XUYÊN VIỆT CHI NGOAN NGOÃN TIỂU PHU LANG

Lục Duy mở mắt ra, lại nhắm mắt lại, như thế vài lần, vẫn là bộ dáng cũ. Nóc giường mùng vá chằng vá đụp, thế nhưng lại được giặt rất sạch. Mép giường một vài cuốn sách cùng mấy cái ghế dựa cũng đều được bày biện chỉnh tề, có thể thấy được chủ nhân nơi này vốn có thói quen sinh hoạt rất tốt, quần áo trên người cũng thực sạch sẽ, cái bất tiện chính là chấp vá nhiều. Thế nhưng điều đáng nói nhất là, nơi này không phải là nơi hắn từng sinh sống.

Lục Duy im lặng tự hỏi, bản thân đã làm gi khiến ông trời tức giận. Hắn chia tay bạn trai, không cẩn thận bị xe tông, như thế nào lại đến cái nơi xa lạ này? Nhưng nghĩ lại hắn cũng thật may mắn, thân thể này vẫn còn chút kí ức của nguyên chủ, bằng không hắn cũng không biết phải khóc than với ai.

Nguyên chủ của thân thể này cũng tên là Lục Duy, là người của Lục Gia Thôn, vốn cũng là một cô nhi. Cha mẹ đã sớm qua đời, chỉ để lại mấy khối đất cùng gian nhà cũ cho hắn, tuy rằng không giàu có, nhưng vẫn có thể ăn no. Không biết vì nguyên nhân gi, Lục Duy hắn cư nhiên lại chiếm thân thể của nguyên chủ rồi xuyên đến nơi này.

Triều đại này kì lạ ở chỗ chỉ có hán tử cùng ca nhi, không có bóng dáng của nữ nhân, Lục Duy ban đầu còn hoài nghi có phải bản thân xem tiểu thuyết nhiều quá rồi không. Cũng may mắn khối thân thể hắn xuyên qua lại là một hán tử, hắn cũng biết ở nơi này nhiều người đối với ca nhi cực kì hà khắc, bởi vì ca nhi thân thể sức lực đều không bằng hán tử, hán tử có thể kiếm tiền nuôi gia đình, còn ca nhi lại chỉ có thể lo liệu việc trong nhà

Nơi này ca nhi cũng giống nữ nhân, có thể cưới nhiều người làm thê thiếp, mà ca nhi lại đem phu quân tôn sùng như " Trời ". Bọn họ ở nhà, muốn có địa vị còn phải nhờ vào sự sủng ái của phu quân. Phu Quân thương tiếc, địa vị bọn họ sẽ có thể tốt một chút, phu quân không thương, bọn họ cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mặc người nhạo báng, ca nhi một khi bị thất sủng đều sẽ bị hầu hết tất cả mọi người khinh thường.

Hơn nữa ngay thời điểm ca nhi thành thân, ca nhi phải đối với phu quân tuân thủ quy củ, nếu không sẽ xem như ca nhi bị từ chối, chuyện này đại biểu hán tử không thừa nhận ca nhi làm phu lang. Mà sau khi thành thân rồi, phu quân có thể mặc sức đánh chửi ca nhi, đây gọi là quy củ, ca nhi không được phản kháng. Nhưng đa số các hán tử cũng chỉ đánh chửi, sẽ không lấy đi mạng người. Sau cùng vẫn là cùng ca nhi sống chung, chỉ cần ca nhi ngoan ngoãn tuân thủ quy củ, phu quân cũng sẽ vì ca nhi mà tự hào, tuyệt đối không ngược đãi. Với một đoạn hôn nhân sắp tan vỡ, chỉ có phu quân mới được quyền đưa ra hưu thư, ca nhi không thể làm chủ, chỉ có thể để phu quân toàn quyền quyết định

Cho nên ca nhi đối với việc thành thân vừa sợ hãi vừa chờ mong.Nếu không may thành thân với hán tử tính tình không tốt, ngay buổi tối sẽ bị hán tử dùng roi trúc đánh, để sau này ca nhi tuyệt đối nghe lời mình, không dám làm trái. Nếu may mắn một chút sẽ được thành thân với phu quân tốt, bọn họ chỉ dùng roi trúc đánh lên mông phu lang, dù thương xót phu lang nhưng đây là quy củ cần thiết không thể bỏ, bằng không sau này phu lang sẽ không tuân thủ lễ tiết, làm phu quân mất mặt

Lục Duy âm thầm líu lưỡi, nơi này so với cổ đại có nữ tử còn muốn hà khắc hơn

Nhưng không thể không thừa nhận, điểm này làm Lục Duy đường đường là một đại nam nhân cảm thấy khá hài lòng. Ở hiện đại, hắn vẫn độc thân, vẫn luôn muốn tìm một người yêu ngoan ngoãn cùng nhau sống trọn đời, đáng tiếc, ngay cả bạn trai cũ cũng ghét bỏ hắn không tiền không xe không nhà không cửa, rốt cuộc cũng chia tay

Lục Duy yên lặng suy nghĩ về triều đại này, tự mình an ủi chính mình. Vốn dĩ là cô nhi, ở hiện đại còn chẳng có nhà, vậy mà xuyên đến đây không chỉ có nhà mà còn trẻ ra vài tuổi, hơn nữa lập tức có " vợ"

Đúng vậy. Đêm nay Lục Duy liền phải cưới một tiểu ca nhi vào cửa, đó chính là phu lang của hắn

Mà hiện tại trong phòng là một mảng yên tĩnh, đại khái là vì hắn là cô nhi, lại không có của cải gi nhiều, mà tiểu phu lang kia, Lục Duy lập tức cười khổ, cũng là vì bất đắc dĩ mà gả cho hắn

Trong trí nhớ của Lục Duy, ca nhi sắp trở thành phu lang của hắn gọi là Lưu Hi, nhà ở Lưu Gia Thôn cách đây không xa. Khi Lưu Hi lên năm, sau khi cha qua đời, a phụ y liền cưới thêm một ca nhi mà y gọi là kế cha. Kế cha sinh được hai hán tử làm a phụ y vui mừng. Lưu Hi từ nhỏ đã bị xa lánh, a phụ y dù biết cũng không quan tâm đến, vì ông biết ca nhi cuối cùng cũng phải gả đến nhà người khác.

Tháng trước Lưu a phụ sinh bệnh qua đời, Lưu Hi cũng đã mười lăm tuổi, tới tuổi phải thành thân, kế cha của y liền đem y bán. Ở triều đại này, chỉ cần có sự đồng ý của trưởng bối, ca nhi đều có thể tùy lúc bị bán đi, mà sau khi bị bán đi rồi, ca nhi chỉ có thể ở nhà chồng, không thể quay về nhà mẹ đẻ, bọn họ chỉ có thể dựa vào phu quân mà sống. Nghĩ đến đây Lục Duy chỉ có thể cười cho qua, nguyên chủ chỉ cần dùng hai lượng bạc, đã có thể mua được người về tay mình, cũng quá dễ dàng rồi. Hắn hồi tưởng lại hình dáng Lưu Hi trong trí nhớ của nguyên chủ, đôi mi rũ xuống, vóc dáng không lớn, nếu nguyên chủ là người 1m8, thì Lưu Hi đại khái chỉ có 1m7, nhỏ nhỏ gầy gầy, đúng kiểu Lục Duy thích

Kế cha của Lưu Hi hứa hẹn đêm nay sẽ mang người đến đúng giờ, dạy dỗ cho thật tốt rồi mới đưa đến đây, cho nên bây giờ mới yên tĩnh như vậy.

Lục Duy xoay người xuống giường, đi đến tủ quần áo lấy ra năm lượng bạc đã được cất giấu kĩ, trong lòng thầm cảm thấy vui vẻ. Nguyên chủ thật ra rất biết tiết kiệm. Ở thế giới này một lượng đã là năm trăm đồng tiền, mà chỉ cần mười đồng tiền đã có thể tự đãi cho bản thân một bữa thịt rượu ngon. Nghĩ một chút, bạc trên tay hắn liền biến mất.

Lục Duy cười khẽ. Kỳ thật lúc hắn xuyên qua cũng có một chút lợi tức, ít nhất còn có một tùy thân không gian. Cái không gian này thời điểm hắn vừa xuyên ra đã vô tình phát hiện, lúc ấy hắn vừa không thể tưởng tượng vừa kinh hách, nhưng rồi lại cảm thấy may mắn, cho rằng đây đúng là quà mà ông trời đã bồi thường cho hắn.

Trong không gian chỉ có một gian nhà gỗ nhỏ, một vài mẫu đất, một cái giếng, còn có vài ba cây ăn quả và một mảng cỏ, thế nhưng mọi thứ bên trong đều rất cằn cõi.Tuy là như vậy, Lục Duy sung sướng cười trộm. Té ra một người sống an nhàn nhiều năm như hắn khi đến đây lại có một cái không gian tùy thân thế này, cũng thực dễ dàng thỏa mãn.

Lục Duy đi ra khỏi không gian, vào trong nhà tìm tòi một phen. Trong nhà đại khái có hai cân bột gạo, một túi bột mì, một túi bột bắp, hình như còn có cùi bắp nữa? Lục Duy nhìn trái nhìn phải, thấy trong góc nhà có mấy cái lồng gà, bên trong có tổng cộng sáu con gà mái. Lục Duy ngồi xổm xuống sờ sờ mấy con gà, trong lòng thở dài. Trước kia bản thân cũng vì muốn kiếm tiền mà đi nuôi gà, nay mấy con gà mái sắp đẻ trứng, có thể cầm trứng để đổi lấy tiền.

Trong phòng bếp gia vị tạm tính là đầy đủ, ít ra không phải cái gì cũng đều không có. Hơn nữa mảnh đất trồng rau trước cửa cũng có vài loại có thể ăn được.

Tổng kết lại, Lục Duy cảm thấy nguyên chủ có nhiều điểm rất giống hắn, đều thích cất giữ lương thực, cất giữ tiền bạc để chuẩn bị cho bất cứ tình huống có thể xảy ra. Mà bản thân hắn làm cô nhi hơn hai mươi năm, những gì cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày hắn đều rất coi trọng. Bây giờ có lương thực, có thức ăn, có gà, còn có mảnh đất không biết trồng thứ gì, nhưng theo Lục Duy suy đoán thì đó có thể trồng bắp. Nơi này khí hậu một năm có thể trồng một mùa lúa lấy gạo, còn lại đều là trồng bắp. Bắp có thể cho gà ăn, cũng có thể nuôi sống con người, lại có thể bán lấy tiền nên tất cả mọi người đều ưu tiên trồng bắp.

Bất đồng với Lục Duy, Lưu Hi bên này đang rơi vào trạng thái nước sôi lửa bỏng.

" Hi ca nhi, ngươi không nên trách cha nhẫn tâm. Từ khi a phụ của ngươi mất, gia đình càng thêm khó khăn. Mà hai người đệ đệ của ngươi lại rất cần tiền, thành ra ngươi gả cho hán tử họ Lục tốt xấu gì cũng còn có cơm ăn ". Kế cha của Lưu Hi mang bộ dáng khuyên nhủ.

" Hi nhi biết, đa tạ cha đã lo lắng ".Lưu Hi an tĩnh ngồi trên ghế, cúi đầu nói. Y đã biết rồi sẽ có ngày như vậy. Từ sau khi cha qua đời, trong nhà cũng không phải quá thiếu tiền, mà hiện giờ bất quá cũng chỉ là tìm một cái cớ để đem y vứt bỏ.

Bà mối cha thấy Lưu Hi như vậy liền dặn dò " Hi ca nhi, tối hôm nay ngươi phải gả qua bên Lục gia, quy củ thì cha cũng đã nói qua, ngươi lập lại một lần nữa cho cha nghe, đừng để lúc đó lại phạm vào kiêng kị ".

Lưu Hi đứng lên đi đến mép giường, vén vạt áo lên quỳ xuống rồi mới mở miệng nói " Ngày đầu tiên thành thân, ca nhi không được phép ngồi, chỉ có thể quỳ, đến lúc được phu quân cho phép mới có thể ngồi. Khi phu quân muốn lập quy củ, ca nhi cần phải biết nghe lời, dù bị đánh cũng không được lớn tiếng kêu to. Sau khi thành thân phải lấy phu quân làm trời, không được làm trái ý phu quân. "

" Được, cũng không tồi. Nhớ rõ, về sau khi ngươi ra khỏi cửa này, ngươi chính là phu lang nhà Lục gia, hắn có đánh có mắng ngươi cũng phải cam chịu. Ta nghe nói có một vài hán tử tính tình không tốt, mỗi ngày đều muốn thi hành quy củ trên người tiểu ca nhi. Ngươi nhất định phải cẩn thận " Bà mối cha căn dặn thêm lần nữa.

Lưu Hi khẩn trương liếc mắt nhìn kế cha một cái " Bà mối cha, đêm nay thế nào mới được tính là lập xong quy củ? "

Bà mối cha cười khẽ " Hi ca nhi, đêm nay khi ngươi đến Lục gia, vào cửa trước tiên phải tìm phu quân mà chào hỏi, đến khi được hắn cho phép ngươi mới được đứng lên. Lúc hán tử thành thân thì mọi trưởng bối đều sẽ tới, đợi đến khi lập xong quy củ, hắn sẽ chính thức thành phu quân của ngươi. Ngươi phải hầu hạ phu quân của mình cho tốt. Nếu hán tử không lập quy củ tức là hắn không thừa nhận ngươi là phu lang của hắn, về sau ngươi sinh sống cũng không dễ dàng". Lưu Hi gật đầu.

Lưu kế cha thúc giục " Đến giờ rồi, cũng đừng làm cho hán tử chờ đến sốt ruột. Bà mối cha, phiền ngươi mau đưa cho y ngọc bãi."

Hán tử ở triều đại này địa vị tương đối cao, nên dù Lưu cha là trưởng bối thì cũng phải cho hán tử một chút mặt mũi. Mà cái gọi ngọc nãi, thực chất là ở phía sau hậu đình của ca nhi nhét vào một khối tắc, phía trước dùng miếng vải trói chặt. Nếu là gia đình giàu có sẽ làm khối tắc bằng ngọc, nhà nghèo thường sử dụng đầu gỗ mài dũa thành viên tắc.

Bà mối cha chạy nhanh đáp " Đúng đúng đúng! Giờ lành đã đến rồi, Hi ca nhi mau nằm xuống đem chỗ kia bày ra để ta thêm ngọc vào "

Lưu Hi nghe lời nằm xuống tách chân ra, đem áo trong vén lên, cởi quần lót, dùng tay nhẹ nhàng tách nơi khó nói. Bà mối cha lẹ tay đem hương cao bôi lên viên tắc, xoay tròn nhẹ rồi nhét vào.

Viên tắc vừa vào một nửa, toàn thân Lưu Hi liền run rẩy. Vì chưa thể tiếp nhận dị vật ở phía sau nên hậu đình hiện tại hơi sưng đỏ. Y khó chịu mà cầu xin " Bà mối cha, cầu người nhẹ tay chút "

Bà mối cha nghe xong lập tức ngừng tay, đánh vài cái lên bờ mông bóng loáng, tức thì viên tắc từng chút được nhét vào dễ dàng. Lưu Hi đau đến rơi lệ, nhưng lại không dám tiếp tục cầu xin.

Bà mối cha sau khi làm xong liền nhướng mày giáo huấn " Hi ca nhi, những lời vừa nói tốt nhất ngươi đừng bao giờ lặp lại. Chuyện vừa nãy là việc hán tử thường xuyên làm, ngươi phải chịu khó. Đêm nay không được bỏ cái đồ vật ở phía sau hậu đình ra. Không chỉ là ở thời điểm lập quy củ ngươi phải mang, mà nếu như phu quân ngươi không mở miệng kêu ngươi lấy ra, ngươi cũng phải luôn mang theo nó. Nhớ kỹ biết chưa? "

Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu. Thân thể được thả lỏng làm dị vật hoàn toàn lấp đầy hậu đình. Bà mối cha lại đem nam căn phía trước của y trói lại, lúc này mới giúp y thay quần áo.

Lưu kế cha đem khăn hồng trùm lên đầu y, sau đó liền kêu người đem y lên xe bò mang đi. Ca nhi bị bán cùng bị gả đi đều giống nhau ở chỗ không được phu quân yêu thích, cho nên tâm tình của họ luôn lo sợ thấp thỏm, mà bên cạnh y lúc này cũng chỉ có bà mối cha cùng một hán tử kéo xe bò.

_______________

Mọi người ơi, nhớ ủng hộ tiểu Cẩu Cẩu nha =v=)/ sẵn tiện mình làm quen với nhau luôn ha

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi