XUYÊN VIỆT CHI NGOAN NGOÃN TIỂU PHU LANG

"Phu quân, chúng ta hiện tại đi đâu?" Lưu Hi đi theo phu quân vào con đường nhỏ, nhìn con đường không quá quen thuộc, không nhịn được liền hỏi. Nếu là trước đây, y chắc chắn không dám như thế, chính là mấy ngày nay ở chung, được phu quân cưng chiều, y đại khái cũng hiểu được tính tình phu quân, nếu y chủ động hỏi, phu quân ngược lại càng vui mừng.

Quả nhiên, Lục Duy nghe thấy Tiểu phu lang hỏi chuyện, liền câu khóe miệng: "Phu quân mang ngươi đi mua ấm sành bằng gốm sứ ở một hộ nhân gia, nhà hắn ở tương đối xa, phải đi qua con đường này, cuối con đường chính là nhà hắn, những bình gốm hay rổ trong nhà đều mua từ chỗ của hắn, rất rẻ, bình là do chính hắn làm ra, rổ thì là do phu lang của hắn bện."

Lưu Hi nghe thấy được nhợt nhạt cười: "Phu quân thật lợi hại, hiểu được nhiều như vậy."

Lục Duy mỉm cười, lại nắm tay y chặt hơn, thong thả cất bước đi về phía trước.

Chỉ lát sau, cuối đường quả nhiên xuất hiện một căn nhà ngói, không lớn, nhưng cũng không phải sử dụng ngói của hộ nhà nông bình thường, mà là ngói đen, thoạt nhìn thật xinh đẹp, ngoài phòng có một ca nhi mặc bố sam cũ đang cho gà ăn, còn có thêm mấy con chó nhỏ xung quanh.

"Thông ca nhi, có phu quân ngươi ở nhà không?" Lục Duy xa xa thấy người liền hô.

Ca nhi đang cho gà ăn nghe thấy người hỏi chuyện, ngẩng đầu thấy là Lục Duy, y nhớ rõ đây là hán tử rất thường tới mua bình rổ, thái độ làm người cũng không tồi, mặt khác lại không giống các hán tử phóng đãng trong thôn, y uốn gối hành lễ, khẽ cười nói: "Tiểu tướng công Lục Duy, hôm nay mang phu lang đến mua đồ sao? Phu quân nhà ta cũng đang ở bên trong, đang chế tác một đám ấm sành, tính ngày mai cầm vào trong trấn bán."

Lục Duy gật đầu, nghiêng đầu nhìn Tiểu phu lang giới thiệu: "Hi Nhi, đây là Thông ca nhi, phu lang của thợ làm ấm sứ trong thôn. Thông ca nhi, đây là phu lang của ta, Lưu Hi."

Thông ca nhi đem trên tay đồ vật để xuống, đi tới cầm tay Lưu Hi, dắt y đi vào trong, cười nói: "Hi ca nhi, mau vào ngồi chơi."

Lưu Hi cũng cười cùng y đi vào, có chút ngượng ngùng nói: "Ta cùng phu quân đột nhiên lại đây, quấy rầy ngươi rồi, chúng ta chỉ cần mua mấy cái ấm sành."

Thông ca nhi còn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy một âm thanh khác vang lên.

"Lục Duy? Sao ngươi lại tới đây? Nghe nói ngươi cưới phu lang, chúc mừng, ngày đó phu lang của ta phải nhận lễ,không thể đến kính rượu ngươi được." Nói chuyện chính là một hán tử cao lớn, ngũ quan thực đoan chính, thời điểm không nói lời nào có chút nghiêm túc.

Thông ca nhi nghe thấy lời này có chút thẹn thùng, tiếp đón Lục Duy phu phu ngồi xuống, đi vào phòng trong bưng nước trà ra, liền mời khách uống.

Lục Duy cười khẽ, hán tử tên Lục Khởi này cũng xem như người bạn tốt thứ hai của nguyên chủ, làm người rất không tệ, thời điểm Lục Duy xuyên qua không lâu liền cưới phu lang, phu lang của hắn cũng vì một ít nguyên nhân mà bị người trong nhà bán, hắn cũng không ngại, trực tiếp cưới y, trong trí nhớ cũng không tính là quá hà khắc với phu lang, ngày thường phu phu bọn họ ở cùng cũng không tệ lắm, cho nên ngày phu lang nhận lễ, Lục Khởi liền sớm theo bồi bên cạnh.

Lục Duy hớp một ngụm trà, nói: "Không có việc gì, ta tới chính là muốn mua một vài cái ấm sành, trong nhà cần phải dùng."

Lục Khởi vẫy tay, triều hắn cười nói:" Vừa mới ra lò, có rất nhiều,ngươi tự lại đây xem."

Lục Duy cùng Tiểu phu lang đi qua, nhìn một đống ấm sành tỉ lệ vàng được bày biện một bên, tay nghề của tên Lục Khởi này đích thực không tồi, một đám ấm sành gốm sứ đều rất đẹp, không có mấy cái là cháy hỏng.

Lục Duy ngồi xổm xuống, chọn ba cái to nhất, dùng để chứa gạo, bột mì, bột ngô, lại cầm năm cái tỉ lệ vừa, có thể ngâm thịt rau muối từ từ, hắn quay đầu lại nhìn Lục Khởi cười nói: "Thông ca nhi còn bện rổ không, ta muốn lấy hai cái."

"Có, Thông nhi ngươi đi đưa cho hắn." Lục Khởi quay đầu, gọi phu lang của mình đem rổ từ trong phòng mang ra tới.

"Ngươi nhìn hai cái rổ này xem có vừa ý không? Rất rắn chắc, ngươi dù mang đồ nặng chút đều có thể." Thông ca nhi thực mau từ trong phòng lấy tới hai cái rổ làm bằng tre, đưa cho hắn xem.

Lục Duy cầm lấy tỉ mỉ đánh giá, rổ đích thực rất chắc, về sau có thể cho Tiểu phu lang mang theo nó đi hái bắp, hoặc là lên núi hái rau dại trích trái cây đều được, nơi này mọi người đều dựa vào nguồn thức ăn trên núi, có sông thì dựa vào sông, rất nhiều ca nhi sẽ lên núi hái chút rau dại trái cây về nhà ăn, chung quy cũng là đồ ăn, còn có thể tiết kiệm tiền.

Lục Duy tuy rằng không thiếu tiền, nhưng là ngày thường khi hắn lên núi đào dược liệu hoặc là thời điểm làm gì đó, có Tiểu phu lang đi theo cũng sẽ không nhàm chán, y cũng có chuyện để làm, xem như trải nghiệm đi, còn có chút cảm giác thành tựu.

Lục Duy nghĩ như vậy, đem rổ đưa qua cho Tiểu phu lang, quay đầu nhìn Lục Khởi nói: "Rất chắc, ta lấy hai cái này cùng mấy cái bình lúc nãy, tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Lục Khởi nhìn một chút, nói: "Bình to năm đồng, vừa thì ba, rổ một đồng, tổng cộng là ba mươi hai đồng, tính ngươi ba mươi."

"Lục Khởi, ngươi đừng cùng ta quá khách khí, tuy rằng ta không phải giàu có gi, nhưng là cũng không quá nghèo, chúng ta đều giống nhau, ngươi cưới phu lang còn muốn kiếm tiền, Thông ca nhi làm rổ bán cũng mất rất nhiều thời gian,nên bớt liền bớt, không nên bớt thì đừng bớt." Lục Duy cười khẽ.

Lưu Hi cũng ngượng ngùng nói: "Đúng rồi, Lục Khởi đại ca ngươi không cần khách khí, nếu không chúng ta lần sau không dám tới nữa."

Thông ca nhi có chút bất đắc dĩ mà cười nói: "Hi ca nhi các ngươi đừng quá để ý, chỉ là hai đồng thôi, lấy số nguyên không phải dễ hơn sao?"

Lục Duy dư quang liếc đến ngoài cửa có mấy con chó nhỏ, trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ, ở nhà nuôi một con chó cũng không tồi, ngày thường nếu hắn cùng phu lang không ở nhà cũng không cần quá lo lắng, có câu " nuôi chó tốt chính là đề phòng được rất nhiều người".

Lục Duy lại cười nói: "Vậy ngươi lại bán một con chó nhỏ cho ta đi, ta nuôi để giữ nhà."

Lục Khởi nhìn theo ánh mắt của hắn, nhà mình có bốn con chó nhỏ, đều mới sinh không bao lâu đã xuống đất đi được, nếu là nuôi từ nhỏ, đích thực tốt hơn rất nhiều, cũng tương đối nghe lời, hắn gật gật đầu, nói: "Có thể, vậy tổng cộng bốn mươi đồng tiền, nhưng ngươi đừng nói nữa, bằng không ta không bán."

Lục Duy bật cười, không hề cùng hắn tranh, nói: "Chọn một con cái đi, chờ nó lớn còn có thể sinh mấy con chó nhỏ, tính tình dịu ngoan chút."

Lục Khởi gật đầu, chính mình đi qua bắt từng con kiểm tra, cuối cùng đưa cho hắn một con chó cái nhỏ màu vàng.

Lục Duy ôm tiểu cẩu, đưa tay vuốt ve đầu nó, mạnh mẽ ôm trong lòng ngực.

Lưu Hi ở bên cạnh tò mò xem, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu tiểu cẩu, tiểu cẩu có chút sợ sệt mà phịch vài cái, sau giãy giụa, thoát không được cũng mặc cho y sờ soạng.

Thông ca nhi cười nói: "Tiểu cẩu này nếu được nuôi từ nhỏ, sẽ rất quấn chủ nhân, rất biết nghe lời, cũng có thể giữ nhà."

Lục Duy mỉm cười gật đầu, nhìn Tiểu phu lang thần sắc tò mò, lấy rổ trên tay y, thay vào đó là đem tiểu cẩu đưa cho y: "Hi Nhi, ngươi ôm nó một chút."

Lưu Hi thích thú mà tiếp nhận tiểu cẩu, vừa mới bắt đầu tiểu cẩu hơi giãy giụa, sau đó rất nhu thuận, liền ngoan ngoãn mà nằm trong ngực y, Lưu Hi xem mà mi mắt cong cong cười đến vui vẻ.

Lục Duy xem nhân nhi vui vẻ như vậy, cũng không có ý định quấy rầy y, liền tự động duỗi tay lấy túi tiền từ trên người y, đếm đủ tiền giao cho Lục Khởi.

Lục Khởi trực tiếp đem tiền giao cho phu lang của mình, nhìn sang phu phu Lục Duy nói: "Mấy cái bình một mình các ngươi đem không hết, hay một hồi để tay đem qua cho."

Lục Duy gật đầu: "Vậy ta đem mấy cái bình vừa đi trước, bình to phiền ngươi hỗ trợ đem qua."

_______________________________________________

Không ngờ chương này ngắn vậy "v")/

Tôi sẽ cố gắng làm cho xong bộ này rồi nhảy qua nhân thú, thấy các bác không có hứng thú lắm với mấy bộ chủng điền sinh tử an ổn thế này "^")9.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi