XUYÊN VIỆT CHI NGOAN NGOÃN TIỂU PHU LANG

Sau khi hai người ăn cơm sáng xong, Tiểu phu lang đi ra ngoài giặt quần áo, Lục Duy trồng rau những dược liệu trong đất đều bắt đầu lên mầm mới,nếu nói rằng cành lá tươi tốt thì cũng không được xem là quá lời, chờ đến khi lớn thêm một chút, liền có thể hái một phần đem đi bán, nếu nói về thảo dược, có thể tính bán bằng cân như cây ích mẫu, hoặc cũng có thể đếm số lượng cây mà bán như đương quy hay rễ sô đỏ.

Đất trồng không quá lớn, trước mắt còn thiếu vài loại dược, nhưng nhiều nhất vẫn là ích mẫu, đương quy, long quỳ,....

Đối với cây ích mẫu, Lục Duy chưa từng nghĩ sẽ mang nó đi bán, loại cây này là để lại cho Tiểu phu lang dưỡng thân thể, cách mấy ngày lại uống một thang, hắn liền nấu cây ích mẫu với trứng gà cho tiểu phu lang bồi bổ, trong nhà còn nuôi vịt, về sau còn sẽ có trứng vịt, mấy thứ này đối với tiểu phu lang lại cực tốt.

Lại nói tới đương quy, mấy loại trồng trên đất đều tương đối nhỏ, còn chưa kịp lớn, có một số ít phát triển, trừ bỏ lần trước bán cho Lý đại phu, dư lại đều bị Lục Duy cắt thành lát đem phơi khô, để vào trong một cái bình nhỏ, đến khi nào nấu canh lại dùng.

Cây gai thảo cùng long quỳ đều do hắn đem từ không gian ra trồng, hai loại này chiếm hơn phân nửa đất, sinh trưởng cực kỳ tốt.

Cây gai thảo là một loại cỏ mọc hoang dại, có thể làm thuốc,có tác dụng tiêu trừ đau khớp,còn có thể tiêu thực, hơn nữa rất dễ sinh sôi. Lục Duy nhìn nhìn, về phòng lấy ra dao nhỏ, chọn một nhánh tươi tốt liền cắt xuốnốg, không chút nương tay mà cắt một khúc to, chỉ để lại một ít lá lẻ loi vẫn đứng sừng sững ở một chỗ. Long quỳ cũng như vậy, bị cắt đến không còn đường sống.

Lục Duy nghĩ một chút ý niệm, đi tới không gian, nơi này hắn hay vào xử lí mọi việc, hiện giờ dược liệu sinh trưởng cũng không tồi, lần nay hắn chủ yếu muốn thu thập gai thảo cùng long quỳ, cắt một bó to, lại đào thêm vài cái rễ sô đỏ.

Bận việc đã lâu, Lục Duy mới đem cây gai thảo cùng long quỳ rửa sạch sẽ phơi khô trong một góc ở đình viện,mấy thảo dược này đều phải phơi khô, vì khi phơi khô rồi thì giá cả khác xa so với còn tươi, chủ yếu là khi phơi khô lại bảo quản lâu hơn một chút, cũng thuận tiện hơn, dù có mang lên trấn cũng không gây quá nhiều sự chú ý. Còn về phần rễ sô đỏ, còn lại thì để đợt gieo trồng kế tiếp, chỉ để lại hai cây phơi khô tự mình dùng.

Lưu Hi giặt xong quần áo liền đi tìm Ương ca nhi, sau đó hai người cùng đi tìm Thông ca nhi, cho y nếm thử Cam Lãm do chính tay mình làm, hàn huyên trong chốc lát, còn hẹn nhau qua mấy ngày nữa lại đi thải lộ, ca nhi bọn họ thích nhất hoạt động này, có thể thu được rất nhiều đồ ngon nha.

"Phu quân,ta nói ngươi nghe, Tiểu Cẩu nhà Thông ca nhi lại mang thai,Lục Khởi đại ca hỏi chúng ta có muốn giữ thêm một con nữa hay không, nói không cần tiền,chỉ cần ngươi đồng ý liền có thể trực tiếp mang đi." Lưu Hi ngồi xổm đình viện, một bên ăn kẹo mạch nha một bên phơi quần áo, cười đến híp mắt.

Lục Duy đứng ở bên cạnh nhìn động tác của tiểu phu lang, đậu xanh cũng đang nấu, hắn tính sau khi cơm ước xong liền đánh một giấc, kế tiếp mang tiểu phu lang xuống ruộng xem một chút, sau đó liền trở về ăn không ngồi rồi, chờ ngày mai lại vào núi chơi.

"Vậy Hi nhi đồng ý sao?" Lục Duy mỉm cười hỏi, tiểu phu lang chỉ cần nhìn thấy động vật nhỏ liền động tâm, hơn nữa nuôi thêm một tiểu hoàng cẩu cũng không phải vấn đề gi lớn.

Lưu Hi nhẹ nhàng lắc đầu, dây cột tóc đen theo động tác của y mà khẽ đong đưa,liền nói: "Hi Nhi không biết phu quân có thích hay không? Hơn nữa Lục Khởi đại ca cũng không muốn lấy tiền, như vậy rất ngại".

Lục Duy buồn cười, Tiểu phu lang đúng là tốt bụng, cũng không để người khác bị thiệt, hắn đem người kéo tới,phủi sạch bụi đất trên người y, nói: "Nếu Hi nhi thích thì ta liền đồng ý, không thích thì tính sau, đã quen biết Thông ca nhi cũng không cần quá câu nệ với bọn họ, thật sự không tốt, ngươi có thể ôm con thỏ cho y, hoặc là cho bọn họ nếm thử đồ ăn ngươi làm, cách này cũng có thể xem như là trả phí."

"A?" Lưu Hi hơi hơi kinh ngạc, không nghĩ tới việc còn có cách trả phí như vậy, có chút do dự nói, "Nhưng...Hi Nhi cũng thích thỏ con nữa, với lại..nhìn tiểu Hoàng chỉ có một mình.. thực sự rất cô độc..lại không nỡ...."

Vừa muốn con thỏ lại vừa không muốn tiểu hoàng thấy cô đơn, tiểu phu lang ngốc nghếch đang phân vân không biết lựa chọn thế nào, hai tiểu nhân trong lòng đang đánh nhau loạn xạ. Thật khó nghĩ.

"Hi Nhi gấp cái gì, còn sớm mà, với lại Đại Cẩu cũng không phải ngày mai liền sinh ra tiểu cẩu, hơn nữa ngày mai chúng ta không phải vào núi sao? Đến lúc đó sẽ tìm xem còn thỏ hay không, lại bắt về cho ngươi một con." Lục Duy sủng nịch mà dùng tay niết nhẹ cái mũi tiểu phu lang, có đôi khi y thật ngốc muốn chết, mà dù ngốc hắn vẫn yêu.

"Đúng vậy a." Lưu Hi nhẹ cười nói, liền ngộ ra chân lý.

Sáng sớm ngày kế tiếp, cũng giống như lần trước, Lục Duy chuẩn bị sọt cùng công cụ cần thiết, không có bất cứ hành động nào làm phiền đến người trong thôn, nắm tay Tiểu phu lang ung dung vào núi, nên mới nói, sống một mình cũng có chỗ tốt.

"Phu quân, lần này vào núi có rất nhiều việc phải làm." Lưu Hi một bàn tay nắm tay phu quân, một tay cầm theo rổ, đầu nhỏ suy nghĩ, y nhớ rõ phu quân có nói qua rồi a.

"Hửm? Hi Nhi còn nhớ rõ sao?Vậy nhắc phu quân nhớ lại một chút." Lục Duy mỉm cười, theo thói quen ở phía trước mở đường, cứ là chuyện của hắn thì y như rằng cái đầu nhỏ của tiêu phu lang lại thật sự linh hoạt.

"Muốn hái thuốc tài, hoàng kỳ, cẩu kỷ, ân, còn có bắt thỏ con!" Lưu Hi nhẹ cười, gương mặt trái xoan xinh đẹp linh động hẳn lên, Lục Duy nhìn đến xuất thần.

"Đúng vậy, còn phải kiếm thêm chút củi lửa, cho nên hôm nay có rất nhiều chuyện phải làm, Hi Nhi không được than mệt đâu." Lục Duy cười khẽ, thân hình mạnh mẽ mà hành tẩu trên đường núi, còn cố tình nằm tay che chở tiểu phu lang.

Lưu Hi nghe thấy lời này, lòng ngực phập phồng đập thình thịch, tự tin nói: "Hi Nhi sẽ không mệt đâu, Hi Nhi có thể làm được, một lát sẽ cho phu quân xem."

"Được."

Một người hỏi một người đạp, hành trình xa cũng trở nên thú vị vô cùng, Lục Duy cũng không trì hoãn chuyến đi, nhìn ven đường có củi liền tiện tay chặt, ném vào không gian. Ngoài ý muốn còn phát hiện được một cây nhục quế lớn.

Quế chi là nhục quế khô ráo nộn chi, là một loại thường được lấy làm dược liệu, đều có thể thấy được ở hai mùa xuân-hạ, sau khi bỏ lá có thể trực tiếp cắt ra hoặc phơi khô đều được. Thường dùng để chữa phong hàn, trị cảm mạo, hay nóng trong người. Đây chính là dược tiên.

Lục Duy để Tiểu phu lang đứng chờ ở bên cạnh, khoa tay múa chân chặt một ít, không khách khí thu gom đến khi được một bó, trở về còn phải cắt ra phơi khô, bằng không cũng có thể trực tiếp đem đến tiệm thuốc, giữ lại một ít ở nhà để phòng khi cần dùng đến.

Lần này nói hắn lấy ít bất quá cũng tận hai mươi cân, có thể lấy trực tiếp đi bán, người ngoài nhìn vào cũng chỉ lộ ra một đoạn ngắn thân cây, dù sao quấn trong bao cũng không nhìn được đây là cây gi, cũng không gây quá nhiều sự chú ý. Mục đích của hắn chính là kiếm tiền nuôi phu lang.

Lục Duy hoàn toàn không ý thức được, sau khi cưới phu lang, trong mắt hắn cũng chỉ có mỗi tiền, mỗi lần nhìn thấy đồ vật gi mới lạ, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ cách nào để có thể kiếm tiền dưỡng phu lang, thứ hai là nghĩ cái này có thể ăn được không, nếu ăn được thì có thể cấp tiểu phu lang bồi bổ thân thể.

"Phu quân, Hi Nhi đem củi lửa đều bó xong hết rồi." Lưu Hi ở bên cạnh cũng không nhàn rỗi, giơ tay chém xuống, thập phần thuần thục mà đem cành củi thu hoạch, đây chính là việc từ nhỏ y đã quen, động tác thật sự lưu loát.

"Tốt, đợi ta chút." Lục Duy cười lên tiếng, đem nhục quế thu được toàn bộ đưa vào trong không gian,ngước mắt lại thấy cây nhục quế nhỏ, cũng đào lên, đến lúc đó trồng trong không gian, hắn có vũ khí lợi hại như vậy, ngu gi không dùng.

Chờ đến khi phu phu Lục Duy thu thập xong nhục quế, củi cũng đã chặt được một bó, đã qua hơn một canh giờ, Lục Duy nhìn nhìn, trong không gian cũng chất đống củi lửa, hẳn là đủ dùng trong nửa năm, đến lúc đó toàn bộ hầm đều chiếm hơn phân nửa là củi, nghĩ như thế lúc này mới hài lòng ngừng tay, nhìn quanh bốn phía, chọn một nơi râm mát ngồi nghỉ.

"Hi Nhi, ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, sau khi ăn cơm xong, chúng ta lại tiếp tục đi, củi lửa đã chẻ đủ nhiều rồi." Lục Duy đem Tiểu phu lang kéo đến ngồi dưới bóng cây, lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn từ trong sọt, bát nấm xào còn tỏa ra mùi hương thơm phức.

"Ân." Lưu Hi cũng ngồi xuống dựa vào phu quân, đặt rổ bên cạnh, bởi vì vận động nhiều, trên trán cũng ướt đẫm mồ hôi, cả người đều đỏ bừng.

"Nóng lắm sao?" Lục Duy đem đồ ăn đưa cho y, trực tiếp dùng ống tay áo giúp Tiểu phu lang lau mồ hôi, động tác thần thái đều rất tự nhiên, trong mắt mang theo sủng nịch cùng nhu tình, Tiểu phu lang cũng nhìn hắn cười một cái, hai người ăn ý mười phần, giống như bọn họ đã sống cùng nhau nhiều năm rồi vậy, nhưng thật ra bọn họ mới thành thân cũng mới hơn một tháng.

Lưu Hi cúi đầu ngửi mùi hương thức ăn, thỏa mãn mà cười, tới gần phu quân, cứ như vậy cùng nhau ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, mặt trời cũng lên cao, may mắn sau núi cây cối nhiều, cũng không có quá nóng, bằng không sợ là muốn cháy một lớp da, cũng không rõ tại sao khí hậu nơi này lại kỳ quái như vậy, buổi tối và sáng sớm lạnh như vậy, giữa trưa lại nóng muốn chết, đây cũng coi như nhiệt độ ngày và đêm có sự chênh lệch rất lớn đi.

Dọc theo đường đi, Lục Duy đều chuyên tâm tìm kiếm hoàng kỳ cùng cẩu kỷ, đương nhiên nếu nhìn thấy cái gi nằm trong sự hiểu biết của hắn, hắn đều không bỏ qua, tóm lại chính là muốn hoàn thành mục tiêu "đại tiền đề hạ", mà mấy thứ khác cũng không buông tha, có thể hái nhiều liền hái nhiều, hái ít liền hái ít.

Bất quá trong núi nhiều chủng loại thực vật sinh trưởng,Lục Duy vẫn ở trong khe núi tìm được hoàng kỳ cùng cẩu kỷ, thậm chí còn có cả đảng sâm.

Đây là thứ tốt, nấu canh thì hết sẩy, Lục Duy xoa tay hầm hè, vẻ mặt không khác gi tiểu nhân, tiểu phu lang đúng là bảo bối may mắn của hắn, mỗi lần mang y theo đều gặp được thứ tốt, hắn đem cái sọt buông xuống, nơi này từ bây giờ sẽ là mục tiêu của hắn, trong nhà có dược nhưng không có đất trồng, may mắn thay hắn có thể trồng trong không gian, nếu như không có đất, hắn bỏ vào trồng trong không gian cũng không ảnh hưởng quá nhiều.

Vì thế phu phu Lục Duy rất chăm chỉ cần cù ở tỏng núi đào "bảo vật", thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười một cái, bầu không khí ngọt ngào ai muốn chen chân cũng vào không lọt.

Đại khái qua hai canh giờ, trong sọt đương nhiên đã được nhét đầy dược liệu, không gian cũng thu hoạch thật lớn, ngay cả trong rổ tiểu phu lang cũng đều đầy ấp trái cây, điều đáng nói hơn y trích toàn loại có thể giải khát, không biết tiểu phu lang có được thần phù hộ không mà luôn mang về nhiều thứ tốt như vậy.

__________________________________________________________

Còn 5 chương nữa là phải tạm biệt tiểu phu lang rồi "v")

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi