XUYÊN VIỆT CHI HOÀN KHỐ NỮ

Sẫm Hảo Nguyệt trở lại nói đóng quân cũng là hảo hảo tắm rửa một phen rồi tìm hai tiểu đệ đệ. Lúc này bọn hắn chính là nhăn mặt giận hờn vì trước khi rời đi Sẫm Hảo Lân cho người giữ bọn họ rất chặt chẽ không cho tiến vào trong thôn. Vừa thấy đại tỷ đến bọn họ lập tức chạy đến hỏi:

“Đại tỷ vì sao không cho chúng ta cùng đi?”

“Nhốt người ta ở đây làm gì nha, ngươi ta cũng sẽ không phá phách cơ mà.”

“Các ngươi thu dọn một chút theo quan huyện lên trấn.” Sẫm Hảo Nguyệt chỉ nói một câu ngắn gọn, nhãn thần kiên định nhìn hai tiểu đệ đệ.

“Vì sao a? “Sẫm Hỉ Mộc chu môi đầy không cam lòng. Hắn muốn xem oai phong của Sất Duệ Kỳ cơ mà.

Sẫm Chi Dĩ muốn nói gì đó phản bác nhưng thấy được ánh mắt kia tất cả đều nhịn xuống. Đại tỷ rất ít sử dụng loại ánh mắt này nhưng một khi sử dụng chính là không thể thay đổi nha: “Tình hình không tốt sao?”

“Cũng không phải, chỉ là nếu có người nhiễm thêm bệnh sợ là dược liệu cùng nước sẽ không đủ dùng.” Sẫm Hảo Nguyệt ngồi xuống bên giường nhỏ nói: “Các ngươi nhanh lên một chút đừng để người khác đợi.”

“Ta cũng giúp được cơ mà.” Sẫm Chi Dĩ nhỏ giọng khí thấy địa tỷ xem hắn như gánh nặng.

“Các ngươi chính là đang giúp a.” Sẫm Hảo Nguyệt nhướng mày liễu nói: “Các ngươi ở trên trấn đi xung quanh do la giúp Ân bách khoa toàn thư xem có phát hiện chuyện gì khả nghi không? Còn nữa, dược liệu thư sinh cần cũng phải nhờ các ngươi thu thập.”

“Ân.” Nghe được bản thân lên trấn chính là giúp đỡ cả hai nhanh chóng vui vẻ đáp ứng. Không tiếp tục nhiều lời lập tức thu dọn rời đi.

Lúc này có binh sĩ bảo Sất Duệ Kỳ tìm Sẫm Hảo Nguyệt nên nàng trước một bước dặn dò xong hai tiểu đệ đệ liền bước đến lều của Sất Duệ Kỳ.

Bên trong lều Sất Duệ Kỳ chau mày cẩn thẩn nghĩ rồi viết ra những thứ cần thiết trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, thấy được Sẫm Hảo Nguyệt đến hắn nở nụ cười nhìn nàng: “A Nguyệt đến rồi!”

“Có chuyện gì?” Sẫm Hảo Nguyệt không hề cố kỵ mà bước đến ngồi bên cạnh hắn nhìn vào tờ giấy kia.

“Ta đang viết một số thứ cần thiết để Lân giúp ta trở về kinh thành chuyển đến. Theo ngươi còn cần thêm thứ gì nữa?” Sất Duệ Kỳ nói xong lại nhìn Sẫm Hảo Nguyệt. Lúc nãy nghe nàng nói hắn biết nên sử dụng muối rất nhiều nên viết đầu tiên, thêm nữa chính là lương thực, dược liệu phải đợi Cổ Sùng Kính cùng đám thái y thảo luận xong mới biết được.

Sẫm Hảo Nguyệt nhún vai bình thản đáp: “Ta không biết.” Nói xong nàng tự châm tách trà rồi nhấm nháp.

Sất Duệ Kỳ phì cười: “Chuyện lần trước ta vẫn chưa đa tạ ngươi a, nếu không như vậy ta liền phải thú phi rồi.” Hắn cũng rất phục nàng nha, chuyện như vậy nàng cũng nghĩ ra được.

Sẫm Hảo Nguyệt bĩu môi nhìn hắn đầy nghi kỵ: “Ngươi lo lắng như vậy để làm gì? Trong phủ của ngươi cũng không thiếu nữ nhân, thêm một người đã là gì đâu.” Tuy đã lâu không gặp nhưng chuyện của hắn nàng cũng thoáng nghe đám người Cổ Sùng Kính nói qua. Thông phòng phu nhân đều là có đủ a, trắc phi cũng có một người rồi.

Mặt của Sất Duệ Kỳ đỏ ửng, hắn là để chính phi vị lại cho nàng. Chỉ là tình hình hiện tại vẫn là không phải thời điểm để nói ra câu này a.

“Ngươi làm sao mặt đỏ như vậy?” Sẫm Hảo Nguyệt vẫn chưa hiểu chuyện còn mang mặt áp sát mặt của hắn hỏi. Sẽ không phải là nàng vừa chọc vài câu liền thẹn thùng chứ, mà nàng nói chính là sự thật nha. Hay hắn vẫn chưa chạm vào đám nữ nhân kia? Chuyện này không thể nào!

“Không, không có gì.” Sất Duệ Kỳ quay mặt tránh sang nơi khác. Nàng đây là muốn bức hắn nói ra sao?

Lúc này Ân Mặc Nguyên cùng Cổ Sùng Kính và Sẫm Hảo Lân cũng bước vào. Thấy được gương mặt đỏ bừng của Sất Duệ Kỳ mọi người liền nghĩ rằng hắn đã cùng Sầm Hảo Nguyệt nói rõ ràng. Nhưng là nhìn lại Sẫm Hảo Nguyệt nàng vẫn một bộ dạng chưa biết gì a.

Sẫm Hảo Lân bước đến kéo tiểu tỷ tỷ ra xa một chút: “Nguyệt nhi không được đến gần nam nhân khác.” Hắn cũng biết được Sất Duệ Kỳ muốn thú tiểu tỷ tỷ vi phi, chỉ là...chuyện này là không thể nào.

Cổ Sùng Kính ho khan hai tiếng bước vào nói ra dược liệu mình cần. Ân Mặc Nguyên cũng viết ra một báo cáo để Sẫm Hảo Lân mang về kinh thành. Sất Duệ Kỳ bổ sung xong liền mang cả hai phong thư giao cho Sẫm Hảo Lân dặn dò vài câu.

Sẫm Hảo Lân nhận được lệnh liền dặn dò tiểu tỷ tỷ không nên cùng nam nhân khác thân cận nhất là Sất Duệ Kỳ rồi mới phi ngựa rời đi. Trước khi hắn đi Sất Duệ Kỳ nhớ được gì đó giữ lại to nhỏ bên tai hắn rồi mới thả người.

Buổi tối Sẫm Hảo Nguyệt ngủ không được liền bước ra ngoài thả bộ. Nàng nhớ lại số dược liệu mà Cổ Sùng Kính nói hình như nàng cũng có chút ấn tượng. Dường như lúc ba nuôi bắt nàng uống thuốc nàng ngửi có vị của liên kiều, kinh nhân, xem ra y thuật của Cổ Sùng Kính quả tốt. Đoán chừng không bao lâu liền không sao nữa.

Sất Duệ Kỳ tâm trạng bất an cũng là bước ra ngoài, không ngờ thấy được Sẫm Hảo Nguyệt liền bước đến bên nàng ngồi bệt xuống: “A Nguyệt đang nghĩ gì mà xuất thần như vậy?”

Bị âm thanh kia kéo hồn nhập về xác Sẫm Hảo Nguyệt có chút giật mình cười phủ nhận: “Không có gì nhớ lại chuyện lúc trước thôi.” Mắt nàng không nhìn hắn mà nhìn về bầu trời đầy sao kia, đôi mắt lóe tinh quang.

Sất Duệ Kỳ phì cười cũng không nói gì nữa. Giờ này hắn đang mong ước mau chóng giải quyết xong công vụ rồi nói cùng nàng. Bạn thân cũng không biết cảm giác yêu mà Ân Mặc Nguyên nói là gì, còn Cổ Sùng Kính lại miêu tả y như một chứng bệnh kinh niên không thể thoát vậy. Hắn chỉ biết hắn đối với nàng chính là hy vọng nàng bình an vui vẻ thôi.

Hai người ngồi ở ngoài im lặng thưởng thức tinh tú trên bầu trời vĩ đại. Ở trong một lều gần đó Sất Vưu Thần lại khó chịu không thôi. Tay hắn giữ chặt cổ kiệu cực lực nghiến răng nghiến lợi đôi mắt trừng ra bên ngoài.

Bản thân hắn cũng không biết mình từ khi nào phát sinh ra triệu chứng này nữa. Chỉ biết mỗi lần nhìn thấy Sẫm Hảo Nguyệt cùng nam nhân khác thân cận lòng hắn lại nổi lửa, kể cả lúc sáng nhìn thấy nàng cùng Sẫm Hảo Lân nắm tay nhau hắn cũng là nhịn không được tự thuyết phục bản thân đó chỉ tỷ đệ song bào nên mới thân thiết như vậy.

Đến cùng hắn là trúng tà hay mắc phải chứng bệnh gì? Nghĩ tới nghĩ lui không thông suốt liền khẽ gọi người đến phân phó nói: “Bắt mạch cho bổn vương.”

Người được gọi chính là một trong tám kiệu phu lúc sáng. Người đó cung kính đưa tay buộc dây vào cổ tay của Sất Vưu Thần rồi cẩn thận bắt mạch. Trong lòng đang thầm nghĩ chủ tử a chủ tử người có tiền đồ một chút có được không. Lúc nào cũng bảo người khác bắt mạch nhưng lại không nói ra triệu chứng bệnh làm sao hắn dám kê đơn linh tinh a.

“Chủ nhân cảm thấy trong người thế nào?” Bắt không ra mạch bệnh hắn lại cung kính mang câu hỏi đã hỏi suốt mấy tháng qua ra hỏi.

Sất Vưu Thần tức giận khẽ mắng: “Bổn vương biết thì còn cần phải hỏi ngươi sao?” Đám thuộc hạ này do chính tay hắn lựa chọn không lý nào vô phương với căn bệnh của hắn như vậy.

Trán của tên thuộc hạ xuất hiện một giọt mồ hôi bất đắc dĩ to đùng. Hắn liền kê cho chủ nhân vài than thuốc bổ rồi lui xuống cho người chuẩn bị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi