Ý CHÍ SINH TỒN CHẾT TIỆT NÀY!

Dưới đáy lòng cậu hùng hùng hổ hổ, dao cầm trong tay thì không ngừng cắt mạng nhện trong bóng tối. Mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm từng cử động của nhện mặt người, toàn bộ thần kinh đều cảm giác nguy hiểm kêu gào chiếm đoạt.

Làm gì có chuyện chết đi sống lại, người lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có một mạng, trực giác nói cho Giang Lạc biết rằng con nhện mặt người này đã trở thành con rối của Trì Vưu.

Đây cmn mới là điều tồi tệ nhất.

So với nhện mặt người Trì Vưu lại càng nguy hiểm hơn gấp trăm ngàn lần. Một tháng trước, Giang Lạc còn vừa mới tra tấn Trì Vưu xong mà một tháng sau phong thủy luân chuyển, cậu rơi vào trong tay Trì Vưu.

Giang Lạc nhịn không được thốt ra: “Chết tiệt.”

Tốc độ tay của cậu càng lúc càng nhanh, nhện mặt người chầm chậm bò về phía cậu. Tám cái chân nhện bao phủ bởi một lớp lông màu vàng đen xen kẽ, bộ dạng kinh dị nhưng nhện mặt người lại có thể tao nhã di chuyển tới.

Mỗi một bước đi của nó giống như đang di chuyển trên tơ thép đao nhọn khiến lòng người run sợ, thời thời khắc khắc phải đối diện trực tiếp với cái chết đến từ nó.

Kỳ Dã ở bên cạnh lẩm bẩm: “Sống, vẫn còn sống kìa, không phải nó chết rồi hả? Tại sao lại sống lại?”

Giang Lạc nghĩ thầm, quả nhiên bản chất của con người là một cái máy lặp lại.

Cậu không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề lãng phí thời gian của Trì Dã, Giang Lạc cố gắng nhanh chóng thoát khỏi mạng nhện trên người, thái dương toát ra lấm tấm mồ hôi.

Dòng máu tươi trên thân nhện mặt người nhỏ xuống tơ nhện rồi từ trên mạng nhện lại chảy xuống thành nhiều tia nhỏ dính dớp. Trước khi con nhện đến gần thì Giang Lạc đã thành công giải thoát cánh tay phải của mình nhưng ngay lúc cậu định ngồi dậy, một sợi tơ nhện từ trên trời phóng xuống đè cậu lại.

Giang Lạc: “…” Hai mắt cậu đầy lửa giận nhìn nhện mặt người.

Giang Lạc gần như có thể tưởng tưởng tên Trì Vưu biến thái này đang suy nghĩ điều gì. Nhất định là hắn đã thấy động tác nhỏ muốn chạy trốn của Giang Lạc lại thích thú độc ác không ngăn cản, mãi đến khi Giang Lạc có hi vọng thành công thì mới hoàn toàn hủy diệt hi vọng của cậu.

Đây chính là việc mà Trì Vưu sẽ làm.

Nhện mặt người dưới cái nhìn lom lom của Giang Lạc, giơ cái tay nhỏ máu mò lên mặt Giang Lạc. Mùi máu tanh hôi dính nhớp trên người nó khiến Giang Lạc phải cố gắng nghiêng mặt, hàm dưới cắn chặt kéo căng tạo thành độ cong.

Dòng máu xanh bị cố ý bôi lên mặt, lên cổ cậu. Thanh niên tóc đen cố sức tránh né nhưng cậu càng tránh, cái tay đầy mùi hôi thối kia lại càng cứng rắn. Cuối cùng Giang Lạc dứt khoát từ bỏ, sắc mặt u ám nhìn chằm chằm nhện mặt người, mặc cho nó làm xằng làm bậy trên người mình.

Cậu đã biết tại sao ác quỷ khống chế nhện mặt người.

Là vì đặc biệt làm cậu buồn nôn.

Kỳ Dã ở bên cạnh nghiêm túc hét: “Nhện mặt người, mày có ngon thì bò về phía tao nè!”

Một sợi tơ nhện từ trên trời phóng xuống, vững vàng bọc chặt Kỳ Dã như một con nhộng.

Giang Lạc mở rộng tầm mắt.

Cậu nhìn chằm chằm nhện mặt người, chỉ cảm thấy một tháng trước Trì Vưu bị cậu tổn thương căn cơ trong thời gian rất ngắn đã hồi phục lại. Tại sao cảm thấy cái chết không những không làm yếu đi sức mạnh của Trì Vưu, mà ngược lại giống như đã thoát khỏi một loại trói buộc, gia tăng sức mạnh cho Trì Vưu?

Máu chảy ngày càng nhiều, gương mặt và cần cổ sạch sẽ xinh đẹp của Giang Lạc giống như tấm vải bị vẽ chằng chịt chất lỏng màu xanh. Cậu gắt gao mím môi, ánh mắt của con nhện chuyển xuống dừng trên bờ môi đóng chặt của Giang Lạc, bên trong đôi mắt đen không thấy đáy lộ ra một tia hứng thú.

Đáng chết.

Giang Lạc gần như đã có thể đoán được động tác tiếp theo của Trì Vưu.

Cậu đánh đòn phủ đầu. trước khi ngón tay của nhện mặt người đụng tới môi mình nhanh chóng há lớn miệng cắn xuống một cái, hung hăng cắn rớt một ngón tay của con nhện.

Khó nuốt, mùi máu quá khó nuốt, còn khó ăn hơn cả căn tin trường học.

Giang Lạc đè nén cơn buồn nôn, khiêu khích cười một tiếng với nhện mặt người, nhổ ngón tay dính đầy máu xanh sang một bên.

Nhện mặt người lom lom nhìn cậu.

Ánh mắt đó làm cậu nhớ đến cảm giác bị theo dõi khi trước, cậu cười lạnh một tiếng: “Mùi vị máu của mày thật sự quá thối.”

Nhện mặt người không tức giận, ngược lại chà sát qua môi của Giang Lạc giống như nó thật sự là một con nhện, toét ra nụ cười âm u quỷ dị: “Ngươi rất thích hợp làm ổ ấp trứng cho ta.”

Âm thanh của nó khó nghe, giọng nói khàn đặc bén nhọn giống như tiếng quạ kêu bị vuốt bóp chặt cuống họng.

Quái vật nhện dữ tợn và người đẹp, hỉnh ảnh cổ quái không thể tưởng tượng nổi ấy lại mang một vẻ đẹp quái đản khiến da đầu người tê dại.

Giang Lạc sầm mặt.

Tay của con nhện trượt xuống phần bụng của Giang Lạc. Nó nhẹ nhàng ngâm nga bài hát, giai điệu thông qua giọng hát chói tai biến thành âm thanh ấm ách giễu cợt.

Nó vui vẻ nói: “Trứng của ta, từng cái sẽ tiến vào trong cơ thể ngươi.”

“Trong số chúng chỉ có rất ít có thể sống tiếp, may mắn thì sẽ lớn lên ở chỗ này hoặc chỗ này của ngươi, nó sẽ càng lúc càng lớn.” Ngón tay nhỏ dài của nhện mặt người vẽ một vòng tròn trên bụng Giang Lạc, sau đó chậm rãi đi lên: “Cho đến khi ăn sạch nội tạng của ngươi, xé rách bụng ngươi.”

“Hình ảnh đó nhất định sẽ rất đẹp mắt.” Nó nói: “Có đúng không?”

Giang Lạc bỗng mỉm cười: “Ngươi làm thế nào để bỏ trứng vào trong cơ thể ta đây?”

Nhện mặt người hờ hững đáp: “Đương nhiên là xé rách da thịt ngươi rồi bỏ trứng vào.”

“Nhưng ta cảm thấy phương pháp đó quá nhàm chán.” Giang Lạc hạ giọng giống như sắp nói một bí mật mê người nào đấy: “Ngươi có muốn biết một phương pháp khác có thể đem trứng bỏ vào cơ thể ta không?”

Nhện măt người hứng thú nhìn cậu: “Phương pháp gì?”

Giang Lạc nói: “Đầu tiên, ngươi phải thả ta ra khỏi cái lưới nhện chết tiệt này đã.”

Nhện mặt người bình tĩnh nhìn cậu nửa ngày, dường như đang đoán xem Giang Lạc định làm gì, nó cười trêu tức nhưng đưa tay ra rạch rách tơ nhện dính phía sau Giang Lạc.

Giang Lạc miễn cưỡng ngồi dậy, trước người cậu vẫn dính tơ nhện trói chặt cánh tay và lồng ngực, Giang Lạc nói: “Phương pháp của ta chính là…”

Mấy chữ cuối cùng nhẹ nhàng phiêu tán trong gió.

Nhện: “Hửm?”

Nó tới gần thêm chút.

Nhưng đột nhiên hai tay bị trói của Giang Lạc vung lên mạnh mẽ lao vào con nhện, cùng con nhện rơi xuống qua cái lỗ trên mạng nhện mà cậu dùng để chạy thoát trước đó.  

Nhện mặt người nặng nề ngã xuống đất còn Giang Lạc ngã sấp trên người của nó. Giang Lạc dạng chân ngồi trên ngực con nhện, nở một nụ cười giễu cợt với nhện mặt người rồi đứng dậy hung hăng đạp con nhện môt phát: “Con mẹ nó mày đi chết đi.”

Nói xong lời ác độc, cậu quay người chạy về phía máy bay không người lái.

Giang Lạc chạy rất nhanh gần như đạt tới tốc độ nhanh nhất cả cuộc đời, tay của cậu không hề thả lỏng phút nào dùng con dao cắt đứt tơ nhện trên người, còn chưa kịp chạy mấy bước thì đằng sau lưng đã truyền đến từng trận tiếng gió.

Cậu nghiêng đầu xem xét, nhện mặt người phun tơ nhện nhanh nhẹn xuyên thẳng qua rừng cây, vừa nhìn kỹ lại thì con nhện đã đến gần Giang Lạc thêm mấy mét.

Máy bay không người lái, máy bay không người lái.

Một âm thanh xé gió xẹt qua bên tai Giang Lạc, Giang Lạc theo bản năng xoay người lăn một vòng trực tiếp lăn thẳng vào bùn đất. Mãi đến khi cậu giãy dụa đứng dậy khỏi lớp bùn, vậy mà lại một lần nữa bị lạc mất phương hướng trong trận bát quái.

Khắp nơi đều là rừng cây và dòng suối giống y như đúc, không thấy bong dáng của máy bay không người lái đâu. Giang Lạc hung hăng giũ bỏ tơ nhện quay ra sau xem xét, thình lình nhìn thấy nhện mặt người trên cành cây đang mỉm cười nhìn cậu.

Hơn nửa đêm, hình ảnh nhện mặt người cực kỳ dọa người, Giang Lạc giật nhẹ khóe miệng, đột nhiên thả người nhảy vào trong dòng suối.

Rừng rậm là chiến trường có lợi cho nhện mặt người, Giang Lạc đánh không lại tám cái chân và tơ nhện của nó.

Không, coi như đánh nhau thì người ta còn có thể “Chết đi sống lại”.

Giang Lạc nhanh nhẹn di chuyển trong nước, cơ thể cậu thon gầy cao ráo, mặc dù ngày thường trông hơi gầy yếu nhưng trong lúc này lại là một công cụ bơi lội tuyệt vời.

Thanh niên tóc đen bơi lội như cá nhanh chóng vọt đi, sau khi cậu nhảy xuống nước không bao lâu thì lại vang lên một tiếng nhảy xuống nước khác.

Giang Lạc quay đầu lại nhìn, đêm tối mờ ảo nên tầm nhìn trong nước rất hạn chế nhưng vẫn có thể nhìn thấy một cái bóng màu đen không ngừng theo sát sau lưng.

Giang Lạc nhếch khóe miệng, đặc biệt bơi về hướng dòng nước chảy xiết dầy đặc đá tảng. Không biết qua bao lâu rốt cuộc cậu thấy được một chỗ tốt, Giang Lạc nghiêng người nhẹ nhàng lách qua khe hở giữa hai khối đá to, nhện mặt người đuổi theo sau lưng cậu cũng làm giống vậy. Nửa thân người bên trên thuận lợi lọt qua nhưng chân nhện khổng lồ đằng sau thì lại kẹt vào giữa khe đá.

Giang Lạc từ sau tảng đá bơi về nhân cơ hội còn một ngụm dưỡng khí, cậu cầm con dao hung tợn đâm lên người con nhện làm chảy ra một lượng lớn máu xanh như thuốc nhuộm đổi màu cho dòng suối.

Chờ đến khi sắp không đủ dưỡng khí Giang Lạc mới nổi lên mặt nước.

Tóc đen dính nước ướt nhẹp dán ở sau ót, Giang Lạc thở ra một hơi. Sương mù mỏng manh thoát ra từ trong hơi thở của cậu. Đêm khuya tháng năm ở Vân Nam vẫn rét lạnh y như cuối thu.

Cậu chầm chầm bơi về phía bờ. Sau khi lòng bàn chân chạm được đáy sông liền vắt quần áo ướt sũng đi lên.

Ánh trăng sáng trong, ngay lúc Giang Lạc sắp bước lên bờ đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi giày da.

Cậu dừng lại, ngước gương mặt ướt đẫm nước lên nhìn.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ của Trì Vưu toát ra mùi vị tà khí, lông mày dài đến thái dương, đẹp mắt đến mức giống như đang tỏa ra ánh sáng óng ánh trong bóng đêm. Bóng cây lắc lư rải rác từng vệt sáng nhỏ trên người hắn, so sánh với việc hắn vừa điều khiển con rối chênh lệch thật lớn như trên trời dưới đất.

Ác quỷ mặc âu phục giày da, tư thế dù bận vẫn ung dung.

“Lại gặp mặt.” Ác quỷ nói: “Giờ Tý, nửa đêm, đêm nay còn rất dài.”

Hắn dừng một lát, nhíu mày thấp giọng cười: “Hy vọng tôi có thể cho em một đêm… cực kỳ sung sướng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi