XUYÊN VIỆT CHI HOÀN KHỐ NỮ

Hai tiểu gia hỏa còn hy vọng Sẫm Bí Uy khỏi đến luôn nữa, nên không nhìn hắn liền chạy vào trong. Bên trong Phí Khả Doanh nghe được lập tức lau nước mắt ngồi trên giường thì đã thấy hai tiểu gia hỏa chạy vào rồi.

Phí Hảo Lân lập tức hỏi: “Là người đó khi dễ nương sao?” Hắn thấy được mắt của Phí Khả Doanh đỏ hoe, mặt còn động nước nha.

“Không có không có, các ngươi đã đói chưa?” Phí Khả Doanh lại mỉm cười hỏi.

Phí Hảo Lân đã dùng qua khoai lang nên không đói: “Chúng ta dùng bữa rồi.”

“Ân.” Phí Khả Doanh đưa tay xoa đầu hắn. Vẻ mặt rất sợ hắn sẽ hỏi về Sẫm Bí Uy, vì nàng còn chưa nghĩ xong sẽ cùng hai tiểu gia hỏa giải thích thể nào. Hắn nói đúng, hắn là phụ thân nàng không thể ngăn cấm hắn chăm sóc hài tử, càng không thể để hài tử cùng mình chịu khổ được.

Phí Hảo Nguyệt thấu được ý nghĩ trong Phí Khả Doanh liền mở miệng thăm dò: “Người đó nói hắn là cha của chúng ta nha, chỉ là chúng ta thấy nương không nhận hắn nên nghĩ là hắn gạt người.”

Phí Khả Doanh mím chặt môi một lúc lâu mới nói: “Chuyện này tối nương nói cùng các ngươi, nương phải trở lại làm việc trước.” Nàng phải nghĩ thật tốt mới nói cùng hai tiểu gia hỏa này mới được.

Rất nhanh liền đến tối, ba mẫu nữ dùng xong bữa thì mưa to. Ba người rút trên chiếc giường nhỏ cũ nát. Bởi vì chỉ có chỗ đó là không có bị mưa thấm ướt, những nơi còn lại đều là dột. Mưa to đến nỗi đất không kịp rút nước tạo thành bọn họ như ở đảo hoang xung quanh là biển vậy.

Phí Khả Doanh nhìn cảnh này mắt chảy một giọt lệ ôm lấy hai tiểu gia hỏa. Nàng không thể ích kỷ để chúng cùng mình chịu khổ được. Nàng hít một hơi hạ quyết tâm nói: “Người lúc sáng họ Sẫm tên là Bí Uy, hắn từ năm mười bảy tuổi là được hoàng thượng thân phong Uy Vũ đại tướng quân năm giữ ba vạn binh tướng rất oai phong.”

Ánh mắt nàng khi kể ra thập phần lưu luyến như là thấy được hắn đang ở đây vậy. Hai tiểu gia hỏa lập tức thu được nhãn thần đó vào mắt. Phí Hảo Lân có thể không hiểu nhưng Phí Hảo Nguyệt lại cực kỳ rõ ràng hơn ai hết.

“Mà hắn cũng chính là thân cha của các ngươi. Tên của các ngươi cũng là do hắn chọn. Các ngươi họ Sẫm không phải họ Phí như nương từng dạy.”

Phí Hảo Lân nghe được tròng mắt nhất run, liền hỏi: “Thế vì sao nương không ở cùng cha lại ở nơi này? Lại còn không nhận cha nữa?”

Hắn thực sự không hiểu rồi. Tâm hắn giờ đây rất kích động nha, nguyên lai cha hắn chưa chết, lại còn làm quan to nữa. Lần đầu nhìn thấy Sẫm Bí Uy hắn đã có chút ngưỡng mộ rồi, nhưng hắn khi dễ nương nên hắn cũng không thích. Nhưng giờ nương xác định rồi, hắn có chút không biết làm sao rồi.

Phí Khả Doanh chậm rãi đáp: “Nương cùng cha ngươi lạc nhau hiện ở đây rất tốt không muốn cùng hắn trở về nữa. Các ngươi muốn cùng hắn trở về nương cũng sẽ không ngăn cản.” Nói đến lúc này nàng cũng là rất đau lòng, hô hấp cũng trở nên có chút không thông.

Trước khi hai tiểu gia hỏa trả lời nàng liền che miệng bọn họ lại dặn dò: “Các ngươi còn một đêm để suy nghĩ, không cần trả lời vội. Mai hắn sẽ đến các ngươi nói cùng hắn.”

Hai tiểu gia hỏa ngoan ngoãn gật đầu nhưng trong lòng bọn họ đã có đáp án nên không cần suy nghĩ đâu. Cả ba cứ như vậy mà đi ngủ.

Nửa đêm, bên ngoài mưa to, sấm sét thay phiên nhau xuất hiện không ngừng. Phí Hảo Nguyệt mở mắt ra ôm bụng, nàng đói quá đi. Lúc nãy gạo trong nhà hết rồi, Phí Khả Doanh chưa có thời gian mua nên chỉ có ba chén cháo loãng cùng một chút trứng muối thôi.

Nhờ ánh sét chớp nàng thấy được Phí Khả Doanh cùng Phí Hảo Lân đang ngủ rất say, nàng lén lút bò dậy mang hài xuống giường tìm khoai lang ăn. Nàng biết bản thân không thích cuộc sống này vì nàng từng sống xa hoa nên rất không cam lòng. Nhưng nàng lại được sinh ở đây, nàng không có quyền lựa chọn.

Chân lội trong tiếng bì bõm của nước, đột nhiên lại buồn tè. Thế là đội mưa chạy ra nhà xí trước. Khi quay lại liền thấy có đám người lén lút vào nhà mình. Nàng che miệng lại mở mắt to xem bọn họ làm gì. Tim nàng như ngừng đập luôn.

Trong thôn này nhà nàng là thê thảm nhất, có gì để cướp đâu. À, có nha, cướp sắc nha. Trong đầu của nàng xuất hiện vẻ mặt háo sắc của tên họ Cù. Hắn dụ dỗ Phí Khả Doanh đã mấy năm vẫn không thành công nên mới dùng loại thủ đoạn vô sỉ này.

Rất nhanh bọn họ mang theo hai bao tải to trong nhà rời đi. Khi bọn họ đi xa nàng chạy vào, đúng như nàng đoán, Cù lão gia đến bắt người. Lúc này nàng mang thân thể ba tuổi thôi, không thể làm gì hơn chính là cắn răng tìm Sẫm Bí Uy.

Càng để lâu càng không tốt, tên họ Cù kia nhất định là hôm nay sẽ bức người. Nghĩ thế nên nàng lập tức đội mưa chạy đi tìm Sẫm Bí Uy. Ít nhất nàng nhớ được lúc sáng bọn họ là từ phương hướng nào tiến vào trong thôn.

Quả không sai, chạy ra ngoài thôn một lúc nàng thấy được nơi đóng quân. Bên ngoài còn có hai binh sĩ mặc áo lá đột mưa canh gác nữa. Không có thời gian cùng bọn hắn đôi co nàng trực tiếp tìm một góc khuất trèo vào trong.

Thân thể nhỏ nhắn bị cọc nhọn trên hàng rào đâm nàng cũng không dám chậm trễ. Phí Khả Doanh thủ tiết bao lâu này không thể để tên háo sắc kia hủy hết được. Đáng chết, nếu là có được thân thể lúc trước đám người lúc nãy liền bị nàng đánh thành đầu heo rồi.

Sau khi tiếp đất, nàng phóng tầm mắt tìm lều to nhất mà liều mạng chạy vào. Không ngờ đang chạy đụng phải một người khiến nàng té xuống, miệng rên một tiếng.

Nam tử này nhíu mày lập tức hô to: “Ai?” Tay đồng thời bắt lấy nàng kéo lên.

Khi nhìn đến tiểu nữa oa ướt sũng cả người run rẩy trước mắt Sài Kinh Duy hốt hoảng: “Tiểu....tiểu thư?” Vì sao giờ này lại ở đây? Lại còn dầm mưa mà chạy tới nữa chứ.

Lúc này đám binh sĩ gác đem đồng loạt mang gương giáo chạy đến vây xung quanh.

Phí Hảo Nguyệt nhận ra người trước mắt vội bắt lấy tay hắn cầu khẩn: “Mau cứu nương cùng đệ đệ, bọn họ bị người bắt đi rồi.”

Sài Kinh Duy nghe được lập tức bế nàng lên mang vào trong lều của Sẫm Bí Uy: “Tiểu thư của biết người nào bắt phu nhân cùng tiểu thiếu gia không?” Nhân lúc này liền hỏi.

Chân đồng thời sải bước to, cước bộ khẩn trương. Không cần người vào thông bẩm hắn liền trực tiếp bước vào trong lều: “Tướng quân cấp báo.”

Sẫm Bí Uy đang ngủ lúc này cũng ngồi dậy nhíu chặt mày. Lập tức có binh sĩ bước vào châm nến lên. Khi hắn nhìn thấy nữ nhi của mình lập tức bước đến bế nàng ôm vào lòng khẩn trương hỏi: “Nguyệt nhi, đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn cả người nàng sơ xác như vậy khiến hắn đau lòng không thôi: “Gọi quân y tới đây, mang cả y phục nữa.”

Phí Hảo Nguyệt đưa đôi mắt sáng như ngọc nhìn người trước mặt nức nở: “Nương cùng đệ đệ bị người của Cù gia bắt đi rồi. Bọn họ bắt nương làm thiếp.”

Sẫm Bí Uy đặt nàng lên chiếc ghế nhỏ dặn dò: “Nguyệt nhi ngoan ngoãn ngồi ở đây cùng Sài phó tướng, vi phụ lập tức đi cứu họ.” Thấy nàng gật đầu hắn vận y phục chỉnh tề liền điều quân cùng mình lên trấn đến Cù gia đòi người.

Hắn đã từng đi ngang qua đây nên biết được Cù gia ở nơi nào. Tối nay hắn vốn muốn đến xem ba mẫu nữ các nàng nhưng lại sợ thê tử tính quật cường thấy hắn đến sẽ càng hạ quyết tâm hơn nên dặn lòng không đến. Lúc sáng nhìn ngôi nhà gỗ kia cũng sớm biết không tốt rồi, chỉ là để cho nàng tính toán tốt vì hài tử sáng mai nàng mới cho hắn câu trả lời hài lòng. Không ngờ có người cả gan cướp người của hắn.

Bên ngoài tiếng mưa to cùng sấm sét vang dột hòa cùng tiếng ngựa hí cực kỳ ồn ào. Tiếng vó ngựa xa dần xa dần, Phí Hảo Nguyệt thấy có người mang y phục vào cho mình, nàng nhíu mày nhìn bản thân rồi nói: “Ta muốn tắm.”

Sài Kinh Duy hiểu ý điều động người ra ngoài chuẩn bị nước nóng còn dặn dò nàng chuẩn bị xong nhớ gọi hắn nữa. Kỳ thực cả ngày hôm nay hắn luôn nghĩ tiểu hài tử ba tuổi làm sao lại thông minh như vậy. Lại còn biết tới nơi đóng quân nhờ giúp đỡ nữa chứ, nàng là thế nào vào mà đám binh sĩ không phát hiện?

Tắm xong nàng lấy khăn lau khô người rồi lấy sam y to mặc vào người xem như mặc váy ở hiện đại thôi. Nàng ngồi trên giường lau khô tóc cao giọng hô: “Sài phó tướng, ta đói.”

Sài Kinh Duy ở bên ngoài nghe được lập tức phân phó người chuẩn bị thức ăn cho nàng. Bản thân hắn bước vào trong rồi mang thêm một vị quân y vào. Hắn nhìn tiểu nữ oa ngồi trên giường vận chỉ có mỗi một chiếc sam y mở to đôi mắt sáng nhìn mình.

“Tiểu thư không cần sợ, tướng quân rất nhanh cứu được phu quân cùng tiểu thiếu gia.” Hắn nghĩ nàng sợ Sẫm Bí Uy cứu không được người nha.

“Con mắt nào của ngươi thấy ta sao?” Phí Hảo Nguyệt tiếp tục lau khô tóc hỏi. Nàng làm sao lại sợ được chứ.

Sài Kinh Duy có chút bất đắc dĩ cười khổ, hắn ngồi ở bên giường chuẩn bị bàn nhỏ cho nàng dùng bữa. Do là tiểu nữ oa nên đám binh sĩ chỉ chuẩn bị cho nàng một ít cháo cùng thịt. Nàng ngồi an tĩnh ăn qua rồi nằm xuống ngủ.

Lúc này Sẫm Bí Uy cũng mang một đoàn kỵ binh đến Cù gia. Đám người Cù gia biết được thân phận của Phí Khả Doanh sợ đến tái mặt trao trả người. Cũng may bọn họ chỉ bắt đến thôi mai mới tổ chức hôn lễ nha.

Sẫm Bí Uy cho người mang một nửa khố phòng của Cù gia đi còn hạ lệnh đánh Cù lão gia năm mươi quân côn nữa. Hắn bức ép dân nữ lại còn bắt phải tướng quân phu nhân cùng tiểu thiếu gia nữa.

Sau đó bế Phí Khả Doanh cùng Phí Hảo Lân lên ngựa cùng nhau trở về quân doanh. Phí Khả Doanh ngồi trên ngựa ôm lấy hài tử liên tục khóc vì sợ nên khi được Sẫm Bí Uy ôm vào lòng vẫn chưa trấn tĩnh được.

Phí Hảo Lân lại cực kỳ ngưỡng mộ nhìn Sẫm Bí Uy, quả nhiên làm quan mới tốt. Sau này hắn cũng phải oai phong như vậy, không để nương cùng tiểu tỷ tỷ bị người khác khi dễ.

Khi bọn họ về đến nơi thì Phí Hảo Nguyệt đã sớm đi vào mộng đẹp rồi. Sẫm Bí Uy để ba mẫu nữ ở lại trong lều bản thân hắn đi đâu đó thì không biết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi