Ý CHÍ SINH TỒN CHẾT TIỆT NÀY!

Vào ban ngày, Giang Lạc đã vẽ liên tục một xấp bùa trấn áp.

Cảm ơn viện thiết kế đã huấn luyện tốc độ tay của cậu, cũng cảm ơn thứ khí mà cậu không biết là gì kia.

Nên hiện tại cậu có thể giống như vung tiền mà bao vây Trì Vưu bên trong bùa vàng.

Đập thôi là có thể đập chết Trì Vưu.

Giang Lạc chậm rãi ung dung nhìn sương mù ngày càng âm u dữ tợn. Cậu cười cười môi mỏng khẽ nhếch, cánh tay nguyên vẹn không chút thương tổn kia cầm lá bùa đè xuống cổ của đám sương hình người. Sau khi dán lá bùa lên đầu gối liền hung hăng nện một đấm thật mạnh vào bụng của sương mù.

Trì Vưu khẽ rên một tiếng.

Giang Lạc khom người, mấy sợi tóc đen như tơ trượt trên bờ vai cậu, cậu nhẹ giọng thì thầm hỏi: “Thầy, thoải mái không?”

Khí đen ngưng trệ vài giây, đột nhiên ác quỷ bật cười.

Tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn, gần như có xu hướng phát điên làm cho người ta không rét mà run và cảm giác rợn người.

Giang Lạc bình tĩnh nghe, cậu lại dán thêm một lá bùa lên người ác quỷ, khẽ nói: “Tôi sẽ khiến thầy thoải mái cả đêm.”



Khi Lục Hữu Nhất mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nghe thấy mọi người trong lớp gọi hắn xuống dưới ăn cơm.

Hắn ngạc nhiên đi vào phòng ăn, thấy bảy người đang sôi nổi tụ tập một chỗ ăn sáng, Lục Hữu Nhất tò mò hỏi: “Sao các ông đến sớm vậy?”

“Giang Lạc mua đồ ăn sáng rồi gọi bọn tôi rời giường.” Cát Chúc vui sướng hút sữa đậu nành trả lời hắn. Đối với cậu thì ai có tiền người đó là đại gia, ăn cơm Giang Lạc mua, đầy miệng đều là lời ca ngợi Giang Lạc: “Nhanh đến đây, tất cả đều là đồ ăn sáng sớm Giang Lạc mua cho chúng ta đấy. Giang Lạc, cậu thật tốt quá đi, Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn ơi, có cậu là bạn học thật đúng là chuyện quá đỗi hạnh phúc.”

Lục Hữu Nhất gãi gãi đầu và bước tôii bàn ngồi xuống, khó hiểu nhìn thoáng qua Giang Lạc: “Sao đột nhiên ông mua bữa sáng cho bọn tôi vậy?”

Hắn cúi đầu quan sát rồi giật nảy mình: “Tay ông sao thế?”

Tay phải của Giang Lạc được bọc một lớp thạch cao mới tinh.  

Giang Lạc mỉm cười, tâm trạng rất tốt trả lời: “Tối hôm qua mấy cậu uống rượu say, lúc tôi khiêng mấy cậu lên phòng thì có người trực tiếp ngã thẳng lên người tôi làm tay tôi trật khớp luôn.”

Mấy người tối hôm qua say rượu cứng đờ, từng đôi mắt thấp thỏm nhìn Giang Lạc, giống như đang hỏi tên ngu xuẩn đó là ai?

Ánh mắt Giang Lạc đảo một vòng, chậm rãi dừng trên người Khuông Chính đang càng lúc càng cứng ngắc hơn.

Vòng âm dương trên tay cậu chưa biết xảy ra chuyện gì, đúng lúc dùng cớ này để Khuông Chính giúp mình nhìn thử. Thật ngại quá, đành để cậu gánh nỗi oan ức này vậy nha luyện khí sư.

Mồ hôi trên đầu Khuông Chính chầm chậm nhỏ xuống, khổ người cao lớn như núi của hắn đứng ngồi không yên. Sau khi phát hiện ánh mắt của Giang Lạc, Khuông Chính co quắp nói: “Thật xin lỗi.”

Hắn ít khi uống rượu nên xưa giờ không biết sau khi mình uống rượu sẽ trở thành dạng gì.

Nhưng các bạn học đều có dàng người thon gọn cao gầy, thế nên người có thể làm cánh tay của Giang Lạc trật khớp cũng chỉ có mình hắn.

Khuông Chính cực kỳ áy náy. Hai tay nắm rồi lại buông ra, trầm thấp nói lời xin lỗi một lần nữa: “Đều là lỗi của tôi…”

Giang Lạc lập tức có cảm giác mình bắt nạt người tốt. Trà trộn trong xã hội nhiều năm như vậy mà cậu rất ít khi gặp được người đàng hoàng như Khuông Chính. Nhưng da mặt cậu đủ dày, tâm đủ đen, mặt không đổi sắc nói: “Không sao đâu, cậu uống say mà, cũng đâu phải cố ý.”

Cậu càng nói thế, Khuông Chính càng áy náy: “Thật xin lỗi, tôi sẽ chăm sóc cậu.”

“Cậu có chuyện gì cứ để tôi làm cho.” Khuông Chính nói: “Còn cả tiền thuốc men, tôi sẽ phụ trách.”

Giang Lạc rộng lượng lắc đầu: “Không sao, tôi còn tay trái mà.”

Khuông Chính im lặng, nhưng thái độ của cậu ta rõ ràng là đã quyết tâm muốn chăm sóc Giang Lạc.

Văn Nhân Liên thở dài: “Tại sao hết lần này tới lần khác cứ bị thương tay phải vậy.”

Giang Lạc là người thuận tay phải, lúc vẽ bùa đều dùng tay phải. Nghe thế trong lòng cậu cười lạnh.

Còn không phải là vì Trì Vưu bị cậu dán bảy lá bùa, bị cậu làm hỏng tất cả con rối, nên mới tức giận đến thế?

“Một tháng sau là tới cuộc thi ở Vân Nam.” Diệp Tầm nói: “Thời gian vẫn đủ để chăm sóc tốt cánh tay.”

Giang Lạc nhẹ nhàng cười, cánh tay bị thương cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cậu: “Tôi chỉ là đi ké thôi, đến lúc đó phải xem biểu hiện của các cậu.”

Giang Lạc thật sự không có hứng thú với cuộc thi này.

Nhưng sau khi xem poster tuyên tuyền của “Kỳ thi Quốc gia của sinh viên Khoa Học Tự Nhiên” cậu lại nhíu chặt lông mày, ánh mắt nhìn chằm chằm phẩn thưởng giải đặc biệt.

Đó là một hạt châu.

Chất ngọc gần như trong suốt lộ ra màu trắng lạnh bên trong có một lớp sương, cực kỳ giống viên ngọc trong tay chủ tiệm mai táng mà Giang Lạc rất để ý kia.

Trên poster, bên cạnh hạt châu chỉ viết hai dòng.

[Giải đặc biệt: Nguyên Thiên châu]

[Tác dụng: Tăng cường hiệu quả linh thể.]

Hai câu hết sức đơn giản thậm chí được cho là quá ngắn gọn này lại gần như có thể gây nên sóng to gió lớn trong toàn bộ giới huyền học.

Hiệu quả tăng cường linh thể là gì?

Làm nghề này, thiên phú là quan trọng nhất. Thiết kế có linh cảm, ngoài linh cảm thì còn có thể xem mô hình, một trăm tám mươi bộ mô hình dù gì cũng có thể thiết kế ra được một bộ. Nhưng cái nghề này thiên phú không đủ thì bất kể cố gắng nhiều bao nhiêu cũng không làm gì được.

Giang Lạc nhìn hạt châu kia, không thể không liên tưởng đến cấm thuất mà nguyên thân dùng để hại chết Trì Vưu.

Cấm thuật kia và hạt châu này tuy cách làm khác nhau nhưng hiệu quả lại giống nhau, cấm thuật có thể tước đoạt linh thể của người khác mà hạt châu thì có thể tăng cường linh thể.

Viên Nguyên Thiên châu này dường như không chỉ có một viên.

Hạt châu và cấm thuật dụ dỗ nguyên thân mắc lừa có quan hệ gì?

Hạt châu khiến Giang Lạc rất để ý nhưng muốn tiếp xúc gần với hạt châu này thì phải qua được hai cửa thi đấu trước. Trong khoảng thời gian tiếp theo, Giang Lạc ngoại trừ các tiết học và rèn luyện bằng tay trái vẽ bùa thì thời gian còn lại đều ở trong tiệm sách.

Cậu liều mạng hấp thụ tất cả tri thức, muốn mạnh lên bằng tốc độ nhanh nhất.

Chớp mắt một cái đã tôii tháng sau, mãi đến khi bị các bạn học lôi đến sân bay Giang Lạc mới phát hiện đã đến thời gian tham gia thi đấu ở Vân Nam.

Giang Lạc hoảng hoảng hốt hốt bị người kéo lên máy bay, Khuông Chính ngồi cạnh thuận tiện chăm sóc cậu.

Tuần này thạch cao trên cánh tay Giang Lạc đã được gỡ ra, không dùng tay phải gần một tháng khó tránh khỏi có hơi gượng tay. Cậu đang luyện lại cảm giác viết bằng tay phải, Khuông Chính im lặng đưa một phần tài liệu về vòng âm dương cho Giang Lạc.

Suốt một tháng qua người đàng hoàng này không ngừng đưa cơm quét dọn vệ sinh hộ Giang Lạc hắn còn tế luyện vòng âm dương một lần cho Giang Lạc. Vì Khuông Chính làm toàn mấy việc khổ cực nên Giang Lạc cũng không nỡ bắt nạt hắn ta tiếp.

Nhưng Khuông Chính tâm nhãn thành thật, sau khi nhận định chính mình làm sai thì kiên trì muốn đền bù. Thậm chí hiện tại Giang Lạc đã gỡ bỏ thạch cao rồi hắn cũng chưa rời đi, muốn xác định tay Giang Lạc có phải đã bình phục khỏe mạnh không.

Giang Lạc sờ mũi, chột dạ nhận lấy tài liệu. Văn Nhân Liên ở đằng sau đi đến cạnh bọn họ, cười híp mắt vỗ vỗ bả vai Khuông Chính: “To con, đổi chỗ với tôi nhé?”

Hôm nay Văn Nhân Liên mặc một chiếc váy cao bồi dài gọn gàng, mái tóc uốn sóng lọn to, hiên ngang xen lẫn mỹ lệ cực kỳ xinh đẹp rung động lòng người. Khuông Chính nhìn y một cái, yên lặng ngồi dậy nhường chỗ cho Văn Nhân Liên.

Văn Nhân Liên: “Cám ơn.”

Y ưu nhã ngồi cạnh Giang Lạc nghiêng đầu nhìn qua, Khuông Chính vẫn đang đứng bất động trên hành lang. Văn Nhân Liên không nhịn được cười: “Nếu cậu không muốn đổi chỗ với tôi thì chúng ta đổi về nhé.”

Trên gương mặt màu lúa mạch của Khuông Chính hiện lên mấy phần cứng ngắc, cậu ta lắc đầu đi sang chỗ ngồi của Văn Nhân Liên.

Giang Lạc và Văn Nhân Liên lên tiếng chào hỏi xong, Văn Nhân Liên chống cằm nhìn Giang Lạc: “Giang Lạc, một tháng này cậu liều mạng thật đó.”

Giang Lạc khiêm tốn đáp: “Vẫn tốt.”

“Tốc độ tiến bộ của cậu đã vượt quá tưởng tượng của bọn tôi.” Văn Nhân Liên thì thào: “Cậu thật giống như…”

Giang Lạc nghe không rõ: “Giống như gì?”

Văn Nhân Liên cười lắc đầu, cằm hất về một hướng: “Nhìn xem to con chuẩn bị tài liệu gì cho cậu đi.”

Giang Lạc nhìn qua tài liệu một lần. Vòng âm dương là một pháp khí tùy thận hiếm có, vừa có thể bảo vệ bản thân, vừa có thể trừ tà. Chỉ là muốn sử dụng vòng âm dương thì phải mở nó ra.

Về phần làm sao để mở vòng, luyện khí sư như Khuông Chính cũng không biết.

Sau khi Giang Lạc lật hết tài liệu không khỏi thở dài. Cậu giơ tay phải lên đung đưa, vòng tay như ngọc như gỗ trên cổ tay tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Xinh đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng nếu không biết sử dụng thế nào thì xinh đẹp cũng không bằng một lá bùa chú hữu dụng.

Vân Nhân Liên hỏi: “Vẫn không biết dùng như thế nào à?”

Giang Lạc lắc đầu.

Văn Nhân Liên nghĩ nghĩ: “Thiên sư Phùng gia Phùng Lệ sẽ có mặt ở trận đấu lần này làm thầy giáo trong ban giám khảo. Cậu là đệ tử Phùng gia, có muốn đi hỏi thử Phùng Lệ không?”

Giang Lạc ngồi thẳng dậy: “Phùng Lệ là thầy giáo trong ban giám khảo ư?”

“Thi đấu của mỗi một giới, sáu môn phái lớn đều phái một người đảm nhiệm vai trò giáo viên trong ban giáo khảo.” Văn Nhân Liên như có như không trào phúng cười một tiếng: “Xưa nay Phùng Lệ chưa bao giờ nhận lời mời thi đấu, năm nay lại làm thầy giáo ban giám khảo, chắc chắn thi đấu năm nay cũng sẽ không dễ dàng.”

Mặc dù Văn Nhân Liên không phải người của sáu môn phái lớn, nhưng tin tức cậu ta biết lại không ít. Cậu ấy đã nói Phùng Lệ sẽ đến, thế thì Phùng Lệ chắc chắn sẽ đến.

Giang Lạc không hề muốn gặp Phùng Lệ, cậu xoa xoa trán: “Tới lúc đó rồi tính sau.”

Trong <Ác Ma>, Phùng Lệ mưu kế như ma, lạnh lùng vô cảm. Chỉ nói riêng đến việc y là đồng lõa trợ giúp Trì Vưu báo thù nguyên thân, Giang Lạc đã không muốn tùy tiện đối đầu với y.

Ba giờ chiều, máy bay đáp xuống Vân Nam. Thời tiết tháng năm, bầu trời Vân Nam xanh biếc mây trắng đầy trời, nhìn khắp nơi như một bức tranh sơn dầu.

Nhân viên công tác nhận được điện thoại đã chờ sẵn ở sân bay đón bọn họ xong nhanh chóng đi về hướng khách sạn.

Giáo viên dẫn đội của đại học Bạch Hoa là thầy Phương dạy phong thủy, tính tình hiền lành dễ ở chung. Còn chưa tôii gần khách sạn nhưng Giang Lạc đã thấy rất nhiều sinh viên trẻ tuổi trên đường. Tại thời điểm không phải nghỉ hè cũng như ngày nghỉ này, nhóm sinh viên đại học đó đều là những người học chuyên ngành Khoa học Tự nhiên và Nghiên cứu Xã hội ở nhiều trường khác nhau.

Khi nhân viên công tác nhìn thấy một đám sinh viên ra ngoài dạo phố cất giọng thần bí hỏi: “Thầy Phương, thầy biết năm nay có bao nhiêu người dự thi không?”

Thầy Phương tò mò hỏi lại: “Bao nhiêu? Đừng nói không tới nổi trăm người chứ.”

Nhân viên công tác: “Năm nay người dự thi lên tới khoảng một trăm tám mươi người! Ngoại trừ sinh viên của mười hai trường đại học còn có không ít đệ tử trẻ của sáu môn phái lớn đến cho đủ số, hai lần trước nào có con số này.”

Thầy Phương cười ha hả nói: “Đều tới vì phần thưởng cả.”

Chuyên ngành huyền học đại học Bạch Hoa có tất cả tám sinh viên, tám sinh viên đều đủ hai mươi học phần để dự thi, thành tích này cũng đủ tỏa sáng. Đến khi đám Giang Lạc xuống xe, nghe thấy người của đại học Bạch Hoa tới có không ít ánh mắt trong tối ngoài sáng đặt lên người bọn họ.

Giang Lạc vươn người một cái, tóc dài hơn chút so với tháng trước đã dài đến chỗ xương cánh bướm trên lưng. Trên máy bay cậu đã ngủ một giấc ngắn. Lúc này mái tóc có hơi lộn xộn, sắc mặt lại hồng hào tràn đầy tinh thần, tỏa sáng chói mắt.

Cậu đã quen bị nhìn chằm chằm, phớt lờ những ánh mắt kia cầm hành lý đi theo bạn bè lên lầu.

Giang Lạc và Lục Hữu Nhất ở một phòng. Hai người cất kỹ hành lý rồi Lục Hữu Nhất chạy đến bên cửa sổ kéo màn cửa: “Đẹp quá đi mất.”

Cậu ta tràn ngập hưng phấn đề nghị: “Giang Lạc, chúng ta đi ăn thử bún qua cầu của địa phương không?”

Giang Lạc cúi đầu cởi quần áo: “Được, chờ tôi thay quần áo khác đã.”

Lục Hữu Nhất nhìn cậu thay quần áo không khỏi cảm thán làn da của Giang Lạc thật tốt, trắng trẻo láng mịn xinh đẹp gợi cảm. Mãi đến khi Giang Lạc bắt đầu cởi quần, cậu ta bỗng xấu hổ ngượng ngùng xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên “ĐM” một tiếng: “Giang Lạc, người Phùng gia đến kìa!”

Giang Lạc kéo quần lên, vừa chỉnh sửa quần áo vừa đi về phía cửa sổ cúi đầu nhìn xuống.

Từ trên xe, mấy người trẻ tuổi bước xuống. Trong trí nhớ của nguyên thân, mấy người này chính là những người thuộc thế hệ trẻ mới có thiên phú tốt nhất của Phùng gia.

Giang Lạc như đang suy nghĩ điều gì.

Nhiều người đến như vậy, phần lớn đều là tôii vì ngọc Nguyên Thiên. Đồ vật có thể cải thiện linh thể đã ít càng thêm ít, cơ hội bày ngay trước mắt rất ít người chịu ngồi yên.

Ngoại trừ người thật sự có thiên phú trác tuyệt, khinh thường việc sử dụng ngọc Nguyên Thiên.

Người cuối cùng trong xe bước xuống.

Người này mặc một bộ đường trang màu đen, thần sắc lạnh nhạt, khí chất quanh người y trong đám người như hạc giữa bầy gà. Học sinh trẻ tuổi phía trước nhường đường cho y, người này chậm rãi bước vào trong khách sạn.

Chính là nhân vật công chính trong nguyên tác — Phùng Lệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi