XUYÊN VIỆT CHỦNG ĐIỀN CHI MÃN ĐƯỜNG XUÂN (ĐƯỜNG XUÂN XUYÊN QUA LÀM RUỘNG)

Ca nhi Tiền Đắc Phúc vừa ý không chỉ là một quả ca nhi, mà còn mang theo một tiểu tử sáu tuổi, khi cha mẹ Tiền Đắc Phúc nghe tình huống như vậy sao có thể đồng ý, nhưng mà sự tình của Trương Hoa Lan lúc trước họ không thể quản được, bây giờ cũng tương tự như vậy, theo như Tiền Đắc Phúc  nói, hắn cùng cha mẹ đã ở riêng, tái giá với ai đương nhiên do bản thân hắn làm chủ.

Cái ca nhi kia sau khi thủ tiết tang phu vẫn ở lại nhà phu gia, cũng không giống như Đường Xuân Minh phân ra ở riêng, thôn kia cách thôn Bình Sơn hai ngọn núi, nếu như từ thôn Bình Sơn này qua, phải mất nửa ngày trên đường, đường không dễ đi, so với quãng đường lên trấn trên còn mất thời gian hơn.

Tuy rằng cách xa như vậy, nhưng cũng  không phải là không truyền được chút tin tức nào, nghe tình huống Trương Tú nói, Đường Xuân Minh liền có thể đoán ra được ca nhi này cũng không phải nhu thuận gì, tự nuôi tiểu tử của mình còn có thể bảo vệ được tài sản phu lang trước để lại chắc chắc là có chút thủ đoạn, giống như Minh ca nhi nguyên bản còn không phải là bị phu gia bán lấy bạc sao.

Nhưng mà cũng bởi vì cùng hán tử trong thôn không rõ ràng, danh tiếng càng ngày càng kém, cho nên quan hệ của ca nhi này với phu gia càng ngày càng kém. Mà Tiền Đắc Phúc kia không biết làm sao lại vừa mắt ca nhi này, thường xuyên qua lại sau đó quyết định cưới ca nhi này về. Còn vấn đề có danh tiếng hay không có danh tiếng, Tiền Đắc Phúc lại không thấy như vậy, cảm thấy đều là do người bên ngoài nói chuyện phiếm, đương nhiên cái này cũng có thể là thủ đoạn của ca nhi kia, khiến cho Tiền Đắc Phúc nghĩ rằng bên phu gia kia muốn thu hồi đất của hán tử kia mới nói lời đàm tiếu bức bách hắn.

“Ngươi nói Tiền Đắc Phúc này, cũng thực là, khiến cho người ta không biết nói cái gì mới tốt…” Trương Tú có mấy lời khó nói trước mặt Minh ca nhi, mang theo một tiểu tử sáu tuổi, thấy thế nào cũng rất khó khăn, hơn nữa Tiền Đắc Phúc này cũng không khỏi quá cách biệt với Lý Phong, hắn vô cùng không coi trọng cả gia đình này.

“Quản bọn họ làm gì, chỉ cần không làm phiền đến chúng ta là được.” Đường Xuân Minh cũng không muốn đánh giá nhiều với chuyện như vậy, chỉ hi vọng sau khi ca nhi này gả tới thôn Bình Sơn có thể sinh sống yên ổn, cái khác liền không quan trọng. Nhưng mà cũng bởi vậy mà ấn tượng với Tiền Đắc Phúc càng giảm thêm một tầng, không phải là một người hiếu thuận với cha mẹ, lúc rời nhà không nói trước một câu nào liền để cho người giúp hắn thu hoạch, muốn thu hoạch hết trước khi thời tiết chuyển xấu là một điều không hề dễ dàng, đối với người lớn tuổi mà nói càng mệt chết người, có thể nhìn ra được Tiền Đắc Phúc này, con trai sau khi phân ra liền có thể hất tay không làm như vậy, sau khi trở lại lại có bộ dáng như thế này, xem ra cùng với Trương Hoa Lan kia đúng là một đôi tời sinh, đều không phải là thứ tốt a.

“Minh ca nhi, người làm những món này để làm gì vậy? Thấy ngươi vẽ vẽ vời vời, ta lại đoán ngươi lại làm ra cái gì đó.” Trương Tú cũng không nói chuyện này nữa, đem sự chú ý chuyển đến tờ giấy Đường Xuân Minh đang vẽ, nhìn một lúc cũng không hiểu được.

“Ha ha, là công cụ tí nữa sẽ dùng, chờ đến khi làm ra liền biết được làm gì.” Đường Xuân Minh cũng không giải thích cụ thể, bởi vì hắn cũng không nói được, chỉ biết rập khuôn dáng vẻ mà vẽ, toàn bộ các bộ phận dùng để cất rượu chia làm ba phần, phía dưới cùng là nồi, ở giữa là vại nước, trên cùng là nồi trên, hắn nghĩ, tận dụng thời gian nên ủ ra rượu trước khi kết hôn với Lý Phong, đến lúc đó có thể dùng rượu này để chiêu đãi khách mời. hắn cảm thấy chuyện này nên thương lượng với Lý Phong một chút.

Từ sau khi quan hệ của hai người được xác định, Đường Xuân Minh liền thích có chuyện gì đều thương lượng cùng Lý Phong, đối với hắn mà nói, đây mới là cảm giác của người nhà a.

&&&

Chờ đến khi Lý Phong nhận được bản vẽ cũng không nói gì mà tìm người chế tác theo yêu cầu, còn chuyện có dùng rượu Đường Xuân Minh tự tay nhưỡng không, Lý Phong biểu thị chờ đến khi ủ được rượu rồi lại nói tiếp, hắn không phải là sợ Minh ca nhi không nhưỡng được, mà là sợ hắn nhưỡng quá tốt, bởi vì Minh ca nhi nói phương pháp này chỉ có hắn biết, khác với phương pháp hiện tại quá nhiều, sợ quá mức gây chú ý.

Đường Xuân Minh cũng không nghĩ nhiều, mà bắt đầu chuẩn bị làm việc, bắt đầu bước đi đầu tiên của cất rượu, đem cao lương trong không gian cho vào lồng hấp rồi tiến hành lên men. Hà lão đối với chuyện Đường Xuân Minh làm cảm thấy vô cùng hứng thú, quan sát toàn bộ quá trình, còn bắt đầu hỗ trợ, đối với thành phẩm cảm thấy vô cùng chờ mong. Đến tuổi như hắn ham muốn còn không phải là uống chút trà ngon sau đó lại thưởng thức chút rượu ngon sao, hơn nữa ở nhà có trẻ con, lúc nhàn rỗi thì cùng Hồ lang trung vào núi hái thuốc, những tháng này này phải nói là sắp thành tiên rồi.

Trong khoảng thời gian đợi cất rượu này, Đường Xuân Minh còn nhớ đến thí nghiệm tự ủ thức ăn gia súc trên núi kia, liền để cho người lên đào phần bùn đất bên trên kia, vạch lấy tầng vải dầu ở bên trên, chờ đến khi ngửi thấy mùi men tỏa ra từ bên trong liền nói tình huống kiểm tra với Lý Phong.

“Thế nào? Thành công không?” Lý Phong nhìn Đường Xuân Minh hỏi, mấy người khác ở bên cạnh cũng đều nhìn hắn, ở đây cũng chỉ có Đường Xuân Minh mới có thể trả lời được vấn đề này.

Đường Xuân Minh nắm một nhúm để kiểm tra, từ cảm giác cùng màu sắc, là thành công, liền nói với Đạt thúc đứng bên cạnh, “Đạt thúc, mấy ngày nay ngươi thử dùng cái này xem, chỉ cần chịu ăn hơn nữa không xảy ra vấn đề gì thì là thành công, trước tiên cho mấy con ăn đã.”

“Ai, được, ta biết rồi.” Đạt thúc rất chăm chú lắng nghe.

Lý Phong thấy Minh ca nhi như vậy liền biết được bước đầu đã thành công, sau này chính là xem phản ứng của dê sau khi ăn, nếu như chịu ăn hơn nữa tăng thịt vậy thì phương pháp cất trữ thưc ăn gia súc này tuyệt đối có thể mở rộng ra. Đường Xuân Minh nhìn phản ứng của Lý Phong cũng đoán được ý nghĩ của hắn, nói, “Chờ qua mấy ngày nữa xem phản ứng, nếu như không thành vấn đề ta không ngại nói phương pháp này ra, mặc kệ người khác làm cái gì, khẳng định không tốt bằng thức ăn gia súc ta làm ra, bởi vì nguyên liệu của bọn họ không tốt bằng ta.”

Lý Phong nghe được cũng không nhịn được nở nụ cười, Minh ca nhi thực sự hiểu hắn, từ trên chiến trường trở về, tuy rằng đã rời xa, nhưng mà trong lòng hắn vẫn như trước nhớ đến những người đó, nếu như có thể cải thiện được tình huống của bằng hữu ở trên chiến trường, trong lòng hắn vô cùng tình nguyện, nói, “Đó là đương nhiên, đúng rồi, mang chút trở về cho Kinh Phong ăn thử xem, xem nó có thích hay không.”

Hai người xếp một khuông đầy, những cái khác đều giao cho Đạt thúc quản lý, nhưng mà những ngày gần đây, Đường Xuân Minh cùng Lý Phong đều vô cùng có hảo cảm với vị Đạt thúc này, làm việc hết sức chăm chỉ không chút qua loa nào.

Trên đường ngang qua chuồng gà, vừa vặn gặp phải Tiểu Thuận đến đây bắt gà cùng lấy trứng, mấy ngày nay một lần có thể mang được hai, ba trăm trứng gà, cung cấp cho Cẩm Ký cùng Thính Cảnh Các trong huyện là thừa sức.

“Lý Phong đại ca, Đường phu lang.” Tiểu Thuận nhanh chóng chào hỏi hai người.

“A phong, Minh ca nhi, nhận lấy, đây là tiền lần này.” Lục thúc nhanh chóng kết toán tiền bạc mới nhận được từ Tiểu Thuận cho Đường Xuân Minh, lần này trùng hợp gặp phải Đường Xuân Minh, nếu không hai phu phu bọn họ nhất định có một người sẽ đưa số bạc này đến nhà Đường Xuân Minh, một đồng cũng không thiếu, còn báo lên số gà củng trứng bán được.

Đường Xuân Minh nhận lấy bạc, nhìn một tiểu ca nhi thò đầu nhỏ khiếp đảm nhìn về phía bọn họ ở phía sau, tay nắm chặt lấy ống quần của ca sao, không biết sao lại nghĩ đến dáng vẻ của A Lâm lúc đầu, hỏi ca sao, “Đây chính là đứa bé kia? Bây giờ tên gì?”

Ca sao ban đầu cũng có chút sốt sắng, dù sao đây cũng là hài tử của Hoàng gia, chỉ lo Minh ca nhi nhìn thấy đứa nhỏ này sẽ không thích, vì vậy tận lực không để cho nó đến gần chuồng gà, lần này trùng hợp gặp ở đây, hơn nữa nhìn thấy Minh ca nhi cùng không lộ vẻ không thích, trong lòng hơi an tâm, đem đứa nhỏ kéo ra, đẩy lên phía Đường Xuân Minh, “Chính nó, hiện tại là Hoàng Tiểu Hạnh, là gia gia nó đặt tên.”

Đường Xuân Minh nghe xong không nói gì lắc đầu, tôn tử gọi là Tiểu Trụ, đồng phu lang gọi là Tiểu Hạnh? Sờ sờ đầu của đứa nhỏ nói với ca sao, “Các ngươi nuôi nó rất tốt, so với trước đây ta nhìn qua tốt lắm, cũng không cần bắt nó, để cho nó chạy khắp nơi mới tốt cho thân thể.”

“Ai, được, nhờ có Minh ca nhi ngươi mang sữa dê tới, đứa nhỏ này mới có thể nuôi được tốt như vậy.” Ca sao vô cùng cảm kích.

“Ca sao bận bịu đúng không, chúng ta trở về đây, tạm biệt Tiểu Hạnh.”

Đi được một đoạn đường, thấy tâm tình Minh ca nhi không tốt, Lý Phong hỏi, “Làm sao? Không vui khi thấy đứa bé kia?”

“Không phải, “ Đường Xuân Minh lắc đầu một cái, “Nhà Lục thúc chăm sóc đứa nhỏ kia rất tốt, ta chỉ là nhìn thấy nó lại nghĩ đến dáng vẻ trước kia của A Lâm, thật sự làm cho người ta đau lòng.”

Lý Phong lập tức phản ứng lại, Minh ca nhi đang nói đến tình cảnh lúc mới xuyên qua đến đây, không khỏi nắm lấy tay của Minh ca nhi, vô cùng hiểu được tâm lý của Minh ca nhi, ban đầu hắn nhìn thấy A Lâm cùng là một đứa nhỏ nhút nhát, sau khi được Minh ca nhi nuôi nửa năm mới dần dần đỡ hơn.

Đường Xuân Minh cũng không phải là một người đa sầu đa cảm, lập tức ném ra sau đầu, vừa đi vừa nói, “Muốn ăn cá, không bằng mang mấy con về?” Ngón tay cong cong, Lý Phong nở nụ cười, ý của Minh ca nhi chính là bắt mấy con cá trong không gian mang về, coi là mò được từ trong sông, xem bộ dáng hứng thú của Minh ca nhi Lý Phong liền vui vẻ phối hợp, nói một tiếng “Được.”

Vì để cho chân thực, hai người cố ý đi một đường đến bờ sông, sau đó lại từ bờ sông tiến vào thôn, trên tay có sáu con cá, chuẩn bị làm hai con, còn lại nuôi trong thùng đợi đến sáng ngày mốt lại có thể tiếp tục ăn.

&&&

Không chờ Đường Xuân Minh nhớ tới, Lý Phong liền dẫn theo người đến sau núi  mang hạt dẻ về, Đường Xuân Minh vui vẻ cùng mọi người bắt đầu đi kiếm hạt dẻ. Hạt dẻ dại rất nhỏ, nhưng mà khi ăn lại rất thơm, đối với cái này Đường Xuân Minh đã ngóng trông từ lâu. Nghe nói Minh a sao lại muốn làm món ngon, hết giờ học Đại Mao Nhị Mao liền đứng ngồi không yên, không ngừng chuyển quanh người Minh a sao của chúng nó, bị Đường Xuân Minh phái ra ngoài làm chuyện khác, chính là nhặt ít đá vụn về rửa sạch.

Sau khi rửa sạch hạt dẻ rồi khứa một đầu nhỏ, không chỉ thuận tiện lại còn rất ngon, trước tiên đem hạt dẻ luộc qua một chút, Đường Xuân Minh vui vẻ chuẩn bị rang hạt dẻ.

“A Mẫu, lúc nào có thể ăn a?” A Lâm vây quanh bên người a mẫu, sau khi luộc nó đã trộm ăn một hạt dẻ, sau đó a mẫu không cho ăn nữa, trẻ con chính là như vậy, người lớn không cho thì càng muốn ăn.

“Xem Phong thúc thúc của ngươi đã chuẩn bị mọi thứ xong chưa?” Đường Xuân Minh sai khiến.

A Lâm như một làn khói nhanh chóng chạy ra ngoài, trong chốc lát lại tiến vào phòng bếp, Đường Xuân Minh vớt tất cả hạt dẻ luộc lên, luộc không ít, đủ cho mọi người ăn cùng với tặng người khác, “A mẫu, được rồi, Phong thúc thúc bảo con đi vào gọi a mẫu.”

Đường Xuân Minh nắn nắn khuôn mặt nhỏ của con trai, “Được rồi, nhanh đi đi, ta lập tức tới ngay.”

Trong sân bắc một cái nồi sắt, đá được rửa sạch đã ở trong nồi, trên còn có một cái xẻng gỗ, Lý Phong vén tay áp chuẩn bị làm một mẻ lớn. Đem một phần hạt dẻ đã luộc bỏ vào nồi, hơi nước lập tức bốc lên, Lý Phong lập tức không ngừng đảo hạt dẻ cùng đá ở trong nồi.

Hà lão đứng bên cạnh bưng một cái mâm, bên trong chính là hoa quế, vừa cười ha ha vừa thả hoa quế vào nồi sắt, mùi hoa quế nhẹ nhàng cũng bốc lên theo làn khói.

Bởi vì hạt dẻ trước đó đã luộc qua, không  cần xào bao lâu liền có thể ăn được. Sau khi hơi nước không ngừng bốc lên, trong nồi lại cho thêm chút đường trắng, chờ đến khi đường trắng bị hòa tan hoàn toàn bám vào hạt dẻ, Đường Xuân Minh liền bỏ củi khỏi đáy nồi, đem hạt dẻ cùng đá trong nồi lấy ra.

Đại Mao Nhị Mao không kịp đợi liền lấy một hạt nóng bỏng muốn ăn, chỉ ngửi đến hương vị liền khiến cho bọn chúng chảy cả nước miếng, A Lâm mắt nhìn chằm chằm, nó cũng muốn ăn a, nhưng mà quá nóng, a mẫu cùng Phong thúc thúc đều đứng bên cạnh nhìn không cho nó làm, nói rằng đợi nguội rồi ăn.

Hà lão nhìn bộ dạng đáng thương của hắn liền không nhịn được lấy một hạt dẻ nóng, bóc vỏ ngoài, đứa cho A Lâm, A Lâm liền mặt mày hớn hở, ôm lấy bắp đùi Hà lão ngọt ngào gọi gia gia.

“Đi, đừng chỉ quan tâm đến mỗi mình ăn, nhìn cha cùng a mẫu ngươi đang làm gì đi.” Đường Xuân Minh dùng chân đá đá Đại Mao Nhị Mao.

“A, đi ngay đi.” Không quan tâm đến nóng, hai tiểu tử vừa thổi khí vừa cầm lấy mấy hạt hạt dẻ vội vàng chạy ra bên ngoài.

Cuối thu thời tiết mát mẻ, bọn họ bên này ăn hạt dẻ xào đường hoa quế, một bên khác, Tiền gia cũng làm chuyện vui, nhiệt nhiệt nháo nháo mà đem người mới đón vào cửa, không ít người trong thôn đều chạy tới xem trò vui, muốn nhìn một chút nhan sắc của ca nhi như thế nào mà có thể câu được Tiền Đắc Phúc, không để ý đến cha mẹ phản đối nhất định phải cưới người vào cửa.

Đường Xuân Minh không có quan hệ gì với Tiền gia, hơn nữa ca nhi trước đó bị bỏ nói cho cùng cũng có chút quan hệ với hắn, hơn nữa còn cách một đoạn thời gian nữa hắn mới ra hiếu, vì vậy Tiền gia cũng không muốn mời Đường Xuân Minh đi ăn cưới lần này, Đường Xuân Minh lại càng không muốn đến xem náo nhiệt, muốn nhìn kết hôn cái gì, chờ một thời gia nữa xem của chính mình là được.

Không biết ai nghe được rõ rõ ràng ràng, ca nhi này họ Tôn, phu lang trước kia họ Tần, bởi vì Tôn ca nhi muốn tái giá, Tần gia bên kia muốn đem đất của Tần gia thu hồi, tiểu tử Tần gia sáu tuổi kia cũng có thể do người của Tần gia thu dưỡng, cho đến khi thành niên thì lại đem đất trả lại dưới danh nghĩa của tiểu tử đó. Lẽ ra cách làm trong tộc như vậy cũng không quá phận, không làm ra chuyện cường đoạt đất của cô nhi quả phụ, nhưng mà Tôn ca nhi này lại không đáp ứng, mang theo con trai nháo khiến cho tộc không yên ổn được, nói cái gì mà con trai hắn hắn nuôi, không yên lòng người trong tộc, để lại con trai một người không ai che chở ai biết được người trong tộc có thể bắt nạt con hay hay không, nháo đến mức cuối cùng hai bên chỉ đành ngồi xuống lập một khế ước, trước khi Tần tiểu tử thành niên, đất là do trong tộc cùng Tôn ca nhi cùng nhau nhìn, chờ đến khi Tần tiểu tử thành niên liền để dưới danh nghĩa của hắn, lúc này Tôn ca nhi mới dừng tay.

Cứ như vậy nói cách khác, vị Tôn ca nhi này tiến vào thôn Bình Sơn vẫn mang theo đất, hơn nữa Tiền Đắc Phúc đưa ra mười lăm lượng bạc làm sính lễ, khi gả đi lại không bị ma ma quản thúc, Tiền Đắc Phúc đã sớm phân ra ngoài, cuộc sống tương lai cũng tạm được coi là hạng nhất ở thôn Bình Sơn. Đương nhiên lời này đều là ở trước đây, hiện tại ca nhi trong thôn làm gì có ai nhiều tiền như Minh ca nhi, sính lễ  của Tiền Đắc Phúc có nhiều hơn nữa cũng có thể giống như Lý Phong vừa ra tay liền đưa mấy trăm lượng bạc ròng đi mua hẳn một đỉnh núi sao? Dù là xây phòng mới cũng bỏ ra hơn chục lượng bạc a.

Vì vậy tuy rằng không ít nhà tuy rằng trong miệng nói ước ao, kỳ thực trong lòng đều ôm tâm lý xem cuộc vui, từ những chuyện xảy ra, có thể thấy được, cái tên Tôn ca nhi này chỉ sợ không phải là nhân vật đơn  giản hơn Trương Hoa Lan, nhìn xem một ca nhi còn chưa gả đi, liền có thể nắm được Tiền Đắc Phúc trong lòng bàn tay.

Tiền Đắc Phúc mặc áo mới mặt đầy nụ cười, tẩy đi xúi quẩy đầy người, trong lòng khỏi phải nói cao hứng đến mức nào. Trước đó Trương Hoa Lan làm chuyện không cần mặt mũi như vậy, Tiền Đắc Phúc tuy rằng tức giận không thể  không bỏ Trương Hoa Lan, nhưng mà chính mặt mũi của hắn cũng đã mất hết, đối với ánh mắt ngờ vực của người bên ngoài, Tiền Đắc Phúc chỉ đành rời khỏi thôn Bình Sơn. Trong lòng hắn không phải là không hận Đường Xuân Minh với Lý Phong, hắn bỏ Trương Hoa Lan ngay sau chuyện của Hoàng gia, khó tránh khỏi sẽ có người liên tưởng đến chuyện có phải là hắn bị Hoàng Tứ Cẩu cho đội nón xanh hay không, bằng không sau thời gian lại trùng hợp như vậy, nhưng mà chân tướng hắn lại không thể nào nói ra được, bởi vì cái này sẽ khiến cho người ta càng tin tưởng hắn bị cho đội nón xanh (cắm sừng).

Nếu như nói trước đây Trương Hoa Lan khiến cho hắn thỏa mãn bởi vì tướng mạo của y, tân phu lang hiện tại lại không chỉ là hình dáng, ngay cả tính tình cũng đều hợp với ý muốn của hắn, đều ôn nhu hiểu ý người, khiến cho lòng tự ái của hắn vô cùng thỏa mãn, chờ đến khi các hán tử trong thôn biết rồi, ca nhi hắn cưới mới là tốt nhất, hình dáng tính tình đều hoàn hảo, không phải như Đường Xuân Minh kia có thể so sánh được.

Hơn nữa, ngẫm lại đứa bé trong bụng của ca nhi, Tiền Đắc Phúc cười càng thêm không ngậm được mồm, so với Trương Hoa Lan, phu lang hiện tại mọi thứ đều rất tốt, trước đây Trương Hoa Lan tốn vài năm đều không thấy động tĩnh gì, trong lòng hắn không phải không vội chút nào, đều bị các hán tử khác chế nhạo hắn bị bất lực mấy lần liền.

“Xem tân sao sao, xem tân sao sao…” Bọn nhỏ trong thôn cũng mặc kệ chuyện của người lớn, chỉ muốn tham gia trò vui, muốn hướng về phòng cưới để xem tân sao sao, cũng không thiếu bọn tiểu tử choai choai đi theo phía sau, liền ngay cả ca nhi đến đây giúp đỡ cũng vô cùng hiếu kỳ ca nhi này đến cùng lớn lên như thế nào mới có thể khiến cho Tiền Đắc Phúc vội vã cưới về như vậy.

&&&

Đại Mao, Nhị Mao cũng đến xem náo nhiệt, A Lâm còn quá nhỏ, Đường Xuân Minh không để cho nó chạy tới, mà đem nhiệm vụ vĩ đại là trông đệ đệ giao cho nó.

Chờ hai tiểu tử chạy về, miêu tả vô cùng sinh động tình cảnh của Tiền gia, bọn họ cũng không có án tượng gì quá to lớn đối với ca nhi mới, nhưng mà lại có ấn tượng vô cùng với tiểu tử Tần gia kia. Đạo Mao còn tốt, đến cùng vẫn so với tiểu tử sáu tuổi kia lớn hơn hai tuổi, Nhị Mao còn nhỏ hơn hắn một tuổi, vốn thấy trong thôn đột nhiên có thêm một tiểu tử tuổi không chênh lệch lắm so với mình nên muốn sang xem có thể cùng chơi hay không, cũng không định đến để người làm mất mặt, sau khi Nhị Mao trở về sắc mặt liền không tốt lắm, vẫn là Đường Xuân Minh cho hắn một chén hoa quả dầm mới khiến cho hắn tươi cười một lần nữa.

“Minh a sao, tiểu tử kia không cho chúng ta ăn trái cây, nói đều là của nhà bọn họ, ai dám cướp liền đánh người đó.” Nhị Mao vẫn có chút mất hứng nói, hơn nữa A Lâm không đi được, hắn đã đồng ý mang đồ ăn ngon về cho A Lâm, nhưng mà cuối cùng lại chỉ có thể tay không trở về.

Dựa theo quy củ, ca nhi mới gả vào ở trong phòng tân hôn, nhìn thấy có trẻ con cùng thôn đến đây xem tân sao sao, đều sẽ lấy hạt dưa trái cây các loại cho bọn nhỏ ăn vặt, mọi người đều cao hứng, nhưng mà không nghĩ tới những tiểu tử vô cùng vui vẻ mà đến lại mất hứng mà về.

“Được rồi, đều ra ngoài chơi đi, các ngươi bình thường ở chỗ Minh a sao cũng không thiếu cái ăn.” Trầm phu lang đi tới vỗ một cái vào mông Nhị Mao, đuổi mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi.

“Sao ngươi lại chạy đến đây? Không phải ngươi làm khách ở nhà bọn hắn sao?” Đường Xuân Minh ngạc nhiên nói, Trương Tú cũng vậy, Tiền Đắc Phúc đón dâu, nhà khác có thể không đến, nhưng mà nhà Lý Chính nhất định phải ngồi bàn trên, hai người đều cho rằng hôm nay Trầm phu lang sẽ không rảnh rỗi mà chạy đến đây.

“Lười tham gia cái náo nhiệt này, dù sao cũng có đương gia ở bên kia, ta liền trộm đi ra.” Trầm phu lang không thèm để ý nói, nghe nhiều chuyện phiếm như vậy, hắn đối với ca nhi mới gả vào này cũng không có ấn tượng tốt lắm, người, đều sẽ có một ít quan trọng ấn tượng đầu tiên.

“Ngươi thấy? Thế nào? Nói với chúng ta một chút, có phải là thật sự lớn lên rất đẹp hay không?” Trương Tú  hăng say hỏi, nếu không phải cảm thấy Tiền gia có chút xa cách, nói không chừng hắn cũng sớm chạy đến.

“Làm gì có chuyện đẹp như mấy người kia nói, chờ mấy ngày nữa các ngươi nhất định đều có thể nhìn thấy, lớn lên trắng nõn, nói chuyện cũng hơi nhỏ giọng, nhưng mà ta chính là có chút không quen.” Trầm phu lang ôm cánh tay mình run lên, không biết có phải hán tử đều thích cái này hay không, nhưng hắn vẫn cảm thấy nói chuyện cùng Minh ca nhi cùng Trương Tú khiến người thoải mái hơn chút.

Trương Tú nhìn thấy dáng vẻ kia liền che miệng nở nụ cười, “Minh ca nhi, ngươi xem bộ dáng kia của bá sao, hiện tại ta đã biết rồi, ca nhi kia khẳng định là không cùng đường với chúng ta, sau này nhất định phải tránh xa một chút.”

Đường Xuân Minh cũng bị miểu tả của Trầm phu lang chọc cười, theo hắn, cái Tôn ca nhi này khẳng định là vô cùng nương khí (*nữ tính*), ngay cả ca nhi bản thổ như Trầm phu lang cũng không thể chịu được, vậy hắn khẳng định càng không được.

Đường Xuân Minh cho rằng hắn không thể nhìn thấy vị ca nhi mới này sớm như vậy, hắn bây giờ không giống như các ca nhi khác chạy đến bờ sông giặt quần áo, trực tiếp dùng nước giếng ở nhà là được, hơn nữa ngoại trừ trông con, hắn cũng là chạy ra sau núi, bình thường cũng chỉ tiếp xúc với mấy gia đình.

Hôm nay, sau khi Đường Xuân Minh làm xong bữa trưa, thấy Lý Phong còn chưa trở về, nghĩ thầm chắc là chuyện của sau núi làm trì hoãn, liền đem cơm nước cho vào rổ rồi chuẩn bị đưa cho Lý Phong. Tiểu A Sâm đã uống sữa dê rồi đi ngủ rồi, A Lâm ở nhà ăn cơm cùng gia gia, Đường Xuân Minh liền mang rổ ra khỏi cửa.

Đến sau núi không cần đi vào thôn, từ chính sân của mình rẽ một chút liền có thể đến, nhưng mà có mấy nhà có ruộng khá là gần, có lúc sẽ đụng phải mấy người đang làm trong ruộng. Nhưng mà đã trưa, bên trong cũng không thấy bóng người. Đường Xuân Minh mang theo rổ chỉ để ý đến đường đi, cơm nước bên trong đã được hắn chuyển vào không gian, đỡ phải khiến cho nguội lạnh, trên rổ phủ lên một miếng vải coi như có người đi qua cũng không thấy được thứ bên trong.

Nhưng mà đi được một nửa liền thoát ra một bóng người, bất thình lình khiến cho Đường Xuân Minh sợ hết hồn, không đợi Đường Xuân Minh lên tiếng, người kia liền mở miệng trước, “Ngươi là Minh ca nhi đúng không? Mấy ngày nay ra thường nghe mọi người nhắc đến, vốn muốn tìm một cơ hội báo phỏng, không nghĩ tới lại đụng phải ngươi ở chỗ này.”

Người tiến đến mặc một thân áo hoa trắng nhỏ cùng với quần vải mềm, vóc người nhỏ nhắn thon thả, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà, thực sự là khác so với ca nhi nhà nông bình thường, Đường Xuân Minh lần đầu tiên liền biết được người đến là ai, thực sự là quá giống so với miêu tả của Trầm phu lang, đặc biệt là sau khi hắn mở miệng, Đường Xuân Minh cũng không khỏi âm thầm run lên, không chỉ nhỏ nhẹ nói, mà còn ôn ôn nhu nhu, giời ạ, không biết như vậy rất dễ khiến cho hắn nhận nhầm sao?

Tuy rằng trong lòng cũng vì lời của mấy người khác khiến cho hắn đã có cái nhìn sơ bộ, hơn nữa đây là ca nhi Tiền Đắc Phúc cưới, Đường Xuân Minh cũng không có ý định cùng gia đình này qua lại, nhưng trong lòng Đường Xuân Minh vẫn nhận thấy mình là đàn ông, sẽ không tính toán nhiều như “đàn bà”, tình cờ gặp liền tình cờ gặp, chào hỏi xong liền đi, cho nên gật đầu nói, “Ta là Đường Xuân Minh bên phía Đường gia.” Bởi vì ca nhi này vừa nói chuyện vừa chỉ tay về phía phương hướng nhà của hắn, “Ngươi là Tôn ca nhi nhà Tiền gia đúng không, ta phải đưa thức ăn lên núi, ngươi cứ từ từ đi.” Nói xong Đường Xuân Minh liền chuẩn bị rời đi, giống như Trương Tú nói, chỉ dựa vào tướng mạo cùng thân phận, bọn họ không phải là người cùng một đường, không nên nói chuyện nhiều làm gì.

Nhưng hắn nghĩ như vậy, người khác lại không dễ dàng buông tha hắn như vậy, Tôn ca nhi Tiền gia giống như không hiểu được ý tứ trong lời nói của Đường Xuân Minh, lại đi theo hướng của Đường Xuân Minh, trong miệng vẫn không ngừng nói, “Bọn họ đều nói Minh ca nhi lớn lên rất đẹp, hiện tại ta mới biết được bọn họ vẫn còn nói kém, vừa nhìn ngươi, ta còn tưởng rẳng là ca nhi đến từ trong thành a, nhìn phòng này xem, cũng chỉ thấy được ở trong thành, nghe nói hán tử kia cũng có khả năng, Minh ca nhi thực sự là có phúc lớn.”

Lời nói nhẹ nhàng từ tốn,tốc độ dưới chân lại chậm, Đường Xuân Minh nào có kiên trì tiếp tục nói chuyện cùng, liền dừng lại xoay người nói với ca nhi này, “Tôn ca nhi là muốn hướng về núi?” Đây chính là địa bàn của gia đình hắn, từ sau khi mua xong, người trong thôn cùng không còn đến đây nữa, trừ phi là đến xem trò vui gì đó, bởi vì mọi người đều biết tài sản riêng cùng núi hoang không chủ là không giống nhau.

Lời nói này hết sức rõ ràng, hơn nữa cũng có chút không có tình người, ca nhi này nhéo nhéo khăn tay trong tay, lộ ra bộ dáng cẩn thận, “Ta muốn nói chuyện cùng Minh ca nhi, chúng ta đều là ca nhi gả vào thôn…”

“Đừng, ” Đường Xuân Minh vung vung tay, “Hiện tại không phải là lúc nói chuyện, bây giờ nhiệt độ cũng không cao, cơm nước không chờ được, ta đi trước không chờ ngươi nữa.” Nói xong cũng không nhìn vẻ mặt của ca nhi, sải bước kéo dài khoảng cách.

Dưới chân Đường Xuân Minh bước nhanh chân vô cùng có khí thế, không hề giống hình tượng của ca nhi bình thường chút nào. Hắn nói thẳng như vậy, ca nhi phía sau dù da mặt có dày như thế nào cũng không có lý do gì tiếp tục nói, tay hắn nắm chặt khăn trên mặt cũng lộ ra phần khó coi, hắn gả vào thôn Bình Sơn mấy ngày, bởi vì biết làm người, mặc kệ là người ngoài thấy hắn thế nào, nhưng mà không có người làm hắn lúng túng ngay nước mặt hắn.

Trước khi gả vào thôn Bình Sơn hắn đã tìm hiểu chuyện ở trong thôn, biết người nào gia đình nào nên tạo quan hệ, hắn nghe được nhiều nhất chính là chuyện hộ này cũng giống như hắn là quả ca nhi hán tử chết rồi mang theo con ở riêng, hơn nữa hắn có thể gả vào Tiền gia cũng phải cảm ơn gia đình này, tuy rằng không biết nội tình thế nào, nhưng ca nhi trước đó bị bỏ tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ với ca nhi này, hơn nữa ca nhi này bị truyền không ít tin đồn, nói là cám dỗ hán tử lại còn có hán tử khác mời bà mối đến làm mối, dưới cái nhìn của hắn, ca nhi này hẳn là rất có chỗ chung với hắn, bằng vào năng lực của hắn, xây dựng quan hệ với ca nhi này khẳng định vô cùng dễ dàng, không nghĩ đến còn không nói được mấy câu liền khiến hắn tiến thoái lưỡng nan.

Rõ ràng là có được khuôn mặt quyến rũ, nhưng bộ dạng lại thô lỗ, Tôn ca nhi trong lòng âm thầm đánh giá, có chút xem thường, hán tử kia coi trọng hắn cũng là do vừa ý khuôn mặt của hắn đi,  nhưng mà sau một thời gian cứ dựa vào khuôn mặt cũng không thể giữ được hán tử, bằng không tại sao ca nhi kia lại bị Tiền Đắc Phúc bỏ, nói cho cùng còn không phải là do trong lòng hán tử kia không có hắn, hắn không tin một hán tử có thể tùy tiện lấy ra mấy trăm lượng bạc lại vẫn luôn bảo vệ ca nhi như vậy, nói đến hiểu biết về hán tử, hán có thể có quyền lên tiếng hơn những ca nhi khác.

Nhưng mà nghĩ đến lại có chút không cam lòng trong lòng, bởi vì qua kinh nghiệm của hắn, tiền tài chộp vào tay mình mới là quan trọng nhất, còn những hán tử kia, không phải hắn nói, mặt ngoài dù cho nói tốt như thế nào xoay người liền khác hẳn, trước đó hắn cũng không phải là không tìm được người tái giá, nhưng mà những người kia cong queo méo mó hắn không để vào mắt, thật vất vả mới tìm được Tiền Đắc Phúc tướng mạo không tính là quá kém lại còn trẻ, liền dùng chút thủ đoạn nắm chặt người vào tay.

Vốn hắn còn đắc ý, nhưng mà so sánh với ca nhi này còn kém xa lắm, Tiền Đắc Phúc chỉ là mới cho mười mấy lượng bạc, người ta là mua cả ngọn núi, Tôn ca nhi cắn môi, người với người sao lại kém xa như vậy, hắn còn không nhìn ra được mình có chỗ nào kém hơn Minh ca nhi, chỉ khác là hắn không gặp phải hán tử kia, bằng không bây giờ không biết ai đắc ý hơn ai đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi