XUYÊN VIỆT CHI HOÀN KHỐ NỮ

Vừa đi Sẫm Hảo Nguyệt vừa đa tạ vừa bồi tội với Mạch Nhiễm Thuần. Nàng ta lại chỉ mỉm cười bảo là tin tưởng nàng nên nàng cũng không biết làm sao cho phải.

Đến Nhâm Hi cùng nam nữ mỗi người một bên chia ra mà đi. Sẫm Hảo Nguyệt chạy vội vào trong nhận y phục Lưu cố vấn vì nàng mang vào từ chỗ cung nữ, tắm rửa sạch sẽ rồi thay vào.

Nàng vận một bộ <Ngọc Tống Vũ> một thân thúy cực đạm lục sắc thêu hoa sen ở trước ngực cùng hoa nhỏ ở viền cổ áo, phi bạch thâm thúy lục sắc thêu rất nhiều hoa văn của Đường triều.

Quân Tử Lan sớm đã chuẩn bị xong ngồi ở trong cười hì hì trò chuyện cùng Mạch Nhiễm Thuần trong lúc chờ đợi Sẫm Hảo Nguyệt. Quân Tử Lan ở biên cương nên cũng rất đơn giản y phục đều là thuần sắc thêu một ít hoa văn không bắt mắt. Mạch Nhiễm Thuần thích thanh lịch nên y phục so với Quân Tử Lan chỉ tốt hơn một chút thôi.

Ở đây có một số nữ nhân chính là kỳ thị Sẫm Hảo Nguyệt cùng Quân Tử Lan vì cả hai đều không có cùng bọn họ học nữ hồng. Có một số thì hận Sẫm Hảo Nguyệt ra mặt vì chuyện này làm đối với Sất Ngạo Lang cùng Thôi Cẩn Hòa. Còn một số lại đối với chuyện chính phi vị của Sất Duệ Kỳ mà hận.

Sẫm Hảo Nguyệt bước ra ngồi trước gương đồng được cung nhân giúp nàng chải tóc. Nàng ở bên này chỉ đông chỉ tây để bọn họ làm cho nàng bộ tóc khiến nàng hài lòng nhất.

Sẫm Hảo Lân cùng hai tiểu đệ đệ sớm đứng ở bên ngoài hoa viên của Nhâm Hi cùng đợi tiểu tỷ tỷ. Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên cũng là đứng ở bên bọn họ cùng đợi.

Thấy cửa bên đám nữ quyến mở cửa đóng cửa hơn mười lượt, lần nào cả năm nam tử đều là rướn cổ nhìn sang tìm hành bóng quen thuộc. Chỉ là đám nữ quyến lần lượt đi ra cũng không thấy được thân ảnh của Sẫm Hảo Nguyệt đâu.

Sẫm Hỉ Mộc không kiềm được liền hỏi: “Vì sao đại tỷ lại lâu như vậy?” Hắn đưa tay đặt lên cái bụng sớm đang đánh trống của mình bĩu môi.

“A Nguyệt lúc nào mà chẳng lâu.” Cổ Sùng Kính phì cười: “Chi bằng ngươi cùng Hảo Lân ra ngoài trước đi, để chúng ta đợi nàng là được rồi.” Bọn hắn đợi cũng đã sớm quen rồi a.

“Không được.” Sẫm Hảo Lân lập tức cự tuyệt, tiểu tỷ tỷ không thể cùng nam nhân khác ở cùng một chỗ.

“Ai da, ta nói, Hảo Lân a, ngươi cũng thật là...sau này chúng ta nói với ngươi sau vậy.” Ân Mặc Nguyên cũng không biết nên làm gì cho phải nữa, sau này từ từ dạy thôi.

Cửa một lần nữa lại mở, mắt bọn họ đỏ ngầu nhìn sang, chỉ thấy được Quân Tử Lan cùng Mạch Nhiễm Thuần bước ra thôi. Năm nam tử không khỏi thất vọng thở dài đầy não nề.

Quân Tử Lan cười hề hề hỏi: “Làm sao? Thấy ta bước ra liền không vui như vậy?” Mắt nàng nhìn Sẫm Hảo Lân rồi dời sang bốn nam tử còn lại.

“Không có, chỉ là đang đợi Nguyệt nhi thôi.” Sẫm Hảo Lân nhàn nhạt trả lời.

“Lan tỷ tỷ, đại tỷ vì sao còn chưa ra ngoài, chúng ta đợi đã rất lâu rồi.” Sẫm Chi Dĩ nhăn mày hỏi, hắn cũng là rất đói bụng rồi a.

“A Nguyệt vẫn còn ở bên trong chải tóc a, nãy giờ đổi mấy lượt vẫn cảm thấy không hợp nhãn, chúng ta sợ các ngươi đợi nên mới chạy ra đây.” Quân Tử Lan bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng không có nhiều kiên nhẫn như Sẫm Hảo Nguyệt ngồi chậm rãi chải chuốc đâu.

Mạch Nhiễm Thuần lấy tay che miệng khẽ cười: “Nữ nhân chúng ta đều tồn thời gian như vậy, các ngươi không nên sốt ruột.”

“Vẫn là Thuần tỷ tỷ tốt nhất.” Sẫm Hỉ Mộc chạy đến nắm lấy váy của Mạch Nhiễm Thuần cười. Hắn là muốn đại tỷ cũng nên có một chút như Mạch Nhiễm Thuần thì hay biết mấy,chỉ là, tính tình của đại tỷ rất lớn nha.

“Chúng ta cũng đợi quen rồi, không sao?” Ân Mặc Nguyên nhàn nhạt đáp trả, vẻ mặt đầy thờ ơ.

Cổ Sùng Kính nhớ ra gì đó vội nói: “Đúng rồi, Mạch tiểu thư phải đến đại điện lấy hoa a, ngươi nên mau chóng đi trước thôi.” Hoa không như hoa đăng, lấy trễ chỉ còn những hoa xấu thôi.

“A Lan, ngươi đưa Mạch tỷ tỷ ra đó đi.” Sẫm Hảo Lân nghĩ là Mạch Nhiễm Thuần e ngại đi một mình nên bảo Quân Tử Lan bồi nàng ta.

“Ta cùng các ngươi đợi Sẫm tiểu thư.” Hoa xấu đẹp không quan trọng, chỉ là nàng cũng không biết nên tặng cho ai. Lại nói nàng cùng đám thiên kim kia cũng có chút giao tình nhưng cùng bọn họ chỉ toàn nói xấu người khác thôi. Còn ở cùng đám người Sẫm Hảo Nguyệt chỉ có bày trò vui hơn nhiều. Thấy trò rút gỗ sáng nay nàng cũng rất muốn thử a.

Đã vậy bọn họ cũng không nói gì nữa. Lại qua đi một lúc, trời cũng bắt đầu tối, cả Nhâm Hi cung đều lên đèn, Sẫm Minh Kiệt cước bộ vội vã từ ngoài tiến vào.

“Vì sao các ngươi đều ở đây? Nguyệt nhi đâu?”

Cả bảy người đồng loạt chỉ tay vào gian phòng chỉ còn mỗi mình Sẫm Hảo Nguyệt bên trong. Sẫm Minh Kiệt đương nhiên hiểu nên nói: “Các ngươi mau ra ngoài đại điện đi đến trễ sẽ không hay.”

“Nhưng mà...” Cả bảy người đồng loạt mở miệng nhưng nhìn đến ánh mắt không nộ mà uy của Sẫm Minh Kiệt liền nén lại hành qua lễ rồi cáo lui. Trước khi đi mọi người đều nhìn vào trong gian phòng rất lâu mới lưu luyến bước ra khỏi Nhâm Hi cung.

Sẫm Bí Uy ở đại điện thấy bảy người cũng đã đến mà phụ thân cùng nữ nhi đều chưa thấy bóng dáng liền lo lắng kéo Sẫm Hảo Lân hỏi. Nghe xong hắn nhịn không được cũng phải rời đại điện đến Nhâm Hi cung.

Sẫm Minh Kiệt ngồi ở bàn đá gần đó chờ đến sốt ruột, nếu lần này đến trễ hơn hoàng thượng lại là tội bất kính a. Chờ mãi không thấy Sẫm Hảo Nguyệt bước ra lại thấy được Sẫm Bí Uy đến.

“Phụ thân, Nguyệt nhi đâu?”

Sẫm Minh Kiệt thở dài chỉ tay vào gian phòng nặng nề nói: “Không biết lại làm trò gì ở bên trong mà lâu đến như vậy vẫn chưa chịu ra ngoài.”

Sẫm Bí Uy bước đến gõ cửa: “Nguyệt nhi, vi phụ vào được không?” Hắn tuy là mười một năm không có gặp nữ nhi này nhưng cũng nhớ được cái lần thấy nàng lau mặt a. Chỉ mỗi cái lau mặt thôi cũng đã phí không ít thời gian rồi, đừng nói đến chải tóc, trang điểm, ăn mặc.

Sẫm Hảo Nguyệt nhìn xung quanh không thấy có người nữa liền lên tiếng đáp ứng: “Ân.” Mắt nàng soi mình ở trong gương đồng nhìn tới nhìn lui không rời mắt.

“Nguyệt nhi đã chuẩn bị xong rồi sao? Thật đẹp nha, chúng ta cùng ra đại điện thôi.” Sẫm Bí Uy nhìn thấy tóc nàng từ lâu đã được bới xong mà cung nữ kia vẫn quỳ bên cạnh giúp nàng chải chải đuôi tóc liền thốt lên.

Sẫm Minh Kiệt nghe được cũng bước vào xem kết quả. Hắn nhìn một mắt rồi ôm lấy trán thán thầm trong lòng. Đây chính là hậu quả của việc không được gặp nữ nhi mười một năm a, nên giờ đây cái gì cũng không biết.

Sẫm Hảo Nguyệt hừ mạnh giận lẫy nói: “Ai bảo đã xong, người ta vẫn còn chưa thi phấn tô son a.” Nàng đương nhiên là đẹp rồi, chỉ là buổi tối ánh đèn không được tốt, phải trang điểm đậm một chút, nhưng hoàng cung nhiều loại phấn thế này nàng chọn mãi vẫn chưa xong.

Cũng may là nàng trưởng thành cũng sinh ra nữ tính dung mạo không còn giống Sẫm Hảo Lân như trước nữa, nếu không nàng nhất định tự sát. Thật không uổng công nàng luôn chăm sóc nha.

Sẫm Bí Uy vốn định bế nữ nhi ra ngoài không ngờ nghe được câu kia cả người đông cứng. Tốn cả đống thời gian mà giờ vẫn chưa xong sao? Hắn quay sang nhìn thấy Sẫm Minh Kiệt đang lắc đầu ngao ngán liền nở nụ cười gượng nói: “Nguyệt nhi để cung nữ giúp rồi chúng ta ra ngoài thôi.”

Sẫm Hảo Nguyệt vốn là đang định bôi thử phấn, nàng liền bỏ hộp phấn xuống giận dỗi nhìn soái cha: “Nhiều phấn như vậy người ta không chọn được, lại nói nha, y phục này phải dùng yên chi cùng phấn màu nào người ta vẫn phối chưa có xong.”

“Ai da, để vi phụ giúp ngươi chọn.” Sẫm Bí Uy bước đến ngồi bệt luôn xuống bên cạnh mở vài hộp lên xem. Khi hắn thấy được đống phần nước cùng yên chi cũng tá hỏa mặt xanh không ít, nhiều như vậy chọn đến khi nào mới xong nha. Bảo hắn đánh giặc còn được nha, chứ chuyện...hắn đầu hàng.

Sẫm Minh Kiệt nhìn mặt đám cung nữ mặt đầy son phấn đứng khép nép một bên cũng là biết bọn họ bị tôn nữ của mình mang ra thử nghiệm rồi. Nhưng chọn lâu như vậy cũng chưa xong sao?

“Nguyệt nhi a Nguyệt nhi chúng ta không thể ở đây lâu như vậy đâu.”

Sẫm Hảo Nguyệt định phản bác gì đó lại bị Sẫm Bí Uy nói: “Nhanh lên nhanh lên.” Nếu là còn tiếp tục nói xuống thì nàng cũng không thi phấn nữa rồi.

Chọn qua chọn lại rốt cuộc Sẫm Hảo Nguyệt cũng hài lòng. Dung mạo của một tiểu nữ tử mười ba tuổi so với hiện đại vẫn còn nhỏ nhưng so với cổ đại chính là sắp gả đi được rồi.

Nàng ôm lấy soái gia gia quyết tâm đòi bế ra ngoài đại điện. Sẫm Minh Kiệt khuyên mãi không xong bất đắc dĩ vẫn là cúi người bế tôn nữ rồi cùng Sẫm Bí Uy bước ra ngoài.

“Lúc nãy gia gia không giúp người ta.”

“Ngươi không hành lễ với hoàng thượng đã là tội lớn rồi còn dám phớt lời cảnh cáo của ta, đáng trừng phạt.”

“Hừ! Người ta chán ghét gia gia.”

“Vậy liền qua bên cha của ngươi đi.” Nàng qua bên đó hắn còn khỏe hơn gấp bội a, không cần bế cục nợ này ra đại điện rồi.

“Người ta không qua.” Sẫm Hảo Nguyệt đưa tay sống chết ôm lấy cổ soái gia gia không buông.

Sẫm Bí Uy bên này luôn miệng cằn nhằn vì lý do gì nữ nhi lại bài xích hắn. Sẫm Hảo Nguyệt chỉ nói là: “Hôm nay gia gia vận bạch y nên hợp với y phục của người ta, y phục của cha trùng màu với người ta như vậy sẽ không nổi bật.”

Hai nam nhân nghe được thở dài một hơi chân cũng không quên bước nhanh ra ngoài đại điện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi