XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG

“Vị trí nào của tiểu nhĩ thú là yếu nhất?” Thấy bọn họ rốt cuộc không ruồi bu kiến đậu nữa, mấy người đều nhìn chằm chằm về phía y, lúc này Bách Nhĩ mới mở miệng hỏi. Y không thể nào làm như những người khác, phó thác tính mạng của mình hoàn toàn cho thú nhân vốn số lượng cũng chẳng nhiều, nên đối với tập kích vào bộ lạc của tiểu nhĩ thú y càng cần phải hiểu rõ.

“Tiểu nhĩ thú chỉ lớn bằng một nửa hình thú của thú nhân trưởng thành chúng ta, tốc độ của chúng rất nhanh, răng nhọn, móng vuốt sắc bén, thích cắn cổ của con mồi, thường là vài con, thậm chí mười mấy con cùng tấn công một mục tiêu, cơ bản là chúng sẽ không đi đơn độc. Thế nhưng eo của tiểu nhĩ thú rất nhỏ, bụng dưới mềm dẻo, không có lông, lúc chống lại chỉ cần cắt đứt eo hoặc cào vỡ bụng của chúng, chúng sẽ trở nên vô dụng.” Duẫn tựa hồ minh bạch ý tứ của y, trả lời sạch sành sanh, ngay cả câu y không hỏi cũng nói.

“Mũi với tai của tiểu nhĩ thú đều rất nhạy bén, muốn đánh lén chúng cũng không dễ gì.” Nặc kiệm lời bổ sung một câu, hiển nhiên gã cũng nhận ra tính toán của Bách Nhĩ.

Bách Nhĩ trầm mặc một lát, hỏi tiếp “Tiểu nhĩ thú có sợ lửa không?”

“Sợ, thế nhưng chúng ta không có khả năng đốt lửa, không có nhiều củi như thế, lần này đốt hết, lần sau phải làm sao? Hơn nữa tiểu nhĩ thú rất kiên trì, chúng có thể bất động coi chừng con mồi rất lâu, cho đến khi tới thời điểm chúng cho rằng là lúc công kích tốt nhất.” Duẫn nói.

Bách Nhĩ không khỏi yên lặng suy tư, nếu chính y gặp được tiểu nhĩ thú thì y sẽ làm sao, kết quả là vô kế khả thi, thân xác có khi cũng chẳng còn, trừ phi nội công của y luyện thành, hoặc còn có sức liều mạng.

Mấy người câu được câu chăng nói chuyện, không có vài tiếng cười cợt mang theo ác ý cũng cảm thấy thoải mái hơn. Hố lửa bốc cháy ngay giữa lều, lại có nhiều người, ngoại trừ không khí có chút khó chịu, hôi hám, thì sau khi Bách Nhĩ tới, đây là lúc ấm nhất.

Cũng không biết trải qua bao lâu, xa xa truyền đến một tiếng thú gầm, thú nhân thủ vệ bên ngoài đáp lại hai tiếng, á thú trong lều đều reo hò lên, mãi tới khi Duẫn nhấc bao da thú chứa thức ăn lên, còn Nặc lại hóa thành hình sói, Bách Nhĩ mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng là tiểu nhĩ thú đã bị đuổi lui rồi.

Đúng lúc này, một thú nhân trẻ tuổi tóc ngắn chỉa lên như gai nhím, thân hình cao lớn, cường tráng, khoác tấm da thú đi tới, khiến cho không ít á thú mến mộ nhìn qua, nhưng mắt hắn quét một vòng quanh lều, sau đó lập tức đi tới chỗ Na Nông đang ngồi bên đống lửa, không thèm liếc mắt qua những người xung quanh.

Bách Nhĩ nhận ra đó là Đồ, người y từng gặp qua một lần, chẳng qua lúc ấy hắn để hình thú thôi. Đồ là dũng sĩ đệ nhất của bộ lạc, đương nhiên rất được á thú chào đón, nhưng hắn thích Na Nông, các á thú khác chỉ có thể vừa hâm mộ vừa ghen tị thôi, mà càng làm cho họ buồn bực chính là thú nhân theo đuổi Na Nông rất nhiều, mà mãi tới giờ Na Nông vẫn chưa chịu đưa ra lựa chọn, Đồ chỉ là có hi vọng hơn thôi.

“Na Nông, ta đưa các ngươi về.” Ở trước mắt bao người, Đồ không hề giữ ý, mà thoải mái biểu lộ ý đồ của mình.

Na Nông hiển nhiên đã quen với thái độ ân cần này, y chỉ thản nhiên hỏi vài câu về tình huống bên ngoài, liền kéo a mạt của mình để Đồ hộ tống rời khỏi lều trước mặt mọi người. Sau đó lại lục đục có các thú nhân tới đón bạn đời, hài tử cùng á thú mình thích, mãi tới khi người đi cũng gần hết, mấy người Bách Nhĩ mới rời đi.

Khi đi qua vùng đất trống bị tuyết bao trùm ở chính giữa bộ lạc, Bách Nhĩ chú ý thấy có rất nhiều ngươi vây xung quanh, y mới hơi chần chừ, Mục đã lên tiếng “Tộc vu đang trị liệu cho thú nhân bị thương, chúng ta cũng qua xem sao đi.”

Bách Nhĩ theo thói quen lật lại ký ức, thế nhưng trí nhớ của nguyên chủ cùng chuyện này rất mơ hồ, hiển nhiên là bị người ta bài xích quá mức, cho nên tích cách cũng lầm lì, ngay cả chuyện như vậy cũng không tới gần. Âm thầm thở dài, chịu đựng cái lạnh xâm nhập cơ thể, Bách Nhĩ đi theo sau Mục. Ai cũng có tam tai lục bệnh, bản thân lại phải tự vào núi săn thú kiếm ăn, khó bảo toàn việc không bị thương, hiểu thêm về cách chữa thương nơi này một chút vẫn là điều tất yếu.

Nhìn thấy Bách Nhĩ, rất nhiều người đều lần lượt né tránh, ý bài xích rõ rệt, cuối cùng chừa ra một khoảng trống thật lớn. Thân phận Bách Nhĩ hồi trước không phải bình thường, ngoại trừ đám hộ vệ ở gần, phần lớn mọi người sẽ duy trì một khoảng cách nhất định, bởi vậy dù biết rõ không được chào đón, y cũng không quan tâm, ngược lại mừng rỡ vì không phản chen chúc với họ.

Ở giữa khoảng đất trống có khoảng hai ba mươi thú nhân hoặc nằm hoặc đứng, hình thú có, hình người cũng có, phần lớn đều đổ máu, trong đó có vài người nằm rạp trên mặt đất bất động, không biết là sống hay là chết. Một lão thú nhân nhìn không ra tuổi cụ thể, trên mặt nhăn nheo vẽ một đồ án màu sắc rực rỡ, quỷ dị, tay ông cầm một cái gậy có hai góc là đầu lâu màu đen kỳ quái, đang nhảy múa những động tác kỳ lạ xung quanh đống lửa, miệng niệm chú như ngâm xướng cái gì đó.

“Ngươi chắc chắn ông ta đang trị liệu?” Nhìn qua vài thú nhân bị thương kia, phát hiện miệng vết thương của bọn họ còn chưa xử lý qua, nhưng vì trời lạnh đều đã bị đông lại, cũng không còn chảy máu nữa, Bách Nhĩ hạ giọng, khó hiểu hỏi Mục đứng bên cạnh. Trời lạnh như thế, sao còn không mau cầm máu, bôi thuốc, giữ ấm, để vết thương da thịt sẽ không bị đông lạnh làm khó khỏi hẳn?

“Ừ.” Vẻ mặt Mục nghiêm túc như bao người khác.

“Trời nóng cũng làm thế?” Bách Nhĩ lại hỏi.

“Đúng vậy.” Mục tựa hồ phát giác câu hỏi của Bách Nhĩ rất lạ, nó quay qua thoáng nhìn y “Bách Nhĩ, ngươi sao vậy, lần nào tộc vu chẳng trị cho người bị thương như thế chứ?” Có lẽ nó nói quá lớn, có lẽ là do hai người không tập trung, phút chốc dẫn tới không ít ánh mắt phẫn nộ, chán ghét.

Bách Nhĩ sờ sờ mũi, không dám hỏi tiếp. Y nghĩ, chỗ này không giống với chỗ trước kia chút nào, ngay cả nam nhân còn có thể sinh con, phương thức chữa thương khác chắc cũng có, bởi vậy y hết sức chú ý, để tránh sau này lúng túng.

Tộc vu vừa nhảy vừa hát một lát, cuối cùng cầm một miếng xương màu trắng ném vào trong lửa, chờ nó cháy đen, thì nhặt ra dùng dao đá cạo lớp bụi phấn cho vào bình gốm, thêm tuyết để lên lửa nấu. Mà thân nhân cùng bằng hữu của các thú nhân bị thương đều lấy bát ra, chờ được phân thuốc. Bách Nhĩ phát hiện, hình như y là nghèo nhất, trong nhà ngay cả một cái lọ chứa cũng không có.

Tuyết chảy ra, trong bình gốm bay lên sương trắng hầm hập, tộc vu bưng nó xuống, miệng niệm niệm câu từ, móng tay dài nhọn vạch trên cổ tay một cái, máu đỏ tươi trào ra, nhỏ vào trong bình. Nhưng vì trời lạnh, một lát máu liền đông lại, ông ta lại vạch thế ba lần mới dừng. Lấy cái gậy trộn trộn trong bình, sau đó bắt đầu phân cho thú nhân bị thương.

Bách Nhĩ thoáng rùng mình, chỉ cảm thấy trong dạ dày đảo lộn một trận, trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng nơi này không tiện hỏi, nên đành phải nhịn xuống. Nhìn vài thú nhân kia uống dược xong, nhìn một thú nhân tự mình cắn đứt một cái chân đã bị gãy trước đó, cuối cùng ai nấy cũng đều tự giải tán, mấy miệng vết thương kia ngay cả xử lý đơn giản cũng không làm, y có chút mờ mịt, mãi tới khi cùng đám Mục về tới trước lều của mình mới hồi phục lại *** thần.

“Như thế là khỏe rồi?”

Đối với một câu đột nhiên thoát ra này, ba người Duẫn đều có chút mờ mịt, không rõ y đang nói cái gì.

“Ý ta là tộc vu chữa thương chính là như vậy? Không cần xử lý miệng vết thương, bôi thuốc, băng bó sao?” Bách Nhĩ nhìn đôi mắt mê hoặc của Mục, liền vội vàng bổ sung, trong lòng phỏng đoán chẳng lẽ cái thứ màu trắng đó hay máu của tộc vu có hiệu quả trị liệu thần kì, nên người bị thương mới không cần chăm sóc đặc biệt?

“Xử lý miệng vết thương? Bôi thuốc, băng bó?” Duẫn dừng bước, khó hiểu, dỏng tai lên tựa hồ như muốn xác định xem mình có nghe lầm không, nhưng sau khi nghe thấy tiếng “ừ” khẳng định của Bách Nhĩ, hắn mới nói “Thú nhân chúng ta sẽ dùng đầu lưỡi để xử lý miệng vết thương, chuyện này không cần tộc vu làm, về phần bôi thuốc, băng bó… là ý gì? Bách Nhĩ, ngươi nghe thấy điều này từ đâu?”

“Đúng vậy, Bách Nhĩ, sao câu hỏi của ngươi lại có chút kỳ lạ thế?” Mục xen vào.

Bách Nhĩ hơi nghẹn lời, dù sao y cũng không thể nói với họ mình vốn không phải Bách Nhĩ. May mà trước kia ở trong quan trường y đã quen làm qua loa cho có lệ, thật thật giả giả mà nói là không thể thiếu, cũng sẽ không bị vài câu hỏi này làm khó.

“Ta nghĩ nếu dùng thảo dược bôi lên miệng vết thương có thể cầm máu được, sau đó dùng da thú bao lại, chắc sẽ khỏi nhanh hơn… Trước kia ta chưa từng thấy tộc vu chữa thương cho người khác, nên…” Y chưa nói xong, nhưng mấy người Duẫn đều rõ tình cảnh trước kia của y, đã nói đến vậy cũng không cần giải thích nhiều nữa.

“Lúc này không có thảo dược.” Duẫn trầm mặc một lát “Hơn nữa dù là lúc có thảo dược, tộc vu cũng chỉ nấu lên rồi cho người bị thương uống, chứ không bôi lên miệng vết thương. Bôi lên đó sao có thể hữu dụng hơn chứ? Vả lại nếu dùng da thú quấn lấy, miệng vết thương sẽ nhanh chóng thối rữa, không dễ khỏi đâu.” Hiển nhiên họ cũng đã từng dùng da thú bao miệng vết thương, chỉ là kết quả quá xấu, nên liền bỏ qua.

Bách Nhĩ im lặng, không thể phản bác. Y không phải đại phu, chỉ là bởi vì thường niên ở trên chiến trường, bị thương là chuyện như cơm bữa, cho nên đối với việc xử lý miệng vết thương cũng biết chút ít. Thế nhưng điều kiện nơi này thật là… Y tạm thời còn không dám đoán bừa cho rằng nơi đây quá lạc hậu, ngay cả tác dụng của thảo dược cũng không biết, y chỉ có thể suy đoán có lẽ họ có cách trị liệu đặc biệt của riêng mình, mà y cần phải nhanh chóng biết rõ ràng.

“Vậy cái miếng màu trắng đó là vật gì? Có tác dụng gì thế?”

“Là xương cánh của đằng vân thú, có thể cho người sức lực.” Vẫn là Duẫn trả lời “Trong máu của tộc vu có sinh mệnh lực tối cường của thú nhân.” Tựa hồ đoán được Bách Nhĩ sẽ hỏi tiếp chuyện này, hắn liền nói luôn.

“Các ngươi đều từng uống?” Bách Nhĩ vô cùng bất ngờ, cảm giác tác dụng của bình thuốc kia rất trừu tượng, chợt nghe lại dường như có chút đạo lý.

“Ừ.”

“Hiệu quả chữa thương tốt không?” Đây mới là chuyện y quan tâm nhất. Duẫn chần chừ một lát “Đương nhiên…” Nếu không tốt, sao tộc vu lại cho họ uống?

“Không có tác dụng gì hết.” Nặc đột nhiên chen vào một câu.

“Nặc!” Duẫn quát gã.

“Ngươi thật cảm thấy hữu dụng sao?” Nặc hỏi lại “Nếu hữu dụng, mắt ngươi sẽ vẫn nhìn thấy…”

“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Ngữ khí của Duẫn trở nên nghiêm nghị, đồng thời chuyển đề tài “Bách Nhĩ, ngươi thu dọn đồ đạc của mình đi, chúng ta trở về.” Nói xong, y đưa bao da thú trong tay cho Mục đang mờ mịt nghe họ nói chuyện “Mục, con giúp Bách Nhĩ xách vào đi.”

Mục “a” một tiếng, nhận lấy bao da thú liền chui vào trong cái lều rách nát trước mắt.

Từ trong đối thoại của hai người, Bách Nhĩ mơ hồ cảm thấy trong đó chỉ sợ có gì kiêng kị, vì thế y theo ý của Duẫn chuyển đề tài “Thức ăn trong nhà các ngươi có thể ăn bao lâu?” Miệng ăn núi lở, có chuyện không thể không tính toán sớm.

Thấy y không hề tiếp tục đề tài trước, Duẫn thở phào rõ rệt, hắn cười nói “Mục đào được rất nhiều củ khổ tử ma, chắc là có thể chống đỡ một thời gian.”

Bách Nhĩ trầm ngâm một lát “Ta nghĩ qua mấy ngày nữa sẽ vào rừng, các ngươi có đi không?” Đi săn cũng phải xem vận khí, không thể đợi đến khi thức ăn cạn kiệt mới vác cái bụng đói đi được.

Duẫn sửng sốt một lát, mới cười nói “Lúc trước chúng ta đã nói rõ rồi mà, nếu ngươi muốn đi, đương nhiên chúng ta cũng sẽ đi.” Hắn chỉ là không ngờ lúc thức ăn còn, mà á thú này còn nguyện ý đi mạo hiểm thôi. Bách Nhĩ thật sự không giống trước kia, hoặc có thể hồi đó họ luôn không hiểu về y.

Mấy người lập tức ước định thời gian vào rừng, sau đó tản ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi