XUYÊN VIỆT MA HOÀNG VÕ TÔN



Mọi người vội vàng trở lại thư phòng, Cố Bạch ngồi sau thư án, Kỳ Quan Duệ đứng bên cạnh, cùng nghe đại quản gia báo cáo sự việc.

Đại quản gia âm thầm nhìn hai người, bắt đầu báo cáo.

Tin tức Hạo Dương Thành hiện tại cũng không khó tìm hiểu, bởi vì trên cơ bản toàn thế giới ai ai cũng biết.

Cũng trùng hợp thay, ngay hôm sau sau khi Cố Bạch mang Kỳ Quan Duệ đi, thành chủ Hạo Dương Thành xuất quan tiếp đãi công chúa Thiên Hương, sau đó không biết tại sao mà phong bế toàn thành.

Mọi người không được phép rời khỏi thành, ở lại kiểm tra toàn bộ một lần.

Thành chủ đã lên tiếng, lâu la ở dưới đương nhiên chỉ có thể vâng theo, cho nên trong một khoảng thời gian sau, người trong thành đều bị kiểm tra cẩn thận.

Cùng lúc đó, Kình Thiên Thư Viện nằm cũng trúng đạn, học sinh trong đó đều bị hạch hỏi một lần, thậm chí cả về các vấn đề bí mật gia tộc, cũng phải trải qua một vòng kiểm nghiệm.

Đây quả thực là ỷ thế hϊếp người, nhưng tuy rất nhiều thế gia khó chịu, lại nghĩ đến việc con cháu nhà mình cũng đang bị mãng xà khổng lồ uy hϊếp, liền không thể không tạm thời thỏa hiệp.

Trong quá trình điều tra, những người đã rời đi trước đó cũng bị kiểm tra.

Dựa theo khoảng cách từ Hạo Dương Thành đến nơi ở của bọn họ, ước chừng bọn họ đã về đến nơi hay chưa.

Nếu theo tính toán đã về đến nơi, mà không thấy người về, liền tra xem họ là bị gϊếŧ chết hay cố tình trốn tránh, nếu đã về, liền áp dụng tiến trình điều tra tương tự trong Hạo Dương Thành.

Tên của Cố Bạch đương nhiên cũng nằm trong danh sách, nhưng khoảng cách giữa Thiên Đô Thành và Hạo Dương Thành thật sự có chút xa, cho nên từ đó đến giờ vẫn chưa tới phiên y.

Thực hiển nhiên, thành chủ Hạo Dương Thành làm như vậy không phải do rảnh rỗi, mà là do hắn có một số hoài nghi về mãng xà khổng lồ này.

Ví dụ như mãng xà có phải là vật nuôi của ai hay không, hay là biến thân từ huyết mạch của ai?

— đương nhiên thành chủ vẫn có khuynh hướng nghiêng về khả năng thứ nhất, thế nhưng cũng không xem nhẹ khả năng thứ hai.

Cố Bạch =口=
Thành chủ đại đại của Hạo Dương Thành là thần hả! Ngay cả cái này cũng nghĩ ra được! Quả thực là thần chân tướng!
Nhưng mà… y liếc nhìn biếи ŧɦái một cái, yên lặng thở dài.

Tuy rằng biếи ŧɦái là nhân vật chính của thế giới này, số mệnh vô địch, nhưng có lẽ do vẫn luôn đi theo Cố Bạch y nên tu vi căn bản là không xong nha! Bây giờ nội dung truyện lại còn lội ngược dòng lên như thế, chẳng lẽ phải để hắn xui xẻo chống lại một tuyệt thế cường giả cấp Võ Thánh?
Theo nguyên tác, người bình thường không thể nhìn ra huyết mạch Thôn Thiên Huyền Mãng – bọn họ không đủ tư cách, nhưng thành chủ Hạo Dương Thành này lại bất đồng, ông lớn cấp Võ Thánh tuy không thể liếc mắt một cái liền nhìn ra chân thân của biếи ŧɦái, nhưng có thể phát hiện cảm giác kỳ quái trên người biếи ŧɦái.

Nếu vậy thì… trừ phi giá trị võ lực của biếи ŧɦái tăng lên tới Võ Đế cao cấp, chứ không thì vô pháp che dấu.

Trừ phi đột nhiên vèo một cái thăng ba cấp – thế nhưng biếи ŧɦái hắn có thể thăng nhanh như vậy sao?
Hiện tại cho dù đi nuốt võ nhân tăng cấp cũng không thể làm được ╮(╯▽╰)╭
Tốt xấu gì biếи ŧɦái chết tiệt này cũng là nhân vật chính y viết ra, tốt xấu gì y cũng đã nuôi biếи ŧɦái chết tiệt này lâu như vậy, nếu để hắn bị bắt rồi chém rụng… Có khi nào thế giới cũng bị rụng luôn không a a a!
Cố Bạch lại ủ rũ.

Đại quản gia Tần Húc Bá vẫn tiếp tục báo cáo.

Cố Bạch thật không ngờ, phần sau báo cáo cư nhiên còn có biến.

Tần Húc Bá: “Từ đó trở đi, trong Hạo Dương Thành vẫn tiếp tục có người mất tích, mãng xà quấy phá vẫn không ngừng…”
Cố Bạch: …Từ từ! Hình như có gì đó sai sai!
Y và tiểu đồng bọn biếи ŧɦái của y đều hết hồn!
Trên mặt Kỳ Quan Duệ còn hiện lên một tia kinh ngạc.

Cố Bạch 囧, nếu như vừa rồi nói là mãng xà quấy phá, vậy y mang cái gì về vậy? Cái con dài ngoằng còn quấn lên người y mà fap fap fap lại là cái gì vậy?
Này tuyệt đối không khoa học a!
Đại quản gia tiếp tục niệm: “Thành chủ Hạo Dương Thành giận tím mặt, cùng viện chủ Kình Thiên Thư Viện ra tay, trong phạm vi trăm dặm núi non đều lục soát một trận, dù là chim bay cá nhảy, phàm thứ gì động đậy đều kiểm tra một lần, có nghi ngờ, gϊếŧ…”
Nói cách khác, hai huynh đệ Võ Thánh liên thủ, đám mãnh thú trong vùng núi non phụ cận gặp xui, con nào con nấy có chút giá trị võ lực đều rụt cổ không dám ho he, một hồi chém chém gϊếŧ gϊếŧ bắt đầu!
Cuối cùng, dưới cố gắng chung của hai ông lớn cấp Võ Thánh, phát hiện đầu sỏ của án mất tích.

Không ngờ đó là do ma nhân!
Một số ma nhân lén tập kích võ nhân, ăn sạch sẽ huyết nhục của bọn họ, xương cốt cũng lôi ra nhai rôm rốp, cho nên mới dẫn đến án võ nhân mất tích không chút dấu vết.

Sau đó, đám ma nhân kia bị cầm tù, chịu nghiêm hình tra tấn bức cung, mới moi ra được từ trong miệng ma nhân, rằng con mãng xà khổng lồ kia chính là vật thao túng của bọn họ, chịu trách nhiệm tiêu diệt lực lượng tân sinh của võ nhân, gây đại loạn, đám ma nhân vốn muốn trong lúc đại loạn rời khỏi Hạo Dương Thành, không ngờ thành chủ Hạo Dương Thành đột nhiên đóng cửa thành, đám ma nhân bị nhốt lại.

Ma nhân thích ăn huyết nhục, bí quá hóa liều lần thứ hai tập kích không ít võ nhân, rốt cục một lần thất thủ bị ông lớn Võ Thánh bắt được.

Kết quả hiện tại là:
Một, chưa tra được rốt cuộc có bao nhiêu ma nhân ẩn núp tại Hạo Dương Thành, nhưng ma nhân khi không ma hóa rất khó phát hiện, trừ phi tiếp xúc cảm thụ phương thức vận hành võ lực của đối phương, nếu không rất khó điều tra, để không kinh động thành dân, chỉ có thể chậm rãi điều tra trong phạm vi nhỏ;
Hai, đám ma nhân quyết không khai vị trí của mãng xà, cho dù hai vị Võ Thánh cùng động thủ cũng không tra ra manh mối gì.

Vì thế lúc này thế cục bị vây trong trạng thái giằng co, đám ma nhân cho rằng một khi tiết lộ bí mật tất nhiên sẽ bị xử tử ngay lập tức, không thể không tiếp tục nhịn đau ăn khổ, đến bây giờ vẫn chưa có tiến triển gì hơn.

Hai bên lưỡng bại câu thương ╮(╯▽╰)╭
Sự kiện tập kích khủng bố lần trước cũng bị cho là ma nhân quấy phá, con mãng xà khổng lồ kia lại trôi vào quên lãng.

Tóm lại đều là ma nhân sai, từ đầu tới đuôi đều là ma nhân sai!
Cố Bạch hít một hơi.

…Được cứu rồi.

TAT
Y liếc nhìn biếи ŧɦái một cái, vận khí của thằng nhóc này, quả nhiên y như tiểu thuyết!
Rõ ràng là tiết tấu kết thúc không còn đường thoát, lại hữu kinh vô hiểm mà thoát nạn a a!
Ma nhân lĩnh đủ một xô nước bẩn a.


Ánh mắt Kỳ Quan Duệ ngược lại thâm trầm xuống.

Ma nhân sao…
Khác với suy nghĩ của Cố Bạch, hắn bắt đầu cảnh giác ma nhân.

Đây cũng không phải lần đầu hắn nghe nói tới ma nhân, ngoại trừ Cừu Đồ, dù là Hoa Triêu Thành hay Hạo Dương Thành, bóng dáng ma nhân tựa hồ không chỗ nào không có.

Bọn chúng rốt cuộc muốn cái gì?
Ngay cả Hạo Dương Thành đường đường là Võ thành sừng sững, cũng có người bọn chúng trà trộn vào.

Mà bọn chúng dùng biện pháp gì để che giấu? Lại có bao nhiêu kẻ được che giấu?
Thoạt nhìn chuyện này như không có gì liên quan đến bọn họ.

Nhưng Kỳ Quan Duệ không thích kiểu nước đến chân mới nhảy, hắn muốn phòng ngừa chu đáo.

Hắn muốn nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay, hắn không cho phép có bất luận chuyện gì ngoài ý muốn — —
Cho nên, sợ là phải liên hệ với Cừu Đồ một phen.

Tần Húc Bá báo cáo xong, chờ Cố Bạch phân phó.

Cố Bạch: “Tiếp tục chú ý.


Thb tuân lệnh: “Vâng, thành chủ.


Sau đó y liền tiếp tục đi thăm dò tin tức.

Hiện nay vì toàn thành phong bế, không chỉ người trong thành không ra được, người ngoài thành cũng không vào được.

Những người rời đi trước như Cố Bạch, trước khi lệnh cấm được dỡ bỏ, đương nhiên không thể tiếp tục đi học.

Bởi vậy, yên lặng theo dõi kỳ biến, mới là chuyện trọng yếu nhất.

Ban đêm, Kỳ Quan Duệ bưng nước rửa chân cho Cố Bạch xong, đầu ngón tay phóng ra một sợi đen.

Lão tử đã biết mi là xà mi liền không thèm che giấu luôn hay sao!
Kỳ Quan Duệ quay đầu, tươi cười ôn nhu, dưới ánh trăng như suối nước chảy xuôi, yên ắng tốt đẹp: “Em tin tưởng ca ca.


Cố Bạch -_-
Mi cho là chặn đầu lão tử lão tử liền buông tha mi sao đừng có mơ!
Kỳ Quan Duệ sâu kín thở dài: “Ca ca lại không tin em…”
Cố Bạch lại -_-
Mi trong nguyên tác lừa cả một cái thế giới lão tử dám tin mi sao!
Ánh mắt Kỳ Quan Duệ nhìn Cố Bạch càng nhu hòa: “Nhưng cho dù như thế nào, em cũng sẽ không thương tổn ca ca, em… rất để ý ca ca, trong cả đời em, không ai quan trọng hơn anh.


Cố Bạch vô lực che mặt.

Đạn, bọc, đường, bắn, ba, phát, chết, luôn.

Nhưng mà! Y nhanh chóng kiên quyết đứng lên!
Lời biếи ŧɦái! Không, thể, tin!

Kỳ Quan Duệ như cảm giác được phòng bị của Cố Bạch, hắn chậm rãi đi tới, hai tay đặt trên vai Cố Bạch.

Hắn dán bản mặt đẹp trai lại gần, nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt nghiêng của Cố Bạch.

“Từ nhỏ đến lớn… Chỉ có ca ca thật lòng tốt với em… Cho nên… Ca ca đối với em… là bất đồng…”
Giọng nói của hắn như có như không mang theo vô vàn thương cảm, lại mang theo chân tâm khôn cùng.

Hắn chân thành bộc bạch như vậy, thời điểm nghiêm túc nhìn Cố Bạch, giống như cả đất trời chỉ còn lại một mình người nọ.

Không còn gì có thể lọt vào mắt hắn.

Cố Bạch hít thở thật sâu.

Mẹ nó mi đang diễn phim thần tượng “y là ánh mặt trời duy nhất trong cuộc đời mình” sao! Mi cho mình là gián điệp hai mang kiên cường trung thành tin cậy như giáo sư Snape sao (→ hình như có gì đó sai sai)! Mi cho mình là…
Móa! Lão tử thiếu chút nữa đã tin rồi!
Công lực của biếи ŧɦái, quả nhiên thâm hậu…
Kỳ Quan Duệ hơi hơi nghiêng mặt, môi nhẹ nhàng chạm lên má Cố Bạch.

Sau đó hắn chậm rãi trượt môi xuống, chậm rãi hôn lên khóe môi Cố Bạch.

Cố Bạch cảm thấy da đầu mình đều run lên.

Biếи ŧɦái chơi ôn nhu là quá phạm quy rồi! Cho dù không ấy em gái mà công lực của hắn một chút cũng không suy giảm!
Rốt cuộc vì sao tiểu Cố Sơn lại là biếи ŧɦái, nếu không… nếu không…
Nếu không, cho dù là chơi gay, mẹ nó y cũng gật!
Kỳ Quan Duệ không nói gì thêm, hắn cứ yên tĩnh như vậy thân mật tựa sát vào Cố Bạch, bất tri bất giác đã ôm y vào trong lòng.

Lần này hắn phá lệ không sinh ra du͙ƈ vọиɠ, nhưng hắn lại muốn kéo người kia càng gần lại càng gần, một phân cũng không rời.

— — đến giờ hắn mới chậm rãi phát hiện, Tử Xa Thư Bạch tin tưởng Cố Sơn, nhưng không tin Kỳ Quan Duệ.

Hắn không biết vì sao, nhưng hắn lại chợt nhớ tới một việc hắn từng hoài nghi.

Tử Xa Thư Bạch chưa gặp Kỳ Quan Duệ, đã kiêng kị Kỳ Quan Duệ.

Chuyện này… là vì sao?
Hắn từng bỏ qua không tìm hiểu nguyên nhân, nhưng hiện tại, hắn lại cảm thấy nếu tìm được nguyên nhân, có lẽ hắn sẽ có thể đánh vỡ rào cản giữa hai người.

Giữa Kỳ Quan Duệ cùng Tử Xa Thư Bạch không nên có ngăn cách, Kỳ Quan Duệ hắn không tin bất kỳ kẻ nào, nhưng cuối cùng lại nguyện ý thẳng thắn thành khẩn mà đối đãi Tử Xa Thư Bạch.

Như vậy, Tử Xa Thư Bạch cũng phải đáp lại Kỳ Quan Duệ như thế mới đúng.

Chắc chắn phải như vậy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi