XUYÊN VIỆT CHI TU TIÊN

Chương 73: Đại hội Thăng Long Môn


--Bằng chứng vào hội. Từ Tử Thanh rối rắm--


Túc Hãn nói: "Là vì đại hội Thăng Long Môn."


.....Đại hội Thăng Long Môn?


Từ Tử Thanh lắc đầu tỏ vẻ không hiểu: "A Hãn hiền đệ, đệ cứ nói thẳng đi."


Túc Hãn nghe vậy liền sờ sờ mũi, sau đó sảng khoái nói thẳng: "Không dối gạt Tử Thanh huynh, đại hội Thăng Long Môn này chính là một lần tụ hội của các đệ tử thiên tài Cửu châu của tiểu thế giới Hạo Thiên chúng ta, là có ý muốn để mọi người kết giao bằng hữu với nhau, sau này có thể giúp đỡ hỗ trợ."


Từ Tử Thanh nghĩ nghĩ, nghe có vẻ như có liên quan đến chuyện tiến vào đại thế giới.... Quả nhiên, Túc Hãn nói tiếp.


Thì ra đại hội Thăng Long Môn này mười năm mở một lần, thời gian mở đại hội là trước một năm khi các tu sĩ đã Trúc cơ tiến vào Thăng Long Môn, cũng chính là năm thứ chín khi Thăng Long Môn mười năm mở một lần. Nhưng không phải tu sĩ nào cũng có thể tham gia tụ hội này, nó có quy củ lựa chọn của nó, quanh quanh quẩn quẩn cũng rất nhiều. Quy tắc lựa chọn tuy nói đơn giản, nhưng cũng là phức tạp.


Đơn giản là vì nó trước tiên theo tuổi loại bỏ một đám, người nào trên năm mươi tuổi đều không được tham gia; lại dựa theo tu vi bỏ thêm một đám, dưới Luyện khí tầng chín không được tham gia. Tu sĩ Trúc cơ kỳ cũng không thể tham gia sự kiện này. Chỉ những điều này thì đã loại được hơn phân nửa rồi, nhưng đây cũng chỉ mới là đầu vào thôi.


Còn thêm quy tắc chi tiết nữa. Các môn phái đều có số người tham gia, những môn phái lớn thì tự nhiên là nhiều hơn, môn phái nhỏ thì ít hơn. Dù sao thời gian có hạn, bọn họ phải đưa những đệ tử giỏi nhất ra. Thế gia lớn nhỏ cũng có một số người tham gia, nhưng vì thế gia không nhiều người kiệt xuất như môn phái, thậm chí có rất nhiều đệ tử thế gia bái nhập môn phái, tự nhiên là không tính phần thế gia. Cho nên chỉ có hạn mức cao nhất mà không phải không có hạn cuối. Sau đó các thế lực lớn khắp nơi cũng có được một số người tham gia, như Tán tu minh vậy. Còn tham gia được bao nhiêu thì phải xem thế lực đó lớn bao nhiêu, có bao nhiêu cao thủ hàng đầu. Về phần chia số người có quanh quẩn gì đó thì tự môn phái thế gia thế lực tự giải quyết, người tổ chức đại hội không quan tâm.


Ngoại trừ những cái đó ra, còn có trường hợp đặc biệt. Chính là dựa vào linh căn. Tuy như thế nhưng nó cũng chiếm một chỗ trong số người tham, yêu cầu về tu vi có thể bỏ qua, nhưng lại quy định về tuổi. Người song linh căn một thô một tế, tuổi trên mười ba, dưới hai mươi lăm, tu vi trên Luyện khí tầng sáu đều có thể tham gia. Còn đan linh căn, chỉ cần đủ mười ba, bất luận tu vi như thế nào, cũng có thể tham gia sự kiện này. Tuy nhiên đề phòng có người dùng thủ đoạn dơ bẩn độc ác, những người thuộc hai trường hợp này đều phải có sư trưởng làm bạn.


Từ Tử Thanh nghe xong, dần dần hiểu được, chỉ có một chuyện hắn không hiểu: "Đại hội Thăng Long Môn này có tác dụng gì?"


Túc Hãn mắt mang ý cười, khen: "Tử Thanh huynh đúng là nhạy bén." Liền giải thích cho hắn hiểu, "Đại hội Thăng Long Môn ngoài trừ việc những người có hi vọng tiến vào Thăng Long Môn tụ họp với nhau ra, còn có một chỗ tuyệt vời hơn."


Chỗ tốt đó chính là linh mạch cấp ba.


Trước cửa Thăng Long Môn có người bảo vệ, chính là ở dãy núi Đằng Long nằm phía trước Thăng Long Môn. Dãy núi Đằng Long bốn phía đều là núi non nguy hiểm, rất khó mà đến. Ngọn núi cao nhất trong dãy núi Đằng Long tên là ngọn Đằng Long, ở trong đó có linh mạch cấp ba, phủ khắp cả một ngọn Đằng Long. Linh khí mà linh mạch cấp ba cung cấp không chỉ gấp trăm lần bên ngoài, thậm chí trong ba tiểu bí cảnh ở tiểu thế giới Hạo Thiên cũng không có, có thể nói là chỗ có linh khí nồng đậm nhất! Đừng nói là linh khiếu trong núi nơi Từ Tử Thanh ở, ngay cả tiểu linh mạch trong điện trưởng lão cũng không bằng kịp!


Đại hội Thăng Long Môn tổ chức ở ngọn Đằng Long, từ người bảo vệ chủ trì. Nhưng đừng xem thường người bảo vệ, nghe đồn người này là người của đại thế giới Khuynh Vẫn, mười năm lại đổi một lần, tu vi khó lường, người của tiểu thế giới Hạo Thiên không ai dám đối địch cả. Có thể được người này dẫn vào ngọn Đằng Long, chính là chuyện có mặt mũi nhất.


Tụ hội này còn có một việc quan trọng hơn chính là, người bảo vệ sẽ tự mình chọn lựa nhân tài kiệt xuất, cho ở ngọn Đằng Long tu hành một năm, tranh thủ Trúc cơ, thuận lợi đi vào Thăng Long Môn. Mà cách lựa chọn cũng có rất nhiều. Trong đó linh căn chính là lựa chọn hàng đầu, người có song linh căn và đan linh căn nếu tham gia đều được giữ lại, không cần qua khảo nghiệm nữa. Những người còn lại sẽ phải thông qua khảo nghiệm của người bảo vệ, hoặc là chiến đấu với nhau, cuối cùng chỉ để lại hai mươi người. Cũng chính vì có linh mạch cấp ba, mới khiến cho các thế gia đại phá, tuyệt thế thiên tài xua như xua vịt.


Túc Hãn trước khi chưa trở thành đan hỏa linh căn, chính là song linh căn một thô một tế, lúc gặp Từ Tử Thanh tu vi là Luyện khí tầng năm, cái gọi là có thể Trúc cơ, chính là trong hai năm tăng tu vi lên Luyện khí tầng sau, tham gia đại hội Thăng Long Môn. Với tư chất lúc trước của hắn, vừa đủ thỏa mãn điều kiện dựa vào linh căn tham gia sự kiện, sau đó trong vòng một năm tranh thủ Trúc cơ. Đây mới là tính toán ban đầu của hắn.


Hắn mời Từ Tử Thanh đến, kì thực cũng là nghi ngờ Từ Tử Thanh là thiên tài song linh căn. Chỉ có điều hắn không biết Từ Tử Thanh là một thô một tế hay là song thô, cho nên cũng mong đợi hắn ở trong hai năm nhanh chóng tiến cảnh, đạt được tu vi Luyện khí tầng chín. Đến giờ Từ Tử Thanh cũng không làm hắn thất vọng, quả nhiên tiến cảnh rất nhanh!


Chờ Túc Hãn nói rõ mọi chuyện, Từ Tử Thanh cũng không còn nghi vấn nữa.


Túc Hãn cười nói: "Huynh đã phù hợp với mọi điều kiện, đệ sẽ bảo sư phụ để một chỗ cho huynh. Với tuổi của huynh mà có được tu vi như vậy, cũng không ai dám nói ra nói vào đâu."


Số người được tham dự vô cùng trân quý, trong Tán tu minh cũng có phe phái, tự nhiên cũng có tranh đoạt. Từ Tử Thanh nghe vậy, trong lòng có chút cảm động, ghi nhớ tâm ý của Túc Hãn. Hắn từ lúc đầu đã nói rõ lợi và hại, bây giờ cũng không chút giấu diếm chuyện Tán tu minh cũng có âm mưu tranh giành chỗ trống cho Từ Tử Thanh nghe, có thể thấy ý chí bằng phẳng. Cho dù có tính kế, cũng bày ra rõ ràng, không phải là hạng người cất giấu ác ý gì. Hơn nữa Từ Tử Thanh đã trải qua nhiều việc, có thể cảm nhận được Túc Hãn thật sự nhiệt tình với hắn, không phải hư tình giả ý gì. Người như thế, Từ Tử Thanh tự nhiên cũng sẽ thiệt tình đối xử với hắn, cho dù có khúc mắc, cũng sẽ coi hắn như bạn bè.


Từ Tử Thanh cười nâng ly trà lên, nói: "Lấy trà thay rượu, cảm ơn A Hãn hiền đệ nhé."


Túc Hãn cười ha ha: "Huynh đệ cần gì nói cảm ơn chứ? Chờ đến đại thế giới, huynh đừng làm như không biết đệ thì tốt rồi."


Từ Tử Thanh nghe xong, nhịn không được mỉm cười. Đại thế giới ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm, đến đó, chỉ sợ phải cùng Túc Hãn tương trợ lẫn nhau rồi.


***


Ba ngày sau, Từ Tử Thanh quả nhiên nhận được ngọc kiếm truyền thư, nói tới nội Minh nhận chứng nhận đi vào đại hội.


Từ Tử Thanh tự nhiên là vui vẻ đi nhận, tới trước cửa nội minh thì đã thấy Túc Hãn đứng chờ hắn. Hai người sóng vai đi vào, đến thẳng điện trưởng lão. Trong điện, minh chủ đã ngồi ngay ngắn chờ hai người, giống như lần trước, cũng có các trưởng lão đứng xung quanh. Nhưng lúc này không ai thử Từ Tử Thanh nữa, chỉ dùng thần thức đảo qua để xác định lại tu vi thôi.


Chỉ nghe minh chủ cười nói: "Quả nhiên là Luyện khí tầng chín, Từ tiểu hữu thật đúng là thiên tư tung hoành, tiềm lực vô hạn."


Nghe xong minh chủ khen ngợi, Từ Tử Thanh cũng không lộ vẻ đắc ý, chỉ ôn hòa cười: "Minh chủ quá khen."


Trong mắt minh chủ hiện lên chút thưởng thức, cũng không khen nữa. Ông nâng tay lên, đánh ra một luồng sáng trắng, nói: "Tiếp."


Từ Tử Thanh từ lúc ông nâng tay đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc này vươn tay nắm lấy, cầm luồng sáng trắng trong tay. Luồng sáng trắng biến mất, để lộ rõ thứ bên trong. Đó là một thanh ngọc như ý vô cùng tinh xảo, hình dạng như cỏ linh chi. Một đầu điêu khắc long văn, phần chuôi thon dài, ẩn hiện vẻ phóng khoáng, mang đến một cảm giác huyền ảo.... Vô cùng vi diệu, không thể chống cự.


Minh chủ nói: "Đây là bằng chứng vào đại hội, Tán tu minh tổng cộng chỉ có tám thanh mà thôi. Tiểu hữu là người thứ nhất, Hãn nhi cũng thứ nhất, nhưng vì lý do khác nhau, nên bằng chứng cũng có chút khác nhau.


Túc Hãn đứng một bên nở nụ cười, đến gần đưa bằng chứng của mình cho Từ Tử Thanh coi. Quả thật có chút khác biệt, tuy đều là ngọc như ý, nhưng như ý của Túc Hãn lại có màu xanh biếc, trong suốt long lanh, mang theo vẻ dịu dàng êm đềm.


Nếu Từ Tử Thanh nói ra chuyện mình là đan linh căn thì bằng chứng của hắn nhất định cũng giống Túc Hãn, nhưng bây giờ hắn chỉ là một tán tu, thật không tốt nhắc tới. Bằng không thân phận lai lịch của hắn sẽ khiến người cảm thấy khả nghi. Trước sau gì cũng đều là dựa vào tu vi được đến bằng chứng, việc còn lại thì chờ đến ngọn Đằng Long rồi nói thôi.


Cảm ơn minh chủ xong, Từ Tử Thanh liền đưa ra lời tạm biệt. Lần đến và đi này, hắn cũng chưa từng bị thử qua, nhưng hắn có thể thấy trên mặt các trưởng lão đều là vẻ không vui. Có mấy người lộ ra vẻ hờn giận, xem ra có liên quan đến bằng chứng rồi. Từ Tử Thanh tự mình hiểu lấy, cũng không dám ở lại quá lâu tránh che tầm nhìn kẻ khác.


Sau khi ra khỏi điện, Từ Tử Thanh cũng tạm biệt Túc Hãn. Đại hội Thăng Long Môn còn nửa tháng mới mở, hai người liền hẹn đến lúc đó gặp nhau, cùng đi ngọn Đằng Long.


***


Trong phòng yên tĩnh, Từ Tử Thanh khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, suy nghĩ gì đó. Hắn nhớ lại từng chi tiết trong lời nói của Túc Hãn, không khỏi có chút hiếu kỳ với người bảo vệ kia.


Thăng Long Môn mở cửa mười năm một lần, người bảo vệ cũng mười năm đổi một người.... Đây là vì đảm bảo công bình của đại hội Thăng Long Môn, hay còn có điều gì khác nữa?


Con đường tu tiên gian nan nguy hiểm, Từ Tử Thanh bây giờ không thể không gặp những chuyện phải suy ngẫm cẩn thận, để tránh tiểu nhân âm mưu xảo quyệt, tránh cho bản thân thân tử đạo tiêu.


Suy nghĩ hồi lâu, Từ Tử Thanh cũng không nghĩ ra được gì. Dù sao hắn biết đến còn rất ít, dù có phỏng đoán cũng chẳng có căn cứ gì, nhưng hắn cũng không muốn lãng phí suy nghĩ hồi lâu. Nếu nói có thứ gì phải đoạt, cũng để hắn ở trong lòng dự đoán ra tình huống làm chuẩn bị. Đến lúc đó cho dù gặp phải tình hình xấu nhất hắn cũng có thể bảo trì tâm của mình, không để nó lung lay.


Chỉnh lại tâm trạng của mình, Từ Tử Thanh nâng tay trái lên, nhìn nhìn nhẫn trữ vật ở ngón út. Trong nhẫn có bạn tốt tri kỷ, kiến thức uyên bác, mặt lạnh tâm nhiệt..... Nếu hỏi hắn, cho dù không có tin tức gì, cũng có thể khiến mình yên tâm. Nhưng là, hỏi hay không hỏi đây?


Nhiều năm qua chính mình đã quấy rầy Vân huynh rất nhiều rồi. Từ Tử Thanh xưa nay cũng coi như người hiểu biết cách đối nhân xử thế. Bạn tốt Vân Liệt rõ ràng là một tu sĩ một lòng hướng đạo, cho dù chỉ còn lại hồn phách thì ý niệm này vẫn vững như bàn thạch, có thể kiên trì con đường lúc còn sống, mà không phải đi con đường quỷ tu.


Nhớ lại lúc đầu hai người mới gặp nhau, Vân Liệt chính là ngồi ngay ngắn giữa bãi đá, nhắm mắt không nói, như là đang rèn dũa tâm tình, hoặc là đang tự kiểm bản thân. Hắn nếu không đến quấy rầy, Vân Liệt cũng sẽ không động đậy, gió mặc gió mưa mặc mưa, vẫn vững như Thái sơn. Có thể thấy Vân Liệt rất thích yên tĩnh.


Lại xem đến kiếm khí, sắc bén lợi hại, không gì phá vỡ, cũng nhận ra được đây đều là do Vân Liệt khổ tu không ngừng mới đạt được. Nhưng dù vậy, khi Từ Tử Thanh gặp phải đau khổ, hoặc tâm tình dao động, Vân Liệt đều có thể từ bỏ tu luyện đến chỉ dẫn hắn.... Ân tình như vậy, Từ Tử Thanh tự hỏi khi nào mới trả cho xong đây.


Bây giờ chỉ là chút lòng tò mò phỏng đoán, Từ Tử Thanh hắn sao có thể mặt dày đi hỏi y đây?


----ooOoo----


Chương 74: Chỗ trống còn lại


--Đi đến dãy núi Đằng Long--


Thở dài, Từ Tử Thanh rốt cuộc cũng quyết tâm không hỏi. Bây giờ còn chưa biết đại hội Thăng Long Môn như thế nào, cho dù muốn đề phòng, cũng quá sớm rồi. Chỉ là vì chuyện một năm sau vào được Thăng Long Môn, chẳng lẽ hắn còn có thể từ chối không đi sao? Tất cả đều chờ sau này rồi nói.


Nghĩ kỹ, Từ Tử Thanh cũng không rối rắm trong lòng nữa. Hắn bây giờ chỉ còn chờ nửa tháng sau thôi.


***


Mười lăm ngày phút chốc đã qua.


Sáng sớm, Túc Hãn đạp phi kiếm đỏ, như một ngôi sao băng xẹt tới, dừng lại trên một dốc đá ở Linh Khiếu sơn. Thiếu niên áo đỏ dung mạo tuấn mỹ phi phàm, oai hùng rực rỡ, tỏa ra khí thế của một thiên chi kiêu tử: "Tử Thanh huynh, mau ra nào! Huynh chuẩn bị tốt rồi chứ?"


Từ Tử Thanh từ phòng bế quan bước ra, thấy Túc Hãn, mỉm cười nói: "A Hãn hiền đệ tới sớm."


Khoảng thời gian này Từ Tử Thanh cũng không để lãng phí. Vì không biết tình hình cụ thể của đại hội Thăng Long Môn, cho nên hắn liền ở trong khoảng thời gian này đến Giao dịch đường mua không ít thứ. Hắn tự nhiên là muốn ở lại ngọn Đằng Long, sau đó được ăn cả ngã về không, cố gắng Trúc cơ đến đại thế giới. Sau này hơn phân nửa là không trở về Tán tu minh rồi. Vì vậy phải chuẩn bị rất nhiều thứ, hắn cũng phải suy nghĩ cẩn thận mới được.


Bây giờ trong nhẫn trữ vật, Từ Tử Thanh đã dùng rất nhiều yêu đan không phải thuộc tính phong cùng với da thú đổi lấy rất nhiều bùa chú, đan dược, linh châu, một ít linh thảo và hạt giống hắn không có, cũng sắp xếp lại, lúc này mới an tâm hơn.


Túc Hãn thấy Từ Tử Thanh một thân nhẹ nhàng khoan khoái, cũng biết hắn rất coi trọng chuyện lần này, liền cười nói: "Nhìn vẻ mặt tỏa sáng của Tử Thanh huynh, chắc là chuẩn bị tốt rồi."


Từ Tử Thanh vẻ mặt ôn hòa đáp: "Chỉ hết sức mà thôi." Hắn biết tính tình Túc Hãn nóng vội, liền nói: "A Hãn hiền đệ đợi một chút, huynh có chút chuyện nói với Thanh Phong Diệu Nguyệt xong rồi đi với đệ ngay."


Chuyện hắn muốn nói Túc Hãn cũng biết, liền hừ một tiếng nói: "Tử Thanh huynh vẫn nhân từ như vậy." Sau đó bước qua một bên vuốt tóc đợi chờ.


Thanh Phong và Diệu Nguyệt vốn nghiêm túc đứng bên cạnh, nghe Từ Tử Thanh nó vậy, đều cung kính đi theo hắn, đứng trước mặt Từ Tử Thanh, chờ chủ nhân phân phó.


Từ Tử Thanh thấy hai người thận trọng, giọng điệu dịu dàng hơn vài phần, nói: "Ta hôm nay sẽ đi đến đại hội Thăng Long Môn, chưa chắc có thể quay về. Hai người hầu hạ ta nhiều ngày, không có công lao cũng có khổ lao, ta liền tặng hai người mỗi người một thứ, coi như là cắt đứt quan hệ chủ tớ ngắn ngủi này."


Thanh Phong và Diệu Nguyệt liếc nhìn nhau, đều mừng như điên. Phó tỳ như bọn họ cũng có con đường tin tức của riêng mình, tự nhiên là biết chuyện này. Vốn nghĩ chủ tử có thiên phú như vậy, tự nhiên là muốn đi đến đại thế giới, đến lúc đó hai người hầu hạ họ, sẽ được sắp xếp đến chỗ của tu sĩ khác. Bọn họ khó lắm mới được một chủ tử tính tình ôn hòa, tu sĩ khác tính tình như thế nào họ cũng biết, trong lòng có lo lắng, tự nhiên cũng có không tha. Chỉ là không ngờ vị chủ tử này lại tốt như vậy, trước đây họ hầu hạ tu sĩ khác, không bị mắng chửi đánh đá đã là chuyện may mắn rồi, sao nghĩ đến chuyện họ có thể tặng đồ cho mình chứ? Những thứ từ chỗ tu sĩ tuôn ra, với võ giả bọn họ mà nói, đều là thứ cực kỳ trân quý.


Hai người nghe vậy, lập tức khom người: "Đa tạ tiên trưởng ban tặng." Dứt lời liền cung kính nâng hai tay lên.


Từ Tử Thanh thấy thế, cũng biết bọn họ kinh sợ, cũng không khó xử, chỉ phất tay áo lên, đồ vật liền nằm ngay trong tay họ.


Thanh Phong và Diệu Nguyệt đều cảm thấy hai tay trĩu xuống, sau đó Từ Tử Thanh cũng không nhiều lời với họ, chỉ nở nụ cười, đi về phía Túc Hãn. Túc Hãn đã sớm chờ đến không kiên nhẫn, thấy Từ Tử Thanh đến, kéo tay áo hắn, nhún người nhảy lên, hai người liền song song đứng trên phi kiếm. Chớp mắt một cái, phi kiếm đã cắt ngang trời bay đi.


Lúc này Thanh Phong và Diệu Nguyệt mới dám ngẩng đầu, nhìn vật trong tay. Trong tay Thanh Phong là một cây gậy dài nhỏ như ngón tay, toàn thân đen nhánh, phát ra ánh sáng đen láy. Còn trong tay Diệu Nguyệt lại là một bình sứ, cũng rất nặng.


Hai người nhìn nhau, Thanh Phong do dự một lúc, liền cắn nát ngón tay, nhỏ máu lên cây côn. Máu tươi thấm vào, cây côn lập tức theo gió lớn lên, trong chớp mắt đã dài gần một người. Bên trên có ghi ba chữ "Thiên Tâm côn", nặng hai ngàn ký!


Thanh Phong là do Tán tu minh bồi dưỡng, bản thân là võ giả cấp chín, tự nhiên là có kiến thức. Cây côn này trông thì bình thường, nhưng lại phát ra linh quang lấp lánh, lại thêm hình dạng xinh đẹp, hàn quang lấp lánh, đủ nặng.... Tài liệu tạo thành nó rõ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi