XUYÊN VIỆT CHỦNG ĐIỀN CHI MÃN ĐƯỜNG XUÂN (ĐƯỜNG XUÂN XUYÊN QUA LÀM RUỘNG)

Đường Xuân Vanh cùng người đọc sách Triệu Bình Xuyên không giống nhau, đến ngày mùa học đường liền cho nghỉ học, sau khi hắn về sẽ làm việc cùng a mẫu, không giống Triệu Bình Xuyên chỉ còn thiếu mỗi cơm đến há mồm, áo đến đưa tay thôi, sau đó Trương Tú hết bận chuyện trong nhà liền đến nhà Đường Xuân Minh xem con trai, lại cùng giúp một chút, kết thúc một ngày, gần một mẫu hậu viện đã được thu thập đến chỉnh tề.

Đường Xuân Minh kêu xe bò trong thôn đưa A Vanh về, lại dặn dò, “Cố gắng thương lượng cùng a mẫu, không được thì cứ bám lấy, ngươi nên biết, a mẫu coi trọng nhất chính là đứa con trai là ngươi, vì vậy cho dù ban đầu có phản đối nhưng cuối cũng sẽ theo ý ngươi.”

“Ca ngươi yên tâm, ta lớn rồi, hiểu chuyện, sẽ không khiến a mẫu tức giận, ca chính ngươi ở nhà cũng cần cẩn thận một chút, có chuyện gì thì để người truyền tin đến học đường của ta hoặc chỗ a mẫu.” Đường Xuân Vanh  phất tay một cái ngồi lên rồi xe bò, ý bảo ca hắn nhanh về đi.

“Đại bá sao nói ngươi muốn đi huyện sao?” Sau khi về đến nhà, Trương Tú đang chơi cùng A Lâm liền hỏi hắn.

“Đúng vậy, khoảng thời gian này ở nhà sắp mốc meo, vừa vặn mang Lâm ca nhi đi ra ngoài dạo mở mang thêm chút kiến thức.” Đường Xuân Minh lấy cớ như vậy trả lời.

“Vậy trên đường ngươi cẩn thận một chút, nếu như Đại Sơn còn chưa kết thúc công việc trên trấn, trong nhà không có người làm, nói không chừng ta cũng đi cùng ngươi, còn có thể trông ngươi một chút.” Trương Tú tiếc nuối nói.

“Có Trầm phu lang ở đây, có cái gì không yên lòng.”

Đệ đệ mang đến  một bao kẹo, Đường Xuân Minh ngoại trừ ăn một khối A Lâm để lại cho hắn, còn lại đều để lại, làm bài tập khen thường mỗi ngày cho ba đứa nhỏ, Đại Mao Nhị Mao vô cùng vui mừng, bọn họ cũng chỉ có thể ăn được một ít lúc tết đến, bình thường a mẫu đều rất tiết kiệm.

Nhắc đến lời đồn đãi truyền ra trong thôn lúc trước, kết quả chứng minh suy đoán của Đường Xuân Minh là đúng, kết quả này vẫn là do Đại Mao Nhị Mao lừa được từ miệng những đứa trẻ khác trong thôn, khi Trương Tú nói cho Đường Xuân Minh, hắn không nói gì chỉ lắc đầu, chẳng trách mấy ngày trước Đại Mao Nhị Mao lại hỏi hắn một số chữ lạ viết kiểu gì, hóa ra là dùng để làm ngoại giao với những đứa trẻ khác đi.

Thôn dân, không có nhiều chú ý giống như nhà giàu, lúc nói chuyện còn phải tránh mặt trẻ con, có lúc những lời từ miệng trẻ con mới càng thêm chân thực. Đại Mao Nhị Mao dùng cách dạy những đứa trẻ khác viết tên của mình như thế nào làm thủ đoạn ngoại giao của mình, từ trong miệng bọn chúng tìm hiểu được những lời đồn đãi trong thôn đến từ đâu, kết quả thăm dò thực sự là a sao nhà Lý Hạ Căn.

Đường Xuân Minh đúng là thông qua chuyện này cảm thấy Đại Mao Nhị Mao đều rất thông minh, có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, chờ đến khi kiếm được tiền rồi thì nên mua sách cùng giấy bút, muốn dạy bọn nhỏ nhiều kiến thức hơn chút, ngược lại đến lúc đó bụng hắn càng lúc càng lớn nếu muốn ra ngoài cũng không có cách nào, chỉ có thể ở nhà. Cái này cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn muốn nhanh chóng kiếm được chút tiền, sinh con nuôi trẻ đều cần dùng tiền không ít, hơn nữa lại không có sức làm việc bên ngoài, dù thế nào cũng cần phải có chút bạc trong tay mới có thể yên tâm được.

Trời vừa mới tảng sáng, Đường Xuân Minh liền mang theo A Lâm khóa cửa ra ngoài, đem chìa khóa giao cho Trương Tú để hắn giúp trông nhà cùng chăm sóc dám động vật nhỏ, một lớn một nhỏ đến nhà Lý Chính. Trầm phu lang cũng đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng mà bất ngờ chính là, Đường Xuân Minh lại có thể nhìn thấy được một nhân vật chính trong lời đồn mấy hôm trước, Lý Phong, mới nhớ tới, mấy ngày nay vội vàng thu thập, đều đã quên chuyện nhà hắn đã sửa tốt đã trở về trong thôn, Đại Mao Nhị Mao vội vã muốn đi liền bị Trương Tú khuyên nhủ, bởi vì mới vừa chuyển về có rất nhiều chuyện cần phải lo, Trương Tú cùng thường đi sang bên đó giúp một số chuyện.

Trầm phu lang vừa nhìn thấy Đường Xuân Minh  xuất hiện liền nói với hắn: “Minh ca nhi, đây là Phong tiểu tử, ngươi cũng biết đúng không, vừa vặn ngày hôm nay hắn cũng muốn đi huyện liền kết thành một nhóm, dọc đường đi có hắn chúng ta cũng có thể an tâm chút.” Trầm phu lang không phải không biết lời đồn trong thôn, nhưng mà chuyện giữa hai người hắn lại quá rõ ràng, từ Trương Tú cũng biết Minh ca nhi cũng không ngại, hắn cũng không có gì hay cấm kỵ .

Kỳ thực, trong thôn cũng không có nhiều người gán ghép hai người với nhau, dù sao Lý Phong tuy rằng lớn tuổi chút nhưng nói thế nào cũng là hán tử chưa kết hôn, mà Đường Xuân Minh lại là ca nhi đã có con, ca nhi đã từng gả một lần lại còn có con cũng chỉ có thể tìm một phu lang đã mất phu thôi.

Đường Xuân Minh đương nhiên không ý kiến: “Ta chỉ cần có thể đi nhờ xe liền được, lại nói lần trước lúc A Lâm bị bắt nạt vẫn là vị đại ca này giúp một phen, A Lâm, chào Phong thúc thúc đi.”

“Phong thúc thúc.” A Lâm bám vào góc áo của a mẫu, con mắt đen láy đã sớm nhìn thấy Lý Phong, còn nở nụ cười đáng yêu, có thể thấy được chuyện xảy ra ngày đó vẫn còn ở trong lòng của nó a.

“Ngoan, thúc thúc mang con lên xe, đến.” Lý Phong ngồi xổm xuống đưa tay ra, A Lâm quay đầu lại trưng cầu ý kiến của a mẫu, Đường Xuân Minh gật đầu, A Lâm liền thả tay ra hướng về phía Lý Phong, Lý Phong liền ôm cao lên, sợ đến mức A Lâm nhanh chóng ôm lấy cổ Lý Phong, trong chốc lát liền có tiếng cười khanh khách vang lên.

“Chúng ta cũng đi thôi, đồ vật đều để ở trên xe, đến, ta đỡ ngươi, cẩn thận dưới chân một chút.” Trầm phu lang cũng có chút giật mình, Lý Phong lại ở chung với A Lâm tốt như vậy, nhưng mà chăm sóc Minh ca nhi vẫn là quan trọng.

Kéo xe chính là con la lớn, là gia súc trong nhà Lý Chính, chờ đến khi Trầm phu lang cùng Đường Xuân Minh ngồi lên xe, Lý Phong ngồi ngoài xe liền đem A Lâm chuyển cho Trần phu lang, A Lâm cũng ngoan ngoãn không muốn chen bên người a mẫu, chờ đến khi Lý Phong đánh xe, xe la bắt đầu chạy.

Trong thôn nhà có thể nuôi được gia súc không nhiều, con la lớn này của nhà Lý Chính là để cho nhà mình dùng, một hộ khác trong thôn chính là tam thúc công cùng Triệu lão lục nuôi một con trâu, tuy nhiên gia cảnh còn kém xa nhà Lý Chính, trâu nhà hắn ngoại trừ mùa thu dùng để canh tác, bình thường đều để người trong thôn đi lên trấn, người trong thôn muốn đi chỉ cần hai đồng liền có thể đi được một chuyến, Triệu lão lục phải dựa vào những cái này để trợ cấp gia đình. Trước đó Đường Xuân Minh đưa đệ đệ A Vanh về nhà chính là đi nhờ một chuyến xe của hắn.

Xe la nhà Lý Chính ngoại trừ trên đường gặp phải người trong thôn thì cũng sẽ cho đi nhờ miễn phí một chút, người muốn chiếm chút tiện nghi hoặc là muốn tiết kiệm một hai đồng tiền cho trẻ con ăn vặt vừa sáng liền đứng bên đường chờ, cho nên khi đến cửa thôn, mấy chỗ trong xe liền có người ngồi đầy, A Lâm vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng Trầm phu lang, không hoạt bát như lúc trước không có người ngoài. Những người tới này có một người mà Đường Xuân Minh vô cùng quen thuộc, chính là phu lang của Lý Hạ Căn, nhìn thấy hắn còn cười cười chào hỏi mình, Đường Xuân Minh cảm thấy da mặt người này không phải là dày bình thường.

Kỳ thực trấn trên cùng huyện không cùng một hướng, sau khi thả bọn họ xuống ngã ba đường, bọn họ chỉ cần đi bộ một lúc liền có thể đến được trấn trên, dù thế nào cũng đều tiết kiệm được chút tiền. Trên giao lộ, xe bò của Triệu lão lục cũng ở đó, nhìn thấy xe la của Lý Chính liền lên tiếng chào hỏi Trầm phu lang, “Lại muốn đi huyện thăm hai đứa nhỏ sao?”

“Đúng vậy, còn không phải là ta lo bọn họ ăn không được no mặc không đủ ấm sao, đưa ít đồ qua, Lục thúc, chúng ta đi trước nhé.” Trầm phu lang cười trả lời.

“Được rồi, trên đường cẩn thận, hôm nay có Phong tiểu tử đánh xe cho ngươi a, có thể được món hời lớn a, ha ha.” Triệu lão lục cũng là người sảng khoái, nhìn bộ dáng như hơn năm mươi, sáu mươi tuổi.

&&&

Đường Xuân Minh ban đầu đối với nhà Lý Hạ Căn không nhạt không mặn, ở trên xe rất yên tĩnh, mà người sau dùng giọng nói lanh lảnh đặc biệt đâm vào màng tai hắn làm cho hắn đặc biệt khó chịu, Đường Xuân Minh từ đầu liền cảm thấy âm của hắn rất đặc biệt, giống như người có giới tính thứ ba ở Trái Đất thời cổ đại, thái giám, lúc cười thì ục ục như gà mái vừa đẻ trứng.

Gà mái lại ục ục nở nụ cười: “Các ngươi có biết không, tại sao mấy ngày hôm nay Trương Hoa Lan trốn trong nhà không ra? Ngày hôm qua ta đi ngang qua nhà hắn liếc mắt nhìn, ôi, tên kia bị đánh thật thảm, bị hán tử nhà hắn đánh cho hai bên mặt đều thũng, ngay cả nói đều không rõ ràng, hại ta suýt chút nữa không nhận ra được, cũng khó trách trong lòng Trương Hoa Lan còn nhớ đến Hoàng Tứ Cẩu a, nếu là ta a, tuy rằng Hoàng Tứ Cẩu nhà có nghèo một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không động thủ đánh ca nhi của mình.”

Có người thấy dáng vẻ của nhà Lý Hạ Căn chỉ là cười trên sự đau khổ của người khác, nói: “Không phải là ngươi rất thân thiết với hắn sao, lại sau lưng cười hắn như vậy, hơn nữa chẳng lẽ ngươi không hiểu được trong lòng hắn sao, nếu lời này truyền đến đương gia nhà hắn còn không phải một trận đánh, ngươi còn chê hắn không đủ thảm sao.”

Còn có lời để trong lòng không có nói ra, thân thiết với nhà Lý Hạ Căn, thực sự là vận rủi tám đời. Tuy nói là Trương Hoa Lan tự tìm, nhưng mà bị hán tử nhà mình đánh tàn nhẫn như vậy, vẫn có người đồng tính với hắn, dù sao mọi người đều là ca nhi gả cho người ta, ai lại không muốn hán tử nhà mình yêu thương ca nhi.

Nhà Lý Hạ Căn căn bản không coi đó là chuyện gì to tát, lại ục ục cười nói: “Ta nói cái gì, còn không phải là người khác nói như vậy.” Chớp mắt một cái lại chuyển tới trên người Đường Xuân Minh đang cúi đầu nhu thuận, “Không phải ta nói a, Minh ca nhi, muốn tái giá thì phải lựa chọn cho tốt a, Minh ca nhi dù sao cũng biết chữ ánh mắt tốt hơn một chút, một nếu như vừa ý chất tử nhà ta, không bằng bá bá ta làm mối cho các ngươi…”

“Được rồi, ngậm mồm thối của ngươi lại, nếu không thì xuống tự đi bộ đi.” Trầm phu lang giận, người trong cuộc đều ở chỗ này, nhà Lý Hạ Căn này nói không chút khách khí nào, cho rằng người khác không biết xấu hổ như hắn sao.

Mới đầu Đường Xuân Minh còn không phản ứng lại hắn, hắn cũng không nghĩ tới ca nhi này lại không cần mặt mũi như vậy, một cái miệng a, từ khi lên xe miệng chưa từng nghỉ, toàn bộ trên xe đều là tiếng nói của hắn, chỉ chớp mắt liền đem chuyện kéo lên người mình.  Coi Đường Xuân Minh hắn vẫn là ca nhi da mặt mỏng vẫn giữ im lặng như trước kia sao? Chẳng lẽ mọi cử động của mình ở trong thôn không khiến cho người khác thay đổi ấn tượng đối với mình?

Nhà Lý Hạ Căn bị Trầm phu lang quát lớn thì bĩu môi, không cam lòng nhưng hắn cũng biết Trầm phu lang không chỉ nói ngoài miệng mà thôi, thật sự là dám đuổi hắn xuống sao. Lúc này Đường Xuân Minh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhe hàm răng trắng, lúc hắn tưởng rằng mình nhìn nhầm liền nói: “Ta còn thật sự không biết nhà Lý Hạ Căn quan tâm ta như vậy, chính ta đều không có ý định tái giá, nhà Lý Hạ Căn liền nhiệt tình mở đường trong thôn như vậy, hơn nữa lại là Lý Phong đại ca, lại còn Dư Mộ bạn của hắn nữa, những lời nói lần trước ngươi cùng Trương Hoa Lan nói ở dưới tán cây hòe đều truyền vào tai ta, ta còn thật không biết ta lại có thể cùng lúc thông đồng cùng hai hán tử, nhà Lý Hạ Căn nhiệt tình như vậy không bằng dạy ta phải làm thế nào? Nhưng mà lần sau đừng có gán ta với hán tử chưa có gia đình, bằng không ca nhi mang theo con cái như ta đều sắp trở thành kẻ thù của tiểu ca nhi chưa gả a.”

Mấy câu nói không chỉ khiến cho mấy ca nhi trên xe lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả Lý Phong  ngồi ở trước xe đánh xe  đều không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn, nắm đấm xiết chặt cũng thả lỏng hơn, lúc bá sao kéo chuyện đến trên đầu hắn, hắn thật hận không thể một quyền đập tới, dù cho hắn là thân thích của hắn.

Có ca nhi lớn tuổi liền bật cười lên tiếng: “Hóa ra những lời đồn trong thôn trước đó đều là truyền từ nhà Lý Hạ Căn  a, ai nha nha, ngươi thực sự quan tâm đến chất tử của mình, không nói đến chuyện người vừa về liền trả nhà lại, sau đó lại còn thu xếp chuyện hôn nhân của chất tử. Nhưng mà ta nói nhà Lý Hạ căn a, hán tử Dư Mộ nhà người ta chính là hán tử trong quân a, chưa chắc đã nhìn thuận mắt ca nhi trong thôn, ngươi vẫn là để ý đến chất tử nhà ngươi thôi, hơn nữa Minh ca nhi đã nói hiện tại trong lòng không có ý muốn tái giá, ngươi a, vẫn là để ý thu xếp một tiểu ca nhi cho chất tử của mình đi.”

“Đúng vậy, Phong tiểu tử tuổi cũng không nhỏ, ngươi làm bá sao của hắn liền để tâm một chút a.” Có người khác phụ họa nói.

“Đúng vậy, Phong tiểu tử, ” Liền ngay cả Trầm phu lang cũng tới tham gia trò vui, trêu ghẹo  hỏi: “Ngươi muốn tìm ca nhi thế nào, trước hết nói với bá sao của ngươi một chút, bá sao  của ngươi mới có thể thu xếp tốt cho ngươi a.”

Lý Phong phiền muộn  quay đầu lại liếc mắt một cái, liền nhìn thấy Đường Xuân Minh cười xấu xa cùng với vẻ mặt trêu ghẹo của người khác, đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng như máu của nhà Lý Hạ Căn tâm tình của hắn liền tốt hơn một chút,  trả lời, “Chỉ cần là người tốt bụng, không có loại tâm địa độc ác, một chén nước liền đem người hôn mê đưa đến nơi xa lạ, kết quả nửa đường sinh bệnh suýt chút nữa liền không giữ được tính mạng.”

Ban đầu Đường Xuân Minh còn tưởng rằng Lý Phong đang nói tiêu chuẩn chọn ca nhi của mình, không nghĩ tới phía sau liền xoay đầu mâu nhắm vào phía đại bá sao của hắn, vạch trần chân tướng bị trưng binh lúc trước, chẳng trách lúc trước mấy người trở về liền nói không biết tung tích của hắn, hóa ra là nửa đường sinh bệnh kéo dài thời gian tách ra cùng người khác. Lần này mỗi người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía nhà Lý Hạ Căn, trong lòng hắn chỉ hận không thể để cho tên tiểu tử chết tiệt này chết trên chiến trường, như vậy hắn liền không thể đem sự thật phun ra.

Hết chương 19.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi