XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG

Sáng sớm hôm sau, Bách Nhĩ vẫn như thường ngày dẫn Mạc cùng Giác, còn có vài tiểu thú nhân ở ngoài động luyện công. Tát và Đồ đứng ở xa nhìn, trong mắt có ngạc nhiên cùng khó hiểu.

“Biểu hiện hôm qua của ngươi quá đột xuất đấy.” Tát đột nhiên mở miệng.

“Không đột xuất chút, Na Nông có cho ta ôm lâu vậy không?” Mặt Đồ không thay đổi nhìn Bách Nhĩ cùng hai đại thú nhân, năm tiểu thú nhân bán ngồi mà không hề nhúc nhích kia, vừa lơ đãng trả lời Tát, vừa âm thầm phỏng đoán xem rèn luyện như vậy có tác dụng gì với thú nhân không.

“Ngươi không sợ Bách Nhĩ nổi giận rồi không cho chúng ta về sơn động với họ à?” Tát cảm giác bạn tốt của gã đã bất trị rồi.

“Tộc trưởng sẽ không để chuyện đi tới nước đó đâu. Hơn nữa ta cũng chỉ quát có mỗi một câu, chứ có làm gì nữa đâu.” Biểu hiện hiện của Đồ rất vô tội, sau đó lại bồi thêm một câu “Ngươi không phải từng hợp tác với Bách Nhĩ à, y cứu người được một nửa rồi mặc kệ sao?”

“Nhưng ánh mắt của ngươi giống như muốn ăn tươi nuốt sống Bách Nhĩ vậy, lỡ người ta thật sự… Na Nông có tốt vậy không?” Tát khoanh tay trước ngực, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Không nói á thú kia được chiều thành kiêu, chỉ riêng y đùa bỡn một đám thú nhân xoay quanh, lề mề không chịu lựa chọn đã đủ gã ghét tới cực điểm rồi.

“Y là á thú đẹp nhất bộ lạc.” Đồ không trả lời trực tiếp, mà là trần thuật một sự thật.

Tát trầm mặc. Lấy á thú đẹp nhất, ăn thức ăn ngon nhất, ở trong lều tốt nhất. Đây là lời thề của Đồ sau khi bị một tiểu á thú xinh đẹp trong bộ lạc ác ý nhục mạ, đùa cợt. Tiểu á thú đó sau này kết bạn với một thú nhân trong bộ lạc Đại Sơn, nhưng lời thề này đã khắc sâu vào lòng Đồ. Mà trong bộ lạc so với vẻ đẹp của tiểu á thú kia chỉ có Na Nông thôi.

Đồ là cô nhi, lúc còn rất nhỏ hắn đã mất a phụ và a mạt, hắn cố gắng nuôi sống bản thân, cố gắng tự học săn bắt, cuối cùng trở thành dũng sĩ đệ nhất bộ lạc, chỉ bởi vì hắn muốn lấy á thú đẹp nhất, ăn thức ăn ngon nhất, ở trong lều tốt nhất. Na Nông là loại người gì, có lẽ không phải hắn không biết, chỉ là hắn không thèm quan tâm mà thôi.

“Ta nói này, ta cảm thấy ngươi đã đắc tội với Bách Nhĩ rồi, không biết y còn muốn giữ chúng ta lại không. Chỗ này rất an toàn, không biết sao y lại nghĩ ra nữa.” Tát nhìn thấy Bách Nhĩ cầm mộc côn, tùy ý vung lên, sau đó bắt đầu dạy vài thú nhân luyện thương, mắt gã không khỏi nheo lại, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.

“Ngươi xem y là thú nhân, thì sẽ biết y quyết định thế nào.” Đồ thản nhiên nói, nhìn Bách Nhĩ múa mộc thương trong tay, hắn âm thầm tính toán nếu đánh nhau cùng y, liệu hắn có bao nhiêu phần thắng. Một cước tối qua, hắn nhìn không rõ, nhưng tốc độc và sức lực đó, dù là hắn, cũng không thể đòi tốt hơn được.

Tát hít vào một hơi, vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện không có người, mới an tâm.

“Ngươi sợ cái gì, ta dám cam đoan nói những lời này với Bách Nhĩ, y sẽ không mất hứng đâu.” Đồ thấy phản ứng của hắn, nhịn không được nở nụ cười “Ngươi nghĩ rằng ta đang mắng y à?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Tát phát hiện tư duy của mình và Đồ bao giờ cũng khác nhau, thật không biết sao hai người lại thành bạn tốt nữa.

Đồ lắc đầu, cảm giác có người trong động đi ra, hắn liền khôi phục khuôn mặt lạnh lùng, chỉ là trong mắt chợt lóe sự bất đắc dĩ “Lần đi khiêng trường giác thú trong mùa tuyết rơi, ngươi còn nhớ không?” Tát không hiểu vì sao hắn lại nhắc tới chuyện đó, nhưng vẫn gật đầu, gã tin phàm là thú nhân tham gia lần đó nhất định sẽ không quên, bởi vì nhiều trường giác thú như vậy lại do hai thú nhân tàn phế cùng một á thú bắt giết.

“Bộ dáng Bách Nhĩ chỉ huy chúng ta làm việc vừa thấy đã biết không phải là một á thú, ít nhất không phải là á thú của bộ lạc chúng ta, thậm chí không phải một thú nhân bình thường có thể làm được.” Khí phách đó ngay cả hắn cũng không có. Nhưng lời này Đồ không có nói ra.

“Ý của ngươi là…” Sắc mặt Tát khẽ biến, không nói ra hai chữ kia. Thế nhưng Bách Nhĩ thay đổi, lại có ai không nhận ra đâu.

“Có lẽ đúng, có lẽ không đúng, ai biết được, dù sao y cũng sẽ không hại chúng ta.” Đồ rốt cuộc dời ánh mắt đang nhìn một đám người luyện thương pháp, nhìn về chân trời xanh xám “Ánh mắt y nhìn các thú nhân chúng ta khác hẳn với á thú nhìn thú nhân, rất bình thường, lại không có ác ý.”

“Ngươi quan sát thật cẩn thận, chẳng lẽ thích y rồi?” Tát trêu ghẹo, trong lòng lại âm thầm bội phục khả năng quan sát của Đồ, khó trách mỗi lần săn thú, gã đều thua hắn.

“Y quá xấu.” Đồ bĩu môi “Nhưng sẽ là một chiến hữu tốt.”

“Ta cảm thấy y tốt hơn Na Nông nhiều đấy.” Tát nói, đương nhiên là cảm giác sau vài lần gặp mặt này, chứ không phải Bách Nhĩ trước kia “Ít nhất cũng không treo các ngươi lên.”

“Bởi vì không có ai theo đuổi y.” Đồ nhanh chóng đáp một câu.

“Na Nông ngược lại có rất nhiều người theo đuổi, đáng tiếc y chẳng chọn ai cả.” Tát mỉa mai đáp lại.

Ánh mắt Đồ quái dị nhìn gã một cái, mới cười nói “Ai bảo y đẹp, đương nhiên phải làm cao rồi. Y thích mọi ngươi vây quanh mình, thì cứ để bọn họ vây quanh y là được, dù sao cuối cùng cũng chỉ có ta mới có thể kết bạn với y.” Vì phối hợp với hư vinh của Na Nông, hắn thậm chí cố ý bày ra bộ dáng lạnh lùng, ngạo nghễ, không thèm liếc mắt qua các á thú khác. Đương nhiên đối với các á thú khác, hắn cũng không có hứng thú. Mục tiêu của hắn luôn chỉ có một.

“Nếu xuất hiện một á thú đẹp hơn Na Nông, ngươi sẽ làm sao?” Đối với lòng tin mạnh mẽ của hắn, Tát tỏ vẻ không có lời để nói, rồi sau đó gã chợt nảy sinh một ý tưởng.

“Đương nhiên là theo đuổi á thú đẹp hơn rồi.” Trong mắt Đồ chợt lóe lên một tia lãnh khốc, không chút do dự nói.

“Ngươi bỏ Na Nông được?” Tuy cảm thấy dư thừa, nhưng Tát vẫn dâng lên chút thương hại đối với Na Nông.

“Chưa từng có được, sao lại bảo là bỏ?” Đồ bật cười, khóe môi nhếch lên, mang theo một tia chê cười, mà không có một chút lưu luyến nào cả. Thực hiển nhiên, mục tiêu của hắn luôn chỉ là á thú đẹp nhất thôi, còn phần á thú kia tên là Na Nông hay tên gì gì đó đều không quan trọng.

“Cho nên, trước kia ta bất bình vì ngươi, thật ra hoàn toàn không cần thiết?” Tát đột nhiên cảm thấy mình bận tâm quả là vớ vẩn.

“Đúng vậy.” Đồ nhún vai, đứng lên, đi về phía Bách Nhĩ.

“Ngươi làm gì vậy?” Tát theo phản xạ đứng theo.

“Khiêu chiến.” Đồ nói, dừng lại, sau đó đổi cách nói “Muốn đánh nhau với Bách Nhĩ một trận.” Khi nói chuyện, hắn đã hóa thành hình thú, bước chân thong dong mà ưu nhã.

“Ngươi điên rồi? Với một á thú ư?” Tát nhíu mày, khó tin.

“Ta đã nói với ngươi, đừng xem y là một á thú mà.” Đồ trả lời, có lẽ là chờ mong trận chiến sắp phát sinh, nên trong giọng nói của hắn mang theo chút hưng phấn.

“Ngươi không sợ Na Nông thấy ngươi ở bên Bách Nhĩ sẽ nổi giận, rồi mặc kệ ngươi à?” Tát hỏi.

“Ta nghĩ y sẽ rất vui khi ta tìm Bách Nhĩ đánh nhau vì y đấy.” Đồ cũng không quay đầu lại nói.

“Vô sỉ.” Tát mắng một câu, nhưng không xoay người rời đi.

Vì không để dẫn tới hiểu lầm, lúc tới cách một đoạn ngắn, Đồ liền ngừng lại, lên tiếng nhắc đối phương mình đi tới.

“Bách Nhĩ.”

Từ lúc bọn họ lại đây, Bách Nhĩ đã thấy, chỉ là không quan tâm mà thôi. Lúc này nghe hắn gọi, y mới quay đầu nhìn qua. Biểu hiện tối qua của Đồ, y còn nhớ rất rõ, không ngờ chỉ qua mỗi một đêm, đối phương đã làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, lại giống như trước kia vậy.

Thật là một tên kỳ quái. Y thầm nghĩ. Lại không thể nào ngờ tới, Đồ làm như vậy chỉ vì có thể để mỹ nhân chủ động nhào vào lòng mình. Đương nhiên, nếu y biết, chắc cũng chỉ cười cho qua, thân là nam nhân, thỉnh thoảng vì mỹ nhân làm chút chuyện khác người cũng không sao, chỉ cần biết điểm mấu chốt ở đâu, đừng làm hỏng việc là được.

“Ngươi dùng cái đó, ta muốn đánh với ngươi một trận.” Đồ ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở mộc thương trong tay Bách Nhĩ, ngạo nghễ nói.

Đây là… khiêu chiến? Bách Nhĩ sửng sốt, trong mắt toát ra một tia hứng thú, một thú nhân khiêu chiến với á thú, dù thắng hay thua chỉ e đều bị người ta khinh thường, giống như Giác vậy. Đương nhiên, Giác không có khiêu chiến với y, chỉ là bị y đánh ngã thôi.

“Tại sao?” Y không lập tức đồng ý, mà hỏi lại. Đánh bại y, sau đó chiếm sơn động sao? Y không cho rằng Đồ ngu xuẩn như vậy, trước khi thăm dò xong tình hình nơi này đã liều lĩnh ra tay, loại người đó không có khả năng đánh bắt được nhiều con mồi hơn kẻ khác. Mà danh hiệu dũng sĩ đệ nhất bộ lạc không phải dùng các cuộc đua vũ lực, mà là dựa vào con mồi thu hoạch được mà có. Đồ có thể lấy được danh hiệu này, hiển nhiên cũng không phải hạng người liều lĩnh. Đương nhiên, chuyện hôm qua là ngoại lệ, nên mới khiến y cảm thấy không thích hợp.

“Bởi vì ngươi đủ khả năng làm đối thủ của ta.” Một câu này của Đồ khiến Bách Nhĩ cảm thấy rất dễ nghe. Không phải bởi vì đối phương thừa nhận y có năng lực địch nổi dũng sĩ đệ nhất bộ lạc, mà vì đối phương xem y như một nam nhân ngang hàng, chứ không phải một á thú.

“Được!” Bách Nhĩ quát khẽ, đồng thời vung mộc thương trong tay lên, đâm thẳng về phía cổ của Đồ.

Đồ gầm một tiếng, cơ thể nhanh như điện, vọt tới một bên, há miệng cắn giữa mộc thương. Mộc thương trong tay Bách Nhĩ giống như vật sống, không tránh đi mà nghênh chiến, lúc gần bị Đồ cắn, đột nhiên xoay chuyển, thân thương đập lên lưng Đồ. Đồ làm sao có thể cho y đập lên, hắn nghiêng mình thoát ra, vừa rơi xuống đất, xoay người lại liền đánh về phía Bách Nhĩ.

Chỉ một thời gian ngắn ngủi, thế nhưng một người một thú đã giao thủ vài hiệp, đám người Mạc vốn còn đang luyện thương, vì sợ vướng tới hai người, nên đều thu mộc thương lại, đứng một bên xem sư phụ chỉnh tên Đồ kia. Tát cũng đứng cùng bọn họ, khi chú ý thấy tốc độ của Bách Nhĩ không thua kém gì so với thú nhân, gã rốt cuộc không thể không phục khả năng quan sát của Đồ. Bách Nhĩ này quả thật có tư cách làm đối thủ của họ.

Bên này đánh nhau rất nhanh liền khiến những người khác chú ý tới, không ít người đi ra, kinh ngạc nhìn Bách Nhĩ và Đồ đánh nhau túi bụi. Dù họ nghĩ thế nào cũng không ngờ Đồ lại đánh nhau với Bách Nhĩ. Đương nhiên, đây chỉ là thứ yếu, điều khiến họ khiếp sợ là Bách Nhĩ thế nhưng có thể đánh nhau với Đồ mà không rơi vào thế hạ phong. Nên, một cước hôm qua, thật ra không phải đánh bậy đánh bạ. Nghĩ đến đây, trên trán thú nhân bị đạp không khỏi lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Tộc vu chống pháp trượng chậm rãi đi ra, đứng chung với tộc trưởng, nhìn về bóng dáng linh hoạt, nhanh nhẹn trong sân, trong ánh mắt ông xoẹt qua một tia âm trầm.

“Yêu nghiệt… yêu nghiệt sẽ mang điềm xấu tới cho thú nhân bộ lạc chúng ta…” Ông thấp giọng thì thào, ngoại trừ tộc trưởng đứng gần nhất, không ai nghe thấy.

Trong mắt tộc trưởng cũng nhanh chóng chợt lóe một tia không kiên nhẫn, nhưng lại không lên tiếng ngăn lại. Cùng rơi vào bụng trùng thú, nhưng con ông chết, còn Bách Nhĩ vẫn sống sờ sờ… Tại sao Bách Nhĩ còn có thể sống?

Giữa sân, Bách Nhĩ cùng Đồ đã đánh nhau đến say mê, chỉ thấy mộc thương của Bách Nhĩ đằng đằng sát khí, múa may đến mức dù có hắt nước vào cũng không gia nhập nổi, nếu đầu thương có gắn dao bén, có lẽ đã có những chấm hàn ***, cùng với ngân quang xoẹt qua, đẹp vô cùng. Đồ ngoại trừ gầm gừ bên ngoài mộc thương, lại khó tiến thêm vào. Nhưng đồng thời, Bách Nhĩ muốn làm hắn bị thương hiển nhiên cũng không thể. Chiến cuộc rơi vào trạng thái giằng co. Mãi tới khi Bách Nhĩ hét lớn một tiếng, bỗng nhiên y quay thương lại, chống xuống, mượn lực vươn người lên, hai chân liên hoàn đá vào khe hở trong nháy mắt Đồ bổ nhào tới, mãi tới khi làm cho hắn lùi lại mấy bước, y mới trở mình như con diều hâu, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Đại khái hiểu ý tứ của y, Đồ cũng ngừng lại, không tiến công nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi