nhận ấn chính là kháng chỉ, mà nhận ấn là làm việc riêng thì...

Đám người còn lại chỉ biết cúi đầu đợi người đó trả lời. Chính bọn họ cũng không biết phải làm thế nào cho đúng nữa.

Lúc này Sất Duệ Kỳ cưỡi ngựa một mình tiến tới: “A Nguyệt, ta tới rồi, bên ngươi thế nào a?”

“Bọn họ không nhận ấn.” Sẫm Hảo Nguyệt nâng mắt đầy tiếu ý lên nhìn Sất Duệ Kỳ. Hắn đến thật đúng lúc, tránh nàng lại phải tốn một phen miệng lưỡi với đám người này.

Vừa thấy Sất Duệ Kỳ đám ngự lâm quân liền hiểu được, chuyện này còn có cả phần của hắn, mà hắn lại là vương tử a. Bon họ thân phận làm thuộc hạ bất đắc dĩ liền cắn răng làm theo.

Kiệu hoa nâng từ Văn gia đến Giang gia cùng có sự góp mắt của ngự lâm quân, khí thế bừng bừng cực kỳ xa hoa náo loạn khắp kinh thành. Sẫm Hảo Nguyệt cùng Sất Duệ Kỳ ngồi trên một con ngựa theo đoàn đón dâu đến Giang.

Ai mà không biết chuyện của Văn gia và Giang gia chứ. Hai gia tộc lớn này nháo vài đời với nhau rồi. Gần đây nhất Văn gia đầu hàng đến cửa nhận lỗi cầu thân nhưng Giang gia một chút mặt mũi cùng không cho. Lại nói lần này là có Sất Duệ Kỳ cùng hoàn khố nữ Sẫm gia nha, ai cũng háo hức nhìn xem Giang gia sẽ giải quyết chuyện này thế nào.

Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên ở trên một quán trà lâu gần Giang gia theo dõi tình huống. Bọn họ không thể tham gia chuyện này vì thực lực của gia tộc không đủ lớn giúp bọn họ gánh tội nhưng vẫn là ở một bên im lặng ủng hộ đồng bọn làm việc xấu.

Khi biết được tin tức khủng bố, cả Giang gia náo loạn một phen. Lần này có sự nhúng tay của không ít người, lại còn là ngự lâm quân của hoàng thượng cùng hai người gia thế địa vị hiển hách a, xem ra, bọn họ không muốn cũng phải cắn răng chấp nhận rồi.

Văn gia thuận lợi đón dâu, Giang gia đen mặt gả nữ nhi nhưng vẫn phải cười hề hề trước mặt Sất Duệ Kỳ cùng Sẫm Hảo Nguyệt. Trọng bụng đám người Giang gia là hận đến thấu xương.

Khi chuyện này truyền đến tai của hoàng thượng thì cũng chính là lúc đường cũng đã bái xong. Sẫm Hảo Nguyệt cùng Sất Duệ Kỳ bị mang vào ngự thư phòng đến trước mặt hoàng thượng sám hối tội lội.

Bên cạnh đó Sẫm Minh Kiệt bị khiển trách không ít. Hắn cũng quỳ bên cạnh tôn nữ thay nàng nhận tội: “Chuyện này do lão thần so sót, thỉnh hoàng thượng trách phạt, Nguyệt nhi là nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện như vậy...” Dứt lời cùng không quên nháy mắt bảo tôn nữ nên thu liễm mau chóng quỳ xuống nhận tội.

Sẫm Hảo Nguyệt lại cực kỳ bình tĩnh nhìn soái gia gia đang quỳ bên phải rồi lại nhìn Sất Duệ Kỳ đang quỳ bên trái. Nàng thật không hiểu nỗi vì động chút lại quỳ như vậy.

Đứng thẳng thắt lưng, khí thế bừng bừng, nàng mạnh miệng hô to: “Hoàng thượng thần nữ cho rằng mình không làm sai.”

Hoàng thượng vỗ bàn tức giận quát: “Chuyện đến nước này vẫn còn không thừa nhận?” Đây là cách dạy dỗ hậu đại của Sẫm gia sao?

“Thỉnh phụ hoàng bớt giận, chuyện này nhi thần...” Sất Duệ Kỳ vội vàng lên tiếng thay tiểu bằng hữu gánh tội.

Không để hắn nhận tội Sẫm Hảo Nguyệt xen ngang đánh gãy lời của hắn: “Trong kinh thành không ai không biết chuyện của Văn gia cùng Giang gia, hiện dùng mối hôn sự này giải quyết mẫu thuẫn giữa hai nhà có gì là sai?”

Hoàng thượng bị lý lẽ của nàng áp đảo khiến cho nhất thời bật không ra chữ để áp chế khí thế của nàng. Đây cũng chính là vấn đề an ninh của kinh thành nha.

Hai nhà bọn họ hễ động một chút là nháo đến quan phủ, đã mấy đời đều như vậy, giải quyết mãi vẫn không xong. Hắn cùng đám quan viên đại thần cũng đã nghĩ rất nhiều biện pháp vẫn không cải thiện được gì, thật không nghĩ đến hôn sự này chính là sợi dây liên kết giải hòa vô hình a. Một hành động vô ý của Sẫm Hảo Nguyệt giúp hắn được không ít thứ nha.

Sắc mặt hoàng thượng có đôi chút hòa hoãn trở lại, rất lâu lại tiếp hỏi: “Nhưng ngươi tùy ý sử dụng ngự lâm quân là không đúng, đây còn không nhận sai?” Trong giọng nói lúc này đã không mang theo sự tức giận như ban nãy nữa rồi.

Sẫm Hảo Nguyệt nhoẻn miệng lộ lên một nụ cười tự tin, đây chính là câu quan trọng để nàng thoát tội nha. Đương nhiên trước khi sử dụng nàng đã nghĩ xong đường lui cho bản thân rồi.

“Hồi hoàng thượng, sở dĩ thần nữ sử dụng ngự lâm quân hay cho binh sĩ thông thường là vì để mọi người nghĩ rằng, hoàng thượng đối với mẫu thuẫn mấy đời của hai nhà Văn Giang rất không vui nên dùng hôn sự này đến áp. Khi bọn họ nhìn thấy ngự lâm quân xuất hiện liền không dám tự ý lỗ mãng như trước nữa rồi.”

Lúc này không những hoàng thượng mà cả Sẫm Minh Kiệt cùng Sất Duệ Kỳ cũng chinh lăng nhìn Sẫm Hảo Nguyệt đến mắt lom lom. Chuyện này rõ ràng là bản thân làm sai thế mà mỗi câu mỗi chữ phun ra miệng đều mang đạo lý khiến người không thể phản bác. Càng nói chỉ càng cảm thấy nàng đúng mà thôi.

Thấy thời cơ đã đến Sất Duệ Kỳ lại tiếp tục nói: “Phụ hoàng, hôn sự này không những giải quyết mâu thuẫn giữa hai nhà mà còn là tác hợp uyên ương. Nếu như hôm đó để bọn họ cứ vậy mà tự vẫn thì mẫu thuẫn càng bành trướng đến cực đại, vô pháp vãng hồi.”

“Nguyệt nhi xuất phát từ lòng thương người, lại không gây ra tội trạng gì lớn, thỉnh hoàng thượng suy xét.” Sẫm Minh Kiệt cũng vội vàng hô to lấy lý lẽ trấn áp nộ uy của hoàng thượng.

Câu từ đầy triết lý hoàng thượng không biết nói gì hơn là dặn dò lần sau không được tái phạm nữa rồi thả cho hồi phủ. Sất Duệ Kỳ thân là hoàng tử lại hành sự lỗ mãng liền bị cấm túc vài ngày.

Chuyện Sẫm Hảo Nguyệt cùng Sất Duệ Kỳ dùng ngự lâm quân bức hôn được loan truyền khắp nơi. Mà bọn họ còn không bị trách phạt chút nào khiến bá tánh nghĩ chuyện này hoàng thượng ắt ngầm tán thành. Đương nhiên chuyện Sất Duệ Kỳ bị cấm túc cũng không được truyền đi a.

Thế là hoàn khố nữ lưu manh của Sẫm gia lại một phen nóng hổi trong miệng của mọi người. Lại nói quan hệ của nàng cùng Sất Duệ Kỳ lại bị thêu dệt thành một chuyện khác trong miệng bá tánh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi