XUYÊN VIỆT MA HOÀNG VÕ TÔN


Bàn tay kia quá nhanh, đương nhiên, động tác của Cố Bạch cũng rất nhanh nhưng vẫn không bắt kịp.

Đại khái là vì trong đầu một đàn thảo nê mã đang rầm tập chạy qua nên năng lực up up up, y lại tránh được.
Sau đó y nghe thấy một âm thanh tang thương vang lên, "Cái gì? Tiểu tử này không tệ."
Kỳ Quan Duệ đứng ở một bên nhìn rõ ràng.
Vốn Tử Xa Thư Bạch đang thưởng thức cảnh đẹp khiến hắn không muốn quấy rầy nhưng khi liếc nhìn xung quanh hắn đã phát hiện có người đến đây.
- đáng tiếc hắn phản ứng không kịp.
Kỳ Quan Duệ cảm thấy bản thân có chút nóng nảy.
Tử Xa Thư Bạch đứng ngay trước mặt hắn bị đánh lén mà hắn lại hoàn toàn không thể làm gì....
Điều này hắn sao có thể chịu được?
Ngay sau đó, hắn lại nhìn thấy một lão đầu xuất hiện trước mặt Cố Bạch.
Một lão đầu gầy teo thấp bé.
Nhưng uy áp trên người lão đầu này rất mạnh khiến huyết mạch thức tỉnh làm hắn có cảm giác đói khát.
Hắn cần lực lượng, cần thôn phệ, cần....
Khác với Kỳ Quan Duệ đang đầy đầu tư tưởng hắc ám, Cố Bạch khi nhìn thấy lão đầu kia thì trong đầu xẹt qua ba chữ.
Con, mẹ, nó!
Vậy mà y lại quên mất sau khi kiểm tra thực lực xong thì kiểm tra xương cốt a a!
Cho nên vừa rồi cũng không phải là quấy rối mà là muốn kiểm tra xương cốt! Thế nhưng lão tử là thành chủ mà để cho người ta tùy tiện sờ sờ sờ rất tổn hại hình tượng!
Đáng giận nhất là rõ ràng khi biến thái nhân vật chính đến đây y đã viết người kiểm tra là một lão sư mỹ nữ hương diễm, vì cái lông gì khi đến lượt y lại là một lão già khô quắt!
Cho dù tính cách của y cũng không muốn dây dưa với nữ nhân nhưng mỹ nữ và lão đầu khác biệt quá lớn a!
Cho dù nội tâm của Cố Bạch có rít gào thế nào thì mặt than vẫn là mặt than, lúc nhìn hướng lão đầu cũng lạnh lùng thản nhiên, "Ngươi là ai?"
Lão đâì sờ sờ chòm râu ngắn ngủn, "Lão hủ là chấp sự học viện, họ Phương, lần này được phân phó kiểm tra xương cốt cho người nhập học."
Cố Bạch giương ánh mắt cá chết nhìn.
Ca thật không muốn bị một lão đầu sờ sờ sờ a, rõ ràng có phương pháp khác mà, lão đầu ngươi lấy ra!
Phương lão đầu hiền lành nhìn Cố Bạch trong chốc lát mới chậm rãi lấy trong túi một ống trụ trong suốt như cây sáo, mặt trên đục nhiều lỗ.
Ông ta nói, "Nếu ngươi không muốn sờ xương thì đưa võ khí vào đó là được."
Thiên tài đều có tính tình, kỳ thật trừ bỏ bị mỹ nữ sờ hoặc là kẻ thần kinh thô thì phần lớn người đền không bằng lòng bị người khác sờ mó toàn thân nên dưới tình huống như vậy học viện đã phát minh ra thứ này để không chọc phải kiêu ngạo và tự tôn của thiên tài.
- đương nhiên đãi ngộ này chỉ có cấp Võ quân mới được hưởng nhưng nếu là Võ giả hay chỉ cao hơn một chút thì....tự tôn kiêu ngạo cái lông, chúng ta cho thành vụn phấn.
Cố Bạch nhìn nhìn, lấy tay cầm.
Võ khí vừa vào thì bằng mắt thường có thể thấy được, lỗ trên ống ngọc sáng lên.
Một, hai, ba....Đến hai mươi ba thì dừng lại.
Cho dù Cố Bạch có làm thế nào thì lỗ thứ 24 nhất quyết không sáng lên.
Đây quả thực là công nghệ cao a, độ chính xác có quá chuẩn không.
Phương lão đầu nhìn thấy, vừa lòng gật đầu, "Hai mươi ba tuổi Võ quân cao cấp, tiểu tử, tư chất của ngươi thượng đẳng."
Đối với vị thiên tài này có chút bất kính, lão đầu cũng vứt nó đi luôn.
Cố Bạch nhìn Phương lão đầu hồi lâu nhưng cũng không nhìn ra thân phận của ông ta.
Cho nên đại khái là....không có thân phận gì cả.
Tối thiểu là quá nhỏ bé đến nỗi nguyên tác không nhắc đến.
Nhưng nếu đối phương đã tự xưng là 'chấp sự học viện'....thì có lẽ là do thế giới này tự động bổ sung đủ mười đại chấp sự mà trong nguyên tác chỉ nhắc tới mà không miêu tả kĩ.
Không quan hệ gì với nhân vật chính.
Như thế là an toàn?
Cố Bạch tỏ vẻ, mười chấp sự tương đương với mười chủ nhiệm, nếu trong phạm vi an toàn thì không tất yếu bảo trì cự ly.
Phương lão đầu cười, "Tiểu tử, ngươi không tò mò tài sao chỉ có một người vào sao?"
Cố Bạch mặt không chút thay đổi, "Hiển nhiên là vào sau."
Ha ha, ca vốn đã biết, còn cần ông nói sao?
Vừa nghĩ đến chuyện này y lại nhớ đến đoạn lịch sử loang lổ máu và nước mắt.
Nhớ ngày đó Cố Bạch vừa mới bước vào cánh cổng ngựa đực văn vì muốn mới mẻ độc đáo mà không muốn độc giả phản đối nên đã dốc tâm dốc sức nghiên cứu từ đông cung đồ của cổ đại cho tới AV của hiện đại trăm ngàn bộ, cực kì cần cù không dám qua loa.
Vì xôi thịt bốn phía y đã tận dụng triệt để từng đoạn tình tiết để thêm thịt thịt thịt.
Lúc đến học viện này cũng không ngoại lệ. Trước Vương Anh Lạc trong quá trình tiến vào học viện nhân vật chính đương nhiên cũng thể nghiệm cái gọi là kiểm tra xương cốt.
Cái ngoạn ý ái muội như kiểm tra xương đương nhiên phải là do mỹ nữ làm.
Nhưng nếu rất nhiều người đều ở đó thì nhân vật chính tán gái thế nào? Nếu như bị học sinh khác biết được thì không tốt a!
Vì thế cửa đá kia không chỉ là khảo nghiệm thực lực mà còn là truyền tống trận.
Tên cũng như ý nghĩa, mỗi người đẩy cửa đá đều vào một nơi khác nhau.
- Không nên hỏi vì cái lông gì thế giới không ma pháp không tu chân mà có truyền tống trận, loại sự tình không khoa học này không cần giải thích.
Cố Bạch tỏ vẻ: Ca là tác giả, ca là lớn nhất, ca nói có là có, không có cũng phải có.
Lúc nhân vật chính bị sờ xương này nọ, dục niệm vừa động đương nhiên lăn cùng một chỗ với lão sư mỹ nữ.
Nhưng lão sư chung quy chỉ là lão sư, hơn nữa còn cực kì trẻ tuổi, nhân mạch trong học viện không đủ. Vì thế mà mỹ nữ lão sư này sau khi giới thiệu một vị lão sư thân truyền thì công thành danh toại mà lui thân về hậu cung của nhân vật chính, từ đó về sau không xuất hiện nữa.
Và bị bao phủ trong hậu cung tràn đầy mỹ nữ ╮[╯▽╰]╭
Phương lão đầu cũng không biết Cố Bạch có thói quen thất thần. Ông nhìn thấy đối phương trấn định như vậy thì thầm khen ngợi trong lòng.
Nếu điều tra gia thế mà không có xung đột gì với môn hạ của mình thì nhất định phải nhận ngay.
Trước mắt tạm thời phải tạo hảo cảm để tránh người bị đoạt đi trước đã.
Ôm tâm tư như vậy, Phương lão đầu cũng không thừa nước đục thả câu mà đưa một tấm mộc bài ra.
Cố Bạch nhận, cúi đầu nhìn.
Đây rồi đây rồi đây rồi! Thứ ngoạn ý này chính là chứng nhân học sinh trong truyền thuyết a~ Lại còn là 'lệnh bài thông hành', thật sự là cấp bậc không thấp!
Cảm xúc này, hình ảnh này, quả thực giống như đúc trong nguyên tác y viết nha.
Từ lúc tốt nghiệp đại học đã không còn sờ vào sách vở nữa mà ở nhà làm trạch nam giờ nhìn thấy thứ này đột nhiên Cố Bạch nhớ tới chuyện khổ bức khi còn học trung học.
Nhất thời dương dương tự đắc.
Hiện tại ca cũng là học sinh ưu tú, nga không, hẳn gọi là học sinh bồi dưỡng trọng điểm.
Hiện giờ ca cũng học ở trường quý tộc nha, không hề thiếu tiền a!
Hiện giờ ca muốn ăn chân gà thì có thể gặm chân gà, muốn ăn bào ngư có bào ngư, thậm chí còn có người bưng chén rót trà rửa tay lau miệng!
Ca không sờ lãng phí! Ca cũng là người có người hầu!
Cố Bạch suy nghĩ thoát tuyến như vậy không có bất kì ai biết, Phương lão đầu vừa giới thiệu về học viện vừa dẫn đường, cực kì tán thường học sinh mới tính tình không hơn thua mà lại có chút lãnh đạm.
Hai người nhanh chóng dừng lại ở một tiền viện.
Khu này cực kì lớn, bên trong có tầng tầng lớp lớp các phòng ở tựa như kí túc xá.
Đi vào trong thì có thể thấy được viện tử này còn có rất nhiều viện nhỏ hơn, mỗi một viện nhỏ đều cách nhau khá xa để cung cấp cho mỗi thanh niên tốt một không gian khá lớn để tán gái. Thiết bị cách âm cũng cực kì hiện đại và hoàn thiện, cho dù là có gào khản cổ cũng không thể truyền ra làm phiền người xung quanh.
Phuong lão đầu để bọn họ ở lại một viện nhỏ, quay người rồi đi luôn.
Cố Bạch nhìn theo bóng lưng của đối phương lại ngó viện tử trước mắt, ánh mắt khá rối rắm.
Tràng cảnh này có điểm quen mắt ha?
.....Đợi chút đã.
Cố Bạch đột nhiên nhớ tới khách điếm lúc trước, trừ bỏ người dẫn đường có thay đổi thì ngay cả kiến trúc ở đây cũng không sai lệch nhiều, rõ ràng là đoạn này được miêu tả lặp lại.
- Đây chính là bi ai của kẻ học văn miêu tả ngu như y, mặc kệ trải qua bao nhiêu chỗ thì kết cấu chắc chắn sẽ giống nhau khá nhiều.
Cho nên hình như bản đồ nơi này cũng giống ở khách điếm a.
Tuy nhiên tiểu viện có chút khác biệt là ngoại trừ một gian cho chủ nhân và hai gian cho khách, bên cạnh phòng chủ nhân là các phòng nhỏ cho người hầy.
Bốn thị nữ rất nhanh tiến vào bốn gian cạnh phòng chủ nhân, tùy lúc có thể phục vụ chu đáo.
Nhưng khi an bài cho Kỳ Quan Duệ, Cố Bạch có chút khó xử.
Để hắn ở phòng người hầu được không? Nhưng mà y luyến tiếc a.
Để hắn ở phòng khách thì sao? Nhưng mà phòng cho khác khá xa so với phòng chủ nhân a.....
Cố Bạch lại càng thêm do dự trong lòng.
Ánh mắt Kỳ Quan Duệ ngập nước, "Ca ca...."
Cố Bạch, "....Gì?"
Tiểu tử thối, đừng nghĩ rằng công kích bằng ánh mắt thì ta không làm gì được ngươi!
Kỳ Quan Duệ, "Ta muốn ở cùng ca ca."
Cố Bạch, "...."
Mấy tuổi rồi mà còn làm nũng, ngươi muốn bị người ta nghi là cơ lão sao?
Kỳ Quan Duệ, "Lúc trước trong xe ta ở với ca ca không phải rất tốt sao?"
Cố Bạch, "....."
Đó là không có chỗ ở mới tiện nghi tiểu tử nhà ngươi, hiện giờ có chỗ ở rồi thì trưởng thành phải rời cha mẹ [cũng không phải] a!
Kỳ Quan Duệ, "Ta có thể giúp ca ca gác đêm, ở Thiên Đô thành ta cũng ngủ chung với ca ca...."
Cố Bạch, "...."
Đó là ở nhà, giờ đi ra ngoài phải khác, sao có thể tùy tiện a. Ngươi đứng đắn cho ta, tiểu tử!
Kỳ Quan Duệ, "Ca ca...."
Cố Bạch bại trận.
Y nói, "Ta để giường bên ngoài cho ngươi."
Kỳ Quan Duệ nghiêng đầu, "Vậy buổi tối ngủ ở đâu?"
Cố Bạch, "....Ngươi ngủ với ta."
Kỳ Quan Duệ nở nụ cười vừa lòng thực ôn nhu.
Cố Bạch yên lặng xoay mặt.
Được rồi, tuy rằng cảm giác rất gay nhưng cảm giác bị ỷ lại cũng không tệ lắm nên y quyết định tha cho Cố Tiểu Sơn.
Trước đây hắn bị khi dễ thảm đến mức luôn khát cầu tình thương, ca lớn hơn hắn mấy tuổi nên có cho hắn chút yêu thương cũng không sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi