XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG

Bách Nhĩ hơi kinh ngạc, nghĩ thầm, xem ra á thú này ngoại trừ nói nhiều cũng không phải là người khó hiểu, không lẽ vấn đề là do khí hậu của hai bộ lạc? Hay là á thú bộ lạc Hắc Hà chỉ nhắm vào nguyên chủ? Hoặc là nói người trước mắt là ngoại lệ giống Tán Tán?

“Bách Nhĩ, tiểu thú nhân này là hài tử của ngươi?” Nói cả buổi, Minh Hi rốt cuộc chú ý tới Cổ đang đứng bên cạnh Bách Nhĩ với khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng ra, y vừa ngạc nhiên vừa hâm mộ hỏi. Y kết bạn đời với Dực rất lâu rồi mà vẫn chưa có con, nên cảm giác đối với á thú sinh được hài tử rất phức tạp, có hâm mộ, có ghen tị, nhưng nhiều hơn là chua xót.

“Ừ, là nhi tử của ta.” Bách Nhĩ ôn hòa nhìn xuống Tiểu Cổ, thấy sắc mặt đề phòng của nó, y hơi bất ngờ, không rõ sao thằng bé lại có phản ứng như thế với một á thú không có tính thương tổn gì. Nghe thấy Bách Nhĩ trả lời, Cổ ngẩng đầu nhìn vào mắt Bách Nhĩ, nụ cười chợt lóe lên rồi biến mất, cơ thể nho nhỏ đi tới phía trước đứng, tựa hồ muốn che chở Bách Nhĩ ở phía sau.

“Ta thích tiểu á thú, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, sẽ được các thú nhân cưng chiều như bảo bối.” Minh Hi cảm thấy Cổ rất ghét mình, vì thế y nói.

Bách Nhĩ sửng sốt, mới hiểu được lối tư duy của đối phương, cảm thấy cơ thể tiểu thú nhân bên người căng cứng, y thản nhiên cười nói “Tiểu á thú đáng yêu thì cũng phải dựa vào thú nhân bảo hộ thôi.” Nếu mất sự bảo bọc của thú nhân, vậy ngay cả sống tiếp cũng khó, giống như nguyên chủ vậy. Qua lâu như vậy, y cũng biết tỉ lệ sinh á thú và thú nhân nơi này xấp xỉ nhau, thế nhưng vì cơ thể á thú quá mảnh mai, ở nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt như thế này rất khó lớn lên, ngược lại thú nhân dễ sinh trưởng, nên sống sót khá nhiều, vì thế cũng trực tiếp dẫn tới chuyện các á thú được cưng chiều, tán tụng.

“Thú nhân cần phải bảo hộ á thú mà.” Bộ dáng của Minh Hi như thể đây là chuyện đương nhiên, ngược lại vì Bách Nhĩ nói ra lời này mà cảm thấy kỳ quái.

Cần phải ư? Giống như nam nhân cần phải bảo hộ nữ nhân? Ngón tay buông bên người của Bách Nhĩ khẽ co lại, sau đó y khôi phục lại bình tĩnh, cười chính bản thân mình vẫn chưa thích ứng được á thú mang thuộc tính như nữ nhân ở đây. Thế nhưng dù là “cần phải”, cũng không có nghĩa tất cả nữ nhân đều được nam nhân bảo vệ, cưng chiều. Có rất nhiều người phụ nữ cũng gánh vác sinh kế của cả một gia đình, như nông phụ quân quyến, thậm chí có người còn bị nam nhân sỉ nhục, như kỹ nữ. Y nghĩ tới kiếp trước, gia quyến của quân sĩ đóng nơi biên cương, thời điểm chiến tranh gian nan nhất, họ cũng sẽ không chùn bước mà giúp thủ thành. Mỗi khi nhìn thấy những khuôn mặt thanh xuân, mĩ lệ bị ánh nắng chói chang của mặt trời, bão cát đục khoét của biên quan làm cho da dẻ thô ráp, nứt nẻ, trong lòng y đều sẽ dâng lên sự kính trọng vô vàn. Cho nên, tại thế giới thú nhân với hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc hơn kiếp trước của y biết bao nhiêu lần, nếu á thú vẫn còn có suy nghĩ ỷ lại vào sự bảo hộ của thú nhân, chỉ e số á thú sẽ càng ngày càng ít.

“Không có ai cần phải bảo vệ ai hết, nhất là phải đánh đổi mạng sống.” Trừ phi đó là người thân của mình. Bách Nhĩ thì thầm một câu, cảm thấy mình không có cách nào chung sống với á thú, vì thế y nói “Nếu ngươi cũng không biết đường, vậy chúng ta tự đi tìm.” Nói xong, y liền dẫn Tiểu Cổ xoay người rời đi.

Minh Hi không ngờ đang yên đang lành trò chuyện, người này nói đi liền đi, mãi tới khi hai cha con đi được một đoạn, y mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo, ngăn họ lại.

“Bách Nhĩ, các ngươi đừng đi lung tung. Nếu mà lạc đường ở đây rồi, thì càng đi càng loạn đấy. Tới lúc đó các thú nhân muốn tìm ngươi cũng không dễ dàng gì. Các ngươi vẫn nên ở lại đây, chờ Dực về, ta bảo hắn dẫn đường cho các ngươi.”

Tựa hồ cũng chỉ có thể như thế. Bách Nhĩ nhìn các sơn động thông suốt xung quanh, bất đắc dĩ thở dài. Tuy y có thể vừa đi vừa làm ký hiệu, thế nhưng nơi này có thể chứa cả bộ lạc dĩ nhiên cũng không nhỏ, dù cuối cùng có thể đi ra, chỉ e cũng mất không ít công sức.

“Vậy quấy rầy ngươi rồi.” Y cũng không tiếp tục khước từ nữa.

“Không quấy rầy, không quấy rầy…” Minh Hi liên tục lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Bách Nhĩ, y lại hít lấy một hơi lạnh, trong mắt chợt lóe một tia sợ hãi, giọng nói đột nhiên dừng lại. Hóa ra lúc nãy vết sẹo bên nửa mặt của Bách Nhĩ bị bóng tối che, nên nhìn thoáng qua thì không thấy rõ, nhưng hiện tại vì y xoay người qua nên vết sẹo được ánh sáng chiếu vào mà hiển lộ hết ra bên ngoài.

“Xin lỗi, dọa đến ngươi rồi.” Bách Nhĩ ngược lại không quá để ý tới vết sẹo trên mặt mình, có điều dọa người ta sợ, y vẫn thấy ngại ngùng.

“Không… không có gì.” Minh Hi lắp bắp mà quay đi, ánh mắt có chút trốn tránh “Các ngươi đi theo ta.” Vừa nói vừa nhanh chóng chạy tới phía trước, ***g ngực còn đang đập thình thịch.

Đối với thái độ đột nhiên trở nên lãnh đạm, trốn tránh của y, Bách Nhĩ chỉ cười, cũng không để ở trong lòng. Ngược lại trên mặt Tiểu Cổ hiện lên phẫn nộ, nó nắm chặt tay Bách Nhĩ, giống như muốn nói nó còn ở đây, nó sẽ mãi mãi ở bên Bách Nhĩ, mặc kệ y trông như thế nào.

“Sao vừa rồi con phòng bị Minh Hi vậy?” Bách Nhĩ cảm nhận được tâm ý của nó, trong lòng dâng lên ấm áp, nghĩ đến nghi vấn lúc nãy, vì thế y nhỏ giọng hỏi.

“Á thú sẽ bắt nạt nghĩa phụ.” Cổ mất hứng nói. Mặc dù ở trong sơn động, mấy á thú cùng đi đều nghe lời Bách Nhĩ, thế nhưng nó vẫn nhớ lúc ở trong bộ lạc, các á thú đều xa lánh, cô lập Bách Nhĩ. Khi đó nó là cô nhi, nên rất chú ý tới những người cùng tình cảnh với mình. Có lẽ Bách Nhĩ không có ấn tượng với nó, nhưng nó đã từng tận mắt chứng kiến Bách Nhĩ bị á thú hoặc cười nhạo hoặc tránh như ôn dịch, ấn tượng khắc sâu cực kỳ, bởi vậy nó cảm thấy phàm là á thú bộ lạc đều sẽ đối xử không tốt với Bách Nhĩ.

Bách Nhĩ khẽ cười, lấy tay xoa nhẹ lên đầu nó “Hiện tại không ai có thể tiếp tục bắt nạt nghĩa phụ nữa.” Lúc nói những lời này, sắc mặt y đã trở lại bình thường, ngữ khí cũng rất tùy ý, nhưng trong đó tản ra sự tự tin mạnh mẽ khiến Minh Hi nghe được hai người cười nói mà quay lại nhìn đến ngây ngốc. Người đó vừa khác thú nhân thô lỗ, ngang tàng, bạo ngược, cũng khác với á thú mềm mại, xinh đẹp, mà là một người y chưa bao giờ cảm nhận được ở những người từng gặp. Với so sánh này, khuôn mặt giống thú nhân kia cùng với vết sẹo trên mặt trông có vẻ nhỏ bé không đáng kể.

“Bách Nhĩ, khụ… Bách Nhĩ, ngươi…” Y muốn nói gì đó, lại phát hiện đầu lưỡi của mình không linh hoạt như bình thường, cả buổi cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

“Sao?” Bách Nhĩ mỉm cười, nâng mắt lên nhìn, trong mắt y xoay chuyển sự trầm tĩnh, sóng sánh tao nhã không nói nên lời. Hô hấp của Minh Hi đình chỉ, lần này quên sạch luôn lời mình muốn nói, tim đập mạnh như nổi trống, lại không còn kinh hoảng như phía trước. Thật lâu về sau nhớ lại chuyện này, y vẫn không khỏi cảm thán, trên đời này nếu muốn bàn về xấu xí, khẳng định không á thú nào xấu như Bách Nhĩ, nhưng nếu muốn nói về đẹp đẽ lại không có một thú nhân nào sánh bằng Bách Nhĩ. Cũng từ lúc này y mới biết được một người đẹp hay không, thật ra không chỉ dựa vào mỗi diện mạo bề ngoài. Ngoại hình đẹp, thì cũng chỉ nhận được hai chữ “xinh đẹp”, chỉ cần tỉ mỉ chải chuốt sẽ đạt được thôi, thế nhưng cái đẹp toát ra từ trong xương cốt, không phải ai cũng có thể bắt chước được. Mà Bách Nhĩ trong lòng y đã không phải một chữ “đẹp” có thể hình dung.

Thấy y ngốc lăng, Cổ hơi nghi hoặc, Bách Nhĩ hạ mắt, khẽ cười lên tiếng, y không ngờ cách biệt thời không, khác chủng tộc, thay đổi dung mạo, mà y vẫn còn có năng lực khiến một á thú mới quen vốn mang sợ hãi trong lòng nhìn đến ngây ngốc. Nếu đổi thành khuôn mặt kiếp trước chỉ e lại là tai họa. Y theo bản năng sờ soạng lên vết sẹo trên mặt, rất nhanh liền vứt bỏ ý niệm này đi, mà dẫn Cổ tới bên cạnh Minh Hi.

“Đi thôi.” So với khuôn mặt kiếp trước, y tình nguyện với bộ dạng hiện tại hơn, sẽ không quá nổi bật, đương nhiên cũng sẽ không đưa tới nhiều phiền toái. Vài nữ nhân điên cuồng kia, rồi lại vài ánh mắt kỳ lạ của mấy nam nhân kia, nếu không phải gia thế y hiển hách, bản thân mình có năng lực vượt trội, chỉ e đã bị cắn xé đến xương cốt cũng chẳng còn.

Y khôi phục khuôn mặt bất biến, thu lại ánh sáng trong mắt, Minh Hi lập tức phục hồi *** thần, trong lòng vẫn lưu lại rung động vừa rồi, nhưng lại hoài nghi có phải mình nhìn lầm rồi không, bởi vậy trên đường đi, y không chỉ ngoái đầu lại một lần, như muốn xác định cái gì đó.

Nghĩa phụ của mình bị một á thú nhìn như vậy, Cổ nhất thời cảm thấy mất hứng, nó cố gắng che trước mặt Bách Nhĩ, đáng tiếc vóc dáng không đủ cao, bởi vậy hành vi này ngoại trừ khiến chính nó càng thêm buồn bực, thì còn chắn đường làm cho Bách Nhĩ chẳng có chỗ đặt chân. Bách Nhĩ vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng không muốn cô phụ tâm ý của thằng bé, nên y không nói gì. May mắn nơi Minh Hi muốn đi rất nhanh đã tới, cuối cùng mới kết thúc đoạn lộ trình vất vả này.

Đó là một sơn động lớn hơn rất nhiều so với chỗ nhóm người Bách Nhĩ ở, bên trong ngoại trừ rải rác một ít đá được đục đẽo bằng phẳng, bóng loáng như ngọc, thì không có đồ gì khác, trông sạch sẽ lại ngay ngắn. Có mấy á thú đang ngồi bên trong, vừa nhờ ánh sáng chiếu vào vách động để may vá da thú, hoặc làm chuyện khác, vừa câu được câu chăng tán gẫu. Thấy ba người tiến vào, đều không hẹn mà dừng việc trong tay lại, nhìn qua.

“Đây chính là Bách Nhĩ, các ngươi không phải nói muốn gặp y sao?” Minh Hi lại khôi phục tính cách nói nhiều như lúc vừa gặp mặt “Đây là nhi tử của Bách Nhĩ, bọn họ lạc đường, vừa lúc gặp được ta, ta liền dẫn họ lại đây. Ta vừa hỏi, Bách Nhĩ thật sự đã từng giết chết dã thú, Dực cũng không có nói dối. Các ngươi đừng nhìn trên mặt Bách Nhĩ có vết sẹo, thật ra y là người tốt lắm, không dọa người chút nào hết…”

Hai cha con Bách Nhĩ nhìn nhau, nhất thời có cảm giác không có gì để nói, không biết Minh Hi từng bị vết sẹo kia dọa sợ tới mức chạy lên phía trước, còn chưa nghe Bách Nhĩ nói được vài câu làm sao lại đưa ra kết luận y là người tốt. Tuy Cổ cũng cho rằng nghĩa phụ của mình rất tốt, nhưng nó vẫn cảm thấy Minh Hi này thật kỳ lạ, có điều chuyện đó cũng không gây trở ngại cho việc nó rốt cuộc sinh vài phần hảo cảm với á thú khi đầu còn đề phòng này.

Bách Nhĩ chú ý tới vài á thú ở trong kia, chỉ có hai người trẻ tuổi, còn lại đều đã là trung niên. Ánh mắt bọn họ nhìn qua có chút hiếu kỳ, còn có chút phòng bị, mà sau khi chú ý tới diện mạo cùng vết sẹo trên mặt y, tựa hồ còn chợt lóe lên một tia khinh thường cùng thương hại, cũng không phải ai cũng vô tâm vô phế như Minh Hi. Tuy y không ngại, nhưng vẫn cảm thấy sự thương hại kia dùng trên người mình có chút nực cười.

“Ngươi thật sự giết dã thú sao? Ngươi không có nanh vuốt sắc bén của thú nhân, làm sao mà giết được?” Một á thú trẻ tuổi hỏi, tuy chưa nói ra, nhưng người khác vẫn thấy được sự hoài nghi trong mắt y.

Đối với giọng điệu giống như nghi ngờ như thế, nếu là bình thường, Bách Nhĩ cũng lười đáp mà trực tiếp xoay người đi thẳng. Nhưng hiện tại còn phải ở lại đây một lúc, nếu không đáp lại, sẽ làm mất thể diện của Minh Hi, đang định mở miệng nói vài câu không cứng không mềm lại, thì đã nghe thấy Tiểu Cổ tranh nói trước.

“Dù không có nanh vuốt sắc nhọn, lúc đi săn a mạt ta vẫn giỏi hơn, mạnh hơn thú nhân.” Một mũi tên giết ba con dã thú, không có bất cứ thú nhân nào có thể làm được. Về phần trận pháp vây khốn dã thú, sau đó chậm rãi giết lại càng không phải bàn tới.

Nghe thấy xưng hô của Cổ, Bách Nhĩ kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng rất nhanh liền hiểu được, y biết tiểu thú nhân này không muốn những người khác cười nhạo một á thú như y lại để người ta gọi là “phụ”, nên mới tạm thời thay đổi. Y không khỏi càng hiểu sâu về năng lực tùy cơ ứng biến của Cổ, y tin đứa nhỏ này chỉ cần được chỉ dẫn tốt, thành tựu tương lai ắt sẽ không tầm thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi