XUYÊN VIỆT CHI PHÁO HÔI NAM XỨNG

Lam Nhược Phong đi tới phía Mộ Thần, đầy vui sướng khi người gặp họa nói: “Thật tiếc nuối nha, Mộ thiếu, nếu như tư chất của ngươi tốt hơn một chút, hẳn là cũng có thể được võ vương thu làm đồ đệ.

Mộ Thần thản nhiên liếc mắt nhìn Lam Nhược Phong một cái, tên Lam Nhược Phong này hiện tại cũng chỉ có thể tìm cảm giác ưu việt trên người hắn.

Chúc mừng Lam thiếu.” Mộ Thần thản nhiên nói chúc mừng.

Lam Nhược Phong nhìn sắc mặt bình tĩnh của Mộ Thần, hận không thể xé rách mặt nạ của Mộ Thần.

Mộ thiếu, Diệp Thạch hiện tại đượcKinh tiền bối nhìn trúng, tiền đồ bất khả hạn lượng, cũng không biết Mộ thiếu ngươi về sau có thể đuổi kịp tốc độ tu luyện củaDiệp thiếu hay không.” Lam Nhược Phong nói với giọng lo lắng.

Mộ Thần cười khẩy, không để bụng: “Chuyện này cũng không nhọc Lam thiếu ngươi hao tâm tổn trí, vị sư huynh kia của ngươi không giống người thiện lương, ngươi vẫn nên lo lắng một chút xem chính ngươi có thể sống tốt hay không nha.

Lam Nhược Phong nhíu mày, trong lòng bực bội một trận. Thất hoàng tử là người trong hoàng tộc, bối cảnh cường đại, tuy nói, đã vào Thánh Tinh học viện, không quản ngươi tới từ gia tộc nào, học viện đều sẽ đối xử bình đẳng với ngươi, nhưng đây chẳng qua là thuyết pháp đối ngoại mà thôi.

Mộ Thần nhìn Lam Nhược Phong, tiếp tục nói: “Kỳ thật, ta thấyhình nhưTrang Du rất có hảo cảm với Thất hoàng tử.

Sắc mặt Lam Nhược Phong lập tức trầm xuống, Mộ Dung Diễm xuất thân hoàng tộc, làm người cao ngạo, hiện giờ hắn và Mộ Dung Diễm đã đồng thời bái Hoa Xu võ vương làm sư, chỉ sợ Mộ Dung Diễm không dung được hắn.

Mộ Thần vân đạm phong khinh cười, Mộ Dung Diễm trong truyện cũng có xuất hiện, nhưng xuất hiện lúc gần cuối, khi đó Lam Nhược Phong dưới sự trợ giúp của Trang Du cùng đám người Diệp Thạch, một đường thăng tiến, Mộ Dung Diễm tuy rằng cũng không tồi, nhưng cùng Lam Nhược Phong lại kém một đường xa xa, hiện giờ ánh sáng nhân vật chính của Lam Nhược Phong có hạn, Mộ Dung Diễm lại đang ở thời kỳ đỉnh cao, ai thắng ai thua còn chưa nói trước được.

Xin lỗi, ta còn phải tiến hành khảo hạch vòng ba, thứ lỗi không tiếp được.” Mộ Thần gật đầu nói với Lam Nhược Phong.

Lam Nhược Phong cúi đầu, trong con ngươi hiện lên ý lạnh, nếu Mộ Thần trong vòng khảo hạch thứ ba thất bại rời đi, vậy qua một khoảng thời gian, Diệp Thạch tất nhiên sẽ quên đi người này, đến lúc đó, hắn lại đối tốt với Diệp Thạch, Diệp Thạch tự nhiên sẽ từ từ bị hắn cảm hóa.

Lam Nhược Phong luôn có một loại cảm giác, nếu mất đi Diệp Thạch, hắn sẽ mất đi rất nhiều thứ, trực giác nói cho hắn biết, nếu hắn không hành động gì, Diệp Thạch vĩnh viễn sẽ không phải là của hắn.

Lam Nhược Phong ngẩng đầu, nhìn qua hướng phía Mộ Thần đang đi, khóe miệng nở một nụ cười âm lãnh.

… …

Sắc mặt Trình Uyển Bạch ửng đỏ đi về phía Mộ Thần, “Mộ thiếu, lại gặp được ngươi.

Trình tiểu thư, hạnh ngộ.” Mộ Thần nói với Trình Uyển Bạch.

Thật không nghĩ tới Diệp Thạch lại là tư chất cấp tám, Mộ thiếu, ngươi hiện tại nhất định áp lực rất lớn phải không?” Trình Uyển Bạch nói với Mộ Thần.

Mộ Thần không để bụng: “Sẽ không, kể cả Thạch Đầu có là tư chất cấp tám, nhưng Thạch Đầu vẫn là Thạch Đầu thôi!

Trình Uyển Bạch có hơi không cho là đúng: “Có lẽ thế.

Hắn mà có áp lực lớn? Diệp Thạch là tư chất cấp tám, hắn vừa lúc về sau đi theo ăn cơm mềm*, không biết sẽ có bao nhiêu thoải mái đâu.” Tạ Đan Yên đứng bên cạnh Trình Uyển Bạch, lạnh lùng cười nhạo một tiếng.

*Ăn cơm mềm: dựa dẫm vào người khác

Mộ Thần híp mắt, không ngờ Tạ Đan Yên và Trình Uyển Bạch lại quen biết nhau, “Các ngươi quen biết?

Tạ Đan Yên gật đầu: “Đúng vậy, bọn ta là bạn tốt.

Mộ Thần: “Chúc các ngươi hữu nghị trường tồn.

Trong truyện có vài khuê mật ban đầu có quan hệ không tồi, lại vì chính quy công mà thành tình địch, rồi sau đó trở mặt thành thù. Nhưng vô luận những nữ nhân này làm loạn đến thế nào, chính quy công cuối cùng cũng chỉ vung ống tay áo, đi rõ ràng lưu loát.

Mộ thiếu, ngươi muốn đi đăng ký sao? Không bằng chúng ta đi cùng nhau.” Trình Uyển Bạch đề nghị.

Mộ Thần gật đầu, “Cũng được.

Mộ Thần đương nhiên báo đan viện trong thuật viện, không biết tại sao, trước khi đưa tờ đơn đi, trong lòng Mộ Thần đột nhiên dâng lên một nỗi bất an.

Trình Uyển Bạch nhìn Mộ Thần: “Mộ Thần, ta thấy ngươi điền đan viện, có lẽ về sau, chúng ta sẽ là đồng học.

Mộ Thần nhún vai, nói: “Hẳn là vậy.

Mộ Thần, anh báo danh vào đan viện hả?” Thanh âm của Diệp Thạch sâu kín từ phía sau Mộ Thần truyền tới.

Mộ Thần quay đầu, nhìn thấy Diệp Thạch, nhịn không được sửng sốt một chút: “Không phải em đi theo sư phụ rồi sao? Sao lại ra đây?

“Em nói với sư phụ là em chưa thấy qua Thánh Tinh học viện chiêu sinh, muốn đến xem náo nhiệt, ông ấy liền thả em ra.” Diệp Thạch bĩu môi nói.

“Thì ra là như vậy.” Mộ Thần cười.

… …

Một giọng nói vang dội từ trong loa phát thanh của học viện truyền ra, “Chúc mừng các vị đệ tử thông qua khảo hạch lần một, lần hai. Thỉnh cácđệ tử đãthông qua chuẩn bị một chút, kế tiếp tham gia vòng khảo hạch thứ ba.

Trên quầng sáng ở một bên học viện xuất hiện một chuỗi tên, Thánh Tinh học viện lấy tất cả đệ tử thông qua tiến hành phân tổ.

Ánh mắt Diệp Thạch rất nhanh đảo qua trên danh sách đan viện, trong con ngươi hiện lên vẻ hoang mang, “Mộ Thần, bên đan viện này không có anh.

Đôi mắt Mộ Thần co lại, lúc trước hắn có dự cảm không tốt, hiện tại quả nhiên đã xảy ra chuyện?

Anh không đăng ký sao?” Diệp Thạch hướng phía Mộ Thần hỏi.

Làm sao có thể?” Mộ Thần lắc đầu.

Trình Uyển Bạch nhíu mày: “Không có khả năng, ta đã nhìn thấy Mộ Thần điền đơn rồi.

Ở nơi đó.” Tạ Đan Yên chỉ chỉ sang quầng sáng bên phù viện.

Mộ Thần nhìn qua bên phía phù viện, quả nhiên trên quầng sáng nhìn thấy tên mình.

Sao lại như vậy?” Mộ Thần nhíu mày lẩm bẩm.

Tạ Đan Yên liếc nhìn Mộ Thần, chế nhạo nói: “Có lẽ lúc ngươi điền đơn, mắt bị lé, ghi lầm rồi đi.

Không có khả năng.” Mộ Thần nhíu chặt mày.

Trình Uyển Bạch híp mắt, quả thật không có khả năng, tờ đơn của Mộ Thần, nàng đã âm thầm xem qua, chỗ điền xác thực là đan viện.

Tạ Đan Yên nhíu mày, có chút vui sướng khi người gặp họa: “Thí nghiệm của phù viện ngay buổi chiều ngày mai, nếu như ngươi không qua, chỉ sợ không vào được Thánh Tinh học viện.

Sắc mặt Diệp Thạch đột nhiên thay đổi, “Vì sao lại như vậy? Mộ Thần anh ấy là luyện dược sư cấp hai mà!

Tạ Đan Yên nhún vai: “Quy củ của Thánh Tinh học viện chính là như vậy, nào có vì cái gì.

Diệp Thạch cắn chặt răng, kéo tay Mộ Thần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta đi tìm người chiêu sinh nói lý.

Thạch Đầu…” Mộ Thần muốn nói cái gì, Diệp Thạch không để ý đến, kéo tay Mộ Thần, đi thẳng về phía trước.

Trình Uyển Bạch quay đầu hỏi Tạ Đan Yên: “Đan Yên, ngươi thấy bọn họ làm ầm lên như vậy, liệu có tác dụng không?

Tạ Đan Yên lắc đầu, có chút thương hại nói: “Sẽ không, Thánh Tinh học viện vĩnh viễn không sai, sai chỉ có thể là đệ tử.

Trình Uyển Bạch híp mắt: “Nói như vậy, nếu như Mộ Thần không thông qua thí nghiệm, hắn sẽ không được nhận?

Đúng vậy!” Tạ Đan Yên khoanh tay, gật đầu.

Sao có thể vậy được, hắn là nhị cấp luyện dược sư! Còn là võ sư.” Trình Uyển Bạch nhăn mi nói.

Tạ Đan Yên nhún vai nói: “Thánh Tinh học viện không thiếu thiên tài, bọn họ không hiếm lạ.

Rất đáng tiếc.” Trình Uyển Bạch nhẹ thở dài một cái.

Chỉ có thể trách mệnh của hắn không tốt, lại nói tiếp, ngươi thật sự nhìn thấy Mộ Thần điền đan viện?Ngươi xác định không nhìn lầm?” Tạ Đan Yên hỏi Trình Uyển Bạch.

Trình Uyển Bạch gật mạnh đầu: “Không lầm! Đúng là đan viện, ta thấy rất rõ ràng.

Như vậy à, Thánh Tinh học viện hẳn là không có khả năng chép sai tin tức của học sinh.” Tạ Đan Yên híp mắt nói.

Trình Uyển Bạch hỏi Tạ Đan Yên: “Đan Yên, ý của ngươi là, Mộ Thần hắn bị người tính kế?

Tạ Đan Yên nói: “Ta không nói như vậy.

Trình Uyển Bạch siết chặt tay, nhìn Thánh Tinh học viện trước mặt, trong lòng nhịn không được hiện lên vài phần bất đắc dĩ, cho dù là Thánh Tinh học viện được người người ca tụng của Huyền Phong đế quốc, cũng không phải là cái gì cũng tuyệt đối tốt!

… …

Chép sai?Thực xin lỗi, học viện chúng ta không có khả năng chép sai.



Đổi? Nói giỡn à, cũng đã công bố ra ngoài rồi, chúng ta không có khả năng đổi.



Không thông qua? Không thông qua cũng chỉ có thể bị đào thải.



Quá đáng? Diệp Thạch, kể cả ngươi là đệ tử của võ vương, ngươi cũng không có quyền nói như vậy.



Diệp Thạch siết chặt tay, sắc mặt xanh một trận, trắng một trận, “Quá đáng, quá đáng!

Mộ Thần nhìn biểu tình Diệp Thạch sắp khóc đến nơi, an ủi: “Được rồi, thí nghiệm vào buổi chiều ngày mai lận, bây giờ còn có thời gian.

Diệp Thạch ngẩng đầu nhìn Mộ Thần, lăng lăng hỏi: “Còn có thời gian?

Còn có thời gian? Mộ Thần, chẳng lẽ ngươi muốn dùng một ngày thời gian để học chế phù?” Tạ Đan Yên bị Trình Uyển Bạch có ý đồ an ủi Mộ Thần lôi kéo lại đây, cười nhạo nói.

Mộ Thần gật đầu: “Cũng chỉ có biện pháp này.

Vẻ mặt Tạ Đan Yên nhăn nhó một chút: “Ý tưởng này của ngươi, ngược lại đúng là sáng ý.

Mộ Thần cười khổ, nói với hai người, “Xin thứ lỗi ta không tiếp được.

Mộ Thần lấy ra mười vạn nguyên thạch, mua mấy chục quyển sách nhập môn phù thuật từ trên tay của vài thiếu niên lúc trước đến Thánh Tinh học viện tham gia phù viện chiêu sinh, Diệp Thạch thuê một tu luyện thất ở một chỗ phụ cận Thánh Tinh học viện.

Nhờ phúc của Kinh Sí Diễm, lần này Diệp Thạch thuê phòng thập phần thuận lợi.

… …

Mộ Dung Diễm đứng ở đỉnh núi, hỏi thiếu niên bên cạnh: “Đã điều tra xong chưa?Hôm nay vì sao Diệp Thạch lại cùng người chiêu sinh xung đột?

Đã điều tra xong, Diệp Thạch có một vị hôn phu tên là Mộ Thần, là một luyện dược sư cấp hai, không biết như thế nào lại bị bỏ vào trong tham gia chọn lựa của phù viện.” Thiếu niên nói.

Mộ Dung Diễm híp mắt: “Nói như vậy, người này bị người tính kế!

Đúng vậy, nghe nói Lam Nhược Phong và Mộ Thần không hợp, mà lần này người tổng phụ tráchchiêu sinh của đan viện chính là Lam gia Lam Đạt.” Thiếu niên nói.

Mộ Thần là một võ sư đúng không?” Trong lòng Mộ Dung Diễm hiện lên hình ảnh của Mộ Thần.

Thiếu niên gật đầu: “Đúng thế, hắnthí nghiệm được tư chất cấp sáu, năm nay mười bốn.

Tư chất cấp sáu, mười bốn tuổi đã thành võ sư, hẳn là có kỳ ngộ gì đó, đáng tiếc… mệnh lại không tốt!” Mộ Dung Diễm lắc lắc đầu.

Thiếu niên nhíu mày nói: “Lam Nhược Phong cũng quá đáng, mới vừa gia nhập Thánh Tinh học việnđã dám động thủ ngay trong việc học viện chiêu sinh, điện hạ, chúng ta cócần…?

Mộ Dung Diễm khoát tay áo: “Không cần, chúng ta tạm thời chờ xem trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi