XUYÊN VIỆT CHI VIỄN SƠN TRÀ NÔNG

Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Hai ngày sau Hoàng chưởng quỹ kéo theo hai xe than lên núi, còn đưa cho Ôn Luân một túi vải lớn: “Trên núi trời lạnh, Bá gia sai ta chuẩn bị than. Còn đây là quần áo mùa đông do Ngô di nương tự tay may.”

Ngày hôm sau lúc Hoàng chưởng quỹ xuống núi, theo thường lệ thở ra một hơi. Trên núi thời tiết đã rất lạnh, một hơi này trực tiếp biến thành sương trắng. Hắn vỗ vỗ chiếc bình nằm trong hành trang, nghĩ đến những gì đại thiếu gia nói lúc trước, không kiềm được lộ ra một cái tươi cười.

“A? Đây là đại lang tự mình sao trà?” Lão Huyện Bá đang bệnh nghe vậy quả nhiên nhanh nhẹn một ít, gần đây bởi vì thời tiết chuyển lạnh, bệnh tình lại bắt đầu trở đi trở lại, giờ khắc này đều lộ ra một phần tinh thần, cười tủm tỉm đối với Ngô thị vẫy vẫy tay, “Mau tới, chúng ta lão nhân lão thái bà đến nếm thử trà do nhi tử sao.”

Hoàng chưởng quỹ đi theo cười cười: “Đại thiếu gia nói, lần đầu tiên làm thử, sao không được tốt lắm.”

Lão Huyện Bá xuy một tiếng: “Tự mình biết sao không tốt, còn lấy đến hiếu kính cha mẹ.” Lời tuy nói như thế, nhưng mà chờ mong trong mắt ông lại hiện ra vô cùng rõ ràng.

Ngô thị ý cười dịu dàng: “Đại lang đến trên núi ngược lại nhàn rỗi.”

Lời này người nói vô ý, người nghe có tâm. Biểu tình lão Huyện Bá nhất thời liền cứng ngắc một chút. Vài tử nữ của mình, tất cả ông đều nhìn ở trong mắt.

Đại nhi tử ưu tú, Nhị nhi tử bình thường, ông đều biết. Ông luôn nghĩ, tại sao hai người kia không thể đổi cho nhau một chút chứ? Nếu Ngô thị sinh một trưởng tử bình thường, ông còn có thể tẫn hết lòng yêu thương. Chờ mình sau trăm tuổi, thậm chí còn có thể sớm làm chuẩn bị, an bài mẫu tử hai người xuất phủ sống một mình, tuyệt đối sẽ không làm cho bọn họ chịu nửa điểm ủy khuất.

Ôn Luân ưu tú, ông đương nhiên cũng rất thích. Nhưng mà thích như vậy, đối với mẫu tử Ngô thị cùng Ôn Luân mà nói, lại không phải là chuyện tốt. Lúc này đây, nếu không phải bệnh tình của mình chuyển biến tốt đẹp, mẫu tử bọn họ chỉ sợ cũng đã đi theo sau bước chân mình rồi. Cũng mệt đứa bé kia không một tia oán hận, còn tìm được sắt lá phong đấu ngàn vàng khó mua đưa về nhà.

Về phần Huyện Bá phủ, vẫn là cần có một con trai trưởng ưu tú kế thừa. Ông tiêu phí rất nhiều tinh lực vào Ôn Thành, tổng cũng thấy xa xa vượt qua vài tử nữ khác, cho dù là Long Châu Lệnh quan trọng như thế, ông cũng sớm lén lút giao cho Ôn Thành. Tương lai của huyện Bá phủ này đều là của Ôn Thành.

Chỉ là Ôn Thành này lại làm cái gì? Khi vừa được báo cho biết Long Châu Lệnh rơi vào tay Ôn Luân, trong nháy mắt, ông thậm chí đã sinh ra suy nghĩ như vậy cũng tốt. Đáng tiếc, luật pháp Tề Quốc đối với quyền kế thừa có quy định rất rõ ràng, thứ tử tuyệt đối không thể kế thừa tước vị, cho dù một chi này của ông không có dòng chính, cũng chỉ có thể từ bàng chi cho làm con thừa tự kế thừa.

Ngô thị đem trà phao tốt, lão Huyện Bá còn lăng lăng xuất thần, thẳng đến hơi nước phủ đầy mặt, ông mới hồi phục lại tinh thần.

Thời tiết cuối thu, nước trà vàng nhạt càng nhìn càng khiến lòng người ấm áp, nước trà chảy vào cổ họng đầu tiên là đắng, xen lẫn một chút chát, tiếp theo là nhẹ nhàng khoan khoái như khí tức của đại sơn giây lát lướt qua người, cuối cùng mới là có chút ngọt vị.

Lão Huyện Bá đem chén trà đặt ở trong khay: “Trà là trà ngon, đáng tiếc…” lãng phí.

Ngô thị cũng đi theo uống một chén. Cho dù là nàng đã ở Huyện Bá phủ sinh hoạt nhiều năm, xuất thân cũng vô pháp thay đổi, dù trà tốt thế nào, nhưng khi nàng uống thì cũng chỉ có một hương vị mà thôi. Thời gian chính là để cho nàng học được tư thế cùng động tác. Chén trà này nàng lại cảm thấy là thứ tốt nhất nàng uống qua.

“Đáng tiếc cái gì, đại lang tự tay sao. Ngươi ghét bỏ, vậy tất cả thuộc về ta.” Nói xong, Ngô thị liền đem bình lá trà mộc mạc kia bỏ vào trong tay áo.

Lão Huyện Bá trừng mắt nhìn, cũng không ngăn cản: “Ngươi thích thì lấy đi!” Một bình lá trà mà đã sứt sẹo thô nhám như vậy, trong núi ngày vô cùng kham khổ? Không phải đều đã chuyển vài chuyến đồ vật lên rồi sao?

Dưới chân núi là cuối mùa thu, trên núi thì đã nghênh đón trận tuyết đầu tiên.

Toàn bộ thế giới vô cùng an tĩnh…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Nhị trướng đến đỏ bừng, gấp đến độ xoay quanh, cước bộ cứ như bay, ở trong phòng xoay vài vòng: “Đại thiếu gia, ngài nói như vậy không tốt đi? Lá trà kia là ta sao, chút bản lĩnh sao trà này, lão Bá gia…”

Ôn Luân còn chưa gặp qua cảnh tuyết xinh đẹp đến như này, hôm nay sáng sớm đã bắt đầu một lòng một dạ đắp tuyết tạo hình, nhưng hiện tại bên người như có ruồi bọ vo ve. Ôn Luân nhịn không được khoát tay đánh, nắm trụ áo Lý Nhị: “Cho lừa ăn rồi? Cho gà ăn chưa? Đồ chua nhà thôn trưởng đưa đến chưa? Phòng ở quét tước sạch sẽn chưa? Chữ ngày hôm qua ta dạy đều biết hết?”

Lý Nhị bị hỏi đến thẳng gật đầu, cuối cùng nói rằng: “Phu gia đi dọn bình đồ chua.”

Lúc Đại Hùng trở về, liền nhìn thấy tức phụ nhà mình rất không nghe lời mà đứng ở dưới mái hiên: “Ngươi thân thể không tốt, đứng ở đây làm gì?”

Ôn Luân trực giác muốn cãi lại, nhưng khi nghĩ tới hậu quả mà bản thân phải nhận, cuối cùng cũng ngoan ngoãn cúi đầu đem lời nuốt vào. Thân thể là của mình, y lấy lý do gì cấm đoán mình chứ? Mình rõ ràng đều đã bọc như cái bánh bao rồi.

Đại Hùng đặt hai vò đồ chua vào phòng bếp. Cả mua đông ở nhà người bình thường, đều dựa vào vài vò đồ chua này để vượt qua. Nhà nào tốt một chút, thì thời điểm năm mới có thể ăn thêm một chút thức ăn mặn. Nếu có gà mẹ không đẻ trứng, đó là tốt nhất, làm thịt nấu canh, canh gà thơm nức mặt trên còn đóng một tầng dầu vàng óng ánh thật dày.

Đêm qua, sau khi tuyết bắt đầu rơi, trong phòng liền đốt kháng, thẳng đến bây giờ còn không tắt.

Đại Hùng ôm ngang Ôn Luân, nhanh gọn đem áo khoác trên người cậu bới ra, lập tức nhét vào trên kháng, lấy chăn đắp lên.

Ôn Luân một chút nóng nảy cũng không có, nhìn Đại Hùng vội vàng vẩy chậu than, vội nói: “Ta ngủ một hồi, ngươi đừng vội.”

Đại Hùng cũng rất vui lòng bồi tức phụ cùng nhau ấm ổ chăn, nhưng y còn phải đi quét tuyết, nên chỉ có thể gói kín ổ chăn. Lại dùng gối mềm đệm xếp vòng chung quanh. Sau một đoạn thời gian cùng giường, y liền phát hiện tướng ngủ của Ôn Luân không được tốt lắm.

Ôn Luân trước khi ngủ là tương đối nề nếp, xoay người đều cực nhỏ; một khi đã ngủ, quả thực giống như là đang khiêu vũ. Y cũng rất thích từ hai cái ổ chăn biến thành một, bị tức phụ nhà mình ôm cọ đến cọ đi lật tới lật lui, nhưng hiện tại y phải rời khỏi lâu như vậy…

Ôn Luân một chút cũng không thấu hiểu lo lắng của Đại Hùng nhà mình, một cước đá rơi xuống một cái gối đầu, thay đổi một tư thế thoải mái liền nhắm mắt lại.

Hùng đại tướng quân gia cố tốt vòng vây bị đột phá, cúi người hôn vài cái lên mặt Ôn Luân, mới lo lắng thấp thỏm mà đi ra ngoài.

Ôn Luân dùng mặt cọ cọ chăn, cảm thấy vô cùng trứng đau cúc khẩn. Cậu nghĩ mọi chuyện quá đẹp rồi, còn tưởng rằng Đại Hùng là một con gấu biết nói đạo lý, kết quả người ta quả thật là nói đạo lý. Nhưng tiền đề để nói đạo lý là, Ôn Luân cậu phải là tức phụ của Đại Hùng y nha.

Một khi cái tiền đề này có điều dao động, Đại Hùng lập tức liền từ tiểu gấu mèo lưu manh không có da mặt, biến thân thành đại gấu đen nổi giận, hoàn toàn sẽ không nói đạo lý. Trước kia còn có thể dùng thân thể rách nát làm cớ, hiện tại cậu không phải nên tắm rửa sạch sẽ trước?

Nội tâm Ôn Luân vô cùng rối rắm, dẫn đến tư thế đi ngủ của cậu cũng phá lệ rối rắm.

Chờ Đại Hùng quét xong tuyết đọng trên nóc nhà, Ôn Luân vừa vặn xoay người một cái, tay chân thật dài chụp đến trên tường, sau đó cả người như là một con thằn lằn dính vào vách tường. Đương nhiên, tay chân Ôn Luân không có giác hút, không vài giây liền từ trên tường trượt xuống dưới.

Đại Hùng chưa cho cậu cơ hội lần thứ hai tiếp đón vách tường, y nhanh chóng thoát áo khoác leo lên kháng, đem người nhét về ổ chăn. Lần này, Ôn Luân ngược lại thành thật, ôm lấy ấm lô nằm ở bên người cọ cọ, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Các loại âm thanh hỗn loạn tựa hồ lập tức rời xa. Màng nhĩ truyền tới là tiếng biển rộng sâu thẳm, gió êm sóng lặng mang theo mênh mông mãnh liệt cùng nguy hiểm, lại phá lệ khiến người an tâm.

Ôn Luân an tâm, Đại Hùng lại khổ.

Y cơ hồ ngược lại thả ra một hơi lãnh khí, đem Ôn Luân tay chặt chẽ siết chặt, nếu không nắm chặt, y đều nhanh đem quần áo cậu lột sạch!

Ôn Luân chỉ cảm thấy âm thanh biển rộng lập tức trào dâng như đánh trống, nhưng mà thời điểm dòng nước xiết vọt tới một chỗ đột nhiên vướng một chút. Ôn Luân mày nháy mắt liền nhíu lại, tay không động đậy, đầu dán đi qua, cọ cọ.

Vết thương cũ trên đầu vai Đại Hùng chịu khổ đau nhứt, nhất thời không khí lực chế trụ Ôn Luân, tay vừa mới buông lỏng, Ôn Luân một bàn tay liền đặt lên vết sẹo đầu vai y.

Ép buộc sờ soạng cho đến khi cảm giác âm thanh lưu loát một chút, cậu mới an tâm mà lâm vào ngủ sâu.

Hùng đại tướng quân an phận cẩn thận ôm chặt lấy người, hoặc có lẽ là tác dụng tâm lý, y thật sự cảm thấy đau đớn trên đầu vai cũng ít đi một chút.

Đại Hùng cảm thấy ngủ chưa được bao lâu, liền tới giữa trưa. Y thử gọi gọi cậu, căn bản là không đánh thức được, ngược lại là bị ném ba bốn cái gối đầu vào mặt, y ra cửa đối Lý Nhị nói: “Đem thức ăn hâm nóng.”

Nông hộ mùa đông không có nhiều chuyện để làm. Nhưng mà Hùng gia thì không giống, đủ loại đồ vật đều cần phải thu thập. Thúy Liên ba người lại không quen thuộc sinh hoạt nơi sơn thôn, rất nhiều chuyện đều phải đi đường vòng. Bọn họ cùng những nhà khác cũng không quen, cũng không có người đến chỉ đạo bọn họ cái gì.

Đại Hùng ngược lại biết một ít, nhưng là vô cùng ít ỏi. Y còn muốn thường thường đi kiểm tra một phen Ôn Luân có lăn xuống giường hay không. Nhưng một buổi chiều này, Ôn Luân ngủ hết sức thành thật. Chung quanh một vòng con đê gối đầu, một chút cũng không có dấu hiệu vỡ đê.

Đại Hùng ngay từ đầu cũng không nghĩ nhiều, thẳng đến buổi tối đem người đánh thức vẫn là một bộ mơ mơ màng màng, mới cảm thấy sự tình có chút không đúng.

“Tức phụ? Tỉnh tỉnh, ăn cơm.”

Ôn Luân miễn cưỡng nâng nâng mí mắt, bĩu môi liền chui vào trong ngực Đại Hùng.

Loại hành động này, lúc Ôn Luân tỉnh, tuyệt đối sẽ không xuất hiện, nên hiện tại trực tiếp đem Đại Hùng sợ choáng váng.

“Tức, tức phụ nhi?”

Ôn Luân bị phiền đến nhíu mày: “Đừng nháo, để ta ngủ.”

Cuối cùng, Ôn Luân ngồi ở trên kháng, được Đại Hùng hầu hạ ăn cơm rửa mặt, toàn bộ quá trình mí mắt đều không mở ra. Chờ đến thời điểm Đại Hùng bò lên kháng, Ôn Luân nhanh chóng dán lên như trước, vô cùng tích cực mà cởi áo Đại Hùng, đem chính mình nhét vào trong ngực Đại Hùng.

Đại Hùng hít một hơi thật sâu, nhẫn đến ánh mắt đều có điểm đỏ lên: “Tức phụ thân thể còn chưa khỏe, thân thể còn chưa khỏe, thân thể còn chưa khỏe…” Tay chân như đã có ý thức tự mình mà giao triền đi qua, đem hai người cố định thành bánh quai chèo.

Ôn Luân trạng thái không đúng, Đại hùng cũng rõ ràng. Chính là thích thân cận y, tổng so với lúc trước đối y nhượng bộ lui binh tốt hơn nhiều.

Ngày hôm sau, thời điểm Ôn Luân thanh tỉnh, mặt trời đã lên cao. Nếu không phải Đại Hùng vẫn luôn kiên trì không ngừng cằn nhằn bên tai, cậu còn muốn ngủ thêm một chút nữa.

Trong phòng ngủ điểm chậu than, thực ấm.

Lúc ngồi dậy, Ôn Luân còn muốn học nữ chính trong ti vi tính ôm chăn thét chói tai. Y phục của cậu đâu? quần áo đâu? quần áo đâu? Còn có này một mảnh đất dâu tây* được khai khẩn cũng quá triệt để đi?

*Ngực = đất; Dâu tây = dấu hôn.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!

———————————————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mùa đông phòng lạnh thi thố

Phu phu → Đại Hùng, Ôn Luân một cái ổ chăn.

Tỷ muội → Thúy Liên, Bích Hà một cái ổ chăn.

Phụ tử (?)→ con lừa, chúng gà con một cái lều gia súc.

?? → Lý Nhị,?? … Được rồi, ôm gối đầu đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi