XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG

Một tiếng động nhỏ vang lên, một viên hắc thạch lớn cỡ lòng bàn tay bị ném vào trong đống lửa, sau khi dồn vài cành cây khô vào, nó liền được đẩy lên trên mặt củi, bị ngọn lửa hừng hực liếm láp. Hai bên đống lửa dùng cây gỗ to dựng thành khung bếp, ở trên đặt nhuyễn cốt thú đã lột da, bỏ nội tạng, thịt thú nướng vàng ươm tản ra mùi thơm mê người, theo thú nhân lật qua lật lại, thỉnh thoảng rơi vài giọt mỡ xuống đống lửa, phát ra tiếng xèo xèo. Ở bên kia, vài thú nhân còn đang xử lý một con liêu thú, một con nhím, chuẩn bị lát nữa nướng một thể, để còn ăn thêm được một bữa sáng mai nữa.

Bách Nhĩ vẫn đang tựa vào hình thú của Đồ, tuy đã có thể gắng gượng cử động, nhưng chân y bị cỏ xiết quá sâu, chỉ e đi lại trong mấy ngày nay không được tiện lắm. Y nhận ra quần áo của mình đã bị thay đổi, quần áo da thú quá rộng, lỏng loẹt mặc ở trên người, cũng không thoải mái, trên đó còn tỏa ra cái mùi không thuộc về bản thân, nhưng Bách Nhĩ lại không nói gì hết. Có chuyện nếu đã xảy ra, thay vì đi ngược lại bới móc dấu tích, thì không bằng phớt lờ nó đi.

“Đốt viên đá này lên có ích gì không?” Tuy dựa theo phân phó của y, ném hắc thạch vào trong lửa, nhưng nhìn một lát, thấy không có gì khác lạ, Tháp vẫn nhịn không được hỏi.

“Không biết.” Bách Nhĩ đáp, thật ra y chỉ muốn thử xem nó có giống than đá có thể đốt được hay không mà thôi. Nếu không thể, thì có thể loại trừ khả năng đầu tiên. Nếu có thể, bọn họ đã nhặt được món hời lớn rồi. Không thể không nói, y vẫn canh cánh trong lòng chuyện Ưng chủ muốn một số lượng lớn hắc thạch, khổ nỗi thông tin liên lạc ở thế giới này rất bất tiện, nên không thể tra tìm được gì.

Đối với chuyện Bách Nhĩ làm một vài việc kỳ lạ, các thú nhân đều đã quen, dù y chỉ trả lời như vậy, cũng không ai cảm thấy lãng phí công sức, chỉ là càng chú ý tới sự biến hóa của hắc thạch thôi. Đáng tiếc mãi tới khi thịt nhuyễn cốt thú nướng chín, sau đó thịt hai con thú kia cũng nướng xong, mọi người ăn hết, lại bỏ thêm vô số củi gỗ vào, tảng đá màu đen kia ngoại trừ càng sậm màu hơn thì không có bất cứ khác thường nào. Nhưng khi Bách Nhĩ cho người lấy nó ra khỏi đống lửa, cuối cùng mới phát hiện ra điểm khác lạ.

“Lạnh.” Đồ vốn nhìn thấy thú vị, liền thò móng vuốt ra bới một chút, sau đó hắn kinh ngạc hô lên. Tiếp theo như là muốn chứng minh mình không bị ảo giác, hắn trực tiếp ấn đệm thịt ở chi trước lên, nhưng lại cứ ấn mãi, còn ánh mắt thì cổ quái nhìn Bách Nhĩ.

Ai cũng biết cho dù là đá lạnh, để trong lửa đốt lâu như vậy cũng không thể dễ dàng chạm vào. Động tác của Đồ đủ nói rõ là không nóng, hơn nữa tựa hồ… còn hơi lạnh, hắn rút móng vuốt lại, chạm lên mu bàn chân của Bách Nhĩ, cái lạnh thấu xương khiến Bách Nhĩ đưa ra kết luận này. Loại đá đó càng đốt càng lạnh, nếu muốn tạo thành binh khí, tựa hồ có chút phiền toái. Bách Nhĩ theo bản năng cầm cái móng vuốt thô to kia, đặt lên ống quần da thú của mình, vừa chậm rãi xoa lên đệm thịt lạnh như băng, vừa suy tư. Ưng chủ kia tìm loại đá này là để luyện kim hay thật ra là vì mục đích khác?

Đồ được xoa đến thoải mái, không khỏi hơi híp mắt lại, mặc dù hắn hơi lo sẽ làm Bách Nhĩ lạnh, thế nhưng lại luyến tiếc sự dịu dàng ngắn ngủi này, giữa mâu thuẫn, hắn liền chọn không rút móng vuốt lại.

Các thú nhân khác nghe thấy đá này đúng là lạnh, đều tò mò tới sờ một chút, sau đó chậc chậc mấy tiếng, sôi nổi nghị luận.

“Ta phải giữ lại một hòn, chờ thời tiết nóng hơn, đốt lên rồi đeo trên người, chắc chắn sẽ rất mát.” Mạc phản ứng nhanh nhất, sau khi xác định nó thật sự lạnh, hắn lập tức quay sang sọt hắc thạch bên cạnh tìm kiếm, cuối cùng tìm ra một viên hình tròn, ngậm lên, dùng móng vuốt đâm thử một lỗ, để lấy dây da thú xỏ qua. Những người khác thấy thế, cũng đều có suy nghĩ, đầu óc càng linh hoạt hơn, bắt đầu có chủ kiến tới Bách Nhĩ, muốn y khắc chữ lên mặt trên hòn đá. Đáng tiếc Mạc đâm thật lâu, sau đó còn đổi thành gai thú nhọn, cứng, nhưng vẫn không thể vạch ra một vết nào trên mặt đá.

“Bách Nhĩ, sao ngươi cắm thương đá vào khối đá lớn đó được vậy? Cứng thế, đâu có đâm được đâu.” Mạc mờ mịt, tới trước mặt Bách Nhĩ, giơ lên thành quả mình cố gắng cả buổi.

Vừa rồi Bách Nhĩ đang phủ định ý kiến Ưng chủ đổi hắc thạch là vì đặc tính nó càng đốt càng lạnh, để chịu đựng qua cái nóng của mùa hè, được Mạc nhắc nhở, y mới nhớ tới một chuyện “Thương của ta đâu? Còn cung tên nữa?” Sau khi tỉnh lại, bởi vì tay chân vô lực, vẫn không thể nhúc nhích, nên y không phát hiện thương đá, cung tên tùy thân của mình đều không thấy.

“Thương đá của ngươi vẫn cắm trong hắc thạch, chúng ta không rút ra được.” Nghe y hỏi, Mạc bất đắc dĩ mở hai tay, bọn họ cũng không phải chưa từng cố gắng, mỗi người đều thử qua, nhưng không ai rút ra được “Sức của ngươi sao đột nhiên lại lớn thế?” Bởi vì thời gian ở chung không ngắn, đối với thân thủ của Bách Nhĩ họ cũng hiểu chút ít, các thú nhân biết, tuy Bách Nhĩ linh hoạt, dũng mãnh, thế nhưng nếu so sức lực với thú nhân thì cùng lắm là tương đương, có khi còn không bằng, cho nên thương đá kia lại cắm được vào một tảng hắc thạch lớn như vậy, điều này so với thân phận tà linh còn làm họ thấy khó tin hơn.

Bách Nhĩ nhìn kỹ hòn đá tròn không lưu lại một dấu vết nào, lại nghĩ tới lời nói của Mạc, y cũng cảm thấy không có cách nào để giải thích tình huống này, chẳng lẽ vì sống còn nên sức mạnh đột phát? Tựa như vị tướng quân tiền triều nào đó, từng tưởng tảng đá ở trong cỏ là con hổ, rồi bắn trúng ngập cả mũi tên, nhìn lại thì là tảng đá, nhưng khi bắn tiếp lại không thể nào cắm vào được. Ý nghĩ này chỉ chợt lóe qua, liền nghe thấy Mạc an ủi.

“Thương đá không khó làm, lúc trở về lại để Lão Thác giúp ngươi làm một cái tốt hơn. Còn cung tên của ngươi lại không chắc, bị cỏ quấn gãy rồi, cũng để Lão Thác làm lại một bộ tốt hơn cho ngươi đi, mất công về sau gặp dã thú lại đột nhiên gãy như vậy nữa.” Cho nên ý nói hiện tại y không có vũ khí phòng thân. Bách Nhĩ giương mắt nhìn Mạc ăn nói rất cẩn thận, y mỉm cười “Không sao… không có gì đâu.” Dù giờ có oán giận cũng vô dụng, cần gì phải khiến những người khác phiền não theo. Chỉ dựa vào một mình Lão Thác, vũ khí làm ra chung quy cung không đủ cầu, y nên suy xét tìm vài đồ đệ cho ông.

Thấy y cũng không giống như đang thương tâm, Mạc thở nhẹ ra, làm cho hắn nói khàn cả giọng, lại quên mất mục đích mình tới đây, vì thế hắn chạy lại về chỗ cũ, tiếp tục suy nghĩ về hòn đá kia của mình.

Vì muốn nhanh chóng bài trừ độc tố ra khỏi cơ thể, nên Bách Nhĩ uống nước khá nhiều, được một lát liền cảm thấy hơi mắc. Y khẽ động mình, muốn gượng dậy, đi giải quyết. Nếu là trước đây, y tất nhiên sẽ tùy tiện gọi một người đỡ mình đi, thế nhưng sau chuyện của Đồ, y đã hoàn toàn ý thức thân phận á thú của mình, nên hành động không khỏi có chút cố kỵ, để tránh mang thêm phiền toái không cần thiết. Ngược lại không phải y tự cho bản thân mình có mị lực cỡ nào đâu, mà chỉ cảm thấy đề phòng từ lúc chưa xảy ra cũng chẳng dư thừa.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Đồ thấy y cử động, cũng nhấc nửa cơ thể nằm sấp của mình lên, hỏi.

Bách Nhĩ ho nhẹ một tiếng, mặt hơi nóng, phát hiện bởi vì Đồ lên tiếng, các thú nhân vốn đang nghiên cứu hắc thạch đều nhìn qua, khiến y không khỏi xấu hổ một trận. Nói gì đây? Nói là y muốn đi thay quần áo, muốn đi nhà xí, muốn giải quyết chút vấn đề? Chắc họ chẳng hiểu được ý tứ của từ nào đâu.

“Thấy hơi oi bức, nên muốn đi dạo một chút.” Tuy biết nơi này không cần chú ý cái gì nho nhã, cái gì thô tục, nhưng cuối cùng y vẫn không thể đặt giáo dục lễ nghi hơn ba mươi năm qua một bên, mà nói hai chữ “đi tiểu” ra khỏi miệng trước con mắt của bao nhiêu người được.

“Cử động còn chẳng được, đi cái gì chứ. Với lại bên ngoài tối như mực, cũng không an toàn đâu…” Đồ thấy hơi khó hiểu, miệng thì không đồng ý, nhưng vẫn chậm rãi đứng lên theo động tác của Bách Nhĩ, để y có thể dựa vào.

“Bách Nhĩ là muốn đi tiểu?” Bố vẫn luôn đút không ít nước cho y nhận ra, rất thật thà hỏi.

Người Bách Nhĩ cứng đờ, nhiệt độ trên mặt càng tăng, nhưng cũng không phản bác, mà buông mắt, cúi đầu, ừm một tiếng. Y thầm nghĩ thú nhân này ăn nói tùy tiện thế, xem ra cũng không xem y là á thú, nếu đã vậy, y cũng chẳng cần biểu hiện quá rõ rệt, ngược lại khiến bọn họ để tâm, chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.

“Đi tiểu thì nói đi tiểu, có cái gì xấu hổ đâu chứ.” Nghe thấy y trả lời, các thú nhân đều nở nụ cười “Để Đồ đỡ ngươi đi đi, ngươi như bây giờ, chỉ e đi không được vài bước đã ngã nhào xuống rồi, đừng để thương thế tăng thêm nữa.” Thực tế, đối với thân phận á thú của bản thân, Bách Nhĩvẫn ôm một phần tâm lý tự gạt chính mình, nhưng y lại không biết với tính chiếm hữu rõ rệt của Đồ như thế, các thú nhân dù ngốc cũng nhận ra, huống chi nhạy bén là bản năng đứng đầu của thú nhân, đối với hết thảy xung quanh mình, thí dụ như hoàn cảnh biến hóa, cảm xúc con người thay đổi, vân vân… họ đều nhận biết rất nhạy bén.

Bách Nhĩ biết lời bọn họ là sự thật, từ chối lại không hay, với lại y cũng hiểu ngượng ngùng quá thì không giống nam nhân, bởi vậy y nhìn Đồ, mỉm cười, nói “Làm phiền rồi”.

Tuy rằng vừa rồi khi bị người ta vạch trần ý nghĩ chân chính, động tác buông mắt của y rất nhẹ, biểu tình trên mặt cũng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng Đồ vẫn nhận thấy một tia xấu hổ trong đó, bản thân hắn cảm thấy đáng yêu vô cùng, cũng không lập tức chủ động đề nghị giúp đỡ. Lúc này thấy y không bỏ qua mình, mà đi nhờ những người khác, hắn càng vui mừng, vội vàng đi tìm một tấm da thú, sau đó mới hóa thành hình người, quấn quanh hông. Từ sau cái ngày nói rõ đó, hắn cảm thấy Bách Nhĩ ngầm bài xích mình, trong lòng hắn thật ra vẫn luôn thấp thỏm, bất an. Bởi vì hắn biết Bách Nhĩ khác với Na Nông, muốn là muốn, không muốn là không muốn, y tuyệt đối sẽ không mập mờ, đùa giỡn người ta, nhưng đồng thời hắn càng hiểu nếu mình biểu hiện cưỡng ép quá rõ ràng, nhất định sẽ đẩy á thú này ra càng xa, cho nên hắn thà rằng tỏ ra yếu thế để giảm tâm phòng bị của đối phương, lấy cơ hội chầm chậm tiến tới còn hơn.

“Ta bế ngươi đi.” Đi tới trước mặt Bách Nhĩ, hắn nói, không đợi đối phương từ chối, đã xoay người, bế ngang y, đi ra ngoài.

Do bất ngờ nên Bách Nhĩ không kịp đề phòng, y vội vàng đưa tay bám chặt lấy vai Đồ, ổn định cơ thể mình, đợi lúc phản ứng lại, mặt đã xanh lét đi.

“Thả ta xuống, ta tự đi được.” Y buông mắt, giấu giận dữ trong mắt đi, trầm giọng nói, trong giọng nói mang theo uy nghiêm không cho phép.

Rất ít khi y để lộ mặt này trước mặt các thú nhân, nhưng đã lộ ra thì lại khiến người ta sợ hãi. Đồ chần chừ một lát liền làm theo. Hắn gần như có thể đoán trước được, nếu mình không nghe theo, sau này đừng hòng tới gần Bách Nhĩ.

Chân chạm xuống mặt đất, Bách Nhĩ hơi thở nhẹ ra, cũng không kháng cự Đồ gần như ôm mà đỡ mình đi. Tới chỗ tối bên ngoài, lúc muốn giải quyết, không cần y mở miệng, Đồ đã tự động lánh mặt. Chờ sau khi y đi xong, rồi lên tiếng, hắn mới đi tới đó. Không thể không nói Đồ thức thời như vậy, khiến sự đề phòng trong lòng y giảm đi không ít, sau khi trở về cũng chẳng nghĩ tới chuyện đổi chỗ ngủ nữa, vẫn để con thú trắng này bao lấy cơ thể mình một đêm.

Sáng sớm hôm sau xuất phát, để không làm chậm tiến trình, lúc Đồ đề nghị chở, Bách Nhĩ cũng không thể khước từ. Không những có kinh nghiệm cưỡi ngựa, mà còn cưỡi ngựa điêu luyện, nên khi dạng chân ngồi trên con thú trắng hùng tráng chạy thần tốc, Bách Nhĩ không hề cảm thấy không quen, cảm nhận gió xoẹt qua hai má, nhìn cây cối lùi nhanh ra sau mình, trong lòng y dâng lên một cảm giác vui sướng được tung hoàng ngang dọc đã lâu trước kia, cái cảm giác khác với lúc y thi triển khinh công, đồng hành với họ.

Đồ cũng là lần đầu tiên chở người, hơn nữa còn là người mình luôn nghĩ về, có lẽ muốn chứng minh năng lực của bản thân, có lẽ là đơn thuần muốn nhận được sự tán thưởng từ đôi mắt sáng, thâm thúy kia, hắn càng dùng sức chạy, chưa bao giờ chạy nhanh và vững vàng như thế. Năng lực của hắn ở trong các thú nhân vốn nổi bật hơn người, cứ như vậy, các thú nhân khác đi cùng đều trở nên có chút vất vả. Lộ trình hai ngày rưỡi, lại tiết kiệm được khoảng nửa ngày, khiến bọn họ chạy tới muốn hộc máu ra luôn. Đợi đến bộ lạc Đại Sơn, nếu không phải thật sự không còn sức lực, chỉ e hắn đã bị cả đám dần cho một trận rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi