XUYÊN VIỆT CHỦNG ĐIỀN CHI MÃN ĐƯỜNG XUÂN (ĐƯỜNG XUÂN XUYÊN QUA LÀM RUỘNG)

Sân mới xây có chuồng gà cùng dê, Đường Xuân Minh chuyên môn tìm hai chỗ để nuôi gà cùng dê đem năm mươi con gà cùng ba con dê đều mang qua, trời càng nóng thì mùi càng nặng, nếu tiếp tục ở trong sân cũ thì thực sự là khổ cực, mà trong sân cũ, Đường Xuân Minh chuẩn bị gieo mấy cây ăn quả cùng một giàn nho, đợi đến khi mùa hè vừa ngồi dưới giàn nho hóng gió vừa ăn nho, mùi vị đó, chà chà, khiến cho Đường Xuân Minh hận không thể để cho thời gian trôi nhanh hơn nữa.

Nhưng mà an toàn cũng rất quan trọng, Đường Xuân Minh dùng quan hệ của mình nhờ người tìm đến chó tốt, lần này Triệu Lục thúc giúp hắn tìm hai con chó con, hắn thường chạy đến trấn trên nên quen biết nhiều, sau khi nghe ngóng một hồi liền biết được có hộ gia đình nuôi chó nào có chó con mới sinh hay không, gia đình bình thường ai lại muốn giữ nhiều chó như vậy, không có lương thực để nuôi chúng nó, vì vậy hầu hết đều là tặng người.

Hai con chó con, một con toàn đen, đương nhiên bị mấy đứa bé theo truyền thống của Tiểu Hoa nhất trí gọi là Tiểu Hắc, còn một con khác lại khác phiền phức, cái này cũng là một con chó con có hai màu lông giao nhau, danh tự Tiểu Hoa này đã có chủ nhân, cho nên gọi thế nào mới tốt. Mấy đứa bé tên gì cũng nghĩ đến, cuối cùng không quyết định được liền hỏi Đường Xuân Minh, Đường Xuân Minh vừa nhìn thấy trên đầu con chó thứ hai này có một nhúm ngốc mao, liền quyết định gọi là Tiểu Ngốc.

Sau khi hai con chó đến, Tiểu Hoa đã thoát khỏi phạm trù chó con từ lâu liền oai phong lẫm liệt dương dương tự đắc, đuôi không ngừng vểnh cao, nó đã quang vinh thăng cấp làm cẩu lão đại rồi, phía dưới còn có hai tiểu đệ, Đường Xuân Minh chủ nhân nói hai con chó con này sau này liền giao cho hắn quản, Tiểu Hoa có thể nói là vô cùng tận chức với hai con chó con này.

Điển hình nhất  là chuyện, còn không đến phiên Đường Xuân Minh đến huấn luyện hai con chó con, chúng nó cũng đã phi thường tự giác đi theo phía sau Tiểu Hoa đến nơi đã chỉ định để giải quyết vấn đề sinh lý, đó là một cái hố Đường Xuân Minh chuyên đào cho Tiểu Hoa, phía trên dùng một miếng gỗ, trên đó đào một cái lỗ, Đường Xuân Minh sẽ đinh kỳ dội nước vào.

Lần thứ nhất nhìn thấy Tiểu Ngốc lảo đảo theo sát phía sau Tiểu Hoa cùng Tiểu Hắc giải quyết vấn đề sinh lý, Trương Tú  cùng Vương Mạc đều cười cong eo, thực sự là Đường Xuân Minh vô ý hay tên Tiểu Ngốc quá hình tượng, con chó con tròn vo ngây thơ thực sự rất đáng yêu, rõ ràng lớn như Tiểu Hắc, nhưng mà ngay cả bước đi đều không bình thường, thường thường đi một chút lại té chổng bốn chân lên trời, Tiểu Hoa cùng Tiểu Hắc xoay người lại dùng miệng cho nó củng lên, nó còn mê hoặc kêu một tiếng.

“Ta thấy đều là do tên ngươi lấy không tốt, tên gì không lấy lại đi gọi là Tiểu Ngốc, bây giờ thì cứ ngơ ngơ ngác ngác thế này.” Trương Tú vừa cười đau  bụng vừa nói.

“Ai yêu, Lục thúc đến cùng là từ chỗ nào kiếm được cho ngươi con chó như vậy, thực sự là một tên hề.” Vương Mạc cũng cười nói.

“Ta nào có biết, ” Đường Xuân Minh nhún nhún vai, “Chờ đến khi lớn hơn sẽ tốt hơn chút đi, nhìn Tiểu Hoa hiện tại đều cao hơn nhiều, hai ngày trước còn bắt được con chuột đấy.” Nuôi lớn như vậy cuối cùng cũng coi như có chút công dụng rồi, Đường Xuân Minh hồn nhiên không cảm thấy bắt chó đi cày là quản việc không đâu.

Đương nhiên lúc Tiểu Ngốc được ôm đến hắn đã biết Tiểu Ngốc có vấn đề, một chân đằng sau hình như ngắn hơn một chút, nhưng mà không lưu ý xem thì sẽ không chú ý tới, chủ nhân của con chó này vốn muốn ném đi, Triệu Lục thúc nghĩ thầm trước tiên ôm trở về để Minh ca nhi nhìn chút, nếu như không vừa ý thì vứt liền được. Sau khi Đường Xuân Minh nhìn thấy không có bất kỳ ý kiến gì liền cho nó ở lại, con chó như vậy nếu ném đi căn bản không sống nổi, đến cùng không đành lòng, cũng muốn nhìn một chút nước suối trong không gian này có tác dụng gì với con chó này hay không.

Hiệu quả còn chưa thấy, nhưng mà bởi vì Tiểu Ngốc mà có nhiều hơn rất nhiều lạc thú, Đường Xuân Minh liền cảm thấy nuôi Tiểu Ngốc vẫn là đáng giá.

Năm mươi con gà ban đầu đều sống, bây giờ cũng đã thành gà lớn rồi, sau khi chuồng gà mới được dựng xong, Đường Xuân Minh lại bắt thêm năm mươi con gà con về, chuồng dê cũng nhiều thêm mười con dê nhỏ cùng hai con dê mẹ, con dê vốn đã sắp hết sữa kia lại lai giống sinh ra được một con dê con.

Đương nhiên quy mô Đường Xuân Minh muốn hoàn toàn không phải như bây giờ, nhưng mà hiện tại bản thân lại thiếu kinh nghiệm, thứ hai cũng cần phải có thời gian thích ứng cho người trong thôn, chờ sau này Đường Xuân Minh lại mở rộng quy mô lớn, bọn họ sẽ tự tìm được nguyên nhân, kinh nghiệm nuôi trồng chính là từng bước tích lũy thành.

Còn sót lại hơn ba mẫu, Đường Xuân Minh vốn là muốn mời người trồng rau toàn bộ, nhưng mà có Trương Tú, Vương Mạc cùng Trầm phu lang giúp đỡ, thêm vào Triệu Lục thúc rảnh rỗi cũng lại đây một chuyến, căn bản không cần Đường Xuân Minh mời người khác, một ngày mấy người này liền giúp hắn gieo toàn bộ rau, tốc độ làm việc không kém hán tử nhà bọn họ chút nào. Mấy người này căn bản không muốn tiền công của Đường Xuân Minh, hắn chỉ đành làm bữa cơm phong phú báo đáp lại bọn họ.

Nhưng mà chuyện trong nhà càng ngày càng nhiều, không mời người hỗ trợ dựa vào một mình hắn làm cũng không được, phương châm của Đường Xuân Minh là sống những ngày tháng hưởng thụ an nhàn tốt đẹp, không phải là vì trải qua ngày thật tốt mà đem mình mệt gần chết, vậy thì cái được không đủ bù cái mất. Nhưng mà giai đoạn này Đường Xuân Minh còn đang do dự, không vì những thứ khác, chỉ vì hiện tại cách hắn cho gà cho dê ăn cùng tưới rau đều không thể minh bạch, để người trong thôn thấy sẽ mắng hắn chà đạp lương thực.

“Ngươi là nói, Triệu gia muốn kết thân cùng đại hộ trên trấn?” Mấy ngày nay Đường Xuân Minh bận bịu đến xoay quanh mấy chuyện cho gà ăn nuôi dê trồng rau một khắc không rảnh rỗi, hoàn toàn đem chuyện của Triệu gia ném ra sau đầu, cái gì tú tài hay không tú tài, không quan trọng bằng chuyện mình kiếm bạc a? Hiện tại hắn bất ngờ nghe Trầm phu lang nhắc đến tin tức mới trong thôn.

Bởi vì Triệu lão tam là một trong hai người duy nhất thi đỗ tú tài của toàn bộ trấn, vì vậy nổi tiếng hơn không ít, ngay cả Trầm phu lang đến nhà ca tế ở trấn trên cũng sẽ nghe nhắc đến Triệu tú tài tuổi trẻ tài cao, còn nói đại hộ Trầm gia đã chọn trúng hắn làm ca tế, đồng dạng, trong thôn cũng truyền ra như vậy.

Có người nói, trước đó Triệu lão ma đặc biệt chạy đến trên trấn, chính là vì  tìm hiểu tình huống ca nhi đại hộ Trầm gia, vì vậy, chuyện kết thân này tám chín phần mười là sự thật.

Mấy ngày trước bận bịu đến đau người, hiện tại Đường Xuân Minh nửa nằm ở đó cũng không muốn nhúc nhích, nghe được Trầm phu lang nói chuyện, hứng thú của mấy đứa bé đối với sân mới cùng hai con chó con vẫn chưa giảm bớt, ở bên kia chơi đến điên rồi, Đường Xuân Minh cũng để bọn nó chơi, trẻ con có đứa nào là không đùa nghịch, hơn nữa còn có Lý Phong này có thể quản thúc bọn chúng.

Lòng bát quái của Đường Xuân Minh cũng phát tác, trong lòng cùng tò mò về gia đình kết thân với Triệu lão tam, rốt cuộc là nhà ai không có mắt  coi trọng tên ngụy quân tử chỉ có bề ngoài như vậy?” Đại hộ Trầm gia này rốt cuộc là nhà thế nào a? Còn có tiểu ca nhi nhà hắn coi trọng Triệu lão tam?”

“Nghe nói ngày đó đến chúc mừng Triệu gia có hai phu phu Trầm gia, nhưng mà ta ở trên trấn đúng là nghe được một tin, tiểu ca nhi muốn làm thân kia không phải là con ruột mà Trầm phu lang kia sinh, mà là một ngoại thất sinh ra trước kia Trầm gia nuôi ở bên ngoài, ngoại thất kia đã sớm không còn, tiểu ca nhi này liền bị Trầm đại hộ ôm trở về, nói là nuôi bên người phu lang nhà hắn, nhưng mà ca nhi nhà ta cũng nói, hắn gả đến trấn trên mấy năm rồi cũng không thấy được Trầm phu lang kia mang theo tiểu ca nhi mang ra ngoài, hiện tại cũng không biết lớn lên có bộ dạng thế nào nữa, xì.” Trầm phu lang cười nhạo một tiếng, ý trong này khiến cho Đường Xuân Minh cân nhắc  một hồi lâu.

Trong này, có xem thường đối với Trầm đại hộ nuôi ngoại thất ở bên ngoài đi, còn có ý tứ không rõ với cách làm của phu lang Trầm đại hộ đi,  có thể có đồng tình, có thể còn có xem thường, một tiểu ca nhi như vậy lại chưa từng mang ra ngoài lần nào, lại không phải là tiểu ca nhi nuôi ở trong khuê phòng của các gia đình quan lại, chỉ là một trấn mà thôi, có thể tưởng tượng được tiểu ca nhi như vậy tuyệt đối không được nuôi nên hồn.

Đây vẫn là lần đầu Đường Xuân Minh biết được thế giới này cũng có chuyện hán tử có thể thu nạp tiểu thất, nói vậy này phu lang Trầm đại hộ  cũng là người lợi hại, làm cho hán tử của mình năm đó chỉ có thể lén lút nuôi tiểu thất ở bên ngoài mà không dám mang về nhà, có thể coi là người thế nào, còn không phải không quản được nửa người dưới của hán tử nhà mình, lại kiếm con riêng về coi như là nhắc nhở tội mà hán tử nhà hắn đã từng làm, coi như có tiền nhưng những ngày tháng này cũng đủ mệt.

Nếu như sau này nam nhân của hắn dám phạm phải sai lầm, hừ hừ, Đường Xuân Minh dám cam đoan có thể khiến cho hắn không dùng đươc cái vật phạm sai lầm kia, sau đó đem hắn đuổi ra khỏi cửa. Nhưng mà nghĩ đến chuyện này, trong đầu Đường Xuân Minh lóe qua một bóng người, người kia… Hẳn là sẽ không phạm sai lầm  đúng không, nếu như thật sự có, hắn tay nhỏ chân nhỏ, thật sự là đánh không lại người ta a, nếu không, suy nghĩ một chút nữa? (Em đúng là nghĩ nhiều quá =))))

” Triệu lão tam thật sự đồng ý hôn sự này? Tình nguyện cưới tiểu ca nhi như vậy?” Đường Xuân Minh đang suy nghĩ Triệu lão tam đến cùng là muốn bạc hay là mặt mũi, Trầm đại hộ nếu muốn lôi kéo một tú tài, nói vậy hồi môn nói cũng sẽ không quá keo kiệt khiến cho cọc hộ sự này quá khó coi, nhưng mà ngay cả Trầm phu lang đều biết tiểu ca nhi này là ngoại thất để lại, nói thế nào đều là có chỗ không tốt về danh tiếng đi, Triệu lão tam chú trọng bề ngoài sẽ đồng ý sao?

“Ta đây không biết, nhưng mà ngay cả ca nhi nhà ta ở trên trấn đều nói hai nhà sắp kết thân, nghe nói của hồi môn của tiểu ca nhi là một tòa trạch viện trên trấn, sau này tiểu phu phu hai người có thể ở trên trấn, nói cái gì mà để Triệu tú tài chuyên tâm đọc sách. Lời như vậy khẳng định là Trầm đại hộ truyền ra, bằng không sao lại cẩn thận như vậu.” Trầm phu lang cũng không hiểu đến căn nguyên, đành tự mình đoán, “Nhưng mà nghe được trước khi có chuyện này truyền ra, đúng là có không ít bà mai đến Triệu gia  làm mai, hai ngày này lại không thấy.”

Bên này bọn họ nói đến chuyện hôn nhân của Triệu lão tam, trên trấn, Triệu Bình Xuyên mời đồng học đi uống rượu, cũng vì việc này bó tay toàn tập, trong lòng vừa có chút đắc ý, nhưng mà không kiên nhẫn với cách làm của Trầm gia, hắn còn chưa đồng ý đây, Trầm gia này sao liền tung tin đến cả thôn đều biết vậy.

Hôm nay gặp đồng học, mỗi người đều chúc mừng hắn, nói là khi nào thì được uống rượu mừng của hắn đây, lúc này hắn mới biết mình đã trở thành ca tế tương lai của Trầm gia trong miệng những người khác, Triệu Bình Xuyên luôn luôn thích nắm mọi thứ trong tay mình, liền không thích cách làm của Trầm gia.

Nơi hắn mời khách chính là tửu lâu Cẩm Ký, cùng ba đồng học liền muốn một nhã gian trên lầu, sau khi tiến vào Triệu Bình Xuyên liền không kiên nhẫn kể lại mọi chuyện một lần, nói cái này đều là do Trầm gia tự chủ trương, nhà hắn vẫn còn chưa nói đồng ý hay không, bây giờ nhìn lại việc hôn nhân này càng không được. Trước đó a mẫu đã lên trấn tìm hiểu qua nhưng lại không tìm hiểu được tình huống của ca nhi này, có người nói vẫn là nuôi trong nhà rất ít đi ra ngoài, hơn nữa còn có tri thức hiểu lễ nghĩa, những điều kiện sau đều rất phù hợp với yêu cầu của Triệu Bình Xuyên, dưới cái nhìn của hắn, ca nhi nên đều như vậy, mà không phải là xuất đầu lộ diện giống như hán tử, ca nhi nhà hắn chỉ cần ở  nhà hiếu thuận cha mẫu cùng hầu hạ hán tử của mình thật tốt, chuyện bên ngoài không nên hỏi đến, bằng không chảng phải là ném mặt của hán tử nhà mình đi hay sao, từ khi có ví dụ như Đường Xuân Minh, đối với ca nhi mình muốn cưới hắn càng ngày càng yêu cầu nghiêm khắc hơn.

“Nếu là ta a, điều này cũng không có gì không tốt, nếu không phải là Bình Xuyên ngươi tuổi còn trẻ đã dỗ tú tài, Trầm gia chính là để ý đến tiền đồ của ngươi nên mới muốn gả ca nhi nhà họ cho ngươi, muốn cho ngươi dẫn dắt Trầm gia bọn họ. Cứ như vậy, Trầm gia này chắc chắn sẽ không bạc đãi  ngươi, vì vậy trước hết cưới đã, sau đó nếu thực sự là không hợp ý, bỏ hoặc là lại nạp thêm người vừa ý về nhà, còn không phải là hán tử chúng ta nói sao.” Có người đề nghị.

Cuối cùng Triệu Bình Xuyên có chút không cam lòng, hắn còn muốn tới phủ Định Châu hoặc là huyện nhìn một chút, hắn tự tin bằng điều kiện của chính mình, tuyệt đối có sáng mắt sẽ biết được tiền đồ của hắn, còn Trầm gia muốn trước tiên treo đó, chỉ là như vậy thì có chút đáng tiếc, dù sao Trầm gia này ánh mắt không tệ, biết mình đáng giá đầu tư, nhưng là bọn họ quá vội vàng.

“Đúng vậy a, nếu không trước tiên tìm một cơ hội gặp gỡ tiểu ca Trầm gia kia? Nói không chứng lớn lên còn có một gương mặt đẹp như hoa a.” Tên còn lại phát ra tiếng cười ám muội, tuổi của bọn họ lớn hơn Triệu Bình Xuyên  một chút, không phải không trải qua chuyện đời.

Bọn họ ở trong nhã gian bàn luận chuyện của Trầm gia cùng tiểu ca Trầm gia, dưới lầu, có người đem những chuyện bọn họ đã nói nhỏ giọng nói cho Tề chưởng quỹ, đây vẫn là do lúc trước Đằng Dục muốn biết Đường Xuân Minh có quan hệ gì với vị phu lang da đen trên huyện kia nên Tề chưởng quỹ mới cho người điều tra tình huống của hắn, cho nên Tề chưởng quỹ vô cùng rõ ràng tình huống hiện giờ của Đường Xuân Minh, tú tài mới ra lò kia của Triệu gia chính là người của Triệu gia mà Đường Xuân Minh mới thoát ly quan hệ kia, nhìn thấy Triệu tú tài vừa đến tửu lâu của mình, Tề chưởng quỹ liền không thể không để ý đến chút.

So với một tú tài chưa biết tiền đồ thế nào, dù là hắn hay Đằng Dục đều tự nhiên coi trọng Đường Xuân Minh hơn, huống hồ sau khi điều tra qua tình huống của Đường Xuân Minh, cũng biết được Triệu gia là người thế nào, dù cho Tam thúc công tận hết sức lực tuyên dương danh tiếng của Triệu lão tam, nhưng những chuyện của thôn Bình Sơn làm gì có chuyện không truyền ra ngoài một chút nào, vì vậy Tề chưởng quỹ vô cùng rõ ràng những chuyện của Triệu gia, tự nhiên đối với người có nhân phẩm như Triệu lão tam cũng không có ý coi trọng.

Tề chưởng quỹ không phải là người không biết nội tình giống như Triệu Bình Xuyên, hắn làm chưởng quỹ bao năm ở trên trấn, chuyện của Trầm gia sao hắn lại không rõ ràng được, lập tức trong mắt lóe lên, trong lòng có quyết định, đã như vậy không bằng để hắn đứng sau lưng đẩy một cái, để chuyện tốt của Triệu lão tam thành đi.

Nếu như không phải Triệu lão tam chạy đến tửu lâu của mình uống rươu, hắn còn không nhớ ra được phải giúp Đường phu lang, nói thế nào thì hiện tại Đường phu lang cũng đã mở rộng diện tích, vì chuyện làm ăn của tửu lâu thiếu gia cùng Cẩm Ký bọn họ đương nhiên vui mừng khi thấy Đường phu lang có thể trải qua những tháng này yên ổn không bị quấy rối.

Tề chưởng quỹ ở dưới lầu đang muốn tính kế Triệu lão tam một cái, cũng không biết Triệu lão tam ở trên lầu đang muốn liên lụy đến con đường làm ăn của Cẩm Ký, hắn hỏi một người trong nhà có nguồn tin, “ Ông chủ của Cẩm Ký là người nào ngươi có biết không? Nếu như ta muốn nhờ Cẩm Ký một ít chuyện thì phải làm thế nào?”

“Làm sao? Chuyện gì lại đụng phải ông chủ Cẩm Ký? Theo ta được biết, ông chủ của Cẩm Ký là từ huyện xuống, lai lịch hình như không nhỏ.” Người này đúng là có chút nguồn tin, ngay cả Đằng Dục đến từ huyện An Bình cũng rõ ràng, như vậy, hắn thật sự là không biết một chút nào đối với chuyện của Trầm gia sao? Người kia nhấm nháp chén rượu nhìn về phía Triệu Bình Xuyên.

“Còn không phải là chuyện trong nhà, ” Triệu Bình Xuyên cau mày dáng vẻ rất khổ não, đem chuyện của Đường Xuân Minh đổi thành một câu trả lời hợp lý, “Tuy rằng Nhị ca ta đã mất, nhưng nhà ta cũng không thể không quan tâm đến Nhị ca sao, còn muốn xuất đầu lộ diện muốn buôn bán với tửu lâu sao? Hiện nay ở trong thôn ai cũng nói ta về Nhị ca sao này, ngay cả a mẫu ta cũng đều mắc cỡ không dám ra ngoài sợ không ngẩng đầu lên được, ta nghĩ có thể nói với người làm tửu lâu này một chút được hay không, đổi một người bán rau mới không được hay sao? Không phải là trồng rau sao, đổi nhà nào cũng đều như vậy mà.” Triệu Bình Xuyên thật sự không đem chuyện này coi là chuyện lớn, đổi một người bán rau đối với Cẩm Ký không có tổn thất nào, bằng vào danh tiếng tú tài của hắn chẳng lẽ Cẩm Ký còn không cho hắn mặt mũi sao.

“Ngươi nói Nhị ca sao nhà ngươi gần đây bán rau cho Cẩm Ký?” Người vốn đang cân nhắc nhưng sau khi nghe được tin tức này liền siết chặt chén rượu, trong mắt một tia sáng chói lóe qua.

“Đúng đấy, bán rau còn có thể đổi được mấy đồng? Nhưng lại làm cho người ta nói rằng Triệu gia chúng ta ngay cả một ca nhi cũng không nuôi được, nói a mẫu ta giấu bạc đi, Triệu gia chúng ta cũng không phải là không nuôi được hắn, nhưng không ném nổi khuôn mặt này, dù như thế nào, ta cũng không thể để cho người khác nghị luận chuyện a mẫu nhà ta làm khó người.” Triệu Bình Xuyên mặt đầy bất đắc dĩ.

“Việc này dễ làm, vậy giao cho ta đi, thật ra ta cũng có chút quan hệ với tửu lâu này, ta nói với người ta một tiếng, bảo đảm sẽ không làm ngươi khó xử.” Người kia để chén rượu xuống vỗ vỗ vai Triệu Bình Xuyên  đáp lời.

“Vậy thì xin nhờ Chi Dật huynh rồi!” Triệu Bình Xuyên chắp tay thái độ rất là thành khẩn.

Tề chưởng quỹ cũng không để cho người nghe tiếp, nhưng lại không biết những tiểu nhân trong mắt hắn lại đang hợp mưu muốn cắt đứt con đường làm ăn của từu lâu hắn.

Chờ đến cơm nước no nê, Triệu Bình Xuyên cùng ba người kia tạm biệt. Nhìn bóng người Triệu Bình Xuyên đi xa, người trẻ tuổi ban đầu khuyên Triệu Bình Xuyên nên xem trên phương diện tiền tài mà cưới ca nhi Trầm gia về, nếu như không hợp ý liền có thể cưới tiểu thất, nói với vị gọi là Chi dật huynh kia nói, trong giọng nói còn mấy phần giễu cợt, “Chi Dật huynh thật sự là muốn để cho tên ngụy quân tử này cưới tiểu ca ngoại thất sinh nhà Trầm gia?”

Hiển nhiên, ba người này đều rõ ràng chuyện kia của Trầm gia, nhưng ai cũng không nói cho Triệu Bình Xuyên, có thể thấy được cái gọi là tình nghĩa đồng học cũng chỉ là như vậy, người thứ ba thì lại cười nói: “Cưới cũng không có gì không tốt, Trầm gia không công đưa Triệu gia hắn một bút của hồi môn lẽ nào lại thiệt thòi Triệu gia hắn?” Trên mặt làm bộ muốn tốt cho Triệu Bình Xuyên, trên thực tế ai cũng không đem Triệu Bình Xuyên này để ở trong mắt, một tên thư sinh nghèo từ nông thôn, một mực giả vờ thanh cao ngay cả thương nhân cũng không để vào mắt, một người tự cho là đúng, chỉ là không nghĩ đến hắn thực sự thi đậu tú tài.

“Đúng vậy đúng vậy, ” vị Chi Dật huynh kia  vỗ tay cười nói, “Ta còn muốn cảm tạ Bình Xuyên huynh cung cấp cho ta một cái tin tức quan trọng a, vì vậy thế nào  cũng không thể bạc đãi  hắn, giai nhân tài tử, chẳng phải là ông trời tác hợp cho, tin rằng sau này Bình Xuyên huynh nhất định sẽ cảm kích chúng ta.”

“Chi Dật huynh, chẳng lẽ Nhị ca sao kia của hắn…”

“Không thể nói, không thể nói, ” Chi Dật huynh rung động ngón trỏ, “Tự chúng ta biết là được, ha ha, về đi.”

&&&

Đường Xuân Minh cũng không biết Triệu Bình Xuyên ở sau lưng hắn dám muốn cắt đứt con đường tài lộ của hắn, bằng không thì sẽ không ngồi xem trò vui của Triệu gia, chỉ sợ ngay cả suy nghĩ muốn cầm dao giết hắn cũng có, đương nhiên hắn cũng không biết có người đang tìm hiểu nguồn hàng cung ứng gần đây của Cẩm Ký, lại bị Triệu Bình Xuyên đánh bậy đánh bạ tiết lộ ra.

Buổi chiều ngày hôm đó, Đường Xuân Minh đang ngồi trong nhà đang gọt đào, dùng chính là đào trong không gian của mình, sau khi đào trong không gian chín, A Lâm vẫn vô cùng thích ăn, mà Đường Xuân Minh cũng vui vẻ động thủ vì con yêu. Hiện tại hắn vì đánh lừa con mắt người khác, trong viện đã trồng mấy loại cây ăn quả, có lê, táo, hồng, đều là nhờ người tìm đến, hai đứa con trai Trầm phu lang ở trên trấn cũng giúp đỡ tìm xem có loại cây ăn quả nào mới mẻ hoặc là hoa quả bán ra, chờ đến khi tập hợp đủ các loại giống như trong không gia xong, sau này hoa quả trong không gian hắn có thể quang minh chính đại lấy ra ăn mà không cần giống như bây giờ có cảm giác như đang ăn vụng, hơn nữa còn rất dễ bị phát hiện.

Ba con chó con một lớn hai nhỏ đều nằm nhoài bên chân A Lâm, gặm hoa quả, giống như Tiểu Hoa, từ trước đến giờ Tiểu Hắc cùng Tiểu Ngốc đều không cự tuyệt bất cứ thứ gì sản xuất từ trong không gian, có lẽ những động vật này đối với khí tức của không gian càng thêm mẫn cảm, biết được ăn những đồ này rất có lợi cho thân thể chúng nó.

“A Mẫu, nhìn chữ của con.” A Lâm trên mặt dính mực lộ ra nụ cười thật to giơ lên một tờ giấy giơ đến trước mặt a mẫu, xế chiều hôm nay Lý Phong không có ở nhà, nhưng mà hai tiểu tử kia đều bị hắn giao bài tập luyện trung bình tấn ở sân nhà hắn, nếu như bị hắn phát hiện lười biếng sẽ trừng phạt gấp bội, vì vậy mặc dù Lý Phong không có ở nhà nhưng Đại Mao Nhị Mao không dám lười biếng, A Lâm cũng không đi tham gia trò vui mà ở nhà cùng a mẫu.

“Được, A Lâm viết rất tốt, đây là khen thưởng A Lâm.” Đường Xuân Minh vừa nhìn liền nở nụ cười, đem quả đào đã được gọt đưa đến, lại dùng khăn ướt cẩn thận lau mực nước dính trên mặt nó. Chờ đến khi A Lâm ăn no Đường Xuân Minh mới dời mắt nhìn lên tờ giấy, tuổi còn nhỏ lực đạo yếu đương nhiên không thể nào so với Đại Mao Nhị Mao, thậm chí mấy chữ cuối cùng bởi vì ngửi thấy mùi đào mình thích ăn nên có chút nóng nảy, viết đến xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng mà nét bút không tồi, Đường Xuân Minh cũng không quá nghiêm khắc, tùy ý để A Lâm tự do phát triển theo ý mình.

Đường Xuân Minh cũng cầm một quả lên gặm, bụng hắn lớn dần nên sức ăn cũng càng lớn, mới ăn trưa không bao lâu liền bắt đầu đói bụng, hắn chỉ dựa vào ăn hoa quả mà bổ sung, chờ đến khi hai người ba chó ăn xong lại dọn dẹp sạch sẽ, bên ngoài liền có tiếng động, Tiểu Hoa liền nhanh chóng vọt ra ngoài, Tiểu Hắc dùng cổ họng nhỏ mềm mại mà kêu, mà Tiểu Ngốc vẫn còn mê man quay đầu không biết xảy ra chuyện gì.

“A Mẫu, có khách đến.” A Lâm vội trượt xuống giường, sau đó muốn đỡ lấy A Mẫu, được rồi, Đường Xuân Minh đều không đành lòng mượn lực từ đứa nhỏ như vậy.

Chờ đi tới trong sân, liền nghe được cửa viện có người kêu lên: “Đường phu lang có ở đây không? Ta là Tề chưởng quỹ Cẩm Ký a.”

Tề chưởng quỹ? Sao hắn lại đến? Tuy rằng Đường Xuân Minh nghi ngờ nhưng cũng nhanh chóng trả lời: “Đến ngay, chờ một chút.” Sau lần đầu tiền, vẫn luôn là tiểu nhị của Cẩm Ký chạy đến thu mua rau, tiểu nhị này rất chịu khó, nếu như đến mà Đường Xuân Minh vẫn chưa kịp hái xong rau còn giúp hắn hái nhưng mà hắn đều là đến vào buổi sáng, sao hôm nay lại đến buổi chiều?

Đường Xuân Minh mở cửa viện ra, nhìn thấy xe ngựa dừng ở bên ngoài cùng Tề chưởng quỹ đang đứng bên cạnh, tiến lên gõ cửa chính là tiểu hán tử thường đến thu mua rau, Tề chưởng quỹ cười híp mắt chắp  chắp tay hướng về phía Đường Xuân Minh nói: “Đường phu lang, thật quấy rầy rồi, vừa hay hôm nay Tề mỗ rảnh rỗi, liền đến cùng Tiểu Thuận.”

Đường Xuân Minh cười cười tránh ra: “Mời vào, Tề chưởng quỹ bận bịu vậy mà vẫn dành thời gian lại đây, ta đương nhiên vô cùng hoan nghênh, mau mau vào nhà.”

Tề chưởng quỹ bị lời giải thích của Đường Xuân Minh chọc cười, không giống như những ca nhi bình thường, không thô tục giống như ca nhi nông thôn lại có một cảm giác sang sảng khác với những ca nhi khác, để Tiểu Thuận chuyển những lễ vật mang đến cho Đường Xuân Minh chuyển xuống khỏi xe ngựa chuyển vào sân, Tề chưởng quỹ vừa đi vừa cười, “Hai con chó này của Đường phu lang cũng thật có lương khí,” Tiểu Hoa không giống như trước hướng về phía hắn sủa, nhưng vẫn cảnh giác đi theo bên người Đường Xuân Minh, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể cắn Tề chưởng quỹ một cái, một con chó đen tuyền tiến đến bên chân hắn ngửi một cái, khiến Tề chưởng quỹ bước đi đều phải cẩn thận, chỉ lo không cẩn thận đạp phải một cước, “Sớm nghe Tiểu Thuận  nói chỗ ngươi xây sân mới, hôm nay rảnh rỗi tới xem một chút, thuận tiện lại mang chút món qua.”

Trên tay Tiểu Thuận xách một giỏ điểm tâm có vải bông che lên, đều là món Đường Xuân Minh có thể ăn, tính toán rất chu đáo, Đường Xuân Minh chỉ đành kiên trì cái bụng chậm rãi cùng Tề chưởng quỹ đi đến bên sân mới, “Chỗ của ta chỉ là trò đùa trẻ con, sao có thể được vào mắt của Tề chưởng quỹ cùng đông gia Đằng thiếu gia các ngươi, lúc này mới xây xong, còn vô cùng bừa bộn, ngươi cẩn thận dưới chân, A Lâm, con vào  nhà rót một cốc nước cho Tiểu Thuận ca.”

“Vâng ạ, a mẫu.” A Lâm ngoan ngoãn  đáp một tiếng, nói với Tiểu Thuận một tiếng, tiểu đại nhân tự  mang Tiểu Thuận vào nhà.

Cùng Tề chưởng quỹ đi một vòng quanh sân mới, những loại rau mà Đằng Dục yêu cầu cũng đã được trồng, Tề chưởng quỹ nhìn rất hài lòng, lượng cung hàng hiện tại căn bản không thể nào đáp ứng được yêu cầu của tửu lâu, huống hồ đông gia lại không chỉ có một tửu lâu, Đường Xuân Minh trồng càng nhiều càng tốt.

Tề chưởng quỹ cũng không che giấu những lời khen ngợi của người đến ăn đối với những loại rau này, nói nói không biết làm sao liền kéo tới  trên người Triệu Bình Xuyên: “Nghe tú tài mới ra Triệu tú tài cũng là người thôn Bình Sơn các ngươi, xem ra thôn Bình Sơn thực sự là địa linh sơn kiệt, rau dưa được trồng ra, người được nuôi ra cũng không bình thường.”

Đường Xuân Minh liếc xéo Tề chưởng quỹ một chút, lúc này còn nghe chưa ra  ý đồ của Tề chưởng quỹ, đến đây hắn coi như sống uổng phí  cả kiếp trước rồi, chẳng trách nói chuyện phiếm với hắn nửa ngày, hóa ra là chờ ở đây a, cười híp mắt nói: “Một ca nhi có thai như ta làm sao có thể có kiến thức rộng rãi như Tề chưởng quỹ, hiểu không được những đạo lý lớn kia, Tề chưởng quỹ nói không bình thường vậy đương nhiên là không bình thường.”

“Ha ha, ” Tề chưởng quỹ càng cảm thấy ca nhi này thông minh thú vị, tiếp theo ý của hắn, “Ta cũng chỉ là ở trong tửu lâu gặp nhiều người nên biết được, chuyện nghe được cũng nhiều hơn một chút thôi. Còn không phải vậy sao, Trầm đại hộ trên trấn tinh mắt trọng người tài mới muốn đem ca nhi nhà mình gả cho tú tài mới này, đây không phải là một việc tốt sao. Theo ta biết được, tiểu ca nhi này sau khi được Trầm đại hộ đón về, liền được phu lang nhà hắn chăm sóc bên người, nhưng không ngờ là người ít phúc, không chịu được phúc khí này, vẫn bị bệnh, hai phu phu chỉ sợ không nuôi nổi tiểu ca nhi, đơn giản liền đưa đến nông thôn mời người cẩn thận chăm sóc, ai biết được tiểu ca nhi sau khi đưa đến nông thôn thân thể càng ngày càng tốt, mắt thấy đã đến tuổi làm mai, phu phu Trầm đại hộ lại tuyển chọn tỉ mỉ mới lựa chọn tú tài mới này a.”

Nhớ đến một ít tình huống mà Trầm phu lang nói với hắn lúc trước, Đường Xuân Minh suýt chút nữa không kiềm được cười dài, hóa ra Tề chưởng quỹ đặc biệt chạy tới là vì nói cho hắn chuyện hôn nhân của Triệu lão tam này, Tề chưởng quỹ là muốn ở phía sau đẩy người  tác hợp cho việc hôn nhân này? Chẳng trách trên trấn không nghe được tin tức của tiểu ca nhi kia, hóa ra vẫn là bị người nuôi dưỡng ở nông thôn, hơn nữa mấy chữ tỉ mỉ chăm sóc này cũng có thể nói được.

“Phu phu Trầm gia này thực sự là chạy khắp nơi suy nghĩ vì tiểu ca nhà họ, bọn họ còn có con cái khác sao?”

“Đương nhiên là có, nghe nói tiểu ca này cũng mang phúc, sau khi trở lại Trầm gia không lâu thì Trầm gia có thai, năm sau sinh ra một tiểu tử béo, bây giờ chính là bảo bối của Trầm gia.” Tề chưởng quỹ cười ha hả trả lời.

Đi một vòng lại trở về trong sân cũ, Tiểu thuận đã hái xong rau ở hậu viện đưa đến trong sân, A Lâm ôm Tiểu Ngốc đứng một bên nhìn chằm chằm, giống như một giám công(*người trông coi công việc*) nhỏ, mà Tiểu Thuận cũng đang nói chuyện cùng A Lâm.

Lúc này cửa đột nhiên truyền đến  thanh âm tranh chấp, còn có một thanh âm lạnh lùng quát lớn, nghe hết sức quen thuộc, không phải là Lý Phong ra ngoài trở về sao? Chuyện gì xảy ra? Đường Xuân Minh nâng cái bụng đi tới cửa viện nhìn xung quanh.

Lý Phong vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đường Xuân Minh, mà cửa viện còn có một chiếc xe ngựa, Lý Phong có chút ấn tượng, là tửu lâu Cẩm Ký, đi phía sau còn không phải là Tề chưởng quỹ sao. Lý Phong quay đầu lại không nhịn được mặt lạnh nói với hai chiếc xe bò đang tranh chấp nhau: “Các ngươi rốt cuộc muốn đi về phía nhà ai? Đỗ ở đây thì ra cái gì!”

Lý Phong đi ra ngoài một chuyến, khi trở về lại cũng đánh một chiếc xe ngựa, cửa nhà Đường Xuân Minh náo nhiệt, cửa chính là xe ngựa của Tề chưởng quỹ dừng một bên, đi lên phía trước nữa là hai cái xe bò đang tranh cãi nhau, ai cũng muốn vượt lên xe của người khác, phía sau là Lý Phong đang điều khiển xe ngựa chạy đến.

Trong xe bò hai người ăn mặc khiến cho Đường Xuân Minh có chút cảm thấy giống như tú bà đang lớn giọng cãi vã.

“Rõ ràng là ta đi trước, nên lui ra chính là ngươi mới đúng, không cần cản đường của ta!”

“Nhìn vị trí này đi, rõ ràng ta đi trước, ngươi lại còn cố chen vào, ngươi có còn nói đạo lý hay không!”

Chờ đến khi Lý Phong quát lớn một tiếng, hai cái ma ma vội vàng đầu, hầu như là cùng nói một lúc: “Ngươi bảo hắn lui ra!”

“Ồ? Các ngươi không phải là Trần môi ma đầu trấn trấn đông, một người là Hoa môi ma đầu trấn tây sao? Sao hôm nay lại cùng nhau đến thôn Bình Sơn vậy, đây là muốn làm mai giúp nhà nào a?” Từ phía sau Đường Xuân Minh truyền đến thanh âm vạch trần thân phận của hai người, Đường Xuân Minh nháy nháy mắt, thực sự là muốn rửa mắt, chẳng trách nhìn không thoải mái, đây là môi ma(*ma ma mai mối) a.

“Hóa ra là Tề chưởng quỹ, ta muốn đi Triệu gia.” Trần môi ma che khăn nói.

“Hóa ra là Tề chưởng quỹ a, ta đây là muốn đến Đường gia, không biết Đường gia là nhà nào a?” Hoa môi ma cũng trưng  khuôn mặt tươi cười trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi