XUYÊN VIỆT UY VŨ, VƯƠNG PHI CÓ CÁI APP

Editor: Luna Huang

Lão đầu đem tiểu trùng đặt lên mi tâm của Niếp Lâm, đồ chơi kia đột đi vào trong, nó cắn vào da của Niếp Lâm, chui vào trong.

Tay của Niếp Lâm bắt đầu siết chặt, đau đớn để mặt của nàng nhíu lại. Thế nhưng nàng chịu đựng, vẫn chịu đựng, thẳng đến không thể nhịn được nữa, bạo phát ra một trận tiếng kêu thê lương bên trong nhà đá.

Thét chói tai bắt đầu, chưa từng ngừng, một tiếng mười tiếng, chấn động giữa núi rừng.

Một lát sau, cửa nhà đá mở ra, lão nhân kia đang cầm một bầu đi ra ngoài, đi tới bàn đá trước mặt ngồi xuống. Hắn mở nắp, đổ vào miệng của mình. Sau đó hắn động ngón tay mình, điếm từng con từng con, lại đếm mấy lần.

"Hắc hắc, không bao lâu nữa, thời gian sắp đến."

Trong tiếng kêu thảm thiết ở thất nội, lão đầu uống chút rượu, vừa uống vừa khén: "Hảo tửu, hảo tửu."

Trong hoàng cung Đông Sóc, Đông Sóc hoàng đế phình bụng cười to, nước mắt lưng tròng mừng rỡ chảy ra.

"Bắc Vọng... Ha ha, Bắc Vọng hoàng đế đã xảy ra chuyện! Minh châu, ngươi cũng tới xem một chút, cười chết trẫm rồi."

Nam Minh Châu tò mò xít tới, nhìn minh bạch, cũng là gương mặt cổ quái: "Bất quá hắn phản chính già như vậy rồi, cũng không sao."

Đông Sóc hoàng đế lắc đầu: "Tiểu nữ oa tử, ngươi không hiểu."

Nam Minh Châu bĩu môi, nàng cũng lười hiểu, nàng hiện tại chỉ quan tâm bức họa của nàng vẽ xong chưa.

Lần trước nàng phí một số tiền lớn mời một vị thành danh họa sĩ của Đông Sóc, thỉnh hắn giúp mình vẽ một bức họa.

Mà nếu trong họa cnàng muốn vẽ là chính là nàng, vậy liền đơn giản rồi. Thế nhưng nàng muốn cho nhân gia vẽ Mộ tiểu thư, bết bát hơn chính là, họa sĩ căn bản chưa thấy qua Mộ tiểu thư a.

Dùng nguyên thoại của họa sĩ mà nói: "Vị Mộ cô nương này cũng không phải nhân vật nổi danh gì, có mấy người đã gặp được? Thời gian công chúa ở Bắc Vọng nên mời người họa, hiện tại coi như là ta, cũng bất lực a!"

Chuyện này chuyện này không có nếu như, trước đây nàng không nhớ ra được, bây giờ nghĩ đến, bức họa này nhất định phải vẽ cho được.

Vì vậy Nam Minh Châu tự mình vẽ tranh, làm ra bản nháp, để hắn tham chiếu vẽ ra một bức. Giằng co hơn nửa tháng, bức họa vẫn là chưa vẽ xong. Nam Minh Châu gấp đến độ muốn cho người chém họa sĩ.

"Phụ hoàng, nữ nhi có chút việc, đi về trước."

Nam Minh Châu từ biệt Đông Sóc hoàng đế, trở lại tẩm cung của mình, chuyện thứ nhất chính là muốn hỏi chuyện vẽ.

Cung nữ hiểu nàng, liền vội vàng đem một bức họa ra: "Họa sĩ đã đem bức họa thứ mười tám tới, thỉnh công chúa xem qua."

Nam Minh Châu không ôm hy vọng mở, vừa thấy được trên họa, tươi cười rạng rỡ.

"Chính là nàng! Người đến, thưởng vạn lượng bạc trắng cho họa sĩ kia! Có bức họa này, bổn công chúa đi tuyên bố ám sát treo giải thưởng, để sát thủ khắp thiên hạ đi giết ngươi! Nhìn ngươi lẫn mất đi nơi nào."

Đây là chủ ý Nam Minh Châu vừa nghĩ đến, bạc nàng có, muốn khiến một người chết, còn có cần phải đại phí chu chương như vậy sao? Chỉ cần tuyên bố một ám sát treo giải thưởng, tự nhiên có nhiều người thay nàng làm chuyện này.

Mấy ngày sau, trên kênh đào dài nhất của Đông Sóc, từng chiếc từng chiếc thương thuyền cặp bờ. Mọi người xuống thuyền, có người mang bọc lớn, có người lưng vác thư rương, đều tự đi đến mục đích của mình.

Mộ Tiêu Thư cùng Tống Tử Nho mỗi người một bao phục, nhìn bến tàu người đến người đi.

"Kế tiếp còn muốn đi chỗ nào?"

Tống Tử Nho nhìn xung quanh hai cái, chỉ một cái phương hướng: "Bên này."

Lại qua bảy ngày, trên cánh tay xăm thanh xà của một tráng hán cũng ở nơi này xuống thuyền. da thịt cả người của hán tử kia, cái cổ dưới y phục hở ra. Hắn một thân lệ khí, tiểu hài tử thấy cũng không dám tới gần.

Nam tử minh xác mục đích, rời thuyền xong thẳng tắp đi đến một địa phương, cũng không do dự. Không lâu sau, hắn xuất hiện ở trong một cửa tiệm, từ trong lòng ngực móc ra ba món khác.

Món thứ nhất chính là một bức họa, món thứ hai vẫn là một bức họa, hai bức họa này đều vẽ một người, một nam cùng một nữ. Món thứ ba lại bất đồng, đó là một phần bằng chứng ngân hàng tư nhân.

Nam tử một chưởng vỗ lên bằng chứng: "Đây là toàn bộ gia sản của ta, lấy nó làm thù lao, ta muốn giết hai người này."

Hắn đem hai bức họa đẩy ra trước, người nọ ngồi đối diện hắn đầu tiên là ngẫm phần bằng chứng, hài lòng gật đầu, sau đó mới nhìn hai bức họa.

Nhìn thấy hai người phía trên, đối phương di một tiếng, lại tỉ mỉ nhìn bức họa một lần.

"Có gì không thích hợp sao?" Nam tử cau mày hỏi.

"Có thể lắm miệng hỏi một câu, tại sao muốn giết hai người này?"

"Bọn họ hủy đi Thanh Xà bang của ta, giết sạch huynh đệ của ta! Đó là tâm huyết nhiều năm của ta, khẩu khí này, ta nhẫn không được! Ta điều tra bốn ngày, rốt cục để ta tìm ra hung thủ. Đó là hai người trên bức họa!"

"Nhớ không lầm, Thanh Xà bang là ở quốc thổ của Đại Hạ."

"Chính là."

"Quý bang bị diệt lúc nào?"

"Nửa tháng trước."

"Nói cách khác, nửa tháng trước, hai người này đi qua Đại Hạ, còn diệt Thanh Xà bang của ngươi."

Tráng hán bắt đầu nổi giận: "Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?"

"Ha ha, thỉnh đừng hiểu lầm." Người nọ đem ba món trên bàn đều đẩy trở lại, "Nếu ta từ ngươi chiếm được tin tức, như vậy để báo đáp lại, ta cũng cho ngươi hai tin tức."

"Thứ nhất, nữ tử này đã có người treo giải thưởng hai vạn lượng hoàng kim ám sát. Thứ hai, sinh ý của nam tử này, một tháng trước chúng ta còn có thể nhận, nhưng bây giờ, giết không được. Sự tình đã nói xong, xin mời."

Bang chủ của Thanh Xà bang mang theo một thân huyết cừu vào cửa hàng này, lại mang theo không hiểu ra sao đi ra. Thù của hắn người đã có người giết, một còn lại giết không được, cuối cùng bạc của hắn dĩ nhiên không xài được.

Hắn đem hai bức họa vo thành một đoàn, tiện tay ném. Việc đã đến nước này, không bằng tìm một chỗ thống khoái uống rượu.

Hai đoàn giấy lẳng lặng rơi ở nơi đó, một lát sau, một đôi tay vươn, đem chúng nó nhặt lên. Không lâu sau, hai bức họa dầu nếp nhắn xuất hiện ở trước mặt Đàm Hạo Uyên.

"Chủ tử, người vứt bỏ bức họa là một bang chủ Đại Hạ, lần trước toàn bộ bang bị diệt, chỉ còn một mình hắn."

Đàm Hạo Uyên nhìn hai người trên bức họa: "Nên hắn mang theo bức họa của cừu nhân, muốn thuê sát thủ báo thù."

Cố Triêu nói bổ sung: "Thanh Xà bang diệt môn là nửa tháng trước."

"Hai vạn lượng hoàng kim, Cố Triêu, hoàng kim ai cũng không thể lấy được."

"Vâng, chủ tử, thuộc hạ đi làm ngay."

(Luna: Đột nhiên có vụ cổ thuật cùng với giang hồ không hiểu sao ta có chút nản dịch =.= hy vọng mọi người ủng hộ tiếp lực cho ta)

Đàm Hạo Uyên vừa tới Đông Sóc không lâu sau, biết được một tin tức cực độ không tốt, Mộ Tiêu Thư bị treo giải thưởng rồi! Đàm Hạo Uyên có tin tức nơi phát ra, lúc ban bố treo giải thưởng này, mọi người sôi trào. Có vài người kết thành liên minh, chuẩn bị sau khi thành công cùng nhau chia tiền.

Treo giải thưởng không có biện pháp triệt hạ, trừ phi bị người treo giải thưởng đã chết. Nói cách khác, sẽ có người cuồn cuộn không ngừng mà ám sát Mộ Tiêu Thư.

"Là ai làm?" Đàm Hạo Uyên trầm giọng tự nói

"Chủ tử, Đông Sóc hoàng đế cho mời."

Đàm Hạo Uyên đứng lên, đi ra ngoài, thân phận của hắn bây giờ là sứ giả Bắc Vọng.

Mộ Tiêu Thư còn không biết bản thân bị đẩy lên đầu ngọn sóng đáng giá như vậy, lúc này nàng và Tống Tử Nho đứng ở chân núi, ngẩng đầu nhìn phía trên ngọn núi cao và hiểm trở trong mây.

Mộ Tiêu Thư hơi lộ ra vô ngôn mà nói: "Tại sao phải leo núi?"

Tống Tử Nho khiếm biển nói: "Bởi vì cao nhân đều ở trên núi."

Khóe miệng của Mộ Tiêu Thư co quắp: "Phải leo đến đỉnh sao? Chỗ kia vô pháp có người ở chứ?"

"Đương nhiên không cần, ai không có việc gì ở cao như vậy làm gì? Ý tưởng này của ngươi thật là kỳ quái, mau leo."

Mộ Tiêu Thư cùng Tống Tử Nho hự bắt đầu leo núi.

Đổi thành từ trước, leo một ngọn núi không thành vấn đề a. Bằng thể năng của nàng, chút chuyện nhỏ này toán cái gì? Nhưng bây giờ nàng chỉ là một con nhược kê...

Nếu như Tống Tử Nho không ở, leo một ngọn núi không thành vấn đề a. Nàng có thể hô khôi lỗi, trực tiếp cõng nàng đi tới! Thậm chí còn có thể làm kiệu nhỏ, mang nàng lên! Có bao nhiêu thoải mái! Thế nhưng không có cách nào đuổi được Tống Tử Nho đi...

Mộ Tiêu Thư leo một đoạn nghỉ một đoạn, chỉ có loại thời điểm này, nàng mới biết biết mình là một bệnh nhân. Gặp phải địa phương bất ngờ, còn cần Tống Tử Nho kéo nàng đi tới, điều này thật sự là thật mất thể diện.

Lúc đầu Tống Tử Nho chuẩn bị cho nàng một cây quải trượng, nàng là cự tuyệt. Thế nhưng leo một đoạn đường, nàng mà bắt đầu hối hận, ngoan ngoãn nhận lấy cành cây làm quải trượng.

Lúc đầu Tống Tử Nho đề nghị cõng nàng, nàng cũng là cự tuyệt. Thế nhưng hiện tại nàng ước gì trực tiếp nằm úp sấp trên lưng người khác lên núi, chính là không thể không biết xấu hổ mở miệng.

Mộ Tiêu Thư cứ như vậy nhấp nhô từng điểm từng điểm đi lên, từ sáng sớm leo đến trưa, thỉnh thoảng leo núi, đại bộ phận thời gian là nghỉ ngơi.

"Còn muốn cậy mạnh tới khi nào?" Tống Tử Nho châm chọc nói.

Mộ Tiêu Thư mở to mắt, im lặng không lên tiếng uống nước.

Tống Tử Nho thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là hắn khuất phục rước. Hắn đi tới trước mặt của Mộ Tiêu Thư ngồi xổm xuống: "Bắt đầu."

Mộ Tiêu Thư nghẹn nước, kinh qua lo lắng hai giây, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nằm trên lưng hắn.

Có người cõng, tốc độ nhanh, nửa canh giờ đi nửa ngày chưa từng đi hết đường. Mộ Tiêu Thư không nói tiếng nào mặc cho người cõng, trong lòng lại: "Thiếu người càng ngày càng nhiều, làm sao trả?"

Đổi lại là Đàm Hạo Uyên ở chỗ này, nàng nhất định sẽ chủ động leo trên lưng hắn, bởi vì thiếu Đàm Hạo Uyên, là không xài hết.

May là thể lực của Tống Tử Nho không sai, dưới tình huống lưng cõng một người leo núi cũng không toán bằng phẳng, hắn cũng là rất mệt, Mộ Tiêu Thư ngửi thấy mùi mồ hôi trên người của hắn.

Tóc của hắn ướt, thái dương cũng có mồ hôi hột hạ xuống, Mộ Tiêu Thư nhìn có thẹn, liền lấy khăn tay ra thay hắn lau.

Tống Tử Nho sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười.

Đó là tiếng cười sang sãng, tại trong rừng núi có vẻ vưu kì êm tai, Mộ Tiêu Thư bởi vậy trở nên đa sầu đa cảm.

"Sắp tới rồi." Tống Tử Nho nói.

"Cảm tạ." Mộ Tiêu Thư buồn bực nói một câu, cước bộ của Tống Tử Nho dừng một chút, tiếp tục đi về phía trước.

Người cõng cứng rắn trong mềm, Mộ Tiêu Thư thư thản, lại có điểm buồn ngủ. Trong mơ mơ màng màng, nàng đột nhiên một cái giật mình, nàng cảm giác mình đang bị người nhìn trộm!

"Tống Tử Nho." Mộ Tiêu Thư thấp giọng nói, "Hình như... Có người."

"Đừng sợ." Tống Tử Nho đặt nàng xuống dưới một cây đại thụ, để cho nàng dựa lưng vào cây ngồi xuống, sau đó thả thanh âm nói, "Mệt chết đi được, nghỉ ngơi một chút."

Nghỉ ngơi này, bọn họ không đi không đi. Bởi vì người nhìn bọn hắn chằm chằm, cũng vẫn không đi!

Mộ Tiêu Thư nhắm mắt lại, dựa lưng vào cây, nhìn qua đang nghỉ ngơi, nhưng thực tế nghe động tĩnh chung quanh.

Không ít người tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi