XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG

Lúc mặt trời lên, gió mát xua đi sương mù, những hạt sương mai ánh lên nắng sớm, ấu thú ăn cỏ nỉ non kêu lên, dáng đi bình tĩnh, thong dong của những con thú trưởng thành, tất cả đều yên bình, mỹ lệ như vậy, giống như đang ở trong mộng cảnh.

Một tiếng nấc khẽ truyền vào tai, đánh thức *** thần của mọi người. Một á thú đang che miệng, bật khóc vì hạnh phúc khi chứng kiến quang cảnh trước mắt. Giống như phản ứng dây chuyền, các á thú khác cũng lần lượt òa khóc. Ngay thời điểm bọn họ tuyệt vọng, cho rằng chờ đợi mình ở phía trước là lao động vất vả không ngừng nghỉ và tra tấn đáng sợ, thì lại thấy được một chốn bồng lai như vậy, sao có thể không làm cho tình cảm đè nén thật lâu trong họ vỡ tan chứ.

Không ai đi quan tâm tới họ, những người già, trẻ nhỏ trong sơn động đều lấy lại *** thần. Tiểu hài tử lập tức vui vẻ chạy nhảy khắp nơi. Các lão nhân mỉm cười nhìn xung quanh, sau đó tới bên bờ hồ, uống mấy ngụm nước, rồi rửa mặt, lau đi sự mệt mỏi trên đường đi cùng với sự mờ mịt về tương lai. Bối Cách lập tức nhảy lên người Hồng, vui sướng cười to. Các thú nhân vây quanh Bách Nhĩ, hiển nhiên là đang chờ được giải thích.

Bách Nhĩ thấy sắc mặt hưng phấn của họ, trong mắt y cũng không khỏi lộ ra tia vui vẻ. Vì thế y đơn giản nói một chút về việc phát hiện ra nơi đây, cuối cùng y nói “Ta định đợi thú triều tan rồi mới tới đây.” Ai ngờ thế sự khó lường, sơn động lại trở nên lộn xộn bẩn thỉu, khiến người ta ở lại ngay cả một khắc cũng khó chịu. Nếu không, dù cho tộc trưởng có làm ra chuyện gì đi nữa, y vẫn có cách một lần nữa lấy lại quyền chủ động, đợi cho tới khi thú triền chấm dứt rồi mới đi.

Nói đến chuyện bị thương, y chỉ đơn giản nói một câu, nên đám người Nặc cũng không biết rõ lắm về nguy hiểm lúc trước họ trải qua, chỉ là tràn ngập cảm kích mà quỳ xuống, hai tay đặt chồng lên nhau, để ngang với mặt đất, sau đó cúi xuống, chạm trán vào mu tay, làm tư thế bái lễ long trọng nhất của thú nhân đối với thung lũng này, miệng thì lẩm bẩm “Thần thú phù hộ!”

Mà chỗ khác, các lão thú nhân rửa mặt xong, cùng với các á thú thoải mái trút hết nỗi lòng, cũng đều bái tạ trời xanh và thần thú. Chỉ có các tiểu thú nhân còn chưa hiểu chuyện, mà vọt tới đám động vật ăn cỏ, tính tình ôn hòa kia, vui vẻ truy đuổi chúng.

Bởi vì đi đường suốt một ngày một đêm, hưng phấn qua đi, phần lớn mọi người đều ăn đại mấy miếng thịt nướng mang trên người, sau đó liền tìm một chỗ có ánh mặt trời chiếu tới, nằm xuống ngủ.

Bách Nhĩ không ngủ được, thấy Cổ đã nằm sấp trên mặt đất phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, y liền nói một tiếng với thú nhân còn thức, sau đó chậm rãi đi về phía rừng trúc tía kia. Đồ đang nói chuyện với Tát, nhìn thấy, liền vội vàng ra dấu tay với Tát, sau đó đuổi theo.

“Bách Nhĩ, ngươi không mệt à? Sao không nghỉ ngơi đi?”

“Ban ngày ta ngủ không được.” Bách Nhĩ khẽ cười “Ngươi ở đây làm gì? Chỗ này cũng không có gì nguy hiểm, mình ta cũng có thể ứng phó mà.”

Đồ sờ mái tóc ngắn như gai của mình, cười hì hì “Lát nữa ta ngủ, giờ đi cùng ngươi một lát cũng được.”

“Ta muốn tới rừng trúc tía, ngươi cũng đi?” Bách Nhĩ bật cười. Y đến rừng trúc tía cũng phải mất cả nửa ngày, nếu Đồ muốn nghỉ ngơi, thật sự không nên lãng phí thời gian vào việc này.

“Ngươi qua đó làm gì?” Đồ giật mình. Hắn nhớ ngoài rừng trúc tía kia chỉ có một con sông, tới đó còn không bằng nằm trên thảm cỏ phơi nắng.

“Tắm.” Trong mắt Bách chợt lóe một tia trêu ghẹo, giả bộ nghiêm túc nói. Quả nhiên không ngoài dự đoán của y, mặt Đồ đỏ bừng lên, thở hổn hển thật lâu, mới lên tiếng “Nếu tắm thì ở trong hồ không được sao? Nước con sông kia xiết như vậy, sao mà tắm được?”

Bách Nhĩ khẽ cười. Thật sự không rõ thú nhân này rõ ràng đã theo đuổi Na Nông lâu như vậy, cộng thêm thủ đoạn lần trước của hắn để người mình yêu thương chủ động nhào vào lòng mình, lẽ ra phải là một tên lão luyện về tình trường chứ, sao vừa nghe thấy y nói đi tắm lại còn có thể thẹn thùng như vậy?

Tiếng cười của y nhẹ như gió, Đồ chỉ cảm thấy như có một cọng lông phe phẩy vào trái tim mình, trong nháy mắt hắn hoảng hốt, xuất thần quay đầu qua, bất giác nhìn vào gương mặt đã đắm chìm trong ánh dương của người kia.

“Vì nước xiết, nên ta mới đi.” Bách Nhĩ vừa trả lời, vừa đi tiếp về phía trước, cũng không quan tâm người đàng sau có đuổi theo kịp không. Đồ lấy lại *** thần, nhanh chóng đuổi theo, lại cùng y sóng vai mà đi.

“Ta vẫn nên đi cùng ngươi.” Hắn có chút bất đắc dĩ. Nếu Bách Nhĩ chỉ tắm trong hồ, hắn còn có thể mặc kệ, thế nhưng ở giữa sông, hắn không thể không quan sát được.

Bách Nhĩ cười, không từ chối.

“Ngươi nói xem, chúng ta nên dùng đá dựng phòng ốc, hay đùng đất sét tốt hơn?” Trầm mặc một lát, y đột nhiên mở miệng hỏi. Nếu định cư ở đây, đương nhiên phải xây nhà cho chắc chắn, không thể ở trong lều bằng da thú được. Không gian chật hẹp như vậy, y thật sự không chịu nổi. Chỉ tiếc y không biết nấu gạch, nếu không đã dựng theo nhà ở kiếp trước rồi.

“Phòng ốc? Cái gì là phòng ốc?” Đồ không rõ.

Bách Nhĩ im lặng, lúc này mới nhớ tới đối phương tiếp xúc không phải lều thì chính là sơn động, sao mà biết được phòng ốc là gì. Trầm ngâm một lát, y mới cân nhắc dùng từ, miêu tả hình dáng và lợi ích của phòng ốc một lần. Từ khi y sinh ra, tới sau này đầu quân, ngoại trừ hành quân phải dựng lều, thì sân viện trong phòng ốc đều không ít hơn bốn cái. Bởi vậy vừa nhắc đến, y cũng chỉ nói đại khái về kiểu dáng thôi.

Tuy Đồ nghe hơi mờ mịt, hắn không biết thư phòng, phòng vũ khí, phòng luyện công, thính các, sương phòng, vân vân, có tác dụng gì, cũng không thể tưởng tượng ra đình viện lâu vũ tạo thành chỗ ở trông thế nào, thế nhưng hắn nắm được một điểm, đó chính là phòng ốc rất chắc chắn, không như lều, chỉ cần mưa gió lớn là sẽ bị thổi đổ, hơn nữa phòng ốc ấm hơn lều, lại rộng hơn lều, có thể dùng được rất lâu, không giống da thú sẽ bị mọt gặm nhấm, qua mỗi một mùa mưa đều phải đổi mới.

“Vậy dựng phòng ốc đi.” Mắt hắn sáng ngời, nói, đột nhiên rất muốn nhìn xem đại viện rộng rãi mà Bách Nhĩ nói.

“Ngươi nói dùng đá hay đất sét tốt hơn?”

Vì thế vấn đề này sau khi Bách Nhĩ tốn không ít lời lại bị ném lại cho y. Bách Nhĩ chỉ từng sửa chữa tường thành bị phá hủy, dùng đá, vôi trộn với nước gạo nếp để xây, rất chắc chắn, hơn nữa chịu được bão cát. Y biết còn có thể dùng đất sét và cát, cộng thêm cành cây thánh liễu hoặc thân cây lau sậy đóng chặt vào. Có điều vì nơi y đóng quân không có nhiều đá, nên cũng chưa từng dùng qua. Hiện tại vấn đề lớn nhất thật ra không phải là dùng cái gì, mà là làm sao lấy được nguyên liệu. Nhắm mắt suy tư một hồi, cuối cùng y đưa ra quyết định “Dùng đá đi.” Ở đây có móng thú không kém khoan sắt, đục sắt, có thú nhân không thiếu sức lực, muốn khai thác đá hẳn là không quá khó khăn. Còn về đồ để làm dính các hòn đá lại với nhau, nếu thật sự không có, thì có thể khảm đá lấp vào khe hở giữa hai hòn đá, tuy sẽ tốn nhiều công sức hơn, nhưng tính ổn định hẳn là hơn nước gạo nếp và vôi một chút.

“Đám thú ở lưng chừng núi thích xây tổ trên vách đá dốc đứng, tổ của chúng chỉ dùng đá vụn cùng với cỏ bạch thủy nghiền nát để xây, dính vào vách núi, rất chắc chắn.” Nghe xong ý tưởng của Bách Nhĩ, Đồ nghĩ một lát, rồi nói “Cỏ bạch thủy ở đâu cũng có, lúc nào chúng ta tìm được, ngươi có thể xem thử xem có dùng được không.”

Có thể làm dính đá vụn với nhau, so sánh với việc đẽo cắt, thứ như vậy chẳng kém gì với đất sét, vôi và nước gạo nếp cả, Bách Nhĩ đương nhiên sẽ đồng ý rồi.

Hai người vừa đi vừa thảo luận một vài chi tiết, cùng với sắp xếp sau này, bất giác đã tới rừng trúc tía. Tiếng nước chảy ào ào từ trong hàng trúc truyền tới, Đồ nghĩ tới lời nói lúc nãy của Bách Nhĩ, tai hắn lại bất giác nóng lên.

“Nếu ngươi mệt, thì nghỉ ngơi ở đây đi. Ta đi tìm dây leo.” Ánh mắt Bách Nhĩ đảo qua vách núi cách đây không xa, ôn hòa nói.

“Tìm dây leo làm gì?” Đồ khó hiểu.

“Ta cột một đầu dây leo vào tảng đá trên bờ, đầu còn lại nắm trong tay, vậy ngươi sẽ không cần lo lắng ta bị nước cuốn đi nữa.” Bách Nhĩ nói, ban đầu là nghiêm túc, sau đó y lại nhịn không được muốn đùa hắn mấy câu.

Đồ nghẹn lời một lát, sau đó nói “Ta đi tìm”, rồi nhanh chóng quay đầu đi. Bách Nhĩ chú ý vành tai hắn đỏ bừng lên, khiến y không khỏi bật cười ha ha lên.

Đồ nghe thấy tiếng cười của y, lại không giận, mà bất giác cũng cười lên. Không hiểu tại sao hắn thích Bách Nhĩ không cố kỵ mà tùy ý cười to như thế, chứ không phải bình thường ôn hòa khẽ cười khiến người ta không nhận ra cảm xúc của y.

Không qua bao lâu, hắn liền kéo xuống một dây leo ở chân núi, sau khi thử qua độ bền chắc, mới cuộn thành vài vòng, cầm trở về. Bách Nhĩ cũng không khách khí, cầm lấy rồi đi qua bờ sông. Đồ chần chừ một lát, cuối cùng vẫn đi theo.

“Ta ở ngay đây, có gì ngươi gọi ta nhé.” Quay lưng lại với Bách Nhĩ, ngồi bệt xuống đất, dựa vào một tảng đá lớn, dặn dò, hắn lo lỡ Bách Nhĩ gặp chuyện không may, mình chạy tới cứu không kịp.

“Ừ.” Bách Nhĩ đáp lại, cột chặt dây leo lên tảng đá, sau đó bắt đầu cởi quần áo.

Nghe thấy tiếng cởi quần áo của y, trái tim Đồ không hiểu sao lại đập nhanh hơn, trong đầu hắn bất giác hiện lên hình ảnh cũng ở trong thung lũng này, trước khi Bách Nhĩ bước vào hồ tắm rửa, hắn bất ngờ không phòng bị đã nhìn thấy một màn, cái eo thon dài, bờ vai rắn chắc đó…

Hắn bỗng nhiên nâng tay che hai mắt mình lại, tựa hồ như vậy liền có thể khiến bản thân không tiếp tục nghĩ tới nữa.

Bách Nhĩ giống như Tát vậy, là đồng bạn của hắn, là chiến hữu của hắn, mà không phải là á thú bình thường. Một lần nữa nhắc nhở chính mình, chỉ tưởng tượng như vậy là đã không tôn trọng Bách Nhĩ rồi.

“Ngươi ngủ một lát đi, ta sẽ ở đây lâu đấy.” Cùng với tiếng xuống nước, giọng nói ôn hòa của Bách Nhĩ truyền đến, trầm ổn bình tĩnh, khiến chút bối rối trong lòng Đồ cũng lặng yên trở lại. Hắn ừ một tiếng, quả thực nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Bách Nhĩ đi xa như vậy, đương nhiên không phải đơn thuần tắm rửa, y chỉ muốn mượn dòng nước chảy xiết ở đây để luyện công thôi. Sau khi gội đầu, tắm rửa xong, tiếp theo giặt sạch quần áo da thú, bỏ lên một tảng đá phơi khô, y liền hít sâu một cái, ngụp đầu xuống nước. Sau đó vừa chống lại sức nước, vừa thong thả trầm xuống đáy sông. Khi tìm được chỗ đặt chân trên những hòn đá lởm chởm dưới đáy sông, khí ở vĩ lư chuyển động, cùng đập vào áp lực rất lớn của dòng nước, bắt đầu vận chuyển nội công lên. Khi hết một hơi hít vào lúc nãy, y cũng không lập tức trồi lên, mà sau khi cảm thấy sự thừa nhận của cơ thể tới cực hạn, y mới thong thả kéo dây leo trong tay mình, chậm rãi trồi lên mặt nước. Hít sâu, lại lặn xuống, cứ thế vòng đi vòng lại, thời gian ở lại trong nước của lần sau so với lần trước lại dài hơn.

Đồ vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lại bởi vì quá mệt mỏi, nên bất giác ngủ mất. Tới khi thức dậy, đã thấy mặt trời lên đỉnh, xung quanh hắn lại rất im ắng, khiến hắn không khỏi giật nảy mình, đầu tiên là thử gọi Bách Nhĩ một tiếng, nhưng không nghe thấy y đáp lại, lúc này hắn mới cuống quít đứng lên, nhìn qua giữa sông. Chỉ thấy dây leo vẫn cột chắc trên tảng đá, một đầu khác chìm trong nước, quần áo da thú phơi trên mặt đá đã khô rồi, nhưng lại không thấy bóng dáng Bách Nhĩ đâu. Hắn lập tức sốt ruột, vừa lớn tiếng gọi Bách Nhĩ, vừa muốn nhảy vào trong dòng nước.

Đúng lúc này, tiếng xé nước vang lên, một người từ trong dòng nước chảy xiết nhô lên, mái tóc dài áp chặt trên vai, lưng, ở giữa lông mày còn đọng bọt nước, không phải Bách Nhĩ thì là ai chứ.

“Ta ở trong này.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi