Ý CHÍ SINH TỒN CHẾT TIỆT NÀY!

Biên tập: Nguyệt Mẫn || Chỉnh sửa: Thỏ

Cảm giác nín thở trong bồn rửa mặt khác hoàn toàn trong bồn tắm.

Sự ngột ngạt ập đến vô cùng nhanh chóng và dữ dội, dòng nước lạnh buốt bên tai, tiếng tim đập dưới đáy nước như rõ ràng ở bên tai.

Giang Lạc thầm đếm mười giây, mỗi một giây đều chậm hơn bốn năm lần tựa như rất dài. Cảm giác mất đi khí oxy khiến cho cả người cậu căng cứng, Giang Lạc nhắm mắt lại, tập trung tinh thần chờ trạng thái sắp chết ập tới.

Căn phòng dán đầy bùa chú giống như một khung cảnh ma thuật cỡ lớn, thời gian trôi qua từng giây từng phút. Một phút sau, bùa chú ngập tràn căn phòng ngay lập tức lơ lửng lên không trung như thể bị một lực lượng mãnh liệt va chạm vào.

Tiếng lá bùa sột soạt, chàng trai tóc đen trong bồn tắm nghe thấy, nhưng cậu không quan tâm chút nào. Cậu nhắm nghiền hai mắt, áo cậu bồng bềnh theo sóng nước, gân xanh trên đôi bàn tay như hòa vào trong nước cùng với những sợi tóc đen tuyền chồng chéo nhau, vừa kỳ dị vừa đẹp đẽ.


"Rầm ——"

Lại một cú đánh nặng nề, cửa phòng tắm dường như lung lay một chút, lá bùa dán trên cửa đột nhiên bốc cháy.

Con quái vật bên ngoài giống như đã bị trấn áp trong giây lát nhưng chỉ một lúc sau, tiếng va đập lại vang lên lần nữa.

Rầm, rầm, rầm.

Gương mặt Giang Lạc đã hơi ửng hồng, cảm giác thiếu oxy từ tay chân truyền thẳng đến tim, bản năng cơ thể muốn vịn bồn rửa đứng dậy nhưng hai phút đếm ngược còn chưa vang lên.

Cả người chìm trong nước sẽ khiến cho con người cảm thấy bất an. Tim đập dồn dập, tiêu thụ oxy nhanh hơn, Giang Lạc đã sắp đến giới hạn.

Suy nghĩ của cậu bỗng trở nên rời rạc hơn, trước mắt có những chấm đen loang lổ từ từ hòa quyện thành những chấm trắng. Một cảm giác bí ẩn nào đó kéo cậu vào thế giới khác, mọi đau đớn khi chìm trong nước đã được xoa dịu lại.


Cậu không biết mình sắp chết hay sắp thành công. Nhưng tay chân Giang Lạc trở nên nặng nề như bị đổ chì.

Nhịp tim thay đổi rất đột ngột, từ cực kỳ nhanh trở nên cực kỳ chậm, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sinh mệnh này đang lụi tàn.

...

"Giang Lạc, ông được top 1 rồi!"

Lục Hữu Nhất vui mừng đập cửa phòng tắm nhưng không nhận được câu trả lời, lòng hắn chợt nhảy dựng rồi nghe thấy tiếng nước chảy phát ra từ bên trong, không hiểu sao hắn lại có dự cảm xấu. Lục Hữu Nhất dùng hết sức phá vỡ cửa phòng tắm, thấy được tình huống bên trong con ngươi hắn đột ngột co rút.

Hơi thở của cậu đã ngưng trệ, Lục Hữu Nhất lao vào kéo cậu ra khỏi mặt nước, giận đến mức hai tay hắn run rẩy: "Ông làm gì vậy?"

Oxy nhanh chóng tràn vào cơ thể, Giang Lạc sặc nước ho khan, nước ở trên người cậu rào rào rơi xuống bồn tắm. Lục Hữu Nhất mạnh mẽ vỗ lưng cậu rồi dùng khăn mặt choàng lên vai cậu, dìu cậu ra khỏi phòng tắm.


Giang Lạc yếu ớt vịn lấy hắn, liếc mắt nhìn chiếc vòng âm dương trên tay.

Thất bại rồi.

Vì không có cảm giác khủng hoảng và áp bách từ bên ngoài, không cách nào giúp cậu đột phá giới hạn sinh tử, nên thành ra không thể mở được vòng âm dương chăng?

Ý nghĩ lóe lên trong mắt Giang Lạc.

Lục Hữu Nhất đưa cậu ngồi vào ghế salon, bận bịu đi rót nước nóng, lấy bình oxy cho cậu rồi xụ mặt gọi điện thoại: "Giang Lạc tự sát, cậu ấy định tự tử vì tình với Trì Vưu."

Giang Lạc: "..."

Cậu kéo khăn mặt trên vai, cảm thấy đau đầu.

Gọi điện hết cuộc này đến cuộc khác, lúc gọi cho Cát Chúc còn đang bận nấu canh gà cô hồn với thầy Vạn, lúc nghe vậy thì giật mình, vội vàng đứng lên nói: "Thầy ơi, Giang Lạc muốn tự tử vì tình với Trì Vưu, chúng ta mau tới khuyên cậu ấy thôi!"
Thầy Vạn ngẩn ngơ một hồi rồi gọi điện cho người quen: "Lão Từ ơi, cái đứa học trò hạng nhất Giang Lạc đó yêu gì mà yêu sâu đậm quá, thằng bé vừa..."

Một lát sau mọi người đã tập trung ở phòng Giang Lạc và Lục Hữu Nhất. Giang Lạc ngồi thất thần trên ghế salon.

Bảy người là bảy cách dạy dỗ, khiển trách, thuyết phục khác nhau.

Những thứ cần nói đã nói hết nhưng không khí vẫn ngột ngạt. Trác Trọng Thu dựa vào tường lạnh lùng khoanh tay lại: "Giang Lạc, cậu cứ yêu Trì Vưu như vậy sao?"

Giang Lạc giữ im lặng.

"Thời gian mà ông có rất quý giá." Lục Hữu Nhất không kiềm được sự tức giận mà nói: "Trì Vưu đã chết rồi! Ông đừng có si mê nữa!"

Giang Lạc muốn nói nhưng lại không nói được gì. Cậu ho khan nơi cuống họng rồi mới khàn khàn nói: "Chỉ là tớ..." Cậu im lặng một hồi, đôi mắt bị dìm xuống nước nổi lên tơ máu, cậu tiều tụy yếu ớt nói: "Chỉ là tớ nhớ anh ấy quá thôi."
"Lâu rồi anh ấy không đến gặp tớ." Cậu suy sụp tinh thần mà nói: "Tớ không biết phải làm gì."

Diệp Tầm cau mày nói: "Rốt cuộc Trì Vưu có chỗ nào tốt?"

Giang Lạc không trả lời được câu hỏi này, cậu cười một cách yếu ớt thay cho đáp án.

Tất cả mọi người đều cảm thấy đau lòng và tức giận trước bộ dạng bây giờ của cậu, ngay cả chuyện Giang Lạc đứng đầu cũng không còn vui nữa.

Giọng Trác Trọng Thu lạnh nhạt: "Tối nay chúng tớ sẽ ở cạnh cậu. Nếu xảy ra lần nữa, Giang Lạc, chúng tớ sẽ trực tiếp siêu độ cho Trì Vưu, cậu sẽ không phải gặp anh ta nữa."

Giang Lạc ngẩn người: "Siêu độ anh ấy?"

Giang Lạc có thể tự sát vì Trì Vưu, Trác Trọng Thu chỉ có thể dùng Trì Vưu để ép cậu phải sống thật tốt: "Trì Vưu hóa thành ác quỷ, mặc dù chúng tớ không biết anh ta mạnh cỡ nào, nhưng chúng ta có bảy người, ác quỷ mạnh nhất cũng khó mà đánh lại chúng ta. Giang Lạc, tớ nói được làm được, nếu như xảy ra thêm lần nữa tớ sẽ không nương tay đâu."
Giang Lạc từ từ cúi thấp đầu xuống, bả vai run lên nhè nhẹ: "Tớ biết rồi."

Mọi người còn tưởng rằng cậu sẽ khóc, trong lòng sẽ buồn khổ lắm đây. Văn Nhân Liên thở dài: "Ngủ đi, đến khi tỉnh dậy cứ xí xóa chuyện này."

Giang Lạc nằm ở trên giường, Diệp Tầm tắt đèn cho cậu, mọi người kéo nhau ra ngoài bàn bạc chuyện này.

Giang Lạc trùm chăn qua khỏi đầu rồi phì cười, chăn bông run lên bần bật, cười rất vui vẻ.

Chờ đến khi cậu cười xong thì mới xuống giường đi xử lý hết bùa chú trong phòng tắm.

Ngay lúc cậu chuẩn bị chết đuối quả nhiên Trì Vưu đã đến.

Nếu không phải bùa chú, có khi cậu đã bị ác quỷ trả thù.

Đây vốn là một chuyện đáng phải ăn mừng, nhưng bây giờ Giang Lạc hối hận vì lá bùa hộ mệnh của mình đã chặn được tấn công của Trì Vưu.

Ngay khoảnh khắc sắp chết, thật sự Giang Lạc đã có một cảm giác rất kỳ lạ, giống như linh hồn cậu sắp thoát ly khỏi cơ thể này. Nhưng cảm giác đó quá mỏng manh nên không đợi Giang Lạc tìm hiểu thì nó đã không còn dấu hiệu nữa.
Cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi rồi vuốt ve vòng âm dương bên tay trái.

Có vẻ như trạng thái sắp chết có phần an toàn này không thể giúp cậu mở được vòng âm dương.

Khát vọng sức mạnh thậm chí khiến Giang Lạc có một loại suy nghĩ 'nếu như khi đó Trì Vưu đẩy cửa vào thì tốt biết bao nhiêu.'

Cậu buồn cười, con ngươi di chuyển chầm chậm dưới đôi mi đang nhắm nghiền.

Trì Vưu...

Có lẽ lợi dụng được hắn thật.

*

Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, những người từ Đại học Bạch Hoa bắt đầu chuyến bay trở về.

Xuống máy bay, Giang Lạc nhận được điện thoại từ thầy Trần Bì thầy của nguyên thân. Trần Bì nói cậu mau về nhà, đang có chuyện cần bàn bạc với cậu.

Giang Lạc lái xe về nhà Trần Bì, vừa vào cửa đã nhận được sự chào đón nồng hậu. Trước đây Trần Bì luôn xuề xòa lạnh nhạt với nguyên thân thế mà nay lại hết sức nhiệt tình, quan tâm đến thi đua học tập của Giang Lạc rồi lại hỏi han đến một ngày ba bữa cậu ra sao.
Giang Lạc bị giữ đến tối Trần Bì mới để cậu đi, trước khi đi còn thân thiết dặn dò cậu: "Mai mà rảnh thì tới chơi đấy."

Giang Lạc sinh lòng hoài nghi, bình thản mỉm cười: "Vâng ạ, con biết rồi."

Sắc trời đã dần tối, Trần Bì bèn cho Giang Lạc mượn một chiếc xe để cậu có thể về trường học sớm một chút. Giang Lạc có uống rượu nên không lái được, cũng không định làm phiền người nhà Trần Bì. Cậu lái xe đến ven đường rồi ngồi vào ghế phụ, sau đó mới gọi tài xế đến lái hộ.

Tài xế thay thế đến rất nhanh, im lặng ngồi vào ghế lái, khởi động xe rồi hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

Giang Lạc híp mắt lại, nhẹ nhàng ngáp một cái: "Đại học Bạch Hoa."

Cậu lay lay hộp giữ đồ ở trong xe, may mắn tìm được một bao thuốc và bật lửa. Giang Lạc cười một cái rồi vui vẻ châm thuốc.
Tài xế chở thay nói: "Hút thuốc trên xe nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn là cả cái xe bốc cháy luôn đấy."

Giọng của hắn càng lúc càng trầm lại, ý cười càng thêm rõ ràng hơn, chất giọng như vuốt ve bên lỗ tai: "Rầm một tiếng —— thịt nát xương tan."

Giang Lạc dừng lại, cầm điếu thuốc nhìn người tài xế một chút, cậu bắt gặp đôi mắt đầy ác ý thăm thẳm bên trong.

Tác giả có lời muốn nói: Tới rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi