XUYÊN VIỆT CHI VIỄN SƠN TRÀ NÔNG

Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Sáng sớm, Hùng đại tướng quân mang chuyện Ôn Luân đề nghị ra nói cùng hai người kia, ngay cả bình thường vẫn luôn một bộ biểu tình cười ngây ngô của Hác đại nhân, cũng giật mình mà há to mồm. Cổ quân sư hốc mắt nháy mắt liền đỏ.

Hai tráng hán “Bộp bộp” quỳ xuống đất. Trong thanh âm của Cổ quân sư khó nén nghẹn ngào: “Đại nhân, tiên sinh, đại ân không thể hồi báo, ta trước thay các huynh đệ đa tạ hai vị.”

Ôn Luân vẫn là lần đầu tiên được người ta quỳ gối, nháy mắt liền mộng. Hùng đại tướng quân giữ vững cậu ngồi thẳng ghế, rất là đúng lý hợp tình mà tiếp nhận một quỳ này.

Hác đại nhân lau mặt, hít sâu một hơi nói: “Thuộc hạ bây giờ xuống núi.”

Cổ quân sư cũng là gật đầu một cái, liền xoay người vào phòng thu thập hành lý, vô cùng rõ ràng lưu loát.

Ôn Luân lúc này cũng tỉnh mộng, nhanh chóng ngăn cản: “Từ từ, ngày mai lại xuống núi.” Tuy rằng bọn họ vài người võ công thật sự rất lợi hại, tuyết lớn như vậy đều có thể đi vào trong tám trăm dặm đại sơn này, cũng không đại biểu hai người này có thể lợi hại đến không gì làm không được.

Cổ quân sư hiện tại đối Ôn Luân tôn kính phi thường, giờ phút này đối mặt cậu ngăn cản rất khó xử: “Tiên sinh?” Vườn trà không cần nói, đầu xuân liền phải khởi công. Quân hán xuất ngũ thiên nam địa bắc còn muốn liên hệ từng người, tính xuống như vậy, thời gian đã là rất gấp.

Ôn Luân khoát tay áo, gọi Thúy Liên ba người lại đây, đi làm lương khô cho hai người.

Bánh ngũ cốc nhân thịt cực lớn, hai mặt vàng óng ánh, bên trong lớp da xốp giòn là thịt băm vụn cùng dưa chua. Này đối Ôn Luân mà nói cũng không tính là cái thứ tốt gì, nhưng mà đối với hai quân hán hàng năm rời nhà mà nói, đã thật lâu không có được loại quan tâm như thế này. Quần áo rách cũng được cẩn thận may vá lại, thậm chí mỗi người còn được nhét thêm một bình lá trà.

Lá trà loại đồ vật này, vẫn luôn là hàng tặng lễ cao cấp. Đại Hùng cùng hai người này thân cận, Ôn Luân cũng không phá hỏng. Hai đoạn ống trúc làm thành bình lá trà, nhét tràn đầy hai bình. Trúc thứ này tuy rằng chưa nói tới đậy kín, cũng không phải cái dụng cụ thích hợp để lá trà, nhưng thắng ở sức nén không dễ hư. Dù sao hiện tại lá trà này cũng nhanh biến thành trần trà*, cũng không phải vật tốt gì cho lắm.

(* Trà để đã lâu lên men giảm đi vị đắng)

Ở trong này Ôn Luân bất quá chỉ là động động miệng lưỡi mà thôi, nếu bắt cậu tự thân động thủ, đó là tuyệt đối không có khả năng. Chính là phần cảm kích này lại chân chân thật thật tính ở trên đầu Ôn Luân, thực tế động thủ Thúy Liên Bích Hà hai người ngay cả ánh mắt cảm kích đều không có được.

Người một nhà tiễn bước Hác đại nhân cùng Cổ quân sư, Ôn Luân có chút không yên lòng. Cậu hiện tại đang tự hỏi một vấn đề rất nghiêm túc—— mình có phải hay không là cong a? Đêm qua hôn đến rất thích, thiếu chút nữa lăn giường luôn nha ( gào thét -ing)!

Nam nhân quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới đi? Chỉ cần thích, vô luận đối tượng là nam hay là nữ đều được?

Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đại Hùng. Sách, một con gấu 360° không góc chết, được rồi, là một con gấu có chút đẹp trai. Nhìn nhìn, hơi thuận mắt chút.

Đại Hùng quay đầu nhìn thấy tức phụ nhìn mình không chuyển mắt, liệt miệng cười đắc ý: “Tức phụ~”

Ôn Luân cúi đầu nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu đối với Đại Hùng lại liếc liếc mắt một cái, lời nói đến bên miệng liền chuyển thành: “Dạy ta đánh quyền.”

Đại Hùng đối yêu cầu này là tuyệt đối gật đầu một vạn cái, bất quá: “Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà.”

Vào phòng, Đại Hùng trực tiếp lôi kéo người trở lại phòng ngủ.

Hai người bọn họ phòng ngủ cũng không đơn giản là phòng ngủ, còn kiêm luôn thư phòng cho Ôn Luân, diện tích là lớn nhất trong mấy gian phòng, lại còn điểm chậu than nên cực kỳ ấm áp.

Ôn Luân vừa vào cửa đã nghĩ nhào lên kháng, nhưng nghĩ tới mộng võ hiệp của mình, lại nhịn được, giương mắt chờ Đại Hùng dạy võ nghệ. Ngày nào đó cậu học thành, vào núi đánh lợn rừng, đánh gấu chó, đánh lão hổ!

Đại Hùng bị tức phụ ánh mắt sáng trông suốt, nhìn đến tim đập thình thịch, trên mặt thực nghiêm túc: “Trước đem áo khoác cởi ra, đánh quyền không tiện.”

Ôn Luân cảm thấy có đạo lý, hơn nữa bên trong nhà độ ấm so bên ngoài cao nhiều lắm, vốn là không cần bọc từ đầu đến chân khoa trương như vậy. Ôn Luân đem áo khoác cởi ra, cảm thấy quần áo vẫn rất rườm rà, có tâm nghĩ phải cởi hai kiện, nhưng đột nhiên phát hiện… Cậu xuyên qua đến hiện tại ngay cả kiện quần áo đều không phải tự mình mặc! Hiện tại ngay cả cởi cũng sẽ không biết cởi!

Đại Hùng liếc mắt một cái liền nhìn thấu quẫn bách của Ôn Luân, tiến lên cởi đi hai tầng áo khoác cho cậu: “Được rồi.”

Ôn Luân nhớ kỹ các bước Đại Hùng cởi quần áo, cảm thấy cũng không khó, ngày mai muốn tự mình mặc quần áo. Cậu hoạt động hai cái, quả nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều, ý bảo Đại Hùng bắt đầu lên lớp.

Vì thế…

“Mủi chân không được hướng ra bên ngoài, đúng, cứ như vậy.” Sờ sờ chân nhỏ.

“Thắt lưng đứng thẳng, không được cong.” Sờ sờ thắt lưng sờ hông phía sau lưng.

“Nắm tay đi ra ngoài, cánh tay không cần duỗi thẳng như vậy, lưu một chút lực, nếu không dễ dàng thương tổn đến chính mình.” Sờ sờ cánh tay nhỏ bé.

Ôn Luân học được thực nghiêm túc, trên trán đều có một tầng mồ hôi mỏng, đắm chìm ở chính mình quyền đánh lão hổ chân đá ngạ lang não bổ đến không thể tự kềm chế.

Đại Hùng nhìn cậu toát mồ hôi, liền hô dừng: “Trước như vậy đi. Lần đầu tiên trước thích ứng một chút, về sau từ từ sẽ đến.”

Xuất mồ hôi sau, tự nhiên muốn tắm rửa nha. Đại Hùng nghĩ đến rất đẹp, nhưng vẫn là bị Ôn Luân đẩy đi ra ngoài. Nói giỡn, mặc quần áo còn chưa tính, tắm rửa cậu vẫn là tự mình tẩy.

Dư lại hai kiện quần áo, Ôn Luân tự mình cởi xuống. Thời gian dài như vậy vẫn luôn đều chỉ lau người, tuy rằng cũng sạch sẽ, nhưng mà cảm giác toàn thân ngâm mình ở trong thùng gỗ lớn, quả thực sảng khoái hơn rất nhiều.

Duy nhất không tốt, chính là dùng bố khăn không thoải mái bằng khăn mặt.

Đại Hùng canh giữ ở ngoài cửa phòng, không bao lâu liền nhìn đến tức phụ như hoa sen mới nở của mình đi ra, nháy mắt liền dán đi lên, vừa lau tóc, vừa mát xa người: “Tóc phải lau khô, không thì sẽ đau đầu biết không?” Đem đầu lau khô một nửa, lại đem người đổ lên kháng nằm úp sấp.

Ôn Luân cảnh giác mà quay đầu: “Làm chi?”

Đại Hùng vẻ mặt chính trực: “Ngươi lần đầu tiên luyện công, ta đến xoa bóp cho ngươi, không thôi ngày mai sẽ đau nhức cả người.”

Ôn Luân lúc đến trường vẫn luôn thuộc loại tứ chi không chuyên cần. Đại học khóa thể dục chọn môn học bóng rổ, mỗi lần đánh xong giống như là bị bóng rổ đánh một trận, cực kỳ có thể hiểu được cái loại thống khổ này. Lập tức cậu gật đầu thật mạnh: “Vậy làm phiền ngươi.” Lúc trước chọn nông đại tuy rằng điểm số thấp, nhưng là mùa đông buổi sáng phải chạy bộ cũng rất nghiêm khắc. Trường học khác đều có chạy thay, nhưng trường học của bọn họ thì hoàn toàn không được, ngẫm lại chính là một phen xót xa lệ trong lòng. Khi đó cậu cỡ nào muốn có khinh công, xoẹt một cái là đến đích.

Trên kháng ấm, trên người Ôn Luân chỉ có quần áo sát người, chính mình ăn mặc còn lệch bảy xoay tám.

Đại Hùng bàn tay thô dày hỏa nóng dán đi lên, một đường từ đầu vai ấn đến bàn chân, thoải mái đến Ôn Luân rên hừ hừ.

“Tức phụ?”

“Ân?”

“Đến, trở mình một cái.”

“Ngô.” Ôn Luân trở mình, sau đó đã bị đại hắc hùng gặm.

Này rõ như ban ngày, giống như có chút không tốt. Cái này gọi là cái gì? Đúng rồi, ban ngày tuyên dâm.

Ôn Luân tượng trưng mà giẫy dụa một cái, nháy mắt bị Đại Hùng phản ứng quá độ ngăn chặn. Miệng bị buông ra sau, âm thanh đều biến điệu. Ôn Luân hoàn toàn không lo lắng, bị Đại Hùng một đường dẫn theo đi qua, sau đó đột nhiên cảm thấy cái mũi có chút ngứa.

“Hắt xì!”

Đại Hùng động tác lập tức dừng lại.

“Hắt xì!” Ôn Luân lại đánh hắt xì.

Đại Hùng nhanh chóng đem người nhét kín trong ổ chăn, sau đó chui đầu vào hõm vai Ôn Luân thở gấp.

Ôn Luân bao phủ ở trong chăn, trên mặt dần dần đỏ lên. Da thịt cùng dán cảm giác với cậu mà nói có chút kích thích. Quần áo đã sớm không biết đi nơi nào, quần? Ngô, bắt tại cổ chân nơi ấy.

Ôn Luân đột nhiên nghĩ đến một từ —— thâm quỹ*. Cậu này tuyệt bức là cong! Cha mẹ, nhi tử bất hiếu, không thể có đời sau a! Không đúng, cũng không biết thân thể lúc đầu của cậu thế nào? Là chết, hay là giống cậu như bây giờ bị người khác chiếm thân? Nếu như là bị người khác phụ thân vậy cũng tốt, hy vọng có thể thay thế cậu tẫn hiếu, ít nhất không để ba mẹ cậu thương tâm. Tuy rằng ba mẹ cậu nói cậu không tiền đồ, nhưng là đối cậu yêu thương cũng không có thiếu một phân, biết cậu học nông sau, thậm chí còn thương lượng đi về quê nhà trồng trọt.

*thâm quỹ: Thâm quỹ hình như là gay ẩn, dạng mà đến lúc cọ ra lửa mới biết mình gay (hoặc song tính), ngược lại với những người tự biết mình gay (cám ơn thím Yami Ryu đã chỉ <3)

Đại Hùng sắc bén mà nhận thấy được cảm xúc Ôn Luân suy sụp, xê dịch vị trí, để Ôn Luân tựa vào đầu vai y: “Làm sao vậy?”

Ôn Luân lắc lắc đầu, thật lâu sau mới nói: “Có chút nhớ cha mẹ… Di nương.” Nếu thân thể lúc đầu của cậu có thể làm cho nguyên thân đến phụ thân vào thì tốt rồi, nguyên thân là một học bá, tuy rằng chuyên nghiệp không giống, nhưng như thế nào cũng so với cậu có tiền đồ hơn. Vô luận nguyên thân còn ở hay không, cậu ở trong này sẽ thay nguyên thân tẫn hiếu, coi như là việc làm duy nhất có thể làm thay nguyên thân. Về phần mấy cái đệ đệ muội muội đầy mình ý nghĩ xấu kia, cũng sẽ thuận tiện thu thập thu thập một chút.

Đầu năm nay mọi người đều nói đồng khí liên chi*. Cậu thà bản thân tự động thủ thu thập bọn họ, còn hơn để mấy đứa không bớt lo kia bị người khác thu thập, quay đầu lại còn phải liên lụy tới cậu.

*Đồng khí liên chi: ý nói quan hệ anh chị em cùng huyết thống.

Đại Hùng nghe Ôn Luân nhắc tới, nghĩ đến một phòng người kia, trong lòng cũng là có một phen tính toán.

Nhưng mà hiện tại hai người trong lòng có tính nạp vào ba mươi sáu kế cũng sẽ không có hữu dụng. Ôn Luân mỗi ngày vẫn ở trong phòng đánh quyền, tự cho là có hi vọng thành võ lâm cao thủ, thẳng đến có một buổi sáng cậu khó được dậy sớm (từ trên kháng lăn xuống đất mà tỉnh), nhìn đến trong viện Thúy Liên ba người đang tại ra chiêu.

Bộ dáng Bích Hà thoạt nhìn nhất mảnh mai nhưng lại lợi hại nhất, Thúy Liên cùng Lý Nhị liên thủ đều không bắt được nàng. Ngược lại bị nàng bắt lỗ hổng tiêu diệt từng bộ phận.

Kia vù vù ô ô, quyền cước sinh phong, kia mới gọi là võ công a!

Cậu mấy ngày nay học chính là cái gì? Tập thể dục theo đài sao?

Ôn Luân rất bất mãn. Thời điểm Đại Hùng dán đi lên, bị cậu không chút khách khí đẩy ra.

Đại Hùng nóng nảy. Rõ ràng mấy ngày nay thái độ tức phụ đều mềm hoá rất nhiều, còn kém chỉ chờ tức phụ thân thể khỏe lên là có thể hạ nồi… Không đúng, là hạ miệng. Như thế nào lúc này lại không cho thân cận rồi? Ăn không đến thịt, ngay cả canh cũng không cho uống?

Không đợi Đại Hùng hỏi rõ, cửa viện đột nhiên ầm ầm một cái, như là bị vật nặng đập vào.

Thúy Liên bọn họ còn ở trong sân. Mấy ngày nay bọn họ luyện công tự giác có chút sở thành, kẻ tài cao gan cũng lớn. Lý Nhị vén tay áo vớ cây côn gỗ liền đi mở cửa.

Cửa viện vừa mở ra, một đứa bé trực tiếp ngã sấp xuống vào trong cửa.

Bích Hà cước bộ nhắc tới, đã đuổi theo.

Chờ đến lúc Ôn Luân đi theo ra cửa, chỉ nhìn đến dấu chân tán loạn đang dần biến mất tại vách núi. Cậu kinh ngạc mà dừng bước lại, nhìn tiểu hài nhi bất tỉnh nhân sự bị Thúy Liên nâng dậy đến.

Tiểu hài nhi bẩn hề hề bọc quần áo không hợp thân, lộ ra tới làn da đen tím, cũng không biết sống hay chết.

Ôn Luân đột nhiên đi ra ngoài hai bước, trong lòng lửa giận dâng cao. Cha mẹ này xem như là cái gì? Ngày qua quá khổ, như thế nào có thể nhẫn tâm đem nhi tử nhỏ như vậy ném đến trước cửa nhà người khác? Bọn họ cho là họ sẽ chết, nên Ôn Luân cậu liền đến giúp bọn họ dưỡng nhi tử?

Bọn họ làm phụ mẫu đều không gánh trách nhiệm, dựa vào cái gì Ôn Luân cậu phải đến gánh vác?

Đại Hùng quay người lại, nghe được Ôn Luân lạnh lùng đối với Thúy Liên nói: “Cứu tỉnh, đưa đi nhà thôn trưởng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi