XUYÊN VIỆT UY VŨ, VƯƠNG PHI CÓ CÁI APP

Editor: Luna Huang

Mộ Tiêu Thư tiến đến trước mặt của Đàm Hạo Uyên, dùng một ngón tay chỉ vào lồng ngực của hắn, cũng nở nụ cười.

"Cô nương ta cũng không chịu thiệt thòi, nếu ngươi không có bạc, vậy chỉ dùng cái khác đi. Ta xem một thân thịt này không sai, chúng ta ký một khế ước, sau này việc nặng toàn bộ giao cho ngươi gánh."

Đàm Hạo Uyên sửng sờ một chút, nàng là nghiêm túc sao?? Hắn ngoắc ngoắc môi, chỉ sợ hắn gia hạn khế ước, nàng cũng không dám để hắn thực hiện.

"Ngươi xác định?"

"Xác định." Mộ Tiêu Thư gật đầu, dùng một khoản thù lao hoán một soái ca như thế, đáng giá! Đây là cổ đại, nàng đang cần một người thay nàng làm việc vặt, nhìn hắn thân thể khoẻ mạnh, một người địch được vài người.

Mộ Tiêu Thư nói: "Ngươi bị thương, ta còn phải dùng tiền chữa thương cho ngươi, cuộc mua bán này thấy thế nào cũng là ta lỗ ngươi lời."

Trong mắt của Đàm Hạo Uyên lóe lên nghiền ngẫm, trước khi hắn tiến đến liền chú ý tới, tòa tiểu viện này vừa nghiên vữa cũ, còn tưởng rằng là hạ nhân ở, lại không nghĩ rằng sẽ có một phen tao ngộ như thế. Mộ Tiêu Thư đã nâng lòng hiếu kỳ của hắn lên, để hắn hiếm thấy muốn bồi nàng nháo một phen.

"Mang giấy bút đến, ta ký!"

"Thùng thùng đông." Tiếng đập cửa vang lên, hai người một lượt nhìn về phía cửa.

"Tiêu Thư?" Bên ngoài có người kêu, "Ta mang theo chút điểm tâm cho ngươi."

Mộ Tiêu Thư trừng mắt nhìn, nghe thanh âm, chắc là đường muội của nàng Mộ Tiêu Chiêu.

"Ngươi nấp kỹ."

Mộ Tiêu Thư nói xong đeo mạn che mặt lên, mặt của nàng đã khôi phục, vì lý do an toàn, nàng vẫn là nên mang mạn che, để ngừa vạn nhất. Đóng cửa phòng lại, Mộ Tiêu Thư hướng ra ngoài đi đến.

Mộ Tiêu Chiêu là đại nữ nhi của Lý thị, trưởng nữ của nhị gia Mộ gia, cùng Mộ Tiêu Thư cùng một ngày sinh ra, trước sau còn kém mấy canh giờ.

Vị này và nguyên chủ "Quan hệ không tệ", thỉnh thoảng đưa chút điểm tâm cho nàng, nói với nàng hai câu, cũng chỉ có nàng mới sẽ gọi tên của Mộ Tiêu Thư. Đang bị vây trong tâm của nguyên chủ, như vậy Mộ Tiêu Chiêu quả thực chính là thiên nữ hạ phàm, thật là người tốt!

Thế nhưng Mộ Tiêu Thư rõ ràng, Mộ Tiêu Chiêu chỉ là tâm cơ tương đối sâu mà thôi. Lý thị phẫn mặt đen, nàng lại phẫn mặt trắng, mục đích đều giống nhau, để Mộ Tiêu Thư vì các nàng là khổ lực cả đời!

Mộ Tiêu Thư đến cửa, mắt tràn đầy vui mừng: "Tiểu Chiêu, ngươi thế nào mới đến thăm ta?"

Thần tình Mộ Tiêu Chiêu có chút u buồn: "Tay của mẫu thân bị thương, muội muội lại trúng kịch độc, ta lo lắng vô cùng, đến bây giờ mới có chút thời gian đến thăm ngươi."

"Nga..."

Mộ Tiêu Chiêu đem một cái hộp cầm trên tay đưa cho Mộ Tiêu Thư: "Cái này cho ngươi, nhiều lắm một mình ta căn bản không ăn hết."

Hai mắt Mộ Tiêu Thư sáng ngời, tiếp nhận hộp lập tức mở ra, hoan thiên hỉ địa cầm lấy một khối điểm tâm, há mồm cắn.

"Ngô... Ăn ngon..." Mộ Tiêu Thư ngoài miệng đều là mảnh vụn của điểm tâm.

Trên mặt Mộ Tiêu Chiêu hiện lên một tia bất khả chẳng thèm, bước vào phòng.

Tòa tiểu viện này của Mộ Tiêu Thư thực sự rất nhỏ, chỉ một mình nàng ở, phòng trong là ngọa thất, gian ngoài tú thất, hiện tại các nàng ở trong tú thất, bên ngoài còn có một cái mao thất.

Trong tú thất tùy ý có thể thấy được vải vóc các màu, cùng với đủ loại tú tuyến, ở giữa còn có một cái giá tú, mặt trên còn có một tác phẩm chưa hoàn thành. Trong đời ngắn ngủi của nguyên chủ, phần lớn thời gian đều hao tổn ở đây.

Mộ Tiêu Chiêu trực tiếp đến giá tú đi đến, vừa đi vừa vấn: "Tiêu Thư, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, muội muội ta là thế nào trúng độc? Ta bảo chứng không nói cho mẫu thân biết."

"Nàng uống mật ong..." Một bên lang thôn hổ yết gặm điểm tâm, một bên hàm hàm hồ hồ nói.

Mộ Tiêu Chiêu nhíu mày, người khác cũng đều là nói y như vậy, thế nhưng nàng chính là thấy lạ. Muội muội của nàng nếu không thông minh, cũng không phải người ngu, làm sao sẽ tự uống độc dược? Mộ Tiêu Chiêu luôn cảm thấy có người từ đó phá rối.

Thế nhưng vừa nhìn tướng ăn của Mộ Tiêu Thư, nàng lại cảm giác mình suy nghĩ nhiều. Bất quá là một kẻ ngu si, nàng nếu là có bản lĩnh, còn có thể bị giam lỏng trong tiểu viện lâu như vậy?

Mộ Tiêu Chiêu bỏ đi nghi ngờ, tâm tình buông lỏng, cũng có chút không quen nhìn tính tình của Mộ Tiêu Thư, nói: "Bất quá là mấy khối điểm tâm, cũng không phải thịt xương, không ai giành với ngươi."

"Ngọa rãnh!" Mộ Tiêu Thư ở trong lòng mắng.

Đây rõ ràng là châm chọc nàng là chó sao? Ngoại trừ cho còn có ai sẽ đoạt thịt xương ăn? Khi dễ nàng sỏa nghe không hiểu a!

"Điểm tâm, ngươi ăn!" Mộ Tiêu Thư lấy một khối điểm tâm gặm phân nửa, mặt trên còn dính miệng đầy đưa cho Mộ Tiêu Chiêu.

Mặt Mộ Tiêu Chiêu tối sầm, ăn rồi cho nàng ăn? Nàng vừa muốn cự tuyệt, chỉ thấy điểm tâm này rơi xuống đất, lăn hai vòng, hảo xảo bất xảo, Mộ Tiêu Thư còn đạp một cước!

"A nha! Rớt" Mộ Tiêu Thư không để ý chút nào đem khối kia điểm tâm nhặt lên, "Cũng không thể lãng phí."

Nói xong, lúc Mộ Tiêu Chiêu còn không có phản ứng, lại mạnh bỏ vào trong miệng nàng!

Thật bẩn! Mộ Tiêu Chiêu trợn to mắt, trong miệng phát sinh thanh âm ngô ngô, giùng giằng.

Thế nhưng Mộ Tiêu Thư không biết khí lực từ nơi nào tới, thế nào cũng không chịu buông tay, cư nhiên ngạnh sinh sinh mang khối điểm tâm kia toàn bộ nhét cho nàng!

"Ngươi! Ngươi! Ngươi cư nhiên... Nôn..."

Mộ Tiêu Chiêu là người có khiết phích, hôm nay ăn nửa khối điểm tâm một kẻ ngu si đã ăn, còn là bị rơi trên mặt đất, bị người đạp một cước, nhất thời ác tâm vô cùng. Nàng cầm lấy cổ họng của mình muốn nôn hết điểm tâm ra, lại không thể nảo nôn ra được.

"Vị đạo tốt không?" Mộ Tiêu Thư dương dương đắc ý cười, "Thêm một cái nữa?"

Mộ Tiêu Chiêu vừa nghe sợ hãi, đều quên mục đích chuyến này của mình, liều mạng chạy ra cửa. Ngay thời gian nàng sắp tông cửa xông ra, một cái khăn thu hút chú ý của nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi